Ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Kỷ Trà Thần lột từng trái vải, không để lại một miếng vỏ nào đưa vào trong miệng Ninh Tự Thuỷ.
Ninh Tự Thuỷ ngẩng mặt thấy cô, làm một động tác vẫy tay với cô. Hạ Tình gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười, lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu. Lúc này thấy bọn họ hạnh phúc mà trong lòng vui mừng, nhưng nỗi buồn vô cớ cũng không biến mất.
Tình yêu như thế, cả đời mình cũng không thể có được!
Vị trí bên trái ngực như bị co rút, đau đớn, như ẩn như hiện; chỗ đó trống rỗng. . . . . Khoảng thời gian cắt đi mái tóc dài, cô đã tự nói với mình, quên đi, quên người bạc tình kia đi, vĩnh viễn không có tình cảm với người đàn ông đó nữa. Anh ta là bươm buớm trong bụi hoa, tuyệt đối không có khả năng trông chừng một đóa hoa nở, một đóa hoa khô héo tàn lụi.
Tình yêu, thường không có nguyên nhân, không có lý do gì, yêu chính là yêu, dù biết rõ đối phương là một người chỉ làm cho mình đau lòng. Nhưng lúc đầu lại yêu không oán không hối, hôm nay ngẫm lại, thấy mình ngu xuẩn và điên khùng biết bao.
"Nếm thử một chút đi, là trái cây trong vườn chúng tôi đấy." Ninh Tự Thuỷ lột một trái vải đưa cho cô.
Hạ Tình cắn một miếng trong miệng, lập tức xuất hiện vị ngọt ngào, loại ngọt này như có thể xua đi đắng chát trong lòng cô, không ngừng lan toả. Cười nói với họ như không có chuyện gì xảy ra: "Quả nhiên rất ngọt! Có lẽ sẽ không ai nghĩ tới một người thần kì trên thương trường, giờ phút này lại trở thành một nông dân nhỉ."
Kỷ Trà Thần nhún vai không hề gì, anh vốn không nói nhiều, cũng không quan tâm Hạ Tình lấy mình ra làm trò tiêu khiển. Trong tay còn đang lột quả vải cho Ninh Tự Thuỷ, ngón tay anh bao giờ cũng khéo léo như thế, ngay cả trái vải cũng nhìn đẹp hơn so với người khác.
Ninh Tự Thuỷ nhếch môi cười nói: "Anh ấy đâu phải nông dân! Ngoài vung tiền xuống mua vườn trái cây nhìn qua mấy lần, thời gian khác làm thế nào anh cũng không chịu đi. Hơn nữa càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, công ty còn chưa tính, có Đường Diệc Nghiêu, vừa quán bar, KTV, công nghiệp điện tử, cái gì anh ấy cũng làm, làm được ba tháng thì chán giao cho Đường Diệc Nghiêu chỉnh đốn, quả thật giống với đứa bé, thích làm gì cũng trong ba phút. Hai năm qua tội nghiệp cho Đường Diệc Nghiêu đi theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Hạ Tình không nhịn được cười lớn, cử chỉ câu người trong mắt phượng, môi mỏng nhếch lên: "Có lẽ Đường Diệc Nghiêu hận anh ta lắm nhỉ!"
"Không có, ba tháng trước anh ấy ở bên kia Nam Phi đấu thầu một mảnh đất sau giao lại cho Đường Diệc Nghiêu. Suốt ba tháng rồi tôi không gặp Đường Diệc Nghiêu, nghe người ta nói anh ấy hiện tại một ngày không ngủ tới năm tiếng, nên đâu có thời gian hận anh ấy." Ninh Tự Thuỷ hờn dỗi giải thích trừng mắt liếc anh một cái, không biết có phải Kỷ Trà Thần cố ý trừng phạt Đường Diệc Nghiêu trước đây không trung thành với anh hay không.
Kỷ Trà Thần nghe hai người họ trêu chọc, vô tội hếch chân mày lên: "Chỉ có thể trách Si Mị chết ở nước Mĩ không trở về, nếu không Diệc Nghiêu sẽ không vất vả như vậy."
Si Mị --
Cái tên này vừa xuất hiện, khóe miệng Hạ Tình thôi cười.
Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, như quở trách trừng mắt liếc anh một cái. Quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Tình: "Hai năm trước, cô đi rồi, thì ra Si Mị bay đi Mỹ đến chỗ cô ở. Anh ấy nói, có một số việc cần phải hỏi cho rõ ràng. Anh ấy còn nói, có lẽ anh ấy không hiểu tình yêu là gì, nhưng lại không có cách nào để mất cô như vậy, anh ấy sẽ ở bên đó chờ cô. Cô mệt mỏi sẽ trở về, trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy hiểu đối với mình cô quan trọng đến mức nào."
Hạ Tình hiếp đôi mắt, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tuyệt đẹp không biểu cảm, mở miệng nói như cơn sóng dữ không kinh sợ: "Tôi đã không còn thương anh ấy, cũng sẽ không trở về đó nữa. Anh ấy muốn ở nơi đó đợi bao lâu là chuyện của anh ấy, chẳng liên quan gì đến tôi!"
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, mấp máy môi lại không biết nên nói gì, còn có thể nói gì nữa. Lúc đầu là Si Mị không chịu quý trọng cô ấy, không chịu đón nhận tình cảm của cô, hôm nay Hạ Tình nói không yêu cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Đôi mắt thâm trầm Kỷ Trà Thần hiện lên một chút phức tạp, mấp máy môi mỏng: "Anh ta. . . . . . Nuôi một con mèo gọi là Thanh Thanh."
Thanh Thanh -- Tình Tình.
Hạ Tình ngẩng đầu, cười một tiếng với anh, ánh mắt yêu mị loé sáng: "Thế thì sao? Có quan hệ gì tới tôi?"
Chỗ trái tim bên ngực trái đã không còn đau nữa lại kêu gào!
Kỷ Trà Thần nhìn thẳng vào mắt cô, hai người cũng không mở miệng, bầu không khí đã bắt đầu trở nên cứng nhắc và áp lực. Ninh Tự Thuỷ thấy thế, lập tức phá vỡ sự yên lặng, cười yếu ớt: "Thật có lỗi, tôi đói rồi. Chúng ta có thể dùng bữa tối chứ?"
"Tôi cũng đói. . . . . . Hặc hặc, trở về tâm tình đã tốt, khẩu vị cũng tốt hơn." Hạ Tình đứng lên, trong tay còn cầm hai trái vải, không nhịn được nói với cô: Tự Thủy, vị này không tệ nha, là cô thích ăn, nên anh ấy mới mua cả vườn trái cây này ư!"
Sắc mặt mờ nhạt của Ninh Tự Thuỷ như đỏ hơn, môi ẩn chứa nụ cười, thủy chung không nói. Phải hay không phải cũng không sao, chỉ cần bây giờ hạnh phúc là được.
Tuy Hạ Tình nói khẩu vị tốt, lại ăn không nhiều, thậm chí ăn nhiều không bằng Kỷ Trà Thần. Sau đó vội vàng trở về phòng, không muốn trò chuyện nhiều. Ninh Tự Thuỷ thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cũng không ép cô ở lại. Hơn nữa mình cũng nên cùng Kỷ Trà Thần nói chuyện này một chút, dù Si Mị là anh em tốt của anh, nhưng phải quan tâm đến cảm nhận của Hạ Tình một chút.
Hạ Tình ở chơi chừng mấy ngày, mỗi ngày đều trở về rất khuya. Trên mặt lúc nào cũng không giấu được mệt mỏi và kiệt sức, vừa về liền vào phòng, thậm chí có lúc cũng không ăn tối. Ninh Tự Thuỷ đành phải tự mình bưng đồ ăn lên, điều này làm Kỷ Trà Thần không vui. Dù sao cũng là vợ mình, anh rất không nỡ.
Ninh Tự Thuỷ đặt thức ăn ở đầu giường, ngồi bên giường kéo kéo Hạ Tình nằm bất động trên giường nói: "Dậy ăn một chút gì đi, rồi đi tắm nước nóng nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Tình chợt mở mắt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười rộ lên: "Ninh Tự Thủy, trời sanh cô là một người mẹ hiền lương, cô lấy được Kỷ Trà Thần thật là vận may tám đời nha."
"Còn cố tình trêu chọc tôi, xem ra không có việc gì." Khóe miệng Ninh Tự Thuỷ lộ ra nụ cười an tâm.
Khóe miệng Hạ Tình nở nụ cười: "Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi một chút sao, gần đây đi đâu làm gì hả ? Ngày nào cũng về trễ như vậy? Cô không cảm thấy tôi ở đây rất phiền sao? Ánh mắt kia của Kỷ Trà Thần hận không thể giết chết tôi!"
"Cô đừng nói khoa trương như thế, để anh ấy tự mình nổi giận đi cô không cần để ý. Cô thích làm gì thì làm, đó là quyền tự do của cô. Với tư cách bạn bè, lúc cần thiết cho cô nương nhờ. Cô muốn nói đã nói, không muốn tôi sẽ không ép cô. Tôi đối với cô không chỉ vì cô cứu Tịch Nhược và Kỷ Trà Thần, mà thật lòng xem cô như bạn bè. Cô ngoài mặt nhìn giống như không để ý, thực tế trong lòng lại tinh tế tỉ mỉ và mẫn cảm, rất dễ bị tổn thương."
Hạ Tình ngồi dậy, hai chân cuộn tròn, cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt cô, sau đó tiếng cười cũng thoải mái hơn. "Thật ra cô mới phải là cái người làm cho người khác đau lòng. Trong lòng rõ ràng biết mọi chuyện, nhưng không nói. Cô thông minh lại giấu, cũng giả ngu. Hiểu cái gì nên cần, cái gì không cần. Giữ vững nguyên tắc của mình, cũng không muốn để người khác thương tổn vô ích."
Ninh Tự Thuỷ nghe ra ý tứ trong lời nói cô, không quan trọng cười cười: "Những chuyện đó cũng qua rồi. Hiện tại tôi chỉ nghĩ chăm sóc tốt cho anh ấy hết thời gian còn lại, dù ngày mai có ra sao, hoặc sau này còn bao nhiêu ngày, hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, thật không dễ dàng. Nên cần phải quý trọng thời gian."
Hạ Tình gật đầu, trút bỏ ý cười từ trong đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú hỏi: "Nếu như không có tương lai? Sau này không có tình yêu, cô cũng bằng lòng phải không?"
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, nghe theo cười một tiếng: "Chuyện như vậy ai biết được! Tương lai còn chưa tới, ai có thể xác định tình yêu có thể đến hay không? Chỉ có nếm trải mới hiểu, tình yêu không phải chỉ dựa vào mình tưởng tượng."
Hạ Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy. . . . . . Nếu như ngày mai là ngày tận thế, cô muốn làm gì nhất?"
"Ôm anh ấy, nhìn anh ấy, mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của anh."
"Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tôi hy vọng mình có thể chết trước ngày tận thế. Ha ha. . . . . . Như vậy tôi cũng không cần qua ngày tận thế."
Ninh Tự Thuỷ bất đắc dĩ cười cười: "Nhanh ăn một chút gì đi, rồi nghỉ ngơi sớm."
Lúc xoay người đi tới cửa thì chợt nghe Hạ Tình nói truyền tới từ phía sau: "Tự Thủy, cám ơn cô."
Ninh Tự Thuỷ cúi đầu, miệng nhếch lên cười lạnh lùng, chỉ lặng lẽ rời khỏi, để thời gian và không gian lại cho một mình cô. Hạ Tình quay về phía thức ăn phong phú, không muốn ăn chút nào. Cả người cuộn lại thành một cụm dựa vào giường, ánh mắt hướng tới ngoài cửa sổ, hoàn toàn đen như mực, không có gió không có trăng, không có gì cả. . . . . .
Sáng sớm, Hạ Tình ít khi dậy sớm, xuống lầu: "Buổi sáng tốt lành." Cúi đầu xoa cái cổ đau nhức của mình, không mảy may để ý tới phòng khách còn có thêm một người so với ngày thường. Không nghe thấy trả lời, cô ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người --
Si Mị đứng bên ghế sa lon, ánh mắt kích động phức tạp nhìn mình. Hai năm không gặp, không có bất kỳ liên lạc, hai năm qua người cả ngày lẫn đêm đều xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên đứng trước mặt mình. Vẻ ngoài của anh không thay đổi, mãi mãi không thấy già, mái tóc luôn màu đỏ, tà mị xinh đẹp, đôi đồng tử đặc biệt mê người, nhất là giờ đây đôi mắt đó lại nhìn mình.
Hạ Tình kịp phản ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, chủ động chào hỏi: "Hi, đã lâu không gặp."
Hai năm, gặp lại lần nữa chỉ có một tiếng; "Hi, đã lâu không gặp!"
Anh mắt Si Mị kích động chợt loé sáng, vẻ mặt rõ ràng mệt mỏi như vậy rồi lại vô cùng hưng phấn và vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tình đã xoay người đi tới phòng ăn, oán trách nói: "Thật đói, đói quá đi. . . . . . Nhanh ăn điểm tâm một chút."
Ánh mắt Si Mị phút chốc mất đi ánh sáng, sững sờ nhìn bóng lưng cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giờ phút này, bọn họ lại có thể biến thành người xa lạ rồi.
Hạ Tình ngồi xuống tự ăn điểm tâm, biết rõ ánh mắt anh luôn ở trên người mình vẫn thờ ơ như cũ. Tất cả như chưa từng xảy ra, giống như bọn họ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, bộ dạng cũng không biết làm sao. Bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, trừ khi chính họ nguyện ý, người khác cũng đã giúp rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo Si Mị trở về.
Để cho bọn họ, có cơ hội yêu nhau một lần nữa!
Hạ Tình ăn sáng xong, xoay người đi lên lầu. Si Mị liếc mắt một cái cũng không nhìn, Ninh Tự Thuỷ cho anh một cái nháy mắt, ý bảo anh chủ động đuổi theo.
Trở về cũng đã trở về rồi, sẽ không để ý nữa chủ động một chút đi.
Si Mị cảm ơn cái liếc mắt của cô, quay người đi lên lầu.
Kỷ Trà Thần hừ mũi một tiếng: "Thấy sắc quên nghĩa."
Ninh Tự Thuỷ không nhịn được cười rộ lên, nhéo mũi anh hỏi "Anh là đang nói anh ta, hay đang nói chính anh vậy?"
Kỷ Trà Thần cầm tay cô, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu không chúng ta đi du lịch mấy ngày nữa, nhiều người rất ồn ào."
Ninh Tự Thuỷ cười gật đầu, ngoài mặt Kỷ Trà Thần nói hai người bọn họ quấy rầy thế giới riêng của họ, thực tế là muốn để thời gian và không gian lại cho hai người Hạ Tình và Si Mị .
Cho dù người này trong nóng ngoài lạnh. Đối với người anh em tốt, dù trên mặt đối phương viết tôi nên hận anh, anh ấy cũng sẽ chọn tin tưởng.