Tiêu Thần Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Mạc Tâm Nhan thấy anh ta trầm mặc không nói, trong lòng càng xác định, vươn tay nắm lấy tay anh ta, kích động nói: “Anh là Tiêu Nhược Minh đúng hay không? Anh Nhược Minh, mấy năm nay anh đi đâu vậy, anh có biết em rất nhớ anh không.”
“Nhớ anh?” Tiêu Thần Phong bỗng cười châm chọc: “Không phải mỗi ngày trong lòng em đều nghĩ đến Dịch Dương sao? Còn sẽ nhớ anh?”
Mạc Tâm Nhan ngơ ngẩn nhìn anh ta, trong phút chốc không biết nên nói thế nào. Ngập ngừng hồi lâu, cô mới mở miệng, giọng điệu khổ sở: “Lúc còn nhỏ, anh cứ rời đi như vậy, hơn nữa còn đi rất kiên quyết, em ở phía sau đuổi theo rất lâu, nhưng anh chưa từng dừng bước quay lại nhìn em một cái. Anh có biết vì thế mà em đã khổ sở rất lâu không.”
“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì?” Tiêu Thần Phong mỉm cười tự giễu, đau khổ nhìn cô: “Nhan Nhan, em cho rằng em nhắc đến chuyện hồi nhỏ thì anh sẽ thả em ra sao?”
“Từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ như thế.” Mạc Tâm Nhan vội vàng lắc đầu, nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, lúc nhỏ anh rất quan trọng với em.”
“Vậy còn hiện tại?” Tiêu Thần Phong cười nhạt hỏi, trong mắt ẩn chứa một chút hy vọng và đau thương.
“Hiện tại cũng giống nhau.” Mạc Tâm Nhan không cần suy nghĩ, trả lời: “Anh Nhược Minh vẫn luôn ở trong lòng em, sau khi anh đi, em và anh trai đều bị ốm, hơn nữa ốm rất nhiều ngày. Trong một khoảng thời gian rất dài, bọn em đều nhớ anh.”
Tiêu Thần Phong cười lắc đầu, nụ cười có hơi chua xót: “Nhan Nhan, đây không phải câu trả lời anh muốn, cũng không phải tình cảm mà anh muốn.” Sự tưởng niệm trong lời cô, sự quan trọng, đều là dành cho một người bạn, người thân, mà không phải người yêu. Anh không muốn cô dùng loại tình thân này đến đối xử với anh, thứ anh muốn chính là tình yêu của cô, tình yêu nam nữ.
Mạc Tâm Nhan ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng hơi khó chịu. Anh Nhược Minh của cô cuối cùng cũng trở lại, nhưng đến cùng thì cũng đã không còn là anh Nhược Minh của năm đó nữa. Cô đã quên, anh ta là Tiêu Thần Phong, là người đã bắt cóc con gái của cô, làm hại Dịch Dương sống chết không rõ. Khi còn bé, anh là anh Nhược Minh luôn cưng chiều yêu thương cô, nhưng lúc lớn lên, lại biến thành Tiêu Thần Phong, kẻ luôn lừa gạt cô, làm tổn thương người cô thương yêu nhất.
“Nhan Nhan…” Thấy cô không nói chuyện, Tiêu Thần Phong nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Nếu… Nếu khi còn nhỏ, người muốn cưới em, muốn cùng em bên nhau trọn đời, chỉ yêu mình em là anh, mà không phải Dịch Dương, thì người em yêu thương hết mực có phải là anh không?” Anh ta nhớ rõ mình đã từng dùng thân phận Tiêu Thần Phong để hỏi cô vấn đề này, nhưng lúc ấy cô chỉ nói loại nếu này không có khả năng, bởi vì hồi nhỏ cô không hề quen biết anh ta. Bây giờ đã chứng thực anh ta chính là bạn hồi nhỏ của cô - Tiêu Nhược Minh, anh ta lấy thân phận Tiêu Nhược Minh để hỏi cùng một vấn đề, cô sẽ có câu trả lời như thế nào.
Mạc Tâm Nhan mím môi, hồi lâu không nói gì. Thực ra cô yêu Dịch Dương cũng không phải vì câu hứa hẹn kia, có lẽ duyên phận của cô và Dịch Dương đã sớm được định đoạt tốt. Mà cô và anh, từ trước đến nay cô chỉ xem anh như một người anh, một người anh trai còn tốt hơn cả anh trai ruột của cô.
Thấy cô hồi lâu không nói gì, Tiêu Thần Phong thờ ơ liếc cô một cái, sau đó yên lặng lướt qua cô đi đến phòng bên ngoài.
Mạc Tâm Nhan chợt xoay người, nhìn về phía bóng lưng của anh, vội vàng hô: “Anh Nhược Minh….”
Bước chân của Tiêu Thần Phong dừng lại, sau đó anh ta tự giễu mỉm cười: “Anh đã biết đáp án của em.”
Mạc Tâm Nhan mím môi, sau đó mới thấp giọng nói: “Nếu anh đã là Tiêu Nhược Minh, thì em muốn biết vì sao anh lại đổi thành Tiêu Thần Phong để tiếp cận em?”
“Bởi vì…” Tiêu Thần Phong ngửa đầu khổ sở mỉm cười, nói: “Bởi vì anh muốn dùng thân phận kia giành lấy em từ tay Dịch Dương.”
“Những mâu thuẫn giữa em và Dịch Dương…”
“Đúng vậy, đều là do anh làm ra….” Tiêu Thần Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Từ hôm sinh nhật hai mươi tuổi của em, những mâu thuẫn giữa em và anh ta đều là do anh tạo nên, kể cả Hứa Giai Lị.”
Mạc Tâm Nhan kích động, kinh ngạc mở miệng: “Quả nhiên anh biết Hứa Giai Lị.”
“Tất nhiên quen biết.” Tiêu Thần Phong xoay người, nhìn cô cười nhạt, mở miệng, dùng giọng điệu bình tĩnh như đang kể ra câu chuyện của người khác: “Là anh mua chuộc người phụ nữ kia, để cô ta xen vào em và Dịch Dương, phá hoại tình cảm của hai người. Ở buổi tối ngày sinh nhật hai mươi tuổi của em, chính mắt anh nhìn thấy em đỡ Dịch Dương uống say vào phòng, cho đến tờ mờ sáng ngày hôm sau em mới hốt hoảng chạy ra, khi đó anh đã biết em cùng Dịch Dương xảy ra quan hệ.” Lúc nói đến đây, ánh mắt anh ta chợt tối xuống.
Mạc Tâm Nhan bình tĩnh nhìn anh ta, chờ đợi anh ta nói tiếp. Tiểu Bối vẫn luôn đứng ở chân giường sợ hãi nhìn bọn họ.
Tiêu Thần Phong mỉm cười chua xót, tiếp tục nói tiếp: “Khi ấy nhìn thấy em và Dịch Dương ở bên nhau, anh ghen tị đến sắp điên. Sau khi em chạy từ trong phòng ra, người đàn ông kia lại chậm chạp không chịu ra, cho nên anh đoán anh ta vẫn chưa tỉnh lại, vì vậy gọi Hứa Giai Lị lặng lẽ đi vào căn phòng kia. Đến khi Dịch Dương tỉnh lại, phát hiện Hứa Giai Lị trần truồng nằm bên cạnh mình, lập tức cho rằng người phụ nữ cùng anh ta triền miên chính là Hứa Giai Lị. Lúc ấy anh còn bảo Hứa Giai Lị nói cho Dịch Dương là do em đưa anh ta cho Hứa Giai Lị chăm sóc, sau đó bản thân thì ở bên cạnh anh. Vì thế anh cố ý để cho anh ta nhìn thấy em và anh triền miên ở trên giường, nhưng đó cũng không phải là em, mà là Hứa Giai Lị, lúc ấy Hứa Giai Lị mặc chiếc váy em đưa cho cô ta, thành công khiến Dịch Dương hiểu lầm cô ta chính là em. Cũng chính vì thế mà Dịch Dương cho rằng buổi tối hôm ấy em đẩy anh ta đang uống say lên giường của Hứa Giai Lị, còn bản thân thì lại ân ái triền miên với anh.”
Nghe xong Tiêu Thần Phong tự thuật, Mạc Tâm Nhan khiếp sợ đến mức không nói nên lời, những nghi hoặc vốn có đều nhận được câu trả lời.
Khó trách từ hôm sinh nhật ấy, thái độ của Dịch Dương đối với cô liền thay đổi đột ngột, hóa ra còn có hiểu lầm này. Khó trách sau khi cô và Dịch Dương kết hôn, Dịch Dương lại chán ghét cô như vậy, không muốn chạm vào cô, còn nói cô bẩn, còn hoài nghi cô và Tiêu Thần Phong có chuyện gì, hóa ra tất cả đều là hiểu lầm.
Nhưng vì sao chứ, vì sao tất cả mọi hiểu lầm kia lại là do người đàn ông trước mắt này tạo ra.
Mạc Tâm Nhan ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt là đau khổ và thất vọng.Lúc người đàn ông này là Tiêu Thần Phong, cô xem anh là người bạn tốt nhất, tin tưởng nhất. Lúc người đàn ông này là Tiêu Nhược Minh, cô coi anh là người anh trai thân mật nhất. Nhưng vì sao kết quả người khiến cô tổn thương, người khiến cô đau khổ muốn chết lại chính là người đàn ông này. Bây giờ đã biết nhiều chân tướng như vậy, lại phải đối mặt với người bạn thuở nhỏ, bạn tốt của mình, cô làm sao mà chịu nổi.
Nhìn thấy đau khổ và thất vọng trong mắt cô, Tiêu Thần Phong tự giễu mỉm cười: “Có phải em cảm thấy anh rất đê tiện?”
Mạc Tâm Nhan nhìn khóe môi cong lên nụ cười tự giễu của anh ta, khổ sở cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Anh Nhược Minh, sao anh lại biến thành thế này chứ?”
Khi còn nhỏ cô thực sự rất thích kề cận Tiêu Nhược Minh, bởi vì Tiêu Nhược Minh giống như một người anh lớn cưng chiều cô, yêu thương cô, anh từ khi nào anh lại thay đổi như vậy, trở nên âm trầm, đáng sợ như vậy.
“Khi một người đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát, trải qua những sỉ nhục dơ bẩn, đã trải qua những tuyệt vọng…. Cho dù anh ta không muốn thay đổi thì cũng phải thay đổi.” Tiêu Thần Phong nhẹ giọng nói xong câu này, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Mạc Tâm Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của anh, trầm giọng hỏi: “Anh làm gì Dịch Thanh rồi?”
Bước chân Tiêu Thần Phong dừng một chút, lại không nói chuyện.
Thấy anh ta không nói lời nào, Mạc Tâm Nhan vội vàng hỏi: “Em ấy không đi du lịch đúng hay không? Anh nhốt em ấy lại rồi sao?”
“Dịch Thanh?” Tiêu Thần Phong dừng bước, khẽ cười nói: “Người phụ nữ kia khi còn bé rất khinh thường anh, còn rất chán ghét anh.”
“Nhưng em ấy yêu anh.” Lo lắng anh ta làm gì bất lợi với Dịch Thanh, Mạc Tâm Nhan vội vàng nói: “Hiện tại em ấy thực sự rất yêu anh, lúc em ấy biết mình có con thì nụ cười của em ấy giống như có được cả thế giới vậy, ở trong lòng em ấy, anh và con chính là toàn bộ thế giới, cho nên, em xin anh, anh đừng làm tổn thương em ấy.”
Tiêu Thần Phong trầm mặc hồi lâu, cũng chưa nói gì, chậm rãi bước ra bên ngoài. Đối với Dịch Thanh, trong lòng anh có cảm xúc rất phức tạp. Anh căm hận cô ta, chán ghét cô ta, nhưng đồng thời lại không muốn giết cô ta, không phải không nghĩ, mà giống như… Luyến tiếc. Có lẽ là luyến tiếc đứa con trong bụng cô ta, vì dù sao đó cũng là con của anh.
“Mẹ…” Đợi Tiêu Thần Phong rời khỏi phòng, Tiểu Bối chạy đến ôm chân Mạc Tâm Nhan, ngơ ngác hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi chỗ này để về nhà vậy, Tiểu Bối rất nhớ ba và anh trai, còn có chú nữa.”
Mạc Tâm Nhan cúi đầu xoa đầu cô nhóc, dịu dàng cười nói: “Sắp rồi.” Nói xong, cô nhìn cửa phòng trống trải, trong lòng dâng lên đau khổ và phiền muộn.
Tiêu Thần Phong dường như đang đi lên một con đường không có đường về, có lẽ chính anh ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ cố chấp đi làm, cố chấp giam cầm cô và Tiểu Bối ở đây. Tiêu Thần Phong làm như thế chỉ khiến cô cảm thấy đáng thương và đau lòng, hoàn toàn không thể nào hận nổi.
Trong quán cà phê xa hoa, Tần Hiên nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười tao nhã: “Không biết anh Lý thích uống cà phê vị gì?”
Lý Minh nhìn người đàn ông ấm áp trước mặt, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết anh Tần tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi biết anh Lý là thuộc hạ đắc lực của giám đốc Tiêu.” Tần Hiên cười nhạt.
Lý Minh nhăn mày, nói: “Vậy thì sao?”
“Tôi muốn nhờ anh Lý giúp tôi một chuyện.” Tần Hiên cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói.