Qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ chuyển máy bay, lặn lội đường xa, cuối cùng mấy người Kỷ Trà Thần cũng tới chỗ Hạ Tình. Si Mị đón bọn họ ở cửa ra vào, mặc dù đã sớm biết tình trạng Kỷ thiếu, nhưng trong nháy mắt đó khi nhìn thấy anh, chóp mũi vẫn đau xót. Tóc đỏ anh bay trong gió, đôi mắt trầm xuống, nước mắt trong suốt lóng lánh.
"Kỷ thiếu . . . . ." Si Mị đi lên, ngồi xổm người xuống trước tiên, nhìn anh, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười thản nhiên.
Đôi mắt âm u Kỷ Trà Thần tràn đầy vội vã, gật đầu với anh, không nói một lời.
Ninh Tự Thuỷ đứng sau lưng anh, giọng nói vội vàng: "Tịch Nhược đâu? Bây giờ tôi có thể gặp con bé không?"
Si Mị đứng lên nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Hạ Tình đang làm kiểm tra thân thể cho bé, các người nghỉ ngơi một chút đi, chờ kiểm tra xong lập tức để cho các người gặp mặt."
Ninh Tự Thuỷ cảm giác mình không chờ nổi từng giây từng phút nữa, phải tận mắt thấy Tịch Nhược ngay, đã hai năm cô không thấyTịch Nhược rồi, không biết con bé hiện giờ như thế nào, có cao thêm chút nào hay không, mập lên một chút không. Trong hai năm qua chỉ liên lạc qua mail và ghi âm mà Tịch Nhược gửi cho cô, cô đòi xem video, Tịch Nhược lại nhất định không chịu nói mình bây giờ đang điều trị bộ dạng rất xấu, không muốn để mẹ nhìn thấy bộ mặt xấu xí của mình.
Bạch Kỳ an ủi vỗ vỗ bả vai cô: "Đã đến nơi rồi, cuối cùng cũng gặp thôi, đừng khẩn trương quá."
Ninh Tự Thuỷ cắn môi, hít một hơi thật sâu, gật đầu. Cùng mọi người đi vào, lông mày đen đẹp như vẽ không xua đi được lo lắng nhíu chặt thành một cụm.
Đây là một toà nhà nằm cách biệt tương đối vắng vẻ, bên ngoài được quét bởi lớp vôi màu trắng, đơn giản lại có chút đơn điệu, đồ trang trí trong biệt thự cũng giống như bệnh viện, toàn bộ đều là màu trắng; lấy ánh sáng rất tốt, phòng khách lớn như vậy lại trống trải đơn điệu, trừ những vật dụng đơn giản trong nhà những thứ khác đều không có.
Có ba người giúp việc, hai người làm vườn, còn có ba y tá giúp Hạ Tình, còn Si Mị hai năm qua ở chỗ này một tấc cũng không rời, giống như vệ sĩnơi đây!
Thế giới cũng chỉ có con gái Ninh Tự Thuỷ cô có thể làm phiền tới Si Mị bảo vệ một tấc cũng không rời!
Phòng Kỷ Trà Thần và Ninh Tự Thuỷ nằm cạnh nhau, vừa đến phòng Bạch Kỳ liền đóng cửa lại, vừa mở hộp thuốc ra vừa đo nhiệt độ cơ thể cho anh, lại ép anh uống thuốc. Mặc dù trên máy bay sốt đã từ từ giảm xuống, nhưng ai biết sẽ tái lại hay không, thời gian lại lâu như vậy, trước đây đối với anh không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ Kỷ Trà Thần thật yếu ớt đến không thể yếu hơn nữa.
Một chút gió cũng có thể làm anh cảm mạo mất mạng, nên Bạch Kỳ vô cùng khẩn trương.
Thời gian dài mệt nhọc, trên khuôn mặt gầy gò Kỷ Trà Thần không xua đi được vẻ uể oải, mí mắt nặng trĩu chống đỡ không nổi. Để Bạch Kỳ thay mình lấy giá đỡ xuống, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Không muốn lần này đi gặp con gái mình với bộ dạng thảm hại!
Bạch Kỳ thu xếp ổn thoả cho anh, rón rén ra khỏi phòng, ngay cả tiếng đóng cửa cũng nhẹ, không dám phát ra một tiếng động nhỏ.
Ninh Tự Thuỷ nhìn hộp thuốc trong tay cô, nghi ngờ: "Anh ấy sao vậy?"
Bạch Kỳ bị cô bắt gặp, nên cũng không che giấu. "Trên máy bay thiếu gia kêu tôi bỏ vào trong nước của cô nửa viên thuốc ngủ, để cô ngủ một chút, sẽ không mệt mỏi. Nhưng có thể liên quan đến trận mưa to đó mà bản thân anh lại nóng sốt rồi không thể xuống máy bay, tôi chỉ có thể cho anh uống viên hạ sốt. Hiện tại sốt đã giảm, nhưng anh rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một chút. Tôi lén bỏ vào trong ly nước anh nửa viên thuốc ngủ, để anh có thể ngủ thêm chút nữa."
Trong lòng Ninh Tự Thuỷ nao nao, như mặt hồ yên tĩnh không sóng không gió, bị người ta ném một cục đá, nổi lên tràn ra thành từng vòng sóng lăn tăn . . . . .
"Tôi có thể đi xem anh ấy một chút không?"
Bạch Kỳ do dự một chút gật đầu: "Hiện giờ có lẽ anh ấy đã ngủ, cô nhẹ nhàng chút là được rồi."
"Cám ơn." Khóe môi Ninh Tự Thuỷ nhếch lên, tràn đầy khổ sở. Trên pháp luật mình bây giờ vẫn là vợ Kỷ Trà Thần, nhưng lại không làm gì được cho anh, ngay cả anh phát sốt cũng không biết. Xảy ra chuyện chính anh lại chăm sóc mình, anh đều như vậy, vẫn lo cho cô, không nghĩ đến mình. . . . . .
Kỷ Trà Thần, anh đã thật sự thay đổi!
Trong lúc ngủ say Kỷ Trà Thần như một đứa bé yên giấc bình thường, không phòng bị, vẻ mặt tái nhợt không chút huyết sắc, thậm chí ngay cả môi cũng trắng bệch, cả người nhợt nhạt bất thường và tiều tụy. Lông mi dài nhọn khép lại, tiếp theo là hàng lông mày đen rậm nhíu chặt lại, vặn thành một cụm.
Ninh Tự Thuỷ khẽ hít thở cảm thấy như bị người khác chặn ở cổ, khó có thể hô hấp, lông mi run rẩy kịch liệt, khóe miệng hơi cong thành đường cong khó coi; ngón tay nhẹ nhàng phủ trên gương mặt anh. Anh không phải là người thiếu niên anh tuấn Kỷ Trà Thần trẻ tuổi kia, năm tháng đã để lại dấu vết mờ nhạt trên mặt anh, càng che lấp một phần và nặng nề.
"Kỷ Trà Thần, anh đừng đối xử tốt với em như vậy. . . . . . Thật không cần." Ninh Tự Thuỷ nằm sấp trên giường bên cạnh anh, lẩm bẩm nói, như đang nói cho anh nghe, cũng là nói cho mình nghe. Giống như đang cố gắng thuyết phục mình, thật vất vả quyết định cô đơn cả đời như vậy không bao giờ cùng với ai nữa. . . . . .
Buổi trưa, Hạ Tình làm kiểm tra cho Tịch Nhược xong, Tịch Nhược mệt mỏi cũng nghỉ ngơi, nên lại để mọi người chờ một chút.
Ninh Tự Thuỷ ngồi trên ghế sa lon, hai tay bưng ly nước nóng cũng không có chút cảm giác nào, từng vòng khói trắng bay lên khỏi miệng ly, đôi mắt mơ hồ không rõ. Môi mỏng hơi nhếch lên, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Hạ Tình, tình trạng Tịch Nhược thật bết bát như vậy sao?"
Hạ Tình gật đầu: "Hai năm qua tôi đã cố gắng hết sức, nhưng thật xin lỗi, cuối cùng vẫn chịu bó tay."
Cơ thể Ninh Tự Thuỷ xiêu vẹo, cái ly trong tay rơi xuống đất vỡ nát, nước văng khắp nơi, chất lỏng nóng hổi bắn vào trên da thịt trắng noãn trở nên sưng đỏ cũng không có chút cảm giác nào.
Ngực, đau xé tim rách phổi. . . . . .
Cả người giống như bị hút hết linh hồn, ánh mắt bất lực nhìn cô, mang theo vô vàn cầu xin, cổ họng thít lại, đau như bị kim châm. Tiếng nói khổ sở vang lên vô cùng tuyệt vọng: "Chẳng lẽ thật sự không có bất kỳ cách cứu chữa nào sao? Ngay cả cô cũng không có biện pháp sao?"
Hạ Tình hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: " Thật Xin lỗi!"
Thời quan cùng chung sống với Tịch Nhược hai năm, từ lâu đã có tình cảm, hôm nay không có cách nào giữ bé lại, trong lòng Hạ Tình cũng không tốt hơn.
Si Mị đứng sau lưng mọi người, nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Hạ Tình, vẻ mặt càng lúc càng thêm u ám. Mấp máy môi, nhưng từ đầu đến cuối không nói một câu.
Ninh Tự Thuỷ không biết mình trở về phòng như thế nào, cả thế giới bỗng chốc đều là màu đen, hai mắt cô không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.
Si Mị không đành lòng nhìn Ninh Tự Thuỷ đau lòng tuyệt vọng như thế, đi đến trước mặt Hạ Tình, nhíu mày thật sâu, giọng nói không vui: "Tại sao cô không nói sự thật cho cô ấy biết?"
Hai chân Hạ Tình đè lên nhau, dựa vào ghế sa lon, thần kinh căng thẳng hơi trầm tĩnh lại, đôi mắt lướt qua, ánh mắt sắc bén ngừng lại trên mặt anh, hỏi ngược lại: "Anh cho rằng Kỷ thiếu sẽ nguyện ý để cô ấy biết? Thậm chí Kỷ thiếu không mở miệng trước, cho dù tôi nói cái gì cũng vô dụng, không phải sao?"
"Nhưng như vậy đối với Kỷ thiếu . . . . ." Không công bằng!
Hạ Tình biết anh muốn nói gì, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, phát ra lời nói lạnh lùng từ trong cổ họng: "Tôi biết trong mắt anh tôi là một người phụ nữ không có tình cảm lòng dạ độc ác, không sao cả, tùy anh nghĩ thế nào cũng được. Dù sao bất luận tôi làm gì, anh đều cho rằng tôi không làm hết khả năng để giúp họ! Hai za. . . . . ."
"Tôi không có . . . . ."
Hạ Tình không đợi anh nói xong, đứng dậy xoay người đi về phía phòng mình, buổi sáng làm kiểm tra cho Tịch Nhược, vẫn chưa dùng bữa sáng và bữa trưa, còn bị anh chất vấn.
Hai za, rốt cuộc mình đây là vì cái gì? Thật chẳng lẽ vì thương anh mà ngay cả tự ái mình cũng không cần, tùy ý vứt trên mặt đất mặc cho anh chà đạp? Thời gian hai năm không tính là dài nhưng cũng không phải ngắn, bộ dạng anh vẫn như trước; dù bên cạnh không có những người phụ nữ khác, anh vẫn không yêu cô, không hiểu nỗi khổ tâm của cô.
Tình trạng Tịch Nhược nếu để ở chỗ các bác sĩ khác, đã sớm bỏ cuộc rồi cần gì lãng phí thời gian, rốt cuộc hai năm qua mình vất vả như vậy là vì cái gì? Thật sự chỉ muốn anh sau này không cùng phụ nữ lên giường ân ái? Hạ Tình cô chưa bị coi thường như vậy!
Nằm trên giường, nhìn ánh sáng phản chiếu trên trần nhà, Hạ Tình thở ra một hơi thật sâu, nhắm mắt, nói lẩm bẩm: "Hạ Tình, cô cũng mệt rồi đúng không. . . .. Thật sự quá mệt mỏi!"
****** Halona d,đ;lq.đ *******
Năm giờ chiều Kỷ thiếu mới tỉnh lại, nhíu mày không vui, cho Bạch Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, mình chưa từng ngủ thời gian dài như vậy, có lẽ nhất định là Bạch Kỳ đã động tay động chân!
Bạch Kỳ vô tội đứng bên cạnh Ninh Tự Thuỷ, mím môi không nói một lời.
Si Mị một mình đẩy xe lăn đưa mọi người đi đến phòng, mở cửa đập vào trong mắt là các loại dụng cụ, Tịch Nhược nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, tóc dài ngang tai, dường như cũng cao hơn, vẫn gầy như trước, tiều tụy không thể tả.
"Tịch Nhược. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ sải bước đi đến bên giường, ngón tay nắm lấy tay bé siết chặt, khó trách Tịch Nhược không muốn cho xem video, vẻ mặt tiều tụy như vậy mình nhìn một lần đã không chịu nổi nói chi là lần này.
Tịch Nhược nhìn Ninh Tự Thuỷ trong ánh mắt mệt mỏi tràn đầy xúc động, ngón tay ôm chặt lấy cô, nhìn xuyên qua thấy người ngồi trên xe lăn sau lưng cô cũng sững sờ, khàn giọng nói: "Mẹ, mọi người đã đến."
"Ừm!" Ninh Tự Thuỷ quay đầu, ép cho nước mắt sắp tràn ra mi không rơi xuống, tuyệt đối không thể rơi nước mắt trước mặt Tịch Nhược.
Đôi mắt sâu thẳm Kỷ Trà Thần nhìn bé chằm chằm, không nói một lời, ngàn vạn lời nói trong lòng đều không thể nói ra. Tịch Nhược là con gái anh, huyết mạch duy nhất, cũng là thế hệ nối tiếp duy nhất của nhà họ Kỷ sau này. Nếu như trước đây không phải mình, Tịch Nhược sẽ không có ngày hôm nay!
Xét đến cùng, bức Tịch Nhược tới bước đường cùng như vậy người khởi xướng là mình!
"Sao không báo cho Trạc Mặc biết?" Rốt cuộc Ninh Tự Thuỷ dằn tâm tình của mình xuống, phát hiện không thấy bóng dáng Trạc Mặc vô cùng kinh ngạc.
Tịch Nhược dựa vào gối, ánh mắt thanh tịnh trong suốt, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, giọng nói rất nhẹ, nhẹ như không tồn tại. "Là con không muốn cho người báo cho Mặc biết, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng con hiện giờ, thậm chí không muốn để anh ấy biết con chết."