Hồn Thuật

Chương 144 : Chương 144: Con Đường Ta Đi




Lúc nhóm người Văn Lục nhìn về phía thủ hộ giả có cái tên Lê kia thì hắn cũng đồng thời cảm nhận được liền quay về phía tổ đội số mười hai. Sau khi nhìn lướt qua cả mấy người Kiệt Hào, Na Na, nhìn tới Văn Lục thì Lê nhíu mày trầm tư một hồi. Tiếp đó dưới con mắt của mấy ngàn người, Lê thủ hộ giả mỉm cười vác thanh kiếm từng bước hữu lực đi về phía tổ đội số mười hai, Trần Tiêu vẫn bộ dạng lạnh lùng “từ trối người từ ngàn dặm” ôm kiếm bước theo, không rời quá ba bước.

Nhiều đệ tử thấy cảnh này đều tò mò, đám tinh anh từ Văn Lang Thiên xuống đứng ở gần đài phía tây cũng nhíu mày lâm vào trầm tư.

Phải nói rằng, người thủ hộ giả này cực kỳ đẹp trai, tuấn lãng. Với khuôn mặt hàm én hút hồn, hắn bước tới đâu lập tức các đệ tử nữ sáng mắt nhìn chằm chằm. Kiệt Hào thấy vậy cảm khái.

- Nha! Có lẽ các đời Đại Việt thủ hộ giả luôn luôn hùng mạnh cho nên mới được nhiều người kính ngưỡng như vậy. Mai không biết ta có nên lập thành một tổ chức “tu thuật thủ hộ giả” không nữa. Nghe thật là oai a…

Na Na đứng bên cạnh nhảy với lên gõ vào đầu Kiệt Hào rồi khúc khích cười:

- Ngươi mà làm tu thuật thủ hộ giả có lẽ chết đầu nước…hihi…

- Đừng có hạ thấp ta thế chứ? Ít gì cùng lứa tuổi, bổn công tử cũng thuộc dạng anh tài của anh tài mà.

Nói đoạn nhìn thấy một tên ôm gươm, một tên vác gươm và một tên đeo thanh đại đao sau lưng, Kiệt Hào cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, tiếng nói giảm dần:

- Chỉ là thua sút mấy tên quái vật kia chút chút thôi mà.

Cả nhóm đều thuộc dạng tai thính, Kiệt Hào dù lí nhí vẫn bị lọt vào tai mọi người khiến mấy cô gái bật cười.

Nơi Lê thủ hộ giả đi qua, các đệ tử lập tức chụm đầu vào thì thào:

- Hắn là Đại Việt thủ hộ giả đấy hả?

- Cái này ngươi cũng không biết? Anh ta chính là thần tượng của ta đó. Quả thực vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ a.

- Đẹp trai cái rắm… thua thiếu gia ta.

- Ngươi… ngươi chết chắc rồi, ta không có quen ngươi nha.

Tên kia còn đang ngơ ngác không hiểu sao đồng bọn đang bàn tán sôi nổi lại lủi đi thì lập tức đất đá bay xung quanh vù vù tới. Vậy mới biết uy danh của Đại Việt thủ hộ giả không phải chỉ để khoe cho đẹp.

- Đáng đời hắn… dám nói xấu thần tượng của ta. Mà chàng Lê tới chỗ đám háo sắc ăn chơi kia làm gì nhỉ?

Một cô gái khúc khích nói với nữ đệ tử bên cạnh. Nữ đệ tử kia đang gật gù đồng ý liên kinh hô:

- Nhìn kìa! Người từ Văn Lang Thiên cũng tới. Không lẽ muốn gây sự sao?

- Hừ… chàng Lê muôn đời thủ hộ Đại Việt giùm bọn họ. Bọn họ không cảm kích thì thôi lại còn ganh tỵ sao? Nếu gây bất lợi cho chàng ấy… ta liều mạng nhỏ này…

- Chị cũng thế….

Các cô gái và các đệ tử nam đang bừng bừng thảo luận thì lúc này Lê thủ hộ giả cũng đã đi tới trước mặt nhóm người Văn Lục. Hắn nhìn Văn Lục mỉm cười nói:

- Ngươi rất mạnh….

Văn Lục thoáng giật mình. Vụ Ẩn của hắn chỉ lộ ra hắn có tu vi cấp sáu. Không lẽ cái tên thủ hộ giả này quả thật nhìn ra. Không thể nào, dù sao thì hắn mới chỉ có cấp bảy đỉnh cấp. Mà dưới che dấu Vụ Ẩn của Văn Lục lúc này thì dù hắn có cấp mười đi chăng nữa cũng chưa chắc nhìn ra tu vi của Văn Lục. Bất quá nghĩ thoáng qua thân phận của tên có chữ Lê này thì Văn Lục cũng giãn đôi mày ra nói:

- Ngươi cũng vậy.

Thủ hộ giả Lê thoáng nhíu mày rồi nói:

- Mặc dù nhìn qua ngươi chỉ ở cấp sáu thể thuật. Bất quá ta có cảm giác ngươi không đơn giản.

- Cảm giác?

Người thanh niên vác kiếm mỉm cười:

- Đúng vậy… chính là cảm giác. Mà từ trước tới giờ, cảm giác của ta… ừm… không tệ cho lắm.

Nói đoạn hắn nhìn thẳng vào mắt Văn Lục nói:

- Có hứng thú theo ta chứ?

Văn Lục lắc đầu:

- Đại Việt thủ hộ giả? Nghe không tệ… một cách phòng thủ khá.

-Ý gì?

- Bảo vệ… không phải là một cách phòng thủ tốt.

Thủ hộ giả nghe Văn Lục nói vậy thì sửng sốt, tiếp đó hứng thú hỏi:

- Theo ngươi… thế nào mới là phòng thủ tốt.

Lệ Thanh đứng bên nhịn không được xen vào:

- Ngu ngốc, có vậy mà không biết sao? Phòng thủ tốt nhất chính là luôn luôn tấn công.

Nói đoạn nàng cắp lấy tay trái của Văn Lục ngước lên nhìn hắn, rồi nũng nịu hỏi:

- Lệ Thanh nói đúng phải không đại ca?

Mọi người nghe vậy thoáng bất ngờ, cuối cùng đều mỉm cười, ngay cả tên lạnh lùng Trần Tiêu đang ôm kiếm cũng không khỏi khẽ nhếch khóe môi lên một chút. Thủ hộ giả Lê vuốt vuốt cằm tiếp đó cười cười nhìn Lệ Thanh hứng thú nói:

- Tiểu muội muội, khá lắm…

Nói đoạn hắn nhìn Văn Lục dò hỏi:

- Ý ngươi là vậy?

Văn Lục xoa xoa đầu cô bé Lệ Thanh rồi mỉm cười:

- “Đường” của ta đi khác “đường đi ” của ngươi. Ngươi là muốn bảo hộ thật tốt Đại Việt… ta khâm phục. Tuy nhiên đường của ta đi là để cho mỗi lần bọn chúng nghe thấy Đại Việt đều run rẩy sợ vỡ mật…. Đó mới chính là đường ta chọn.

Mọi người đang vây quanh tò mò nghe Văn Lục nói như vậy đều giật mình sợ ngây người. Tiếp đó hào khí trong lồng ngực như bị dồn nén muốn phát tiết ra ngoài. Tuổi trẻ ai chẳng khí thịnh, “con đường” mà Văn Lục chọn cũng nói lên tâm tư của biết bao thanh niên tu thuật giả trẻ tuổi. Tới lúc này mọi người mới nhìn Văn Lục bằng con mắt khác, bây giờ mọi người mới nghĩ tới vị công tử bột luôn hỉ hỉ hả hả vô sỉ trước đây có lẽ… không đơn giản.

Thủ hộ giả Lê sau giây lát ngây người cũng phải cảm khái nói:

- Tốt, tốt… tốt! Ta đang không phân biệt được ta là thuyết khách hay ngươi là thuyết khách đây, haha! Tầm nhìn xa của ngươi quả thực khiến ta bái phục. Nhưng cũng phải công nhận rằng ta đang bị lung lay bởi ý kiến của ngươi.

Mọi người nghe vị thủ hộ giả này nói vậy thì đều mù mờ, lại chụm đầu vào nhau thì thào. Một vị nữ tử nhíu mày hỏi nữ tử đứng bên cạnh nàng:

- Nãy giờ hai người họ nói gì vậy chị? Nghe cứ u u mê mê khó hiểu.

Người được gọi là chị kia đội một chiếc nón quai thao rộng. Từ vành nón lại rũ xuống một lớp vải che kín khuôn mặt. Người đội nón quai thao mặc đồ màu trắng này cũng chính là một trong số ba người Văn Lục cảm thấy hứng thú. Khuôn mặt nữ tử sau lớp vải trắng che mặt khi nghe Văn Lục nói vậy thì đôi mắt khẽ híp lại, vành mi cong cong, tiếp đó nàng mỉm cười. Nếu có nam tử nào thực lực kém một chút đứng cạnh mà nhìn thấy nụ cười này nhất định sẽ thần hồn điên đảo mà điên cuồng theo đuổi nữ tử nọ. Quả là hại nước hại dân mà.

Nữ tử nghe thấy lời cô bé đứng bên cạnh thì dịu dàng thanh thúy nói:

- Thủ hộ giả muốn mời tên công tử bột cầm đầu tổ đội quái vật số mười hai kia ra nhập nhóm của hắn. Có lẽ để thực thi công việc nào đó bảo vệ đất đai Đại Việt. Bất quá… tên kia cũng thật… đặc biệt, không ngờ lại mời lại vị thủ hộ giả này ra nhập tổ đội số mười hai của hắn. Thú vị là thủ hộ giả lại có vẻ… động tâm. Hihi…quả là một đôi thú vị. Rất có thể hai người bọn họ đang muốn bước chung một con đường rồi. Ừm… con đường này… ta cũng muốn bước lên.

Vừa lúc này một giọng nữ tử vang lên từ góc phía tây:

- Ai nha! Không ngờ một tên “công tử bột” và một tên “công tử rơm” lại chụm đầu vào nhau hú hí nha. Ta nghĩ chắc chắn không phải việc tốt lành…haha…

Giọng nói vừa cất lên, đám đệ tử cũng lập tức tách ra làm hai cho nhóm người tới từ Văn Lang Thiên đi qua. Văn Lục nhíu mày nhìn về phía nhóm người mới tới. Thực tế số người Văn Lục tới đây chỉ có hơn mười lăm người, mà người cầm đầu chính là cô nàng chua ngoa lần đầu gặp đã muốn hạ nhục Na Na. Văn Lục cũng thấy nhóm người còn lại đều đứng ở vị trí cũ cùng người mà Na Na gọi là chị Thanh Thanh. Xem ra việc cô nàng đanh đá tới đây hẳn không phải là ý kiến thống nhất của đám đệ tử tinh anh tới từ Văn Lang Thiên. Nghĩ vậy ý phản cảm của Văn Lục đối với đám người cao ngao tới từ Văn Lang Thiên giảm đi ít nhiều. Dù sao thì ở đâu cũng có kẻ tốt người xấu, cũng có người tính cách này tính cách kia. Sống trong nhung lụa thì đương nhiên là cao ngạo hơn những người sống bên bếp than rồi. Chỉ là có phát tiết ra ngoài hay không mà thôi. Lẽ dĩ nhiên đám người theo đuôi cô nàng đanh đá này hẳn toàn là “óc đậu hủ” đây mà. Đám người Kiệt Hào cũng khinh thường bĩu môi:

- Có gì hơn người chứ? Vẫn còn ấm ức việc bị Văn Lục gọi “bác” ra đánh te tua đây mà.

Thủ hộ giả Lê cũng không phật lòng trước câu mỉa mai của cô nàng mà lại hứng thú nhìn đám người mới tới mỉm cười:

- Vị cô nương này là?

Cô bé chua ngoa kia khinh thường nói:

- Sao? Không biết lai lịch bọn ta sao? Quả là ếch ngồi đáy giếng. Tưởng mang cái danh thủ hộ giả là oai lắm hả. Quả thực buồn cười.

Nói đoạn quay lại đám công tử phía sau ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Các ngươi có cảm giác ở đây có hai con mèo đang khen nhau dài đuôi không?

Cả đám công tử liền phá lên cười, nhao nhao đáp:

- Đúng đúng… mèo khen mèo dài đuôi. Tiểu thư thật trí tuệ, tại hạ cam bái hạ phong.

Hương sát thủ hai mắt lóe lên sát khí. Văn Lục đối với người trong tổ đội mười hai luôn được kính trọng giờ có người nói xấu ngay trước mắt, nàng cũng không khỏi nổi sát tâm. Những người khác cũng bừng bừng lửa giận, thậm chí Trần Tiêu nghe thủ hộ giả bị nói xấu còn trực tiếp rút thanh gươm đang ôm trong ngực ra lạnh lùng nhìn đám công tử tiểu thư tới từ Văn Lang Thiên này. Chỉ cẩn một lời ra lệnh, lập tức hắn không chút suy nghĩ liền cho đám người này vĩnh viễn nằm lại tại đây.

Lệ Thanh còn “trực tiếp” hơn ọe ọe một hồi mới lẩm bẩm:

- Nói gì thúi quá đi…

Văn Lục nghe nàng nói vậy không khỏi khóc dở cười dở. Cô nàng đanh đá kia thực ra lại không để ý tới những ánh mắt giết người đang nhìn chằm chằm vào mình mà lại bị chọc giận bởi “thái độ” của cô bé Lệ Thanh kia. Lập tức nàng quát lên:

- Cho con bé kia một trận. Thật không biết tốt xấu là gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.