Hôn Phu Của Tôi Là Mafia???

Chương 64




Mình cảm thấy sau một giấc ngủ sâu, mình muốn thức dậy rồi...

Mình mở mắt, mọi thứ dần rõ hơn, mình còn có cảm giác mình đang nằm thẳng một cách thoải mái ở đâu đó, rõ ràng lúc nãy là mình ngủ quên dưới sàn mà.

Sau một cái nhìn lướt qua xung quanh, mình xác định đây là thư phòng của anh, mình đang nằm trên sofa dài, còn có chăn đắp hờ từ ngực trở xuống. Mình ngồi dậy đảo mắt lần nữa tìm anh sau khi thấy sofa ban nãy anh ngồi trống hốc. Nhưng không thấy anh đâu, mình đang định đi xuống nhà kiếm anh thì cửa phòng được mở ra, là anh, trên tay anh còn mang theo một khay thức ăn. Anh nhìn mình ôn nhu hỏi:

- Em thức dậy rồi sao? Nhanh ngồi xuống ăn chút đồ, từ lúc tỉnh lại chưa ăn chút gì phải không?

Anh đã tiến lại cạnh mình, đặt khay thức ăn xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh mình. Do chưa quen nên mình tự động nhích ra xa anh một chút, đáp lại lời nói của anh:

- Tôi ngủ quên mất. Thức ăn thì không cần, sau khi nói chuyện với anh tôi sẽ tự động rời đi.

- Không được. Có chuyện gì ăn xong rồi nói, dù sao tôi cũng còn việc cần hoàn thành.

Nói rồi anh lẳng lặng quay lại bàn làm việc, sau đó là tập trung làm gì đó trên laptop. Mình không còn cách nào đành cầm đũa lên ăn qua loa vài món, mình đâu biết khi mình ăn đã có một ánh mắt trìu mến cùng nụ cười cưng chiều đã hướng mình mà xảy ra.

Khi cảm thấy không muốn ăn nữa, mình buông đũa, hướng đến anh hỏi:

- Anh... Đã xong việc chưa? Chúng ta có thể nói chuyện không?

- Được rồi.

Anh dứt lời rồi đứng lên hướng chỗ mình đang ngồi mà bước đến, anh ngồi xuống đối diện mình bắt chéo chân nói:

- Có chuyện gì? Em cứ nói đi.

- Tôi muốn hỏi chuyện 2 năm trước là anh bất đắc dĩ mới đối với tôi như vậy?

- Nếu em đã biết thì anh không giấu điểm, đúng là bất đắc dĩ

- Nguyên nhân, có phải do ba tôi không?

- Không hẳn là do ba em. Tất cả mọi chuyện là ba em bị gài bẫy thôi, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, những chuyện đó không phải ba em làm.

- Thật sao?

Mình lộ ra tia vui mừng vì ba mình không làm chuyện phi pháp. Mình lại hỏi tiếp " Vậy sao lúc đó anh không nói cho tôi biết? Nếu tôi biết mọi chuyện cũng không trở nên rắc rối như vậy..."

- Vậy bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, em có thể quay lại không?

- Tôi... Tôi nghĩ là không

- TẠI SAO chứ?

- Mọi chuyện đã qua, tôi muốn để nó qua, không quay lại nữa..

- Có phải là tại Hoàng Gia Khương không? Tên khốn đó dám dụ dỗ em không nhớ đến tôi nữa...Khốn khiếp!

- Anh... Sao anh biết anh Khương?

- Có chuyện gì tôi không biết? Nhưng chuyện đó chúng ta nói sau, em mau uống thuốc đi rồi về phòng nghỉ ngơi.

Anh lấy trong túi ra một lọ thuốc đưa mình

- Thuốc?

- Chứ gì nữa? Em bị đau bao tử nặng vậy mà không chịu ăn uống, uống thuốc điều độ. Suýt nữa thì xuất huyết bao tử nữa. Từ khi nào em lại bệnh như vậy hả?

- Sao anh biết tôi bệnh? Mà cũng không biết từ khi nào, hình như 2 năm trước bắt đầu trở nặng.

- Vậy mà còn không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt. Mau về nghỉ ngơi đi.

Anh hạ giọng ra lệnh, mình cũng không nói gì thêm đứng lên chào anh. " Vậy tôi về đây"

Rồi mình sải bước xuống nhà, tiến ra phía cổng lớn định về nhà. Khi đang đi đến giữa vườn thì bác quản gia chạy đến hỏi:

- Phu nhân, người định đi đâu vậy? Sao không về phòng nghỉ ngơi?

- Cháu về đây. Chào bác

- Khoang đã phu nhân, ngài Phong có biết phu nhân đi không?

- Anh ấy biết mà, lúc nãy tôi có nói

- Vậy chào phu nhân, lão mong phu nhân sớm quay lại

Mình mỉm cười quay lưng hướng ra cổng lớn mà đi, mình đi một đoạn rồi cảm thấy mệt nên đứng lại đón xe. Đợi khoảng 5" mà không có chiếc taxi nào đi ngang, mình định sẽ đi bộ thêm đoạn nữa thì một chiếc xe quen thuộc chạy đến dừng lại trước mặt mình. Xe của anh... Xe dừng lại, anh bước xuống xe tiến lại nắm lấy tay mình gằn giọng hỏi:

- Nói! Em định đi đâu?

- Anh làm sao vậy? Tôi về nhà.

- Ai cho em về mà về hả? Tôi có cho em về sao?

- Không phải lúc nãy tôi nói về anh không nói gì sao? Không nói là đồng ý rồi.

- Không được. Do tôi quá chủ quan, cứ đinh ninh là em về phòng nghỉ ngơi, nếu ông Lý không nói tôi biết thì em đã đi rồi

- Dù sao thì tôi cũng muốn về nhà, anh không có gì ngăn tôi về nhà tôi cả.

- Không! Nhà tôi cũng là nhà em, em không còn nhà nào khác. Nhanh, theo tôi về.

Anh nắm tay mình kéo lên xe, mình đã nhanh chóng rút tay lại.

- Anh đang nói gì vậy? Chúng ta không còn quan hệ gì cả, tôi không có lý do tiếp tục ở lại nhà anh...

Mình chưa kịp nói hết câu đã không thể tiếp tục nói, môi đã bị anh mạnh bạo khóa lại. Mình dùng sức đánh lên vai anh, vùng vẫy không ngừng. Nhưng tất cả đều vô dụng, anh vẫn không chịu buông mình ra, đến khi mình dùng sức cắn lên môi anh thì anh mới buông mình ra do bị đau bất ngờ.

Mình tức giận thét lên:

- Anh làm gì vậy? Anh không có tư cách

Mình tức đến nỗi nước mắt ứa ra, dù mình đã hứa sẽ không khóc trước mặt anh. Anh bước đến đưa tay lau nước mắt trên má mình nhỏ giọng nói:

- Anh xin lỗi. Bối Nhi anh yêu em. Chúng ta quay lại như trước đây được không?

- Tôi.....Không...

- Chuyện lúc trước là anh sai, có thể cho anh cơ hội sửa chữa không?

- Không được... Anh dám trước mặt tôi bênh cô ta,...anh còn yêu thương cô ta...hizz...bỏ mặc tôi....HuHuHu...

Hình như tất cả uất ức trong lòng mình đều không nghe lời chủ nữa, tự động bày tỏ suy nghĩ. Mình nói trong tiếng nấc, cuối cùng đã òa khóc thật lớn...

Anh ôm mình vào lòng để mặc mình lấy áo anh làm khăn, lấy ngực anh làm nơi xả giận. Anh cứ luôn miệng xin lỗi, an ủi mình:

- Bảo bối ngoan, là lỗi của anh. Đáng lẽ không nên như vậy, ngoan đừng khóc nữa...

Một lúc sau mình khóc đã rồi, xả giận xong xuôi đã để mặc anh kéo lên xe đưa về nhà. Dường như sau khi khóc mệt lả, mình đã thiếp đi lúc nào không hay....

Khi mình tỉnh lại lần nữa thì đã buổi chiều tà, ánh sáng hoàng hôn tỏa khắp phòng tạo nên khung cảnh rất hữu tình. Anh đang ngồi cạnh giường, trong tay là xấp tài liệu. Hình ảnh của anh cộng thêm ánh sáng vàng nhẹ đã tạo nên bức tranh đẹp không tì vết, mình không thể nào rời mắt ra được. Đến khi anh ngước lên gặp ánh mắt của mình thì mình mới lúng túng đảo mắt sang chỗ khác. Anh nhẹ giọng hỏi:

- Em dậy rồi sao? Đi đến rửa mặt một chút rồi cùng xuống ăn tối nào.

" Uhm" mình giở chăn tiến đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, hình ảnh buổi sáng của mình làm mình thật ngại, không hiểu sao mình có thể thẳng thắn nói ra những lời đó chứ...

Mình cùng anh đi xuống nhà ăn, vừa đến nơi đã thấy Phi Phi ngồi sẵn trên bàn ăn chờ đợi, thấy mình cậu bé liền phấn khích nói:

- Mama mau đến ngồi cạnh Phi Phi, Phi Phi muốn được mama đút ăn.

- Được rồi.

Cậu bé đúng là làm mình vui vẻ hẳn lên, mình tiến đến ngồi cạnh chỗ Phi Phi đang ngồi. Còn anh tiến đến chỗ cũ hay ngồi là vị trí chính giữa của bàn ăn, chỗ Phi Phi đang ngồi là bên phải tay anh. Khi mình định ngồi xuống cạnh Phi Phi thì anh lên tiếng:

- Không được. Em đến bên này ngồi cạnh anh.

-Không được, mama phải ngồi cạnh Phi Phi

- Không được. Con không ngoan baba sẽ đưa con sang ở với ông bà.

- Baba....baba chưa bao giờ ăn hiếp Phi Phi như vậy...huzz...

Cậu bé mếu máo nói, anh thì không biết nói gì chỉ để mặc cậu bé mếu máo, kể lể.

- Mama... Baba ăn hiếp Phi Phi...mama phải bên phe Phi Phi...

Cậu bé đột nhiên chạy đến trong lòng mình thỏ thẻ... Cậu bé làm mình cảm thấy thật buồn cười. Có lẽ chiến tranh này mình phải giải quyết mới được, mình lên tiếng hòa giải:

- Được rồi, hai người đừng cãi nữa. Phi Phi con sang một ghế ngồi, để mama ngồi giữa hai người là được rồi phải không?

- Đúng vậy. Phi Phi nhanh sang kia ngồi

Anh như vớ được phao cứu sinh, vui vẻ ra lệnh cho Phi Phi. May mắn là Phi Phi cũng vui vẻ làm theo, nhờ vậy mà bữa ăn diễn ra suông sẻ...

Sau khi ăn tối xong Phi Phi nhanh chóng kéo tay mình đi ra sau vườn, để mặc anh bực dọc đi theo sau. Giữa cuộc trò chuyện giữa mình và Phi Phi thường hay chen giữa vài câu hỏi, câu nói mang không ít giấm chua. Lúc này cả ba người đang ở chỗ xích đu giữa vườn hoa, nơi lúc trước mình hay cùng Vivi chơi đùa. Chợt nhớ đến đã mấy hôm không về nhà, không biết tình hình của Vivi như thế nào, mình ngỏ ý muôn về nhà với anh:

- À đã mấy hôm không về nhà, không biết Vivi ở nhà như thế nào, tôi muốn trở về xem xem.

- Không phải đi....

Hình như anh chưa nói hết câu mình đã tức giận vặn hỏi ngược lại anh:

- Anh thật vô lí, tôi chỉ muốn về xem Vivi thế nào thôi mà anh cũng không cho là sao? Dù sao cũng là anh tặng nó cho tôi, anh cũng phải có phần trách nhiệm chứ. Dù anh không cho tôi cũng sẽ đi....

Anh bị dáng vẻ tức giận của mình chọc cười, anh không cách nào nhịn được cười, điều đó làm mình càng thêm tức giận:

- Anh cười cái gì chứ? Tôi đi đây!

Mình dùng dằn bước đi thì tay đã nhanh chóng bị anh nắm lại, anh kéo mình quay về đứng trước mặt anh rồi mới từ từ nói:

- Anh đã nói là không phải đi, vẫn cái tính hấp tấp như trẻ con. Chú Lý!

Anh cất giọng gọi bác quản gia, sau đó bác ấy liền dẫn theo Vivi bước đến chỗ mình. Thì ra anh đã cho người đến nhà mình mang Vivi sang, mình tò mò hỏi:

- Anh đã cho người sang nhà tôi mang Vivi qua sao?

- Không chỉ có Vivi, tôi đã bảo họ mang hết đồ cần thiết của em về, từ giờ em không cần quay lại đó nữa

- Anh....anh thật quá đáng, sao anh biết tôi chấp nhận ở lại đây mà mang đồ tôi đến?

- Dù em có muốn đi anh cũng không bao giờ cho em đi đâu nữa. Em đừng cố chấp như vậy. Ngoan! Em chăm sóc cho Vivi đi, với cả chơi với Phi Phi nữa. Anh có việc cần làm. Có thể tối nay anh về trễ, em giúp anh cho Phi Phi ngủ.

Phi Phi nghe vậy lanh lẹ lên tiếng:

- Baba cứ đi đi không cần lo cho Phi Phi, đã có mama lo cho Phi Phi rồi

- Đúng vậy, giờ con có mama rồi nhưng nên nhớ mama là của baba. Không được giành đó.

Nói rồi anh rời đi, cuộc nói chuyện của hai cha con két thúc, cuộc nói chuyện về việc mình ở lại đây cũng kết thúc. Điều đó đã ngầm khẳng định mình sẽ không rời đi được nữa.

Mình chơi cũng Vivi và Phi Phi đến 9h hơn thì đã đến lúc cho Phi Phi đi ngủ.

- Được rồi Phi Phi, chúng ta đi ngủ thôi

- Nhưng mama, Phi Phi muốn chơi nữa, chúng ta chơi thêm một lúc được không?

- Không được, đã trễ rồi. Nếu con không đi ngủ baba sẽ tức giận đấy.

- Hứ baba lúc nào cũng ức hiếp con. Thật quá đáng. Nhưng mà mama từ giờ phải bênh Phi Phi đấy.

- Được rồi. Đi ngủ thôi

Mình dẫn Phi Phi lên phòng, phòng cậu bé nằm cạnh phòng mình. Mình giúp cậu bé thay đồ ngủ, dẫn cậu đi đánh răng rửa mặt. Khi lên giường thì đã sạch sẽ, mát mẻ để đi ngủ, mình cũng leo lên giường cũng cậu bé, định dỗ cậu bé ngủ mới rời đi. Phi Phi hỏi:

- Mama ngủ cũng Phi Phi được không? Phi Phi đợi ngày này lâu lắm rồi, lâu lắm mới có người ngủ cùng Phi Phi

- Baba thường không ngủ cùng con sao?

- Đúng vậy. Tuy baba rất thương Phi Phi nhưng baba không có thời gian nên chưa bao giờ ngủ cùng con. Bây giờ đã có mama, mama sẽ ngủ cùng Phi Phi có phải không?

- Baba con rất bận sao?

- Đúng vậy. Lúc nào baba cũng đi làm, sáng đi đến chiều baba mới về. Lâu lâu baba cùng Phi Phi ăn tối, rồi lại đi, toàn là ông Lý cho con đi ngủ.

- Được rồi, không sao hết. Từ giờ mama sẽ ngủ cùng Phi Phi mỗi tối, được chưa nè?

- Yeah!!! Mama chúng ta đi ngủ thôi. Mama đọc truyện cổ tích cho Phi Phi nghe nha.

- Được rồi.

Mình vui vẻ đến kệ sách trong phòng, cầm ra quyển truyện cổ tích đọc cho Phi Phi nghe. Câu truyện chưa được một nửa cậu bé đã ngủ say trong lòng mình. Sau khi đặt cậu bé nằm lại ngay ngắn, đắp lại chăn, kiểm tra nhiệt độ phòng, mình tắt đèn rồi ra khỏi phòng trong im lặng...

Cảm giác này không biết sao yên bình, hạnh phúc đến lạ. Mình chợt mong cảm giác này sẽ kéo dài mãi...

Mình quay lại phòng tắm rửa để chuẩn bị đi ngủ, quả thật anh đã cho người đến dọn đồ của mình về, tất cả đồ cần thiết thì đã được sắp xếp ngay ngắn trong phòng mình.

Mình rất nhanh đã lên giường và chìm vào giấc ngủ, có lẽ do mới bệnh nên cơ thể mình cần thêm thời gian để hồi phục.

Trong cơn mê ngủ, đột nhiên mình cảm thấy một vòng tay ôm lấy cơ thể mình, mình hốt hoảng giật mình dậy, thất thanh hỏi và dời cơ thể cách xa người đó nhất có thể.:" AI ĐẤY? "

Mắt mình dần thích nghi với bóng tối, dáng người thân quen đang ngồi trên giường và giọng nói trầm ấm trả lời: " Là anh "

-Anh....anh sao lại ở trong phòng tôi? Có phải anh nhầm phòng không?

- Anh muốn ôm em ngủ. Chúng ta đi ngủ thôi....

- Không được. Anh nên về phòng mình ngủ thì hơn, anh cũng nên tắm rửa rồi mới ngủ đó. Người anh toàn mùi rượu...

- Vậy anh đi tắm rồi chúng ta đi ngủ.

Anh rời giường tiến về phía phòng tắm trong phòng, không biết vô tình hay cố ý, mà anh dường như đang phớt lờ đề nghị về phòng anh của mình.

Thôi kệ, mình tạm thời chia cho anh nửa cái giường đêm nay vậy. Mình mặc kệ anh, nằm lên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì lại bị tiếng nói của anh vọng ra từ phòng tắm đánh thức " Bối Nhi. Em giúp anh lấy bộ quần áo". Mình bắt đầu cảm thấy bực dọc, mình mặc kệ lời nói của anh mà dần dần lại chìm vào giấc ngủ, một lúc sau mình lại bị đánh thức vì tiếng lục đục trong phòng. Sau khi lướt mắt quanh phòng thì mình biết đó là tiếng phát ra từ phòng để quần áo, mình tò mò leo xuống giường đi đến phòng đó.

Khi vào phòng thì mình thấy anh đang mở tủ kiếm gì đó, cánh cửa to đã cheo gần hết người anh chỉ chừa hai bàn chân thôi.

- Anh đang tìm gì vậy?

Nghe giọng mình, anh mới đóng tủ lại.... Trên người anh chỉ choàng chiếc khăn tắm.... Trời ơi!!! Mình lỡ thấy rồi, phải làm sao đây???

- Ahhh..... Anh.....Anh sao không mặc đồ vào?

Mình quay lưng lại hỏi anh, mình nghe tiếng trả lời:

- Tất cả là tại em, ai bảo anh kêu lấy giúp anh bộ quần áo em lại nằm ngủ chứ? Nên anh phải vào đây tìm xem có còn sót lại bộ quần áo nào trong đây không?

- Để tôi đi lấy giúp anh. Thiệt tình, sao quần áo của anh sao có thể trong đây mà tìm?

Mình định bước đi thì bị giọng nói nhẹ nhàng của anh níu lại:

- Thời gian em đi, anh hay ngủ ở đây nên ông Lý mới kêu người để trong đây vài bộ quần áo phòng hờ

- Sao anh lại ở đây mà không ở phòng anh? Không phải anh không ngủ ở đâu ngoài phòng của anh sao?

- Lúc trước là như thế, nhưng từ 2 năm trước đây trước, anh hay đến đây khi cảm thấy căng thẳng không cách nào giải tỏa. Em......

Mình sợ nghe những lời đó của anh, mình mà nghe thì chắc chắn sẽ mũi lòng mất. Do đo mình lảng tránh: " Tôi... Tôi giúp anh lấy quần áo"

Mình nhanh chóng sải bước đến phòng anh, chọn cho anh bộ quần áo đơn giản, thoải mái rồi nhanh chóng quay lại phòng. Khi mình quay lại phòng thì bắt gặp anh đang đứng ngoài ban công, bóng lưng đó sao thấy cô đơn lạ thường, mà trước đây mình chưa bao giờ trông thấy. Anh đứng đó và.... Hút thuốc. Thật không thể chấp nhận. Không biết từ khi nào anh lại có thói quen xấu đó. Mình không thể chịu được, nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài ban công, mình nhanh chóng dùng tay giật lấy điếu thuốc đang trong miệng anh. Mặc kệ cho điếu thuốc đốt trúng tay mình, mình gằn giọng:

- Từ khi nào anh lại hút thuốc như vậy chứ? Căn bản anh biết nó không tốt mà, nhanh bỏ nó đi. Nếu không thì đừng nhìn mặt tôi.

- Em.... Đang làm gì thế? Mau buông nó ra, nó đang làm em phỏng. NHANH!

Anh giựt lấy điếu thuốc quăng xuống đất, dập tắt nó rồi nhanh chóng kéo mình vào phòng. Mình ngồi xuống giường trong khi anh đi lấy hộp thuốc, lúc này mới để ý đến cảm giác đau rát của vết phỏng. Mình nâng tay lên gần miệng thổi phù phù để xoa dịu cơn đau, anh nhanh chóng bước lại ngồi xuống kế bên, giật lấy tay mình. Anh dịu dàng vừa sát trùng, bối thuốc, lâu lâu lại thôi phù phù khi mình xuyết xoa, sau cùng là băng vết thương lại.

Anh còn trách mắng:

- Em nghĩ gì mà lại cầm điếu thuốc như vậy chứ? Thấy tác hại chưa?

- Từ khi nào anh lại trở thành như vậy? Lúc trước anh đâu nó sử dụng thuốc.

- Chuyện này em không cần quan tâm.

- Sao lại không quan tâm? Dù anh không quan tâm bản thân thù cũng nghĩ đến Phi Phi chứ, thuốc lá cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến nó. Anh từ lúc nào lại vô trách nhiệm như vậy? Anh đã nhận trách nhiệm nuôi dạy Phi Phi thì phải có trách nhiệm với nó chứ.

- Đủ rồi. Từ giờ anh sẽ bỏ. Em yên tâm đi.

- Anh chắc chắn?

- Anh đã bao giờ nói mà không giữ lời chưa? - lúc này anh đã băng xong vết thương trên tay mình, anh nhẹ nhàng xoa xoa nó rồi bảo " Đi ngủ đi. Khuya lắm rồi"

Mình không nói gì nữa, trở lại giường nằm xuống. Không ngờ anh lại hình thành nhiều tật xấu như vậy, vì mình sẽ ở lại đây, tiếp tục vai trò hôn thê của anh nên tất cả tật xấu đó, phải được sửa chữa hết.

Anh sau khi thay quần áo cũng leo lên giường nằm cạnh mình, phản xạ tự nhiên của mình là nhích ra phía cạnh giường, cách anh càng xa càng tốt. Thấy mình như vậy, anh bật cười nói:

- Sao lại đi ra đó? Anh chưa làm gì em mà, nằm đó coi chừng nửa đêm lăn xuống dưới đất.

- Anh....mặc kệ tôi. Lo ngủ đi, cấm qua đây đó.

Mình mặc kệ anh, rụt người lại về phía mép giường rôi ngủ đi lúc nào không hay.

Sáng sớm khi còn mơ màng trong giấc ngủ, mình cảm nhận bản thân

đang ôm cái gì đó rất lớn, lớn hơn cả cơ thể mình, còn cứng cáp nữa. Mở mắt ra thì..... "Ahhhhhhh"

Mình đang nằm trong vòng tay anh, tay còn thoải mái ôm chầm lấy anh nữa.... Thật không thể tin được.

- Anh....anh.....sao anh lại ôm tôi như vậy? Không phải tối qua anh hứa sẽ không động vào tôi hay sao?

- Khoan đã, trước khi buộc tội anh, em nên nhớ lại đêm qua chuyện gì đã xảy ra, ai đã ôm ai?

Lúc này hình ảnh lờ mờ của đêm qua từ từ hiện lại.

" khuya đêm qua khi đang ngủ say thì cả anh và mình bị đánh thức vì tiếng động lớn" Rầm"

Nguyên nhân là mình, vì nằm ngay mép giường nhưng tật ngủ của mình rất xấu từ nhỏ nên...kết quả là.... Hôn đất từ lúc nào...

Cả mình và anh đều giật mình thức dậy, nhưng cơn buồn ngủ lại nhanh chóng kéo đến, chỉ kịp kêu lên một tiếng "Ah " rồi lại chìm vào giâc ngủ. Người ôm mình về lại giường không ai khác là anh, khi đã nằm êm ái trên giường thì mình lại quơ tay tìm cái gối ôm. Không thấy gối ôm chỉ thấy một cái gì đó bự bự, ôm rất chắc tay nên ngủ thẳng cẳng đến sáng luôn."

Vậy kết luận lại là người chủ động ôm là mình, chứ không phải anh. Thật là mất mặt mà.... Anh bắt đầu chế giễu mình:

- Sao? Em đã nhớ ra rồi phải không? Có phải nên xin lỗi một tiếng vì đã vu oan cho anh không?

- Anh... Anh đang nói gì vậy? Tôi không biết anh đang nói gì. Anh về phòng thay đồ đi không phải còn phải đi làm nữa hay sao?

Nói rồi mình nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, mặt thì đỏ hết cả lên vì ngượng. Thật là xấu hổ quá mà, lại tạo cơ hội cho anh cười cợt nữa. Anh thì vẫn ngồi trên giường cười thật tươi, sau lại suy nghĩ gì đó rồi mới bước ra khỏi phòng.

Phải một lúc sau khi thoát khỏi cơn xấu hổ, mình mới đủ can đảm bước xuống dưới nhà và ăn sáng. Khi bữa ăn gần hoàn thành anh mới nói Phi Phi

- Phi Phi ăn nhanh lên nếu như không muốn đi trễ.

- Vâng. Con xong rồi đây.

Phi Phi nhanh chóng hoàn thành bữa ăn rồi chạy ra ngoài mặc đồng phục cho chỉnh tề, mang giày, đợi anh ra thì cùng đến trường luôn.

Anh hỏi mình:

- Em có muốn đi cùng không? Đu để biết, có gì thì em có thể giúp anh đưa đón Phi Phi khi anh bận

- Được thôi. Đợi một lát, tôi lên thay đồ cái đã

Mình nhanh chóng lên trên thay một chiếc đầm suôn màu đen rồi xuống nhà cùng anh đưa Phi Phi đến trường. Trên đường đi Phi Phi rất phấn khích, cứ líu lo hết chuyện này đến chuyện khác. Cậu bé còn nói:

- Mama cuối tuần là ngày hội "Ba mẹ và bé" baba với mama đi cùng Phi Phi nhé

- Được rồi. Mama sẽ đi

- Mấy năm trước chỉ toàn baba hay cô Vân dẫn Phi Phi đi. Năm nay hay quá, có mama đi cùng. Các bạn sẽ không còn hỏi Phi Phi là mama Phi Phi đâu nữa.

- Được rồi. Phi Phi ngoan, giờ đã có mama, Phi Phi không cần cảm thấy thiếu thốn nữa.

Mình đau lòng ôm lấy cậu bé, dù nó không phải con ruột mình nhưng, nhưng nhìn tình cảnh thiếu tình thương của mẹ, thật sự mình không chịu được.

Sau khi đưa Phi Phi đến trường, trên xe chủ còn anh và mình, anh mới cất tiếng hỏi:

- Em muốn đi đâu? Về nhà hay đến công ty?

- Về nhà của tôi

-Tất nhiên nhà anh cũng là nhà em.

- Nhà tôi thời gian trước

- Anh đã kêu người chuyển đồ hết rồi, em còn về đó làm gì. Huống hồ đó là nhà cũ của người họ Hoàng.

- Tôi muốn đến tiệm bánh ở thị trấn, mọi chuyên ở đó vẫn chưa giải quyết ổn thỏa.

- Được thôi. Sau khi xong việc thì gọi, anh sẽ kêu người đến đón em.

Anh chở mình một mạch đến tiệm bánh ở thị trấn của mình.

Mình xuống xe, đi thẳng vào tiệm bánh mà không thèm quay đầu lại, vừa bước vào đã thấy cô bé Na Na và Tiểu Tuyết vui vẻ chạy ra chào đón. Hai người liên tục hỏi han sự vắng mặt của mình mấy hôm nay. Mình chỉ nói rằng có một số việc nên phải chuyển đi, không ở đây được nữa. Mình còn dặn hai người phải lo cho tiệm bánh, vì từ giờ mình giao lại tiệm bánh này cho hai người quản lý. Na Na lộ rõ vẻ nghi ngờ hỏi

- Chị Bối Nhi, không phải chị hết chuyện giỡn rồi chứ? Chuyện này không mang ra đùa được đâu.

- Chị không đùa, đây là sự thật. Từ giờ tiệm bánh phải nhờ vào hai em rồi. Đừng buồn, lâu lâu chị lại đến thăm hai em. Nếu thấy cực thì thuê thêm người phụ các em.

- Em cảm ơn chị.

Cô bé NaNa ôm chầm lấy mình. Rối rít bảo " Em và chị Tiểu Tuyết sẽ dốc hết sức lo cho tiệm bánh, chị nhớ thường xuyên đến chơi nhé. Mang cả Phi Phi đi nữa nhé, em muốn chơi với nó.

-Được rồi.

Lúc này đột nhiên Tiểu Tuyết hỏi mình:

- chị Bối Nhi, chiếc xe đưa chị đến đây rất quen

- Quen? Em thấy bao giờ rồi sao?

-Vâng. Chị nhớ ông Lý không? Khách quen hay mua bánh ở đây mà chưa bao giờ thấy mặt

- Chị nhớ... Vậy là...

- Người đó đã luôn đến đây.

Vậy là anh đã luôn biết mình ở đây, thậm chí còn ủng hộ mình nữa. Anh đã biết từ lúc bắt đầu nhưng đến bây giờ mới giở trò để kéo mình về. Lý do của anh là gì?....

Sau khi nói chuyện một lúc, mình lấy xe đạp chạy về nhà trước đây ở. Mọi thứ ở đây vẫn vậy, mình vào nhà lấy thêm vài thứ cần thiết rồi nhìn căn nhà này lần cuối. Sau đó mới quay lưng hướng đến thị trấn.

Khi mình đến thì xe của Hani đã đến đợi từ lúc nào, mình vào tạm biết hai cô bé kia rồi lên xe chạy vè thành phố.

Trên đường về mình cứ mãi chìm trong suy nghĩ tại sao anh biết mình ở đó mà vẫn âm thầm quan sát chứ không đến bắt mình về liền. Câu hỏi của Hani đã kéo mình về:

- Cũng gần đến giờ cậu chủ nhỏ tan học rồi, phu nhân có muốn đến đón cậu ấy không?

- Được, chị chạy xe đến trường đi.

Khi xe đến trường thì học sinh cũng ra về, các cô cậu đang xếp hàng chờ phụ huynh đến thì được cô giáo đưa ra. Mình vừa xuống xe đã thấy bóng dáng Phi Phi ngóng ra ngoài, chờ xem Hani đã đến đón chưa hay sao ấy. Vì bình thường vẫn là Hani đảm nhận việc đưa đón Phi Phi. Mình bước lại gần nơi cô giáo và các cậu nhóc đang đứng, cô giáo thấy mình liền hỏi:

- Không biết cô đây đón em nào vậy? Hình như chưa bao giờ thấy cô.

- Chào cô, tôi đến đón Phi Phi

- Phi Phi? Bình thường đâu phải cô đón Phi Phi. Xin lỗi chúng tôi không thể để Phi Phi đi cùng cô, đây là để đảm bảo an toàn cho các bé.

-Tôi hiểu. Chị Hani

Mình cũng không còn cách nào ngoài việc cầu cứu Hani đang đứng ngoài xe đợi.

Lúc này Phi Phi chạy lao đến gần mình sau khi trông thấy, miệng mồm lanh lẹ kêu lên.

- Mama.....mama đến đón Phi Phi sao?

- Phi Phi.....

Phi Phi đang chạy đến chỗ mình thì đã bị một cô giáo giữ lại, cô ấy hỏi Phi Phi:

- Phi Phi, người này con quen sao? Con chắc chứ?

- Vâng. Đó chính là mama của con.

- Thật sao?

Có vẻ cô gái đó vẫn chưa tin đây là sự thật, lúc này Hani đã đến gần đây từ lúc nào.

- Cô Giang đây là Triệu phu nhân, mẹ của Phi Phi.

- À vậy sao? Xin lỗi phu nhân.

Cô giáo đó đến lúc này mới xác nhận mình không phải người xấu đến bắt Phi Phi đi.

- Không sao. Cô làm như vậy là rất tốt, tôi càng yên tâm rằng bọn trẻ sẽ được đảm bảo an toàn.

Sau đó mình dẫn Phi Phi lên xe để về nhà, khi xe đang đi rồi thì Hani mới nói cho mình biết lý do cô giáo lúc nãy lại khắt khe, cẩn thận như vậy. Đó là vì cô ấy là là người Phong đã chọn để bảo vệ Phi Phi khi đến trường, đó là lý do cô ấy luôn cẩn thận với người lạ muốn tiếp cận Phi Phi. Có vẻ như cô ta cũng là người trong Hắc Long Bang và thân phận bên ngoài là một cô giáo.

- Sao chúng ta lại đi đường này, đây là đường đến công ty mà? Đường về nhà ở hướng ngược lại.

Mình thắc mắc khi xe đang chạy theo hướng đến công ty.

- Thưa phu nhân, ngài Phong có dặn sau khi đón thiếu gia sẽ trở lại công ty.

- À được rồi.

Không biết đến công ty để làm gì, mình đang định sẽ quay về nhà ba mẹ mình để làm rõ một số chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.