Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 11: Thỏa Thuận Kết Hôn




Mở mắt ra lại thấy mình tỉnh dậy trong căn phòng bốn bề tường xám xịt, Hạ Hàn nhìn xung quanh không thấy một bóng người, buồn bực gác tay lên trán không muốn xuống giường.

“Mình lại bị Lam Thần Vũ đưa về rồi.”

Hạ Hàn cuộn tắm chăn quấn từ phần eo xuống nửa thân dưới, ngồi dựa lưng vào đầu giường hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng trời bao la bên ngoài thu lại chỉ bằng một khung trời nhỏ bé qua ô cửa sổ vuông vắn trong phòng.

Hạ Hàn cảm giác tự do của mình đang bị trói buộc.

Cô tự ví mình là chim nhỏ, cửa sổ là khe hở duy nhất của song sắt kiên cố, chỉ có thể nhìn ra nhưng không thể thoát, còn Lam Thần Vũ chính là người nắm giữ chìa khoá số phận cũng như toàn bộ cuộc đời của cô.

“Thì ra...!anh ta thật sự là tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa.

Anh ta vậy mà lại dung túng cho Hạ Mạn...!mình nên làm sao với anh ta đây...”

Nghĩ đến đây, Hạ Hàn không tránh khỏi bất lực mà chán nản trút một hơi thở dài.

"Tôi lại làm gì khiến em bất mãn rồi?" Lam Thần Vũ đột ngột mở cửa bước vào phòng làm Hạ Hàn giật mình.

Trên tay anh cầm một cái khay đựng cốc sữa nóng và bát cháo nấu gan heo.

Anh nhẹ tay đặt cái khay xuống bàn, đi lại ngồi phịch xuống bên mép giường đưa tay định vén tóc của cô lên nhưng cô đã tránh né.

"Đừng chạm vào tôi!" Cô lạnh nhạt đáp.

"Hạ Hàn?"

Lam Thần Vũ nhìn cô nhưng cô không để tâm.

Kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa vẫn không thấy cô có biểu hiện "biết điều" liếc lấy anh một cái, anh mới vươn tay ra bắt lấy cằm cô quay lại đối diện với mình.

"Anh lại muốn gì đây?" Hạ Hàn cau mày khó chịu.

"Em ăn đi.

Cả buổi chiều đã không ăn gì rồi.”

Lam Thần Vũ chỉ dịu giọng nói một câu rồi buông cô ra.

Anh chồm tới lấy cái khay để lên giường, mấy đầu ngón tay trắng trẻo chụm lại cầm cán thìa trộn đều cháo trong bát rồi múc lên thổi nguội.

Thấy dáng vẻ ân cần của Lam Thần Vũ khi kiên nhẫn thổi nguội từng thìa cháo chỉ để cho mình ăn không thấy nóng, trái tim Hạ Hàn lại một lần nữa đập lên rộn ràng.

Trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác kì lạ.

Khi nhìn anh, cảm giác ấy lại càng nảy sinh mãnh liệt hơn, vừa nôn nao mong chờ lại vừa có chút cảm động, hạnh phúc.

Lam Thần Vũ thổi nguội thìa cháo rồi đưa về phía cô, đôi con ngươi đen láy toát lên tia dịu dàng: "Mở miệng ra, tôi đút em.”

Hạ Hàn ngần ngại nhìn anh rồi nhìn đến thìa cháo đặc sánh gan heo.

Chỉ nhìn thôi đã thấy ngán rồi thì cô làm gì còn khẩu vị nuốt nổi.

Cô lắc đầu ngoảnh mặt hướng khác ý nói không muốn ăn.

Anh ngay lập tức bỏ bát cháo xuống, đổi qua cầm cốc sữa đưa cho cô: "Vậy em uống sữa đi.”

Đối với sự dịu dàng của anh, nỗi uất ức trong lòng cô giống như không cánh mà bay.

Cô giận anh cũng như giận chính bản thân mình.

Giận anh tại sao vẫn luôn ôn nhu với cô như vậy, giận bản thân mình tại sao cứ luôn rơi vào cái lưới của sự dịu dàng từ người đàn ông đã gián tiếp đẩy mình đến bước thân bại danh liệt.

"Anh cứ đặt ở đấy, khi nào đói tôi sẽ tự uống."

"Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi.

Hạ Hàn, đừng cứng đầu nữa.”

Lam Thần Vũ xuống nước dỗ dành cô, sau khi cô ngất đi cũng không tỉnh lại lần nào, cho đến bây giờ là cả ngày cô đã không ăn gì khiến anh thật sự rất lo lắng.

"Tôi không uống!" Hạ Hàn càng được dỗ dành càng lộ ra tính khí ương bướng vốn có.

Nghe anh cứ càm ràm bên tai, cô phát bực hất tay anh ra nhưng may thay anh thu tay lại kịp nếu không đã làm đổ cốc sữa.

Lam Thần Vũ nhíu mày, khẽ thở dài.

Anh đưa ly sữa lên miệng ngậm một ngụm rồi vươn tay ra kéo lấy cánh tay cô, cô nhoài người về phía anh thì anh tiến tới nghiêng đầu áp môi mình lên môi cô.

Hạ Hàn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lam Thần Vũ lim dim nhìn cô rồi nhắm mắt lại.

Chiếc lưỡi lạnh dịu dàng tách môi và răng của cô ra dẫn sữa chảy vào.

Hạ Hàn không muốn bị sặc nên phải phối hợp hút vào.

Cổ họng cô khẽ rung động mỗi khi nuốt sữa xuống.

Sữa trong khoang miệng rất nhanh đã hết, Lam Thần Vũ còn chút lưu luyến liếm sạch mùi vị trong miệng cô, anh cố tình mút nhẹ hai cánh môi rồi mới buông cô ra.

Hạ Hàn ngồi yên trong vòng tay ấm áp của Lam Thần Vũ, đầu hơi ngả ra sau để nhìn anh rõ hơn.

Nhìn nụ cười hài lòng của anh, Hạ Hàn ngại ngùng đưa tay che miệng lại, máu dồn hết lên gương mặt làm hai má đỏ bừng: "Anh và Lam Kỳ Ngôn chỉ có điểm này là giống nhau.”

Nghe cô nhắc đến Lam Kỳ Ngôn, Lam Thần Vũ tuy ngạc nhiên nhưng tạm gác lại.

Anh đặt ngón tay lên viền môi dưới của cô mà miết nhẹ, lời nói thốt ra tràn ngập ý tứ khuyên răn: "Tôi chỉ còn cách này thôi.

Một là em tự uống, hai là tôi bón cho em.”

Lam Thần Vũ biết cô còn lo lắng chuyện của Bát Giới, cũng vì bị Hạ Mạn công kích mà tủi thân quá hóa giận.

Đối với những hành động "giận cá chém thớt" của cô, anh không cảm thấy khó chịu hay tức giận mà chỉ càng khiến anh muốn dỗ dành cô, xoa dịu cô, cho cô chỗ dựa tinh thần tử tế nhất.

Quả đúng với tính cách của Lam Thần Vũ, anh thật sự là một người đàn ông rất dịu dàng và tinh tế.

Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: "Em muốn tôi hôn em?"

Hạ Hàn lắc đầu nguầy nguậy.

Cô tự biết mình không đấu khẩu lại con người này nên răm rắp uống cạn một hơi sữa.

Uống xong, cô đặt chiếc cốc xuống khay một cái "cạch" dằn mặt rồi quay đầu tránh mặt anh: "Anh ra ngoài đi.”

"Đây là phòng tôi!"

"Vậy tôi sang phòng khác.”

"Chìa khóa phòng tôi giữ.”

“Tôi ngủ dưới sàn.”

"Tôi ngủ cùng em.”

"Anh...!"

"Làm sao?"

Hạ Hàn cứng miệng nhìn biểu cảm dửng dưng của anh mà chướng tai gai mắt: "Anh và Lam Kỳ Ngôn thật giống nhau!"

Một lần nữa Hạ Hàn lại nhắc đến Lam Kỳ Ngôn, lúc này Lam Thần Vũ đã không thể xem như không nghe.

"Tại sao em lại biết?" Giọng của anh bỗng nhiên trầm xuống.

"Chu Lãng đã kể hết toàn bộ sự thật cho tôi nghe rồi.”

"Nếu em đã biết thì ngoan ngoãn ăn hết mấy thứ này.

12 giờ đêm sắp đến rồi, Kỳ Ngôn bắt em ăn sẽ không được dễ chịu như tôi đâu.”

Cô biết Lam Thần Vũ và Lam Kỳ Ngôn sẽ thay thế cho nhau vào mỗi lần 12 giờ.

Đặc biệt là với tính cách nóng nảy, thiếu kiên nhẫn của Lam Kỳ Ngôn, cô có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh anh sẽ đập đổ hết mấy thứ này nếu cô cứ cứng đầu như vậy.

"Tôi biết rồi" Cô nằm xuống trùm chăn lên kín người, "Muốn ở hay đi tùy anh.”

Lam Thần Vũ thở dài, anh vốn không muốn nói nhiều với một "khúc gỗ cứng đầu" như cô.

“Tôi sẽ nói chuyện của chúng ta với em sau”.

Có chút mệt mỏi, anh đứng lên cởi bỏ áo sơ mi đi vào phòng tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.