Hôn Nội Mưu Ái

Chương 76: Vì Sao Cô Ấy Lại Có Con Trai Con Gái Với Người Đàn Ông Khác




Trong nháy mắt đó, trái tim Dịch Dương như bị thứ gì đập một cái, ngơ ngẩn nhìn chiếc xe kia, dưới ánh đèn tối tăm, anh dường như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Ngay lập tức, anh xoay người chạy về phía cửa đại sảnh, bởi vì kích động mà cả người run rẩy.

Là cô sao? Sẽ là bóng hình quanh quẩn ngày đêm trong mơ của anh sao? Anh không dám hy vọng, hy vọng càng nhiều đến lúc thất vọng sẽ khiến người khó có thể thừa nhận, nhưng anh vẫn như cũ nhịn không được chạy xuống xem thử.

Có điều chờ anh đi ra cửa khách sạn, chiếc xe kia đã nhanh chóng rời đi. Anh yên lặng nhìn bóng xe dần mơ hồ, trong lòng buồn rầu.

Ánh đèn trước cửa khách sạn khiến bóng dáng của anh kéo dài, lộ ra vẻ cô độc và đau xót.

Mạc Tâm Nhan bình tĩnh nhìn ngoài cửa xe, môi mím chặt có vẻ nghiêm túc. Tần Hiên ở phía trước nghiêm túc lái xe, không nói một lời. Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, không có lộn xộn. Mà Tiểu Bối ngồi ở bên cạnh Mạc Tâm Nhan cũng không khóc nữa, chỉ mở to đôi mắt nhìn nước nhìn chằm chằm mẹ mình.

Qua hồi lâu, Tiểu Bối bỗng dùng bàn tay béo mập của mình chọc vào đùi của Mạc Tâm Nhan, Mạc Tâm Nhan nhíu mày, nhìn về phía cô nhóc, cô nhóc lập tức thu tay lại, khổ sở nhìn cô, bộ dáng đáng yêu khiến người đau lòng.

Mạc Tâm Nhan thở dài, cuối cùng vẫn ôm cô nhóc ngồi lên đùi mình, không ngờ cô nhóc lại càng khổ sở, mím môi khóc thút thít.

Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, dùng âm thanh non nớt khinh thường nói: “Chỉ biết làm nũng.”

Tần Hiên cong môi, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.

Mạc Tâm Nhan ôm cô nhóc thích khóc này, thấp giọng nói: “Mẹ không giận con, con khóc cái gì? Còn cảm thấy oan ức? Mẹ đánh con hay mắng con?”

“Mẹ la Tiểu Bối.” Tiểu Bối chép miệng nói, cúi đầu dùng đôi tay nhỏ nắm vạt áo của Mạc Tâm Nhan, bộ dạng oan ức vô cùng.

Mạc Tâm Nhan trợn mắt, không chịu nổi nói: “La con một câu nên con cảm thấy oan ức như vậy? Sau này ai chịu nổi con. “

Mạc Tâm Nhan vừa nói xong, cô nhóc càng cảm thấy oan ức, mím môi muốn khóc lại không dám khóc, sợ lại chọc mẹ tức giận.

Thấy khóe mắt cô nhóc hồng hồng, Mạc Tâm Nhan cũng có hơi đau lòng, xoa khuôn mặt nhỏ của cô nhóc, nói: “Mẹ không giận con, là do tâm trạng mẹ không tốt, Tiểu Bối nếu không muốn tâm trạng mẹ không tốt thì sau này đừng gặp ông chú xấu xa kia nữa, cũng không được thân mật như thế.”

“Chú kia không xấu.” Tiểu Bối đột nhiên nói, sắc mặt Mạc Tâm Nhan lập tức trầm xuống, Tiểu Bối còn không phát hiện sắc mặt của mẹ thay đổi, tiếp tục nói: “Chú khiến Tiểu Bối bị ngã, nhưng hôm nay chú cười, không còn cảm thấy dọa người nữa, đối xử với Tiểu Bối cũng rất tốt, cho Tiểu Bối bánh kem, còn dạy Tiểu Bối đếm ngón tay, mẹ xem, cái này là ba…”

Tiểu Bối nói xong, bắt đầu đếm ngón tay, vươn ba ngón tay quơ trước mặt Mạc Tâm Nhan.

Sắc mặt của Mạc Tâm Nhan đã đen vô cùng, cô đặt Tiểu Bối ngồi ở bên cạnh, la nhẹ: “Không được nói chú kia tốt, mẹ không cần con nữa, sau này không được nhắc đến chú kia.”

Tiểu Bối ngơ ngác nhìn mẹ chợt hung dữ, sau đó, miệng mím lại, lại lần nữa khóc lên, vừa khóc vừa nói: “ Rõ ràng là mẹ nhắc trước, là mẹ nói chú trước… Mẹ xấu lắm… Oa oa… Tiểu Bối không cần mẹ, mẹ xấu lắm, oa oa oa…”

Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bối, Tần Hiên lại đau lòng, nhưng anh phải chuyên tâm lái xe, không thể dỗ dành công chúa nhỏ được.

Anh hắng giọng, nghiêm túc nói với Mạc Tâm Nhan: “Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, em không cần la con, nhìn con khóc kìa, mau dỗ con đi.”

Mạc Tâm Nhan không quan tâm đến lời nói của anh, cũng không xem con nhóc thích khóc bên cạnh, mà quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Bối thấy mình khóc dữ như vậy nhưng mẹ lại không dỗ mình, lập tức khổ sở bò lên người cô, nắm vạt áo cô, khóc nói: “Mẹ… oa oa… Mẹ…”

Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mỉm cười khi người gặp họa nói: “Hôm nay quỷ khóc nhè không làm nũng được.”

Nghe anh trai nói thế,Tiểu Bối lập tức khóc càng dữ, ngồi ở trên người Mạc Tâm Nhan nắm vạt áo cô để khiến cô chú ý, nhưng mẹ chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hoàn toàn bỏ qua Tiểu Bối.

Thấy mẹ lạnh nhạt với mình như vậy, Tiểu Bối hoàn toàn khổ sở, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, dùng âm thanh ủy khuất nói: “Ba…”

Tiếng ba này khiến lòng của Tần Hiên sắp tan chảy. Anh ngừng xe ở ven đường, sau đó kéo cửa xe bên cạnh Mạc Tâm Nhan, ôm Tiểu Bối ra, dịu dàng nói: “Cục cưng ngoan, ba thương, không cần mẹ, ngoan, không khóc không khóc…”

“Vẫn là ba tốt nhất.” Tiểu Bối khổ sở khóc lóc, hai cánh tay nhỏ ôm chặt Tần Hiên.

Thấy Tần Hiên dừng xe lại dỗ dành quỷ thích khóc kia, Mạc Tâm Nhan lập tức tức giận, xuống xe la lớn: “Anh dừng lại làm gì? Nó khóc thì cứ để nó khóc đủ đi, khóc đủ rồi sẽ không khóc nữa, anh cứ dỗ như thế chỉ tổ chiều hư nó.”

Mặc dù cô nhóc khóc cô cũng rất đau lòng, nhưng con gái thích khóc không tốt lắm, hiện tại có ba mẹ thương, sau này thì sao, nước mắt còn có thể dùng được với người đàn ông cô nhóc thích sao, không bằng khiến cô nhóc kiên cường một chút. Năm đó cô nếu thích khóc như vậy, đã sớm bị Dịch Dương tra tấn tàn nhẫn mà chết.

“Nhan Nhan, Tiểu Bối còn nhỏ, em không nên dữ như vậy, chờ Tiểu Bối trưởng thành rồi dạy lại không muộn.” Dừng một chút, anh nhìn Mạc Tâm Nhan không ngừng thở phì phì, cười nói: “Em dám nói hồi bé em không thích khóc như Tiểu Bối sao? Cô nhóc là con em, khẳng định giống em.”

“Đúng vậy, lúc còn nhỏ khẳng định mẹ cũng thích khóc, con gái toàn thích khóc.” Lúc này, Tiểu Bảo xen vào nói, từ trước đến nay cậu nhóc không thích khóc, phải giống một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Mạc Tâm Nhan vốn đang tức giận lại bị Tần Hiên và Tiểu Bảo làm cho bật cười.

Tần Hiên thấy cô cười, lập tức nhét Tiểu Bối vào lòng cô, nói: “Sau này cũng không được hung dữ với Tiểu Bối, cô nhóc thích khóc đều do di truyền từ em.”

Ưm…. Mạc Tâm Nhan hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác, cho dù phản bác thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng hồi nhỏ cô rất thích khóc.

Tiểu Bối nằm trong ngực cô, mắt ngấn nước nhìn cô, mềm mại hô một tiếng: “Mẹ…”

Mạc Tâm Nhan dù sao cũng mềm lòng, hôn lên khuôn mặt cô vừa thương vừa hận của Tiểu Bối một cái, sau đó cố ý ra vẻ hung dữ nói: “Còn dám chọc mẹ giận, sau này mẹ không quan tâm Tiểu Bối nữa.”

“Sẽ không, Tiểu Bối sẽ không chọc giận mẹ nữa đâu.” Tiểu Bối vội vàng nói, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của cô.

Thấy hai mẹ con làm lành, Tần Hiên thấp giọng nói: “Mau lên xe đi, sớm một chút trở về, ngày mai chúng ta về nhà.”

“Ba, ngày mai sẽ về căn nhà kia sao?” Tiểu Bối nhìn anh, bỗng không vui nói: “Con còn nói với chú ba ngày nữa mới đi, chú còn bảo muốn Tiểu Bối và anh trai đến chỗ chú chơi, chú…”

Nói đến một nửa, Tiểu Bối vội vàng che miệng, cẩn thận nhìn về phía mẹ của mình, quả nhiên thấy sắc mặt của mẹ lại lần nữa tối đen, cô nhóc cái gì cũng không dám nói.

Tần Hiên cưng chiều mỉm cười, kéo cửa cho xe hai mẹ con, để hai mẹ con lên xe, sau đó xe lại tiếp tục bình yên đi trên đường.

Chỉ là bọn họ không hề phát hiện, cách đó không xa có một ánh mắt âm trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn một màn ấm áp kia. Trong cặp mắt đó hiện lên tia khiếp sợ, vui sướng, còn có cả ghen ghét và không cam lòng.

“Ông xã, anh về rồi.”

Thấy Tiêu Thần Phong lái xe vào sân, Dịch Thanh lập tức đến đón.

Tiêu Thần Phong đi xuống xe, thản nhiên nhìn cô ta một cái, sau đó đi vào trong phòng.

Dịch Thanh ánh mắt ảm đạm, sau đó đi lên kéo cánh tay anh ta, dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Không phải anh đi tham dự sinh nhật của chị dâu sao, sao lại về sớm vậy?”

Tiêu Thần Phong bỗng nhiên dừng bước, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Cô không phải rất chán ghét Mạc Tâm Nhan sao? Tôi đi dự tiệc của cô ấy, cô không tức giận à?”

Đối với sự lạnh nhạt của anh, Dịch Thanh đã quen rồi. Từ 5 năm trước khi Mạc Tâm Nhan mất tích, cả người anhđều thay đổi, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh, không rời không bỏ. Cho đến một năm sau, anh đột nhiên cầu hôn cô. Khi ấy lòng cô tràn ngập vui mừng gả cho anh, chờ mong hạnh phúc tiến đến, cho rằng anh phát hiện sự si tình của cô, đã đi ra khỏi bóng ma đau khổ về chuyện của Mạc Tâm Nhan. Nhưng sau khi kết hôn, anh lại lạnh nhạt, trước nay không chạm vào cô, cô cũng không biết đã chờ biết bao nhiêu ngày trong phòng trống rỗng, tính ra cũng từ lúc kết hôn đến giờ.

Nén xuống sự khổ sở trong lòng, cô nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, thấp giọng nói: “Trước kia em chán ghét chị ấy là vì ba luôn thiên vị chị ấy, nhưng bây giờ chị ấy cũng không còn nữa, em….”

“Ai nói cô ấy không còn nữa.” Dịch Thanh chưa nói xong, Tiêu Thần Phong chợt quát nhẹ một tiếng, một màn nhìn thấy ban nãy thoảng qua trong đầu, anh đột nhiên túm lấy bả vai cô, hai tròng mắt đỏ tươi nhìn cô: “Cô ấy còn ở, cô ấy sống còn tốt hơn bất kỳ ai, đem toàn bộ đau khổ để lại cho người khác, chính mình trốn đi sống một cách hạnh phúc, vì sao,vì sao cô ấy lại có con trai con gái với người đàn ông khác,còn sống hạnh phúc như vậy, vì sao…”

Anh gầm lên, sau đó nhìn vẻ mặt khiếp sợcủa Dịch Thanh, đột nhiên hôn môi cô. Mang theo điên cuồng và ghen ghét, hôn lên môi cô.

“Thần… Thần Phong…” Dịch Thanh khiếp sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, tim chợt đập nhanh, hai tay không tự giác ôm lấy bóng lưng dài rộng của anh.

Anh hôn từ hàm dưới của cô đi xuống ngực, chỉ trong chốc lát hai người liền thẳng thắn gặp nhau, hai thân hình ôm chặt lấy nhau lăn trên thảm.

“Nhan Nhan…” Anh đột nhiên lẩm bẩm một tiếng, hung hăng đâm vào cơ thể của cô.

Dịch Thanh đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng cô cũng không rảnh để lo loại đau đớn này, trong lòng nổi lên sự chua xót.

Cô ngây ngốc nhìn trần nhà, ở lúc anh không ngừng va chạm, khóe môi bỗng nhấc lên nụ cười chua xót. Nhan Nhan? Khó trách, cô còn nghĩ sao đột nhiên anh lại chạm vào cô, hóa ra anh xem cô là Mạc Tâm Nhan.

Sao lại có thể như thế, cô yêu anh nhiều đến vậy, sao anh dám đối xử với cô thế này?

Sáng sớm hôm sau, Dịch Dương lái xe đi đến tòa cao ốc Bách Dịch, vừa mới xuống xe, một bóng hình mảnh khảnh lập tức chắn trước mặt anh.

Anh ngẩn người, ngước mặt nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thế nhưng là….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.