Hạ Vũ Yến bất tỉnh suốt ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà của bệnh viện, lòng cô tối tăm quá.
Con của cô cuối cùng cũng không giữ lại được.
Cửa phòng được mở ra, Lục Nghệ Văn đi vào vẫn mang sát khí lạnh lùng: "Tỉnh rồi sao?"
Hạ Vũ Yến nằm nghiêng người, nhìn lướt qua hắn rồi thu mắt lại. Sắc mắt lạnh lùng chẳng thua gì hắn.
Chân mày hắn nhíu lại, đây là lần đầu tiên cô lạnh lùng với hắn như vậy.
Bước hai ba bước tới bên giường, Lục Nghệ Văn đem giấy thỏa thuận ly hôn vứt trước mặt Hạ Vũ Yến.
"Giấy thỏa thuận ly hôn, ký đi."
Hạ Vũ Yến ngồi dậy, quả nhiên cô đã cầm bút lên ký đến một giây do dự cũng không có.
Bàn tay của Lục Nghệ Văn bất chợt nắm chặt lại, mắt dán chặt vào đầu bút của Hạ Vũ Yến. Sau khi viết được hai chữ động tác của Hạ Vũ Yến dừng lại, ngước mặt lại bình tĩnh nhìn Lục Nghệ Văn: "Sau khi ly hôn, anh sẽ buông tha cho tôi và Tống Tiến Hải có phải không?"
Đến tận bây giờ cô cũng chưa biết tung tích của Tống Tiến Hải ở đâu.
Lục Nghệ Văn cười chế nhạo: "Cô đối với hắn ta vẫn còn nhớ nhung như vậy sao?"
Hạ Vũ Yến nhìn thẳng vào Lục Nghệ Văn, lạnh nhạt đáp: "Đúng vậy, bây giờ tôi mới phát hiện anh ấy so với anh tốt hơn gấp vạn lần. Nếu lúc đó tôi không bị mù mà yêu anh, thì sao tôi trở thành bộ dạng như thế này?"
"Hạ Vũ Yến!" Lục Nghệ Văn đột nhiên mất bình tĩnh, bước lên phía trước, bóp lấy cằm của Hạ Vũ Yến: "Đừng quên lúc đó là cô cầu xin được ở bên tôi. Chính miệng cô nói yêu tôi nhất, nguyện vì tôi làm tất cả. Là tự cô chuốt lấy."
Sắc mặt Hạ Vũ Yến vẫn bình thản, lộ ra một nụ cười khinh bỉ: "Đúng vậy, tôi thật sự quá hối hận."
Nói xong cô đẩy Lục Nghệ Văn ra, ký cái tên còn lại lên giấy ly hôn. Ném tờ giấy lên người Lục Nghệ Văn.
"Từ bây giờ tôi và anh không còn dính líu gì nữa."
Lục Nghệ Văn không bắt lấy tờ giấy đó, chỉ nhìn nó lung lay rơi xuống, nằm trên mặt đất.
Hạ Vũ Yến nhíu mày nhìn hắn, cô sợ và co rút thân người trong tiềm thức.
"Hạ Vũ Yến, cô thật sự tưởng rằng tất cả sẽ kết thúc đơn giản như vậy sao?" Lục Nghệ Văn đột nhiên tiến về phía trước, bóp lấy cổ thon gọn của cô, đè cô xuống giường.
"Roẹt!!!" Chiếc áo bệnh nhân mỏng manh bị Lục Nghệ Văn nhẹ nhàng xé toạt đi, thân hình Lục Nghệ Văn lẻn vào giữa đôi chân cô.
"Lục Nghệ Văn, anh đang làm gì vậy? Chúng ta đã ly hôn, anh không được đụng vào tôi."
Lục Nghệ Văn chế ngự cô một cách thô bạo, hoàn toàn bỏ qua khúc dạo đầu, xâm nhập trực tiếp vào bên trong cô.
"Đau..." Hạ Vũ Yến đau đớn kêu lên.
Cô mới vừa sinh xong, thân thể ốm yếu, sao có thể chịu đựng được sự dày vò của Lục Nghệ Văn chứ.
Động tác của Lục Nghệ Văn hung hãn và mạnh bạo, nỗi đau mà hắn gây ra dường như sắp lấy đi tính mạng của Hạ Vũ Yến.
Lúc đầu cô còn vùng vẫy, sau đó thì chẳng chút sức lực nào nữa, chỉ có thể khóc để mặc cho Lục Nghệ Văn hành hạ.
"Hạ Vũ Yến, cô xem lại bộ dạng đê tiện này của cô đi. Cô chính là đôi giày rách rưới bị tôi hành hạ, Tống Tiến Hải sao có thể chấp nhận cô được chứ."
Hạ Vũ Yến nằm trên giường bệnh run rẩy, đáp trả một cách yếu ớt: "Anh ấy không lấy tôi thì tôi sẽ theo đuổi anh ấy, dù cho có phải bán thân tôi cũng sẽ không đi theo một kẻ hèn hạ như anh!"
Phản ứng của Lục Nghệ Văn lúc ấy chính là cơn xâm nhập kèm theo sự giận dữ ra vào mạnh bạo bên trong cô.
Hạ Vũ Yến mệt mỏi, nhắm tịt mắt lại, thật rất muốn chết đi như thế này luôn cho cam lòng.
Trong lòng trào ngập mây mưa bất tận, nhưng không ai để ý được cửa phòng bệnh đã bị ai đó đẩy ra một khe hở.
Phạm Tiểu Vân đang ở bên ngoài, nhìn hai người đang mây mưa bên trong kia một cách nham hiểm.
Hạ Vũ Yến cô thật đê tiện, dù thân thể đã hoang tàn như vậy rồi mà vẫn mê hoặc Lục Nghệ Văn.
Hạ Vũ Yến cô nhất định phải chết!
Phạm Tiểu Vân lặng lẽ đóng cửa phòng lại, định rời đi thì trước mặt cô xuất hiện một người.
"Phạm tiểu thư, cô có muốn hợp tác với tôi không?"