Hỗn Thiên Giới

Chương 24: Tuyệt vọng




Những ngày tháng lạnh lẽo cứ thế trôi qua trên đỉnh Thiên Sơn, Lâm Hoài vẫn ngây ngốc sống trong trong túp lều  cạnh căn nhà nhỏ cạnh vườn Tuyết Liên xinh đẹp. Cuộc sống hằng ngày của hắn vô cùng cô đơn tẻ nhạt, cũng nhờ vào một tính niệm mà lây lất tới giờ. Từng ngày trôi qua hắn vẫn mang một niềm tin, vẫn ở cạnh nàng, làm mọi cách, thử đủ trò để làm nàng vui, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là sự lạnh nhạt. Nàng luôn lẩn tránh không muốn gặp mặt hắn, đối với hắn thập phần lạnh lùng, cho dù hắn có làm gì nàng vẫn xem như không thấy chỉ có hắn vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.

Thế nhưng, chính cái ý chí kiên định đó của hắn bắt đầu làm nàng cảm thấy nguôi ngoai dần, nỗi buồn đau trong lòng đang vơi đi, mỗi lúc nhìn thấy cái cảnh tượng lố lăng, hay đầu tóc bùi nhùi của hắn nàng đều cố nén nụ cười để rồi khi hắn quay lưng đi nàng lại nhẹ mỉm cười, thế nhưng nàng lại không thể đối mặt với hắn, hay nói đúng hơn là nàng không đủ can đảm.

.........

--" Băng Băng cô nương, hôm nay ta bắt được hai con thỏ, cô có muốn ăn một chút không ".

Lâm Hoài tay cầm hai con thỏ tuyết, miệng cười nói vui vẻ, hắn còn cố tình làm cho đầu tóc bùi nhùi, áo quần xộc xệch, trên đầu còn có vài sợi cỏ nhỏ, dáng vẻ vô cùng hoạt kê. Nàng vẫn đứng trên ngạch cửa lạnh lùng nhìn hắn, im lặng không lên tiếng. Chợt nàng ngẩng đầu nhìn lên hư không, hai chân mày khẽ nhíu lại, Lâm Hoài không tự chủ cũng ngoái đầu nhìn theo.

Khoảng không đẹp đẽ trên kia lúc này có một luồng hắc vụ đang từ từ tiến đến, tiếp đó ba thân ảnh từ hắc vụ bay xuống.

--" La trưởng lão, chính là nơi này ".

Ba thân ảnh kia chính là hai tên hắc y nhân Tã Hồn, Hữu Hồn lúc trước, đi bên cạnh là một lão già trạc lục tuần, người gầy gò tong teo, lại thêm một tia hắc vụ vờn quanh khiến cho lão thập phần quái dị. Lão nhìn vườn tuyết liên khẽ gật đầu.

--" Ừm, linh khí này chính là tuyết liên vạn năm, tuy chưa thành thục lắm nhưng có thể dùng được".

--" Đúng dậy ah, chúng ta tìm lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm thấy thứ dùng được ".

Tên ốm Tã Hồn lên tiếng hùa theo.

--" Hai người các ngươi cũng thật vô dụng chỉ có mỗi một nữ nhân cũng đấu không lại ".

Lão khẽ khịt mũi khinh bỉ nói.

--" La trưởng lão a, nàng ta là Linh Đạo hậu kỳ a".

Tã hồn bất mãn nói, nếu không vì bất đắc dĩ bọn hắn cũng không kêu lão già này làm gì, chắc chắn lần này lại bị lão ngoạm một miếng lớn.

Khi ba người nói chuyện thì từ xa đã có một bạch y nữ tử đằng không bay tới, đáp xuống đối diện với bọn họ, băng kiếm trên tay tỏa ra hàn khí nhàn nhạt. Xa xa còn có một tên nhãi đang bon bon chạy tới.

--" Chính là nàng ta".

Tên Tã Hồn nhìn nàng Điểm mặt nói.

--" Ưm, rất xinh đẹp, tiện thể thu nạp làm tiểu thiếp ".

Lão nhìn nàng thèm thuồng nói.

--" Hừ, lại thêm một tên gàn dở, hôm nay các ngươi sẽ không chạy thoát như lần trước đâu ".

Giọng nàng như băng tuyết vạn năm lạnh lùng nói.

--" Choa, lại còn mạnh miệng như dậy, nhưng ta thích.... hắc hắc... hai người các ngươi đánh nhanh rút gọn, ta còn về hưởng thụ một phen nữa ".

Lão nói xong liền phát động tấn công, tay tế ra một sợi xích dài bên trên có quỷ lệ ma âm vô cùng đáng sợ, hai tên kia cũng đồng loạt xông lên, đao phủ bay ra, hắc vụ đầy trời.

--" Hừ, Linh Đạo hậu kỳ gần đỉnh phong, lần này nguy thật rồi ".

Khi Lâm Hoài chạy tới thì trận chiến đã bắt đầu, Hồng lão quan sát tình hình hừ một tiếng nói.

--" Hậu kỳ gần đỉnh phong sao".

Lâm Hoài lo lắng hỏi.

--" Ừm, Lão già kia là Linh Đạo tầng mười sơ kỳ ".

--" Thế còn Băng Băng cô nương thì sao".

--" Linh Đạo tầng chính sơ kỳ ".

--" Như thế thì nguy rồi, Băng Băng cô nương không chống nổi đội hình mạnh như vậy ".

Hắn nhìn lên trận chiến trên không nội tâm lo lắng nói, quả đúng như lời hắn vừa nói, nàng bị ba người quần công đang dần rơi vào thế hạ phong, liên tục bị bức lui, sợ xích của lão già kia chính là một tiên khí thượng phẩm lại là một ma bảo không ngừng gào thét trong không trung, ma âm lệ quỷ bên trên phát ra những âm thanh rùng rợn làm người ta lạnh gáy. Mặc dù nàng đã phát động Hàn Băng Tịch Diệt kiếm cũng không phải là đối thủ liên tục bị chèn ép vô cùng chật vật, lại thêm thương thế vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cứ theo tình hình này nàng sẽ không trụ được bao lâu nữa.

--" Phệ hồn tử viêm xích phá cho ta".

Đột nhiên lão già khí thế đại tăng, ma xích như một đầu hắc xà không ngừng uốn lượn sau đó mạnh mẽ quất lên băng kiếm. 🗡

--" Phanh phanhm..... ".

Chỉ thấy băng kiếm bị một xích này đánh cho vỡ nát, nàng cũng bị trấn cho bay xuống đất, tiếp tục lảo đảo lùi thêm năm sáu bước mới ổn định được, sắc mặt tái nhợt tình hình vô cùng không ổn.

Lão già kia thắng thế tiếp tục tục huy động ma xích hướng nàng quất tới, nàng rõ ràng đã không còn khả năng chống lại, chỉ có thể vận lực bảo hộ.

--" Băng Băng cô nương cẩn thận ".

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng  này, đột nhiên Lâm Hoài từ xa chạy tới, vòng tay ôm lấy nàng, dùng lưng mình đỡ lấy một xích kia.

--" Phụt ".

Lâm Hoài phun ra một ngụm máu, cả hắn và nàng bị đánh văng xa năm sáu mét lại lăn thêm mấy vòng mới dừng lại.

--" Sao lại đỡ cho ta".

Nàng nhìn hắn nức nở nói. Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng mỉm cười một cái sau đó lâm vào hôn mê.

--" Hắc Hắc... thật ngu ngốc, đúng là không muốn sống nữa rồi ".

Lão già từ trên không đáp xuống cười hắc hắc nói.

--" Hừ, các ngươi chắc chắn chết rất khó coi ".

Nàng ngồi cạnh Lâm Hoài nhìn ba tên kia bằng ánh mắt giận dữ.

--" Hắc hắc, ta không biết ta có chết hay không nhưng ta chắc chắn sẽ khiến nàng dục tiên dục tử... ".

Lão nhìn nàng cười dâm đãng, bắt đầu đi lại gần nàng, trong khoảnh khắc nội tâm nàng cũng trở nên tuyệt vọng.

_________________[Lạc Kỳ Nam]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.