Hồn Thuật

Chương 145 : Chương 145: Thể Lệ Thi Đấu




Tiếng cô bé đanh đá kia vừa quát, lập tức có mấy vị công tử phía sau ập lên. Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang lập tức đứng chắn trước người Lệ Thanh trừng mắt nhìn đám người đang hùng hổ kéo tới. Hương khinh thường bĩu môi nói:

- Một đám nam nhân vô sỉ, không biết xấu hổ nghe lời một ả đàn bả. Không những thế còn mặt dày đi bắt nạt một cô nương. Ta khinh…

Bốn năm vị đệ tử theo sau cô nàng đanh đá kia nghe vậy sửng sốt nhìn nhau. Quả thật lấy bốn năm người vây bắt một cô bé, xem chừng…hơi mất mặt. Cô nàng chua ngoa kia bừng bừng lửa giận thúc giục.

- Còn đứng ngây người ra đó. Mau bắt con bé đó lại… tẩn cho nó một trận.

Thủ hộ giả Lê nhìn cảnh ồn ào trước mắt lắc lắc đầu, tiếp đó nhìn Văn Lục nói:

- Gặp lại sau…

Nói xong liền bỏ đi về chỗ cũ đứng. Trần Tiêu cũng thu kiếm, quay người đi theo sau. Cô nàng chua ngoa quát tới:

- Hai ngươi đứng lại. Bổn cô nương đã cho đi đâu mà đi.

Thủ hộ giả Lê coi lời cô nàng như là không khí vẫn bất động thanh sắc tiến về phía trước khiến cô ả tức tối giậm chân giậm tay. Lệ Thanh thấy thế liền trêu tức thêm:

- Bà già kia… thấy chưa? Người ta là phong độ khí khái không thèm chấp loại chua ngoa nhà ngươi đó. Thật mất mặt a…

- Hừ… ai bà già hả nhóc con kia. Hôm nay kể cả gọi bác của các ngươi ra đây, bọn bay cũng chết chắc rồi.

Nói đoạn quay lại phía sau, cô nàng đanh đá quát:

- Còn không mau lên hết. Bắt lấy con bé không biết trời cao đất rộng kia cho bổn cô nương. Hừ hừ… còn chần chừ thì đừng có trách bổn cô nương nóng tính.

Cả đám đệ tử theo sau cô nàng nghe vậy thì xanh mặt, vội vàng ập lên tính “lấy thịt đè người”. Văn Lục đang tính dậy cho ả chua ngoa này một bài học thì bất chợt một luồng áp lực như từ trên trời phủ xuống khiến cả đám hô hấp khó khăn. Cô nàng đanh đá quay lại nhìn về phía khán đài phía tây, khuôn mặt trắng nhợt. Tiếp đó nhìn về phía nhóm người Văn Lục hừ giọng:

- Coi như các ngươi may mắn… Bất quá lát nữa lên đài thì cầu nguyện đừng để gặp bổn cô nương. Nếu không ta đánh cho tàn phế…hừ hừ.

Nói xong phất tay cho đám đệ tử đi theo về chỗ cũ đứng. Văn Lục nhìn theo đám người rời đi, lại nhìn lên hàng đầu khán đài phía tây thấy Ức Trai tiền bối nhìn hắn lắc đầu.

Văn Lục nhíu mày: “Xem ra cô nàng đanh đá này có lai lịch không đơn giản. Đến Ức Trai tiền bối cũng lo lắng bọn họ bị thương sao?”

Văn Lục đoán chắc Ức Trai tiền bối biết rõ ràng thực lực của hắn. Nếu xung đột xảy ra đương nhiên người chịu thiệt là đám người của cô nàng kia rồi. Như vậy tiền bối mới phóng ra uy áp cảnh cáo cô nàng đanh đá, nếu không lỡ Văn Lục nóng tính cho nàng ăn một đao thì “tàn đời hoa”.

Bất quá không phải ai cũng nghĩ vậy. Cô nàng đanh đá vừa đi về phía vị trí nhóm người Văn Lang Thiên còn lại đang đứng vừa hậm hực:

“Hừ hừ… nhóm người vô dụng đó tại sao lại được hết người này tới người khác che chở chứ? Nếu không có tiền bối Ức Trai ngăn chặn thì các ngươi hôm nay thê thảm với bổn cô nương. Hừ… cứ cho bọn chúng đắc ý thêm mấy giờ… Lát nữa kiểu gì chẳng có một trong số bọn chúng gặp người của bổn cô nương. Lúc đó bổn cô nương sẽ cho bọn ngươi biết tay. Hừ… đẳng cấp thấp lại còn không biết thân phận”.

Các đệ tử xung quanh thấy “xung đột” đã tan liền tản ra nhìn về khán đài nơi vị giám sát sử đang phát biểu. Na Na cũng không lắng nghe mà lại tò mò nhìn Văn Lục hỏi:

- Đại ca hôm nay không hì hì hà hà nữa à? Không cần che giấu nữa ư?

Văn Lục lắc đầu cười khổ, xoa đầu nàng rồi nói:

- Tính từ lúc thủ hộ giả Lê tới nói chuyện thì việc che giấu không còn ý nghĩa rồi. Ta nghĩ… mọi người cứ tự nhiên đi. Tới đâu tính tới đó.

Mọi người thấy Văn Lục nói vậy thì đều mỉm cười. Để giả làm một người khác mình cũng thật mệt. Thực ra Văn Lục còn có điều trong lòng không muốn nói. Cái gọi là “che giấu” này thực ra… thật ấu trĩ. Tu thuật giả làm gì có ai ngu ngốc đâu, bày ra một trò trẻ con như vậy đem đi lừa ai chứ? Đúng là suy nghĩ nông cạn. Tuy nhiên việc gì cũng có hay có dở, để mọi người nhận ra một đám vô sỉ rồi về sau có nổi tiếng nữa cũng không ai đem tật xấu của cả đội ra mà bới móc.

Trong lúc người trong tổ đội số mười hai còn đang chụm đầu vào nhau bàn tán thì trên đài cao phía tây, vị giám sát sử sau một bài diễn thuyết hoành tráng giờ mới đi vào vấn đề chính:

- Như mọi người đã biết trong các kỳ đại hội trước, kỳ này hạng mục võ thuật thể lệ thi cũng tương tự như vậy. Đầu tiên mọi người sẽ đi tới một trong số mười hai bảng ngọc ở các góc của đỉnh núi trung tâm kia để đề tên. Bảng ngọc sẽ trộn ngẫu nhiên, cấp cho các bạn một con số, đồng thời cũng hiện lên tên đối thủ của mình và vị trí võ đài. Mười hai bảng ngọc là mười hai pháp bảo, tự động vận hành và liên thông với nhau. Bởi vậy các bạn không phải lo lắng về vấn đề giám khảo gian lận hoặc lộ thông tin cá nhân như cấp độ, thuật pháp tu luyện của mình…

Lại nói tới đỉnh núi trung tâm này có chính xác là chín ngàn thí sinh tham dự. Vòng đầu tiên sẽ là chọn ngẫu nhiên từng cặp từng cặp để tham gia thi đấu. Sau lượt đầu tiên sẽ chỉ còn lại bốn ngàn năm trăm thí sinh, lượt thứ hai sẽ chỉ còn hai ngàn hai trăm năm mươi thí sinh. Tương tự như vậy lượt thứ ba sẽ chỉ còn một ngàn một trăm hai mươi lăm thí sinh.

Tới lượt này thì việc chia cặp sẽ bị lẻ ra một thí sinh. Lúc đó bảng ngọc sẽ chọn trong một ngàn một trăm năm mươi lăm thí sinh đó ra một người. Người này được gọi là thí sinh may mắn, và sẽ không phải thi đấu ở lượt thứ tư mà lọt thẳng vào lượt thứ năm.

Lượt thứ năm sẽ chỉ còn lại năm trăm sáu mươi hai người, cộng thêm một người lọt thẳng là năm trăm sáu mươi ba người. Như vậy bảng ngọc lại trộn lẫn năm trăm sáu mươi ba người đó lại rồi chọn ngẫu nhiên ra một thí sinh may mắn lần hai nữa.

Lượt thứ sáu còn lại hai trăm tám mươi mốt người cộng với thí sinh may mắn lượt năm là hai trăm tám mươi hai người. Lượt này là số chẵn cho nên vẫn chia cặp đấu loại trực tiếp và chọn ra một trăm bốn mốt người. Từ một trăm bốn mốt người lại chọn ra một thí sinh may mắn và đê một trăm bốn mươi người kia chia cặp đấu loại với nhau… cứ như vậy cho tới khi đỉnh núi trung tâm và đỉnh bốn đỉnh núi xung quanh chọn ra ba mươi sáu thí sinh cho mỗi đỉnh. Kết thúc vòng một… đấu loại trực tiếp.

Khi đó bốn đỉnh sẽ dồn về trung tâm để tiến hành vòng thứ hai… Như vậy tổng số trận mà thí sinh muốn lọt vào vòng hai phải thi đấu là chín trận. Đương nhiên ai muốn thi đấu ít hơn, ta thực không ngăn cản…

Nghe vị giám sát sử nói tới đây các thí sinh và người quan khán bốn phía xung quanh đỉnh núi đều cười ầm lên. Vị giám sát sử này không ngờ cũng có tính hài ước. Thi đấu ít hơn chín trận thì chẳng phải là bị loại sao? Chẳng ai lại muốn điều đó cả.

Trên đài cao vị giám sát sử kia sau khi mỉm cười liền nói tiếp:

- Mọi người cũng đã biết quy tắc tham gia thi đấu, bất quá ta vẫn phải nói lại.

Ừm… phía trước mắt mọi người là chín mươi sáu võ đài, mỗi một võ đài sẽ bao chùm bởi một kết giới để tránh công kích bị lọt ra ngoài. Hơn nữa kết giới này đặc biệt hơn rất nhiều loại kết giới bao bọc võ đài trên địa cầu. Kết giới của các võ đài khác trên địa cầu chủ yếu chỉ có chức năng ngăn trặn không cho công kích của người thi đấu lọt ra ngoài. Còn kết giới của tu thuật giả ta ngoài chức năng đó còn có tới hai chức năng đặc biệt khác.

Chức năng đặc biệt thứ nhất chính là… sàng lọc. Để tham gia thi đấu, thí sinh bắt buộc phải là tu thuật giả, và vũ khí, pháp bảo, đan dược, linh thú… nói chung là các vật dụng hỗ trợ thi đấu đều phải có cấp bậc bằng cấp độ của thí sinh hoặc thấp hơn cấp bậc thuật pháp của thí sinh. Nói như vậy mọi người cũng đoán ra, thí sinh vào trong "Mầm Thế Giới" nếu sử dụng vận dụng hỗ trợ mà trên cấp độ thuật pháp của mình thì lập tức bị kết giới truyền tống ra ngoài và xử thua. Đương nhiên trước khi vào kết giới, nếu thí sinh mang theo vật dụng hoặc linh thú hỗ trợ trên cấp độ thuật pháp của mình thì nó sẽ ngăn cản vật, hoặc linh thú đó ở bên ngoài.

Ta xin nhắc lại là nếu bị ngăn bên ngoài và bỏ đi thứ đó trước khi vào trong kết giới thì hoàn toàn hợp lệ. Tuy nhiên nếu trong kết giới mà thí sinh lôi vật, hoặc linh thú trong "Mầm Thế Giới" và không gian linh thú thì lúc này được coi là phạm quy và bị xử thua lập tức.

Chức năng đặc biệt thứ hai mà ta muốn nhắc tới đó là kết giới sẽ phối hợp với bảng ngọc để luân phiên tận dụng võ đài. Ừm… giải thích cặn kẽ thì chính là trong chín mươi sáu võ đài, nếu võ đài nào hai thí sinh vừa đấu xong thì lập tức bảng ngọc sẽ thông báo với hai thí sinh số kế tiếp vào thi đấu. Ví dụ như lượt đầu tiên có chín ngàn thí sinh, chia làm bốn ngàn năm trăm cặp thi đấu tương tự với đánh số từ một tới số bốn ngàn năm trăm. Mà cả đỉnh núi chỉ có chín mươi sáu võ đài, thì đương nhiên là cặp số một cho tới cặp số chín mươi sáu sẽ thi đấu đầu tiên. Nếu võ đài nào kết thúc sớm thì ngay lập tức cặp thứ chín mươi bảy sẽ được thông báo và tiến tới võ đài vừa hoàn thành đó để thi đấu. Cứ như vậy thì các võ đài sẽ không bao giờ trống cả, lúc nào cũng có trận đấu diễn ra.

Nói tới đây vị giám sát sử nhìn khắp một lượt các thí sinh rồi hỏi lại:

- Mọi người nghe xong đã hiểu chứ…haha… Ta thực ra cực kỳ khâm phục vị tiền bối từ Việt Thuật Đại Hội nhiều năm trước trong hạng mục phát minh đã phát minh ra bảng ngọc và kết giới này. Từ lúc có bọn chúng, những người làm giám khảo như chúng ta thật nhàn quá xá. Chỉ có mỗi việc canh trừng những tình huống bất ngờ, còn lại từ khâu báo danh cho tới đánh số, sắp xếp thí sinh…v.. v… đều được bảng ngọc và kết giới phối hợp làm…haha… Ta nghĩ các bạn nên đi nhận số của mình ở một trong mười hai bảng ngọc đặt xung quanh đỉnh núi đi thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.