Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 9: Thị Phi Ở Khu Mua Sắm




Chu Lãng thở phào, vừa xoay người lại đã thấy Lam Kỳ Ngôn đứng khoanh hai tay dựa lưng vào ngay cửa chính từ bao giờ.

"Kỳ Ngôn, cậu đứng đây từ khi nào vậy?" Chu Lãng đi lại ung dung hỏi.

"Cô ấy có chuyện gì sao?"

Nghe ngữ điệu chậm rãi quen thuộc, Chu Lãng đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Thần Vũ đấy à, cũng bắt đầu 12 giờ rồi."

Lam Thần Vũ gật đầu, song ánh mắt không nhìn vào Chu Lãng mà hơi hướng lên nhìn ra ngoài cổng rào: "Hạ Hàn đi đâu vậy, cô ấy có nói cho cậu nghe không?"

"Hình như là đi giúp một người bạn.

Có muốn đi theo không?"

"Lấy xe đi."

Chu Lãng chạy xe ra ngoài đợi Lam Thần Vũ.

Thấy anh đã ngồi vào trong xe, Chu Lãng quay đầu hơi chồm xuống hỏi: "Lúc nào ra ngoài cậu cũng khoác jacket, muốn che đi mấy hình xăm này sao?"

"Lộ hình xăm không tiện."

"Nhìn cũng...!cá tính mà?"

"Phiền phức quá.

Đợi cậu lái xe đến có lẽ Hạ Hàn đã xử lí xong cả" Lam Thần Vũ cười nhạt.

"Cậu đề cao nữ nhân của cậu quá đấy" Chu Lãng tỏ vẻ xem thường, tay gạt cần, chân đạp ga phóng đi mất hút.

Trung tâm thương mại Thượng Hải.

Trần Khinh dẫn Hạ Hàn chạy bộ đến tận khu trung tâm mua sắm cách xa vài cây số.

Trước đây cả hai đều rất hay chạy trốn trật tự đô thị nên chạy bộ kiểu này đối với họ chẳng là gì, chỉ có Hạ Hàn vì mang giày cao gót nên phải tháo ra.

Chạy chân trần trên nền đất nóng ráp vì chịu nhiệt độ của nắng trưa oi bức nên cả hai gót chân đều phồng rộp lên.

"Chị đội vào đi, mặt chị bắt nắng đỏ hết cả rồi." Trần Khinh cởi cái mũ lưỡi trai đội lên đầu cho Hạ Hàn, tay định sờ vào mặt của cô thì bị cô né tránh, "Tôi không sao, cảm ơn cậu."

Trần Khinh bị từ chối ngập ngừng rút tay lại, đưa mắt nhìn theo Hạ Hàn chật vật chạy với đôi chân trần, cõi lòng cậu trùng xuống một nỗi xót xa khó tả.

Vào đến khu bán túi xách, Hạ Hàn phẫn nộ khi thấy một người phụ nữ bề ngoài xinh đẹp đang đứng dửng dưng cho một cậu bé quỳ gối dưới chân mình.

Nhìn bộ dạng tỏ ra bạch liên hoa trước công chúng của "ảnh hậu giả mạo" thật khiến Hạ Hàn chướng mắt.

Hơn hết, cô kinh tởm những người xung quanh đang tụ lại chỉ trích một cậu bé chỉ qua lời của một kẻ dối trá như Hạ Mạn.

"Bát Giới!" Hạ Hàn chạy lại gọi lớn tên cậu bé.

"Cầu xin chị nói cho em biết Hàn Hàn đang ở đâu.

Thần tiên tỷ tỷ, em xin chị" Bát Giới chưa nhận thức được sự hiện diện của Hạ Hàn, cậu bé vẫn không ngừng dập đầu khóc nức nở.

Cậu chỉ muốn tìm Hạ Hàn thôi!

Trần Khinh xông đến đẩy đám đông ra cho Hạ Hàn dễ dàng lọt vào.

"Đứng lên cho chị.

Không được quỳ!"

Hạ Hàn ngồi xuống đỡ cậu bé đứng dậu, phủi bụi trên chân tay và xoa xoa đầu gối đã sưng tấy của cậu.

"Bát Giới, sao em lại quỳ ở đây chứ? Sao không ngoan ngoãn ở nhà với Khinh ca ca?" Hạ Hàn vừa hỏi vừa lo lắng xoay người cậu bé qua lại xem có bị thương tích gì không.

Bát Giới ôm chầm lấy Hạ Hàn rồi nhìn sang Trần Khinh, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn một lớp nước, sụt sùi nói: "Hàn Hàn, em muốn đi tìm chị nhưng lỡ va vào thần tiên tỷ tỷ, chị ấy bắt em phải quỳ gối cầu xin mới nói cho em biết chị đang ở đâu...!và em lỡ làm giày chị ấy hỏng mất rồi", vừa nói Bát Giới vừa rụt rè chỉ tay vào Hạ Mạn.

Hạ Mạn chột dạ nhìn xung quanh.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của bọn họ, ả lo lắng Hạ Hàn sẽ chiếm được cảm tình nên ngay lập tức bày ra bộ mặt bạch liên hoa phân trần: "Chị, cậu bé va vào em nên em vấp chân làm gãy gót giày, đôi giày này rất quý giá, là Triệt Lâm đã tặng cho em.

Chị phải biết đồ của Triệt Lâm rất quý giá đối với em."

"Chỉ vì một đôi giày mà cô bắt một đứa trẻ phải quỳ gối dập đầu với cô, cô nhận nổi không? Tại sao cô dám nói dối thằng bé rằng biết tôi ở đâu? Cô có tư cách gì biết về tôi chứ?"

"Chị, chị đừng cay nghiệt với em như vậy nữa được không? Em xin lỗi."

"Thôi đi! Hạ Mạn! Tôi không ngờ con người cô bề ngoài thanh cao nhưng lương tâm lại bị chó tha mất rồi.

Cô hoàn toàn không xứng với tiếng gọi thần tiên tỷ tỷ của em ấy!"

Mấy người đứng gần đó bị nộ khí của Hạ Hàn làm cho kiêng dè.

Cô bây giờ căn bản chẳng quan tâm đến danh tiếng gì nữa cả!

Hạ Mạn thấy tình thế không ổn nên cố tình gọi lớn tên cô rồi giả vờ thút thít cúi người xuống đỡ cô lên: "Hạ Hàn! Chị đã ở đâu suốt mấy tháng nay vậy? Em và Triệt Lâm tìm chị rất vất vả.

Chị đừng giận nữa, là em sai, em xin lỗi."

"Ngừng ngay cái trò này đi.

Diễn xuất của cô vẫn tệ như ngày nào.

Diễn viên hạng B cũng chỉ làm được đến chừng này thôi" Hạ Hàn tát vào bàn tay của Hạ Mạn làm ả đau điếng rút tay lại.

"Con khốn Hạ Hàn này..."

"Chị...!tại sao chị lại đánh em...!em chỉ có ý định đỡ chị lên thôi mà.

Chị ghét em đến vậy sao?"

"Cô nên vui mừng vì tôi còn chưa giết chết cô!" Hạ Hàn nghiến răng, tầm mắt tối sầm.

Đối diện với sát khí của Hạ Hàn, Hạ Mạn cảm thấy run sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình ổn.

Mấy người xung quanh ai cũng bất ngờ khi Hạ Hàn "nữ minh tinh scandal" lại đột ngột xuất hiện trước công chúng sau khi bị huỷ dung.

Cộng thêm khí thế hừng hực của Hạ Hàn vừa rồi đã thành công đưa Hạ Mạn vào vai "em gái yếu đuối bị chị gái căm ghét", ả đương nhiên nhận được sự thương cảm của quần chúng.

Đối diện với những ánh mắt thị phi của đám đông, Hạ Hàn cúi đầu xuống tránh những cái camera đang nhắm vào cô mà chụp lấy chụp để.

Trần Khinh nhịn không được đứng lên ôm lấy cô.

Cậu phủ cái áo khoác lên người cô, ghì đầu cô úp vào ngực mình, khẽ nói bên tai trấn an: "Hạ Hàn, không sao đâu, em đưa chị đi."

"Cậu bỏ ra.

Tôi thì có sao chứ?" Hạ Hàn nói nhỏ.

"Đây là tình nhân của chị sao? Sao chị có thể thiếu thốn đến mức tìm một cậu thanh niên để vơi bớt nỗi buồn chứ? Chị đừng lừa gạt cậu ấy nữa, chị không còn là ngôi sao, tiền không đủ ăn thì làm sao lo được cho cậu chứ.

Trai bao cần rất nhiều tiền đấy chị à" Ả vừa khóc vừa cố tình nói rất to.

"Đúng là nữ nhân xấu xí, nhân cách tồi tệ.

Chưa gì đã đi nuôi trai rồi.

Triệt Lâm chia tay ả là đúng..."

"Mau chụp hình lại đăng lên mạng cho mọi người biết bộ mặt thật của ả đi."

...

Những lời miệt thị cay độc lọt vào tai Hạ Hàn không xót một chữ.

Cô tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật, hai tay vò chặt ngực áo của Trần Khinh: "Đưa Bát Giới cùng rời khỏi đây thôi."

Trần Khinh gật đầu lia lịa.

Bát Giới rưng rưng nước mắt đứng dang hai tay làm lá chắn cho Hạ Hàn.

Nhưng có vẻ Hạ Mạn vẫn chưa đủ hả hê, ả cười đểu, giật phăng chiếc mũ lưỡi trai của Hạ Hàn xuống, tay kia nắm lấy tay Hạ Hàn tự tát vào mặt mình rồi hét toáng lên gây thêm sự chú ý: "Chị à, chị có giận Triệt Lâm thì cũng đừng tìm anh ấy, chúng em đang sống với nhau rất hạnh phúc mà.

Chị muốn đánh muốn giết cứ tìm em đây...!huhu..."

"Cô...!" Hạ Hàn trợn mắt khi bị gài vào bẫy.

"Hạ Hàn, chị trở về với em nhé?" Hạ Mạn vừa nói vừa nở nụ cười trong nước mắt.

"Cô Hạ Mạn thật nhân từ, ả đã câu dẫn chồng của cô rồi mà cô còn muốn giúp ả, đúng là một cô em gái tốt."

"Xấu xí như vậy còn nghĩ mình là diễn viên nổi tiếng."

"Đánh chết ả đi cô Hạ Mạn."

"Đúng là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân."

...

"Các người cút đi hết cho tôi!" Trần Khinh tức giận quát lên.

"Đấy, tình nhân chột dạ nên nói giúp cô ta rồi.

Đúng là cẩu nam nữ mà..."

Hạ Mạn rất đắc ý với những lời cay nghiệt của lũ buôn thị phi.

Ả vung tay lên định đánh Hạ Hàn thì bất ngờ từ đâu xuất hiện một cánh tay rắn chắc bắt lấy cánh tay của ả thẳng thừng bẻ cái "rắc".

Ả điếng hồn hét toáng lên, tay nọ ôm tay kia hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

"Tôi mới là người đàn ông của cô ấy!"

"Anh là ai mà cả gan can thiệp vào chuyện của tôi?"

"Đừng dùng cái tay bẩn thỉu của cô chạm vào Hạ Hàn."

Lam Thần Vũ hất tay Hạ Mạn ra.

Anh trông bộ mặt bạch liên hoa của ả thì vô cùng tức giận, giơ tay lên định dọa đánh thì ả lại chơi chiêu kêu cứu: "Cứu tôi với, có người hành hung!"

Lam Thần Vũ hừ lạnh, anh vốn không thèm để mắt đến mấy trò diễn xuất "vừa ăn cướp vừa la làng" dở tệ này.

"Lam...!Kỳ Ngôn...?" Hạ Hàn dời mặt khỏi ngực áo của Trần Khinh.

Hai chân không kiểm soát tiến lại gần anh.

"Anh làm sao biết được tôi đang ở đây?"

"Lúc em rời đi, tôi đã nhìn thấy." Lam Thần Vũ chìa tay ra đỡ lấy cô một cách rất tự nhiên.

Hạ Hàn không ngờ rằng anh vẫn luôn để ý đến cô.

Ngữ khí tức giận với gương mặt lãnh đạm nhất mực tôn lên khí thế bá đạo và quyền lực đã thành công lay động trái tim cô.

"Hạ Hàn!"

Cô ngước lên nhìn khi nghe anh gọi tên.

"Lúc nãy em đã đánh Hạ Mạn phải không?"

"Tôi không có!"

"Thật không?"

Hạ Hàn nghĩ rằng Lam Thần Vũ tin lời của Hạ Mạn nên đã tức càng thêm tức.

"Tôi nói không là không!"

Còn Hạ Mạn thì tự luyến cho rằng đây cũng là một người hâm mộ đến bênh vực mình nên thừa cơ hội diễn tiếp.

"Chị đánh em cũng không sao nhưng xin chị có thể quang minh chính đại được không?" Hạ Mạn đưa tay lau nước mắt trông như thật.

Lam Thần Vũ vừa nói vừa cầm lấy tay Hạ Hàn nâng lên: "Lúc nãy không đánh thì bây giờ đánh đi."

"Cái gì?" Hạ Hàn ngạc nhiên, còn Hạ Mạn thì hoang mang.

Hạ Hàn lo rằng tai mình nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa: "Anh vừa nói gì?"

"Tôi bảo em đánh cô ta!"

Hạ Hàn ngay lập tức hiểu ra anh muốn đòi lại công bằng cho cô, cô cười thầm, ánh mắt đặt lên anh toát lên mười phần ỷ lại.

Cô nép vào ngực anh, liếc nhìn Hạ Mạn đầy thách thức: "Anh bảo vệ tôi không? Sợ rằng người hâm mộ của cô Hạ Mạn nhiều quá sẽ ném đá chết tôi mất."

"Có tôi ở đây, bất kì ai cũng không thể động vào một sợi tóc của em."

Tuy biết rằng Lam Thần Vũ chỉ đang phối hợp để cô không mất mặt nhưng không hiểu sao tái tim của Hạ Hàn lại đập lên liên hồi khi nghe anh nói như vậy.

Quần chúng tụ lại mỗi lúc một đông.

Thấy họ xì xầm to nhỏ, Hạ Hàn lo rằng sẽ ảnh hưởng đến anh nên kiễng chân lên ghé vào tai anh nói nhỏ: "Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy đánh cô ta, liệu có ổn không?"

"Hạ Hàn, tôi bảo em đánh thì em cứ đánh, ông trời của em ở đây đang đòi lại công bằng cho em, em còn sợ gì chứ!"

"Không phải tôi sợ...!tôi chỉ..."

"Người phụ nữ của tôi không được phép do dự khi đứng trước kẻ thù.

Có tôi chống lưng, cho dù em có giết người cũng có tôi thu xếp thay em."

Hạ Hàn ngỡ ngàng nhìn anh.

Câu nói vừa rồi của anh có ý nghĩa rằng cho dù cô có gây ra chuyện tày trời thế nào, anh vẫn nguyện ý che chở cô cả đời!

Thấy Hạ Hàn đang chìm trong say đắm về mình, Lam Thần Vũ cười thầm song vẫn không quên giữ tay Hạ Hàn hướng về phía Hạ Mạn.

Hạ Hàn lấy lại tinh thần quật cường, cô đẩy nhẹ anh ra rồi bước tới gần Hạ Mạn.

Ả sợ sệt lùi về sau nhưng bị cô tóm lấy.

Cô vung tay tát ả một cái mạnh như trời giáng làm ả chao đảo rồi ngã nhoài ra đất.

Ả ôm mặt ngước lên nhìn cô, đầu tóc rối bù, ánh mắt tràn đầy oán giận.

Hạ Hàn hừ lạnh, ném cái mũ lưỡi trai của mình vào mặt Hạ Mạn để dằn mặt.

"Cô nghe cho rõ đây, cái tát này mới là tôi đánh cô!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.