Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 66: Cấm túc




Cứ như vậy, cho đến một tiếng sau, cao trào trong hắn đã đạt, từng cú ra vào càng nhanh và mạnh hơn. Cuối cùng hắn cũng gầm nhẹ lên một tiếng rồi phóng thích tất cả vào trong cô.

Khi đã tỉnh táo, hắn mới nhận ra người con gái dưới thân đã ngất từ khi nào chẳng hay. Vội buông cô ra, hắn nhẹ nhàng lật cô lại rồi gọi nhẹ.

- Uyển Nhi, em…em không sao chứ. Lỗi do anh, do anh mên em mới thành như vậy.

Không một tiếng đáp lại, hắn thật hối hận. Vội đứng lên bước nhanh về phía phòng tắm rồi mang ra một thau nước ấm mà lau người cho cô. Lúc này đây hắn mới nhìn rõ, trên người cô có bao nhiêu là vết tích xanh đỏ do hắn để lại, không những thế vài chỗ còn rỉ máu nhưng đã khô lại.

Nhẹ nhàng lau khắp cơ thể cho cô, đến khi khăn đưa tới nơi tư mật kia, hắn càng kinh hãi hơn. Nơi ấy sưng đỏ, trông đáng thương vô cùng. Khựng lại vài giây, nhưng rồi cũng cố lau xong cho cô, hắn vội đi tìm hộp thuốc mà lấy thuốc bôi vào cho cô.

Xong tất cả, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường rồi kéo chăn đắp lên cho cô, hắn cũng tiến vào trong mà tắm rửa. Ba mươi phút sau, hắn tiến ra ngoài trong bộ đồ chỉnh tề rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, nâng máy mà gọi cho trợ lý.

- Cậu mang vào cho tôi một bộ đồ nữ cho phu nhân.

Nói rồi hắn cũng tắt máy mà tiến tới chiếc ghế da mà ngồi xuống. Ngữa mặt ra sau ghế mà nắm lấy đầu mình tự trách.

Hắn điên rồi, điên thật rồi. Vậy mà hành hạ cô mấy tiếng đồng hồ. Chỉ vì cô nói muốn ly hôn mà hắn mất khống chế. Không, không được. Hắn phải bình tĩnh, chỉ cần giữ cô bên mình thì cô sẽ không thể ly hôn nữa. Đúng. Chỉ cần giữ cô bên mình thì cô không thể chạy thoát được.

Đang rối bời trong mớ suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn trở về thực tại. Cố lấy lại bình tĩnh, gương mặt cũng dần về trạng thái ban đầu mà lên tiếng:

- Vào đi.

Đẩy cửa bước vào, trợ lý Vương mang theo một chiếc túi đựng trang phục nữ. Mang đến bên bàn trà mà đặt xuống, thoáng nhìn xung quanh mà ngỡ ngàng. Nhưng rồi, tầm mắt cũng thi hồi lại. Anh cúi chào hắn rồi bước ra ngoài.

Sau khi trọ ký ra ngoài, hắn tiến lên mang theo túi đồ đặt ở trên bàn của phòng nghỉ rồi đưa tay lấy bộ đồ bên trong ra mặc vào cho cô, xong lại kéo chăn kên cho cô rồi bước ra ngoài tiếp tục làm việc.

Năm giờ chiều, giờ tan tầm cũng đến, lúc này cô cũng mới bắt đầu tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đập ngay vào mắt là gương mặt của hắn khiến cô hoảng sợ mà ngồi lùi về sau. Nhìn biểu hiện của cô mà hắn chua sót. Cố nặn ra một nụ cười rồi nhẹ nhàng nói với cô:

- Uyển Nhi chúng ta về nhà thôi, hết giờ làm việc rồi.

Cô ngước mặt lên nhìn hắn đầy căm hận mà nói:

- Tôi không về, tôi muốn ly hôn. Đam Mỹ Cổ Đại

Thấy cô lại nhắc tới chuyện ly hôn, lòng hắn lại khó chịu. Vội tiến lại mà vác cô trên vai tiến ra ngoài phòng làm việc.

Suốt chặng đường từ phòng làm việc ra đến nơi đậu xe, mọi ánh mắt của nhân viên luôn hướng về phía hắn và cô. Một người thì không ngừng la hét vùng vẫy trên vai, một người thì gương mặt xám xịt, tiến nhanh về phía cửa lớn.

Ra đến xe, hắn ném mạnh cô vào ghế phụ, còn bản thân thì vòng về ghế lái mà phóng đi thật nhanh. Tốc độ như muốn bán mạng khiến cô sợ hãi. Không đến một giờ đồng hồ chiếc xe đã đậu trước sân của biệt thự.

Không kịp nghe thấy lời quản gia cùng đám người hầu chào hỏi. Hắn lại một lần nữa vác cô trên vai rồi đi nhanh lên phòng.

Đặt mạnh cô xuống giường rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc còng tay mà còng tay cô lại lên thành giường. Tiếp theo đó hắn tiến nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại mặc sức cô gào thét bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.