Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 8: Bí Mật Của Chứng Bệnh Đa Nhân Cách




Xuống đến đại sảnh, Chu Lãng lịch sự mời Hạ Hàn ngồi xuống ghế trước rồi tự mình đi vào nhà bếp pha hai tách trà túi lọc đem ra mời cô.

Hạ Hàn cười nói "cảm ơn" khi nhận tách trà thơm nóng từ tay người đàn ông.

Mặt nước trà gợn lăn tăn một màu vàng lục, khói bốc lên dìu dịu mang theo hương thơm xộc vào cánh mũi thon gọn của Hạ Hàn.

Cô nhấp môi một ít để kiểm tra độ nóng, mắt lén liếc nhìn Chu Lãng.

Bộ dáng Chu Lãng ngồi thưởng trà vô cùng tao nhã và thanh lịch, ngữ điệu và cử chỉ điềm đạm của anh nhất mực tôn lên khí chất của một quý ông lịch thiệp.

"Chu Lãng, anh và Lam Kỳ Ngôn thật sự quá khác biệt.

Tôi không thể tưởng tượng được người bên cạnh Lam Kỳ Ngôn lại có thể tử tế như vậy."

Chu Lãng khựng lại, cơ mặt từ từ dãn ra rồi bật cười sảng khoái: "Hạ tiểu thư, ý cô đang nói Lam Kỳ Ngôn không được tử tế sao?"

Hạ Hàn e ngại gật đầu.

Thấy vậy Chu Lãng mới ngưng cười.

Chu Lãng đan hai tay vào nhau khoác lên đầu gối, mắt đặt ngang tầm ngực của Hạ Hàn, mỉm cười trước rồi mới điềm đạm nói: "Thật ra tôi là trợ lý của Lam Thần Vũ, còn Lam Kỳ Ngôn, tôi không mấy thân thiết với anh ta."

"Khoan đã anh vừa nói Lam Thần Vũ...!còn có Lam Kỳ Ngôn?"

Chu Lãng hơi ngạc nhiên vì phản ứng của cô nhưng cũng gật đầu: "Đừng nói là cô không biết chuyện gì?"

"Lúc thì là Lam Kỳ Ngôn, lúc lại biến thành Lam Thần Vũ.

Tuy tôi có thể phân biệt được khi nào anh ta thay đổi tính cách nhưng không hiểu được tại sao anh ta phải đổi tên như vậy.

Anh ta có rất nhiều tên sao? Hay anh ta mắc chứng rối loạn cảm xúc?"

Chu Lãng phân vân nhìn Hạ Hàn một lúc rồi thở phào, khẽ lắc đầu: "Cảm giác của cô không sai.

Lam Thần Vũ và Lam Kỳ Ngôn thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau."

"Nhưng đó đều là Lam Kỳ Ngôn mà?"

"Hạ Hàn tiểu thư, tôi nghĩ cô cần xem thứ này."

Ban đầu anh cũng định không nói nhưng lại nhớ đến thái độ khẩn trương và vẻ mặt tức giận của Lam Kỳ Ngôn tối qua khi đi tìm cô, Chu Lãng liền cảm nhận được ở Hạ Hàn có một thứ gì đó có thể xoa dịu được cùng lúc hai con người nên đã quyết định đem bí mật của Lam gia nói cho cô biết.

Anh đứng lên đi lại chỗ bình hoa gần đó, xoay nhẹ đế bình thì có một mật đạo nhỏ mở ra, nhìn trông giống một cái két sắt, bên trong cất một tập tài liệu.

"Là bí mật động trời gì mà Lam Thần Vũ phải cẩn trọng đến mức giấu ở mật thất thế này?" Hạ Hàn nghi ngờ.

Trông nét mặt nghiêm túc của Chu Lãng, tinh thần Hạ Hàn cũng tự nhiên căng thẳng theo: "Đây là gì thế?"

Cô có cảm giác không tốt về bốn chữ "hồ sơ bệnh án" trên tấm bìa.

"Sự thật nằm bên trong bộ hồ sơ, Hạ Hàn tiểu thứ cứ xem sẽ rõ."

Mất một lúc để Hạ Hàn xem qua mấy chục tờ giấy xét nghiệm.

Tay cô run run, gương mặt toát mồ hôi trắng bệch, hai mắt tròn xoe giống như chẳng thể tin nổi.

"Cái gì đây...!sao lại có khám nghiệm tử thi của Lam Kỳ Ngôn ở đây được chứ? Anh ta còn sống sờ sờ thế kia mà?" Rồi Hạ Hàn lật tiếp một tờ nữa, ánh mắt hoang mang dán chặt vào mấy dòng chữ, "Còn Lam Thần Vũ lại từng chết qua một lần? Con người có thể chết đi sống lại được ư? Đây rốt cuộc là chuyện phi lý gì vậy?"

Không lường trước khả năng Hạ Hàn sẽ bị sốc, Chu Lãng mới bắt đầu nói: "Lam Thần Vũ là quý tử của gia tộc Lam thị, cậu ấy là tổng giám đốc của công ty giải trí Lam Vũ Thần Hoa, là một người rất điềm đạm và dịu dàng."

"Cái gì? Giải trí Lam Vũ Thần Hoa? Đó chẳng phải là công ty tôi ký hợp đồng sao?" Hạ Hàn đưa tay lên ngăn lời của Chu Lãng.

"Nhưng tôi làm việc ở công ty đã lâu, tôi chưa bao giờ thấy anh ta."

"Cũng đúng thôi, vì chủ tịch công ty là bố của Thần Vũ, ông ấy muốn giữ bí mật cho con trai mình nên chưa bao giờ để cậu ấy lộ diện cả."

Cô đổ mồ hôi tay vì sợ hãi.

Có quá nhiều sự thật kì lạ đến mức khó tin khiến cô không thể cùng lúc tiếp nhận nổi.

Huống hồ, thông tin anh là ông chủ của Lam Vũ Thần Hoa lại động vào vết thương quá khứ càng khiến cô trở nên hoang mang.

"Đến cả việc nghệ sĩ của mình bị hãm hại cũng không xử lí công bằng, cho nên đêm đó Lam Kỳ Ngôn mới tìm chính xác đến mình mà không phải một ai khác.

Còn dám nói dối là vô tình gặp mình.

Hạ lưu vô liêm sỉ! Khốn kiếp"

Hạ Hàn đinh ninh mọi chuyện là vậy, nhất thời nảy sinh bốc đồng với Lam Thần Vũ.

"Trong này đều có giấy xét nghiệm tim của Lam Kỳ Ngôn và Lam Thần Vũ, anh ta vì bệnh tim mà chết ư?"

"Không!" Chu Lãng lắc đầu, trầm mặc nói: "Từ nhỏ, Thần Vũ đã có trái tim yếu hơn người bình thường, cậu ấy thường phải phẫu thuật, uống thuốc trợ tim để duy trì tính mạng.

Hai năm trước, sau khi du học từ Mỹ trở về, cậu ấy đã bị tai nạn giao thông."

Hạ Hàn nhanh như cắt lật lại bệnh án của Lam Kỳ Ngôn thì thấy chỉ số đo tim của anh hoàn toàn bình thường so với Lam Thần Vũ, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến một viễn cảnh.

"Có phải hai người đấy đã đổi tim cho nhau không? Chuyện này liên quan đến sự biến đổi của anh ta ở hiện tại phải không?"

Chu Lãng nhướng mày, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của cô gái.

"Nhìn cơ thể của Lam Kỳ Ngôn, cô nghĩ đến việc gì đầu tiên?"

"Xã hội đen..."

"Đúng!"

Hạ Hàn vô thức trả lời nhưng sự khẳng định của Chu Lãng làm cô giật mình.

"Lam Kỳ Ngôn là lão đại xã hội đen, trong một lần bị kẻ thù truy sát đã xảy ra tai nạn giao thông với Thần Vũ.

Lam Kỳ Ngôn đã chết vì thương tích trước đó quá nặng nhưng Thần Vũ vẫn còn một tia hi vọng song trái tim cậu ấy lại quá yếu..."

"Vì vậy bác sĩ đã lấy trái tim của Lam Kỳ Ngôn thay cho anh ấy.

Có nghĩa anh ấy đang sống nhờ vào trái tim của Kỳ Ngôn sao?"

Chu Lãng gật đầu.

Anh đăm chiêu nhìn đôi mắt đã ngấn nước của Hạ Hàn, trong lòng tự nhiên cảm thấy được an ủi: "Đây là lần đầu tiên mình thấy có người khóc vì câu chuyện này."

"Thật không thể tin được, mọi chuyện lại có thể diễn ra bi thương như vậy..." Hạ Hàn lẩm bẩm.

"Trái tim được ghép vào không lâu thì xảy ra vấn đề.

Một nhân cách cuồng bạo khác trong người cậu ấy bỗng nhiên xuất hiện, chính là Lam Kỳ Ngôn mà cô thấy bây giờ."

"Lam Thần Vũ có lẽ đã nhận ra trong cơ thể anh ấy còn có một linh hồn khác?"

"Cậu ấy thoả thuận luân phiên với Lam Kỳ Ngôn để cả hai cùng nhau tồn tại.

Đây chính là căn bệnh của cậu ấy."

"Tâm thần phân liệt, hoán đổi nhân cách..."

Hạ Hàn đọc lại những kết luận xét nghiêm trên trang giấy cuối cùng, mắt đã ứa ra một lớp nước trong vắt.

"Thì ra Lam Kỳ Ngôn không cho phép tôi gọi anh ấy là Lam Thần Vũ.

Anh ấy muốn được người khác công nhận là chính mình."

"Cô biết đấy, cuộc đời của Lam Kỳ Ngôn chỉ có chém giết, đương nhiên sẽ gây rất nhiều thù oán.

Còn Thần Vũ là thiếu gia của gia tộc danh giá, cậu ấy là thương nhân, tiền đồ xán lạn.

Người ngoài sáng, kẻ trong tối cùng nhau tồn tại không phải là chuyện dễ."

"Tôi biết anh đang lo ngại điều gì.

Quá khứ của Lam Kỳ Ngôn chắc chắn sẽ gây tổn hại cho cuộc sống của Lam Thần Vũ."

"Vì vậy mới cần đến cô đấy Hạ Hàn tiểu thư."

"Tôi sao?" Hạ Hàn nhìn anh với sự ngạc nhiên được thể hiện rõ trên gương mặt đầy sẹo.

Chu Lãng gật đầu, hai tay gỡ ra khỏi đầu gối đưa lên ôm sau gáy, môi nở nụ cười rất vô tư: "Từ trước đến giờ tôi chưa thấy Lam Kỳ Ngôn để tâm đến ai như vậy, Thần Vũ cũng không phản đối cô.

Có lẽ cô chính là liều thuốc tốt nhất cho họ."

"Anh đề cao tôi quá rồi."

Tuy rất đồng cảm với bệnh tình của anh nhưng cô vẫn nhớ như in cách tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa im lặng trước sóng gió của diễn viên của mình.

Cô thất bại, xấu xí, uất ức như vậy đều do sự nhu nhược và hèn nhát của anh gây ra.

Muốn Hạ Hàn lấy thân làm thuốc? Cô có chết cũng không đồng ý.

"Cô có một giá trị rất quan trọng trong lòng họ!"

Rồi Chu Lãng cầm tách trà đã cạn nước của mình đứng lên đi vào bếp, bỗng anh dừng lại ngoái đầu nháy mắt với cô: "Còn giá trị như thế nào thì chắc Hạ Hàn tiểu thư phải tự mình tìm hiểu rồi."

Hạ Hàn nhìn theo dáng lưng Chu Lãng đã khuất sau bức tường liền thở hắt ra một hơi: "Trước đây mình còn có giá trị lợi dụng nhưng bây giờ thì có cái quái gì chứ?"

"Hơn nữa, mình đã quyết định tuyệt đối không được rung động, bất kể là Kỳ Ngôn hay Thần Vũ, ai cũng không được phép."

"Hạ Hàn! Hạ Hàn!"

Hạ Hàn giật mình khi nghe có người gọi tên mình, cô dáo dác nhìn quanh thì Chu Lãng vẫn chưa đi ra, sống lưng tự nhiên cảm thấy ớn lạnh.

"Từ đâu phát ra tiếng nói vậy?"

Ngay sau đó tiếng đập cửa "keng keng" vọng lại từ ngoài cổng.

Cô đi ra xem có chuyện gì thì thấy Trần Khinh ăn mặc bê bết đứng trước cổng gọi cửa liên tục.

Sợ sẽ đánh động đến Lam Kỳ Ngôn ở trên lầu, Hạ Hàn vội chạy đến giữ tay Trần Khinh: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Trần Khinh nắm chặt lấy tay Hạ Hàn, sắc mặt lẫn bộ dáng đều thể hiện rõ sự vội vàng hoảng hốt: "Bát Giới xảy ra chuyện rồi."

"Sao? Bát Giới làm sao rồi?"

Trần Khinh nuốt nước bọt, thở gấp mấy lần lấy hơi rồi trình bày: "Tối qua sau khi chị biến mất, Bát Giới muốn đi tìm chị.

Thằng bé và em cùng đến khu mua sắm mà trước đây chị hay nói là muốn đi nhưng vô tình gặp một người lạ.

Cô ta đột nhiên tóm lấy Bát Giới khi Bát Giới nhắc đến tên chị."

"Có biết cô ta là ai không?"

Trần Khinh gật đầu, nói tiếp: "Nhân viên gần đó gọi cô ta là Hạ Mạn."

Hạ Hàn trợn mắt, trong lòng vừa lo lắng cho Bát Giới vừa có dự cảm không lành về người phụ nữ tên Hạ Mạn kia.

"Đi.

Chúng ta cùng đến chỗ của Bát Giới."

Tuy nói là sẽ đi nhưng Hạ Hàn nào có chìa khoá để mở cửa.

Vừa hay thấy Chu Lãng đi ra, cô chạy lại chắn trước mặt anh: "Chu tiên sinh, xin anh mở cửa ra, tôi có việc gấp cần phải ra ngoài."

Chu Lãng nghiêng đầu nhìn Trần Khinh rồi nhìn lại biểu cảm lo lắng trên gương mặt Hạ Hàn, anh trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười: "Được.

Cô đợi một lát, tôi vào lấy chìa khoá."

Hạ Hàn không ngờ là anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng cô sợ sẽ liên luỵ anh nên níu lấy tay áo của anh: "Lam Kỳ Ngôn sẽ không nổi giận với anh chứ?"

Chu Lãng vuốt vuốt cằm suy ngẫm rồi vỗ nhẹ hai cái lên bàn tay sần sùi của Hạ Hàn: "Nếu cô sợ sẽ liên luỵ tôi thì đi sớm về sớm."

"Tôi...!tôi sẽ quay trở lại.

Nói với Lam Kỳ Ngôn như thế nếu anh ta có tìm tôi."

Hạ Hàn biết cho dù cô có đi đến chân trời gốc biển thì với thế lực hắc đạo thâu tóm cả Thượng Hải này của Lam Kỳ Ngôn trước sau gì cũng sẽ tìm được cô.

Cô không dại làm trái ý muốn của người đàn ông ấy lần thứ hai, bây giờ cô chỉ muốn đi giải vây cho Bát Giới, hơn hết là dạy cho Hạ Mạn một bài học.

Cô tự hứa sẽ quay trở lại đây!

"Tôi tin cô."

Chu Lãng mở cửa cho Hạ Hàn đi ra ngoài.

Thấy Trần Khinh chạy bộ đến đây nên quay sang hỏi Hạ Hàn: "Có cần tôi lấy xe đưa cô đi không?"

Hạ Hàn lắc đầu, lập tức từ chối: "Không cần đâu.

Chu tiên sinh đã rất tử tế với tôi rồi.

Cảm ơn anh."

Chưa kịp nói gì thêm thì Trần Khinh đã dắt tay Hạ Hàn cùng chạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.