Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 45: Tha Thứ Cho Anh




Sáng sớm, Hạ Hàn được Trần Hạo đưa đến công ty.

Cô vẫn như mấy ngày qua đều hỏi anh một câu duy nhất.

"Kỳ Ngôn vẫn an toàn chứ?"

Trần Hạo gật đầu, hành động này làm đi làm lại nhiều lần khiến anh thấy quá quen.

Hạ Hàn mang theo hồ sơ của mình đi vào phòng tổng giám đốc.

Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Lộ Sơ ngồi cười nói với anh rất vui vẻ.

Trong lòng Hạ Hàn đột nhiên dâng lên cảm giác uất ức.

Cô cảm thấy mùi hương của cô ở nơi này dường như đã bị Lộ Sơ dọn sạch vì chẳng còn là nơi riêng tư thuộc về anh và cô.

Lộ Sơ thấy sắc mặt Hạ Hàn trắng bệch, lại thêm người đàn ông trước mặt chẳng có biểu hiện gì quan tâm đến Hạ Hàn.

Được nước Lộ Sơ sà tới ôm lấy cánh tay anh, ngồi õng ẹo chọc tức cô.

"Hạ Hàn đến rồi đấy à? Nghe Thần Vũ nói cô bị tai nạn giao thông phải nhập viện, không sao chứ?”

Hạ Hàn không biết Lộ Sơ đang cố tình hay vô ý mà moi vết thương lòng của cô ra cứa mấy nhát.

“Tôi ổn!” Hạ Hàn tối mặt nhìn họ Lam kia.

“Mấy ngày nay không thấy cô, tôi lại nghĩ cô rút lui khỏi showbiz rồi?”

Trán Hạ Hàn nhăn lại ba vạch cáu kỉnh, cô nở nụ cười diễn xuất song răng môi lại nghiến vào nhau nói khích Lộ Sơ.

"Xin lỗi vì làm đệ nhất mỹ nhân phải thất vọng.

Ảnh hậu tôi đây phải sống thật tốt thì cô mới được đóng phim chung với tôi chứ.”

Lộ Sơ gượng cười, trong lòng cũng tức tối: “Vinh hạnh quá nhỉ?”

Lộ Sơ đặt tầm mắt vào hồ sơ trên tay Hạ Hàn, đinh ninh cô cũng chọn vai chính giống mình nên quay lại nũng nịu với tổng giám đốc Lam.

"Thần Vũ, những gì em nói lúc nãy, anh có thể xem xét không?"

“Bọn họ còn nói chuyện mờ ám sau lưng mình?”

Hạ Hàn tối mặt, hai tay cô nắm chặt thành cùm vì tức giận nhưng không thể trút.

Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười mỉa mai lạnh lẽo.

“Cẩu nam nữ!"

"Em nói gì?"

Hạ Hàn nhếch môi: “Anh chột dạ à? Tôi nói anh và cô ta là cẩu nam nữ! Sao? Nghe chói tai quá à?"

"Hạ Hàn, cô ăn nói cho cẩn thận." Lộ Sơ đứng lên quát vào mặt cô.

Đúng như cô đoán, Lộ Sơ chắc chắn sẽ nổi xung lên khi bị ám chỉ là "trà xanh" phá hỏng hạnh phúc của người khác.

Lường trước điều này, Hạ Hàn đã chuẩn bị sẵn chiếc video mà hôm đó cô đã quay lại toàn bộ.

“Cô có tư cách gì đứng trong phòng làm việc của chồng tôi la ó om xòm?”

“Cái gì chồng cô?”

Hạ Hàn đi lại bàn làm việc của anh, nhắm đúng chiếc ghế tổng tài của anh mà ngồi xuống.

Cô lấy trong túi xách ra giấy đăng kí kết hôn đập xuống bàn một cái “bốp” để dằn mặt cả anh và Lộ Sơ, sau đó khoanh tay trước ngực, chễm chệ nói:

“Thắc mắc cái gì? Tôi và anh ấy đã đến cục dân chính đăng ký kết hôn, giấy tờ hợp pháp hẳn hoi.

Tôi là chính thất, tôi không quát cô thì thôi, người yêu cũ kiêm chức hồ ly tinh cướp chồng người khác như lại cô có tư cách gì quát tôi?”

Lộ Sơ cứng họng, giận đến run người á khẩu.

“Còn nữa...” Hạ Hàn lại cầm điện thoại lên mở ra đoạn phim ngắn bắt gian phát cho Lộ Sơ xem, “Thân hình cũng đẹp đấy.

Cô lấn sân sang lĩnh vực đóng phim người lớn à?”

Lộ Sơ thấy gương mặt của mình được quay rõ mồn một thì phát hoảng, cuống cuồng chạy lại đoạt lấy điện thoại cô nhưng nào có dễ dàng.

Hạ Hàn thu điện thoại lại, chế nhạo hỏi: “Sao rồi? Muốn đoạn video này phát lên hay được đóng nữ chính của bộ phim?”

"Cô! Bỉ ổi!"

Lộ Sơ tức đến đỏ mặt.

"Bỉ ổi?” Hạ Hàn nhíu mày, “Một kẻ thứ ba thì có tư cách gì mắng tôi bỉ ổi? Chẳng phải cô dùng thủ đoạn mới được ngủ với chồng tôi sao? Anh ấy không yêu cô, có nằm mơ cũng đừng mơ chạm vào cô!”

Nghe tiếng "chồng" thốt ra từ miệng của Hạ Hàn, Lam Kỳ Ngôn cười thầm.

Từ nãy đến giờ chứng kiến và nghe rõ tất cả.

Anh mới biết cô vợ nhỏ của anh thật ra là mèo, nhưng là mèo hoang không ai động được!

Cho dù Hạ Hàn cố tình nói vậy để dạy dỗ Lộ Sơ hay thật tâm cô xem anh là chồng cũng không còn quan trọng nữa.

Lam Kỳ Ngôn chỉ biết trái tim anh đang đập lên liên hồi, mặt hơi nóng và đỏ vì vui sướng khi nghe tiếng "chồng" phát ra ngọt hơn cả đường đen.

Anh cứ ngồi đó cười hạnh phúc trong âm thầm.

Đáng tiếc, tất thảy cảm xúc trên gương mặt thoả mãn của anh đều được Hạ Hàn nhìn thấy.

Cơn giận trong lòng cô cũng mấy phần vơi đi.

Còn Lộ Sơ mặt mày tái ngắt, ngồi xuống ôm lấy cánh tay anh giả vờ khóc lóc đáng thương.

"Đêm đó anh và em uống say, em không cố tình cũng không bảo anh phải chịu trách nhiệm.

Dù sao em vẫn còn yêu anh, có thể cho là em tự nguyện đi.

Nhưng anh xem Hạ Hàn cô ấy uy hiếp em, không nghĩ đến clip lộ ra sẽ ảnh hưởng đến anh và cả công ty sao?"

"Không một ai biết tôi là tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa!”

Lam Kỳ Ngôn lạnh lùng gỡ tay Lộ Sơ ra.

"Hồ sơ của nữ chính cứ để trên bàn, tôi xem qua một chút sẽ đưa ra quyết định.

Hạ Hàn nghe nói liền đi lại đập hồ sơ của mình xuống bàn dằn mặt anh.

Anh nhìn cô nhưng cô nhìn sang hướng khác rồi ngồi xuống ghế đối diện bấm điện thoại.

"Hi vọng tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa không phải là một tên thiểu năng." Hạ Hàn dửng dưng.

"Ý cô nói Thần Vũ thiểu năng? Anh ấy là tổng giám đốc, cô đang xúc phạm anh ấy đấy! Xin lỗi ngay cho tôi!”

Hạ Hàn chậc lưỡi, mặt đanh lại: "Câm miệng! Tôi mắng chồng tôi, từ khi nào đến lượt tiểu tam cô lên tiếng."

Nghe câu này, Lam Kỳ Ngôn bật cười sảng khoái.

Hạ Hàn tuy không hiểu nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

"Vui lắm sao mà cười?”

"Đang cười vì biết nên chọn ai đóng nữ chính rồi."

"Thật không?"

Mắt Lộ Sơ sáng rỡ, trong lòng nắm chắc phần thắng thuộc về mình vì cô ỷ lại mối quan hệ vụng trộm đêm đó đã thành công lừa được anh.

Nhưng đáng tiếc, cô không hề biết người đàn ông trước mặt cô lại là Lam Kỳ Ngôn!

Lam Kỳ Ngôn cầm hồ sơ của Lộ Sơ lên, Lộ Sơ mừng rỡ, còn Hạ Hàn tối mặt vì thất vọng tràn trề.

Cô chuẩn bị bỏ đi thì anh đưa hồ sơ trả lại cho Lộ Sơ.

"Cô cầm lấy, mang về đi."

"Ý anh là sao?"

"Nữ chính tôi chọn cho Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh là Hạ Hàn!"

Hạ Hàn quay lại, hai mắt tròn xoe nhìn anh rất ngạc nhiên.

"Tại sao anh lại chọn Hạ Hàn? Lẽ nào năng lực của em có điểm nào thua kém cô ấy?”

"Không!"

Lam Kỳ Ngôn lắc đầu.

Anh đứng lên đi về phía Hạ Hàn, theo quán tính cô lùi về sau nhưng bị anh giữ lại.

Anh kéo cô dựa vào lòng mình, đặt cằm trên đầu cô, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc óng mượt.

“Tôi thích thì tôi chọn."

Câu trả lời dửng dưng càng làm sự bất mãn của Lộ Sơ trào phúng thể hiện ra: “Dựa vào gì mà anh quyết định tuỳ hứng như vậy?”

“Cô ấy là vợ tôi.

Thiên vị cho vợ mình là điều

đương nhiên của một người chồng.”

“Anh...!anh nói cô ta là vợ anh...?”

“Chẳng lẽ là cô à?”

Lộ Sơ không muốn mất mặt nên cố tình nói: "Anh lo rằng cô ấy sẽ tung clip của chúng ta với báo chí nên mới nhượng bộ phải không?"

"Tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải sợ?"

"Nhưng mà chúng ta...!chúng ta đã xảy ra quan hệ với nhau rồi..."

"Là cô hạ thuốc tôi.

Tôi không nhớ, không biết và cũng chưa từng làm việc đấy với cô!" Lam Kỳ Ngôn khẳng định.

"Nhưng anh tùy hứng chọn Hạ Hàn là không công bằng.

Năng lực và địa vị của em có gì thua kém cô ấy chứ? Kinh nghiệm của cô ấy còn không bằng em?”

"Hạ Hàn là tân ảnh hậu, là tác giả của kịch bản bộ phim, cô ấy nắm rõ tâm lí nhân vật hơn bất kì ai.

Có chỗ nào không công bằng? Ý cô là quyết định của tôi sai à?"

“Em không có ý đó...”

Lộ Sơ thấy vẻ mặt tức giận của anh thì lúng túng.

Sợ anh sẽ giận cô nên cô bắt đầu mềm mỏng: “Em xin lỗi, em không có ý đó, thật đấy.”

“Tôi tin cô.

Cô ra ngoài đi!”

“Anh!”

“Làm sao? Ra ngoài!”

Lộ Sơ ngậm ngùi tức giận đi ra ngoài.

Giờ đây trong phòng chỉ còn lại duy nhất mùi hương của một nữ nhân.

Nhưng khó chịu thay lại pha tạp với mùi của người phụ nữ khác.

Hạ Hàn nghĩ vậy, cảm thấy có chút chán ghét nên đẩy anh ra.

“Xem như mắt anh còn tốt.

Bây giờ em đi tập luyện.”

“Khoan đi đã!” Lam Kỳ Ngôn bế xốc cô lên ôm lại bàn làm việc đặt xuống.

“Lam Thần Vũ bỏ em ra! Anh muốn làm gì?”

“Ở lại với anh một lát!”

Lam Kỳ Ngôn chống hai tay xuống bàn, Hạ Hàn lọt thỏm trong vòng tay của anh, ngồi đối diện với gương mặt anh tuấn đang kề sát cô.

Sát đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của anh, nhìn thấy hàng mi cong dài và đôi môi đầy đặn hồng hào.

“Sao nào? Rung động với tên thiểu năng này rồi?”

Hạ Hàn đỏ mặt: “Không có!”

Bất ngờ Lam Kỳ Ngôn ôm chầm lấy cô.

Anh rút đầu trong hõm cổ bị tóc che loà xoà.

Vẻ mặt buồn bã của một kẻ đóng giả quả thật đáng thương.

“Anh sao vậy?” Hạ Hàn vỗ vỗ lưng anh như vỗ về đứa trẻ to xác đang làm nũng.

“Em không muốn nhìn thấy anh nên anh không thể nhìn em được.

Chỉ có cách này mới vừa không khiến em tức giận, vừa được ôm em.”

“Lam Thần Vũ...”

“Anh nhớ em!” Vừa nói anh vừa siết chặt hơn.

Vỏn vẹn mười bốn ngày Lam Kỳ Ngôn không được ôm lấy cô, chỉ có thể âm thầm dõi theo bóng lưng cô, lén lút hôn lên trán cô mỗi đêm.

Cả anh và Lam Thần Vũ đều sắp phát điên rồi.

“Để yên cho anh ôm một lát.”

Hạ Hàn cảm giác sống mũi cô cay cay, cô muốn gỡ anh ra nhưng anh vẫn nói: “Khi nào em muốn nhìn thấy anh anh mới buông ra.”

“Được rồi.

Để em nhìn anh nào.”

Hai tay cô bưng mặt anh lên, khẽ thở dài: “Nếu là Lam Kỳ Ngôn, anh ấy sẽ rất bá đạo cưỡng chế em, hoàn toàn không thu mình giống anh.”

Lam Kỳ Ngôn thừa biết bản thân ra sao song vì hoán đổi mới dần dần hiểu được cách yêu của Lam Thần Vũ đối với Hạ Hàn và cũng đang bị sự dịu dàng của Lam Thần Vũ thuần hoá.

“Anh thật sự muốn hỏi em một câu.”

“Câu gì?”

“Em đã tha thứ cho anh chưa?”

Hạ Hàn ngẩn người, mi mắt cô cụp xuống, cô biết anh đang nói đến điều gì.

“Anh không làm gì sai.

Người em giận là Lam Kỳ Ngôn.”

“Giận việc anh ta qua lại với Lộ Sơ hay việc của hắc đạo ảnh hưởng đến anh.”

“Đều không phải.

Liên luỵ đến anh là một phần, còn điều khiến em giận nhất chính là anh ấy nghe lời em.

Một người như Lam Kỳ Ngôn bị mắng bị tát vài cái liền không mặt dày nữa.

Nói không muốn nhìn thấy liền không xuất hiện, cả anh cũng vậy! Nếu hôm nay em không nộp hồ sơ thì sẽ gặp anh sao?”

“Vậy là em tin anh ta trong sạch?”

Hạ Hàn gật đầu.

Lòng Lam Kỳ Ngôn thắt lại: “Vậy em đã tha thứ cho anh ta chưa?”

Hạ Hàn lắc đầu: “Em không biết...!chỉ là em muốn gặp anh ấy.

Sự mất mát của em đối với Lam Kỳ Ngôn cũng là sự dằn vặt rất lớn.

Em không muốn anh ấy vì cảm thấy có lỗi mà trốn mãi không chịu xuất hiện.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Lam Kỳ Ngôn xoa đầu Hạ Hàn.

Trong lòng đã trút được gánh nặng khi nghe tâm sự của cô.

Anh nắm tay cô, dịu dàng nói: “Trước khi khởi quay, anh đưa em đi chơi cho thoải mái được không?”

“Đi chơi? Ở đâu?”

Nói đoạn, anh rút trong túi áo vest ra tấm vé du lịch trên du thuyền Symphony đưa cho cô: “Cùng anh du lịch trên thuyền.”

“Giống vé của Trần Khinh cho mình.” Hạ Hàn cầm lấy, thầm nghĩ.

Trước đó cô giận anh nên còn nghĩ sẽ đi với Trần Khinh nhưng bây giờ tình thế thay đổi, trái tim cô cũng tan đi lớp băng giá, đập nhanh và liên hồi khi ở cạnh người đàn ông này.

“Không biết đến lúc đó ai sẽ đi với em.”

“Em mong Lam Kỳ Ngôn?”

Hạ Hàn ngập ngừng gật đầu nhưng ngay lập tức bác bỏ: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì so sánh hai người cả.

Chỉ là Kỳ Ngôn không hiểu biết gì về thương trường, đến nơi máu mặt thế này sợ sẽ hỏng việc của anh.”

“Không sao.

Cũng không ai biết mặt mũi tổng tài Lam Vũ Thần Hoa ra sao.

Hôm đó anh sẽ đặc ân để Lam Kỳ Ngôn tham dự cùng em.”

“Thật không?”

Hạ Hàn quàng tay ôm lấy cổ anh: “Anh đang ghen đấy à?”

Lam Kỳ Ngôn lắc đầu: “Đến lúc gặp rồi hãy nói nỗi lòng của em cho anh ta biết.”

“Anh nghĩ anh ấy sẽ bình tĩnh chịu nghe em nói không?”

“Sẽ! Anh tin rằng anh ta rất muốn quang minh chính đại đứng trước mặt em!”

Hạ Hàn có chút khó hiểu với câu nói ẩn ý của anh nhưng vì tâm trạng cô đang vui nên bỏ qua.

Cô ngồi trên đùi anh, cùng anh thảo luận về dự án phim nhưng Lam Kỳ Ngôn nào biết gì, cứ ngồi yên nghe cô thao thao bất tuyệt.

Anh an lòng khi ôm lấy cô vợ nhỏ rồi thiếp đi vì mệt mỏi lúc nào không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.