Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 57: “Cứ vậy đi.”




Lúc đi ra hỏi ngõ hẻm đã là rạng sáng, người của Viên Bình Giang áp giải Viên Bách Xuyên lên xe, cả đám rời đi rất nhanh.

Trên xe, Viên Bình Giang lại làm tài xế cho hai người, Chúc Diệu Uyên ngồi ở hàng sau sóng vai với Chung Văn Nhiễm.

Viên Bình Giang một tay cầm bánh lái, đốt điếu thuốc, Chúc Diệu Uyên thấy vậy cau mày nói: “Còn muốn sống hay không? Dụi đi.”

Gã còn chưa hít được một hơi, nghe vậy liền dụi tắt, châm chọc nói: “Cầm tám chục triệu đổi một Viên Bách Xuyên, cảm giác thế nào?”

“Chẳng ra làm sao,” Chúc Diệu Uyên sửa sang lại ống tay áo, “Sau này còn phải hợp tác với quốc gia lâu dài, cũng coi là kết thúc trạng thái dở ông dở thằng như hiện tại, tám chục triệu này ngược lại cũng có giá trị, hơn nữa lại thêm được cả Viên Bách Xuyên, coi như được lời.”

*Tám chục triệu nhân dân tệ = tầm 290 tỷ VND

Ba người ở đây đều có thù với Viên Bách Xuyên, mặc dù không nói rõ nhưng quốc vương giao người cho bọn họ, cơ bản đã ngầm chấp nhận bọn họ có thể muốn là gì thì làm.

Có thể tự tay xử lý kẻ thù, sao lại từ chối?

Viên Bình Giang không nói thêm gì nữa, gã lái xe chở hai người họ ra ngoại ô, vẫn là đến công xưởng đó, bên trong đã không một bóng người.

Lúc này bình minh đang ló dạng phía chân trời, nắng dần lên, trong ánh sáng ảm đạm ấy, người của Viên Bình Giang kéo Viên Bách Xuyên bước từ trên xe xuống, bọn họ theo sát phía sau, đi tới khoảng đất bằng phẳng giữa công xưởng thì ngừng lại.

Viên Bách Xuyên bị buộc quỳ ở đó, cúi thấp đầu.

Ba người sóng vai nhau, đứng thẳng trước mặt hắn.

Ánh nắng mặt trời rọi lên trên người họ, làm hiện lên bóng mờ mờ trên mặt đất, trong sự tĩnh lặng này chỉ nghe được tiếng thở chầm chậm, cùng với tiếng Viên Bình Giang rút súng.

Gã lại ấn họng súng lên đầu Viên Bách Xuyên một lần nữa.

Chung Văn Nhiễm vẫn luôn lặng im không lên tiếng lại đột nhiên nói: “Đợi đã.”

Viên Bách Xuyên và Chúc Diệu Uyên đồng thời nhìn về phía anh.

Chung Văn Nhiễm thở ra một hơi run rẩy, quá yên tĩnh rồi, tim anh gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, màu vàng của nắng mặt trời vẩy vào gò má anh, chiếu sáng lớp lông măng trên gương mặt nhỏ bé, anh giơ tay lên, ngón tay trắng thon giờ phút này xanh xao: “___Có thể cho tôi ra tay không?”

Thật ra không cần Viên Bình Giang trả lời, Chúc Diệu Uyên đã đưa súng của mình cho anh.

Bàn tay to rộng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, thay anh rút chốt, thay anh nhắm thẳng phương hướng lão, khẩu súng trên tay lạnh lẽo trĩu nặng hơn khối sắt, Chúc Diệu Uyên dịu dàng nói: “Đây là cò súng, nắm chặt, bóp mạnh nó.”

Viên Bình Giang bật cười một tiếng cực nhẹ, không nói câu gì tự động lùi về phía sau nửa bước.

Tim Chung Văn Nhiễm đập như trống bỏi, tay lại rất vững vàng, anh trường kỳ làm thí nghiệm, lúc căng thẳng tay không được run đã là kỹ năng cơ bản.

Nhưng anh không không có bắn theo hướng mà Chúc Diệu Uyên chỉ cho anh, họng súng hướng xuống, chĩa về phía bắp đùi Viên Bách Xuyên bóp cò!

Pằng!___Viên Bách Xuyên kêu lên một tiếng rồi ngã rạp xuống đất!

Nước mắt nước mũi tung hoành trên mặt lão, bắp đùi co giật kịch liệt, máu tươi tràn ra, lão trợn to mắt miệng “a a” hai tiếng, muốn đưa tay bịt lấy vết thương nhưng bị trói nên chẳng thể nhúc nhích.

“Phát này,” trên mặt Chung Văn Nhiễm chảy lệ, “Là bắn thay cho những omega kia.”

___pằng!

Lại một phát súng, lần này đổi chân trái, Chung Văn Nhiễm cắn chặt răng: “Phát này, là thay cho người nhà tôi.”

Bởi vì thật sự quá đau, Viên Bách Xuyên há to miệng, yêu cầu cho lão được một cái chết nhanh chóng, thế nhưng Chung Văn Nhiễm không cho lão cơ hội, chỉ nghe “Pằng! Pằng! Pằng!” ba phát liên tiếp, cánh tay bả vai Viên Bách Xuyên trúng một nhát, còn có một phát súng còn lại vì súng giật nên không bắn trúng, tay trái Chung Văn Nhiễm cầm cổ tay phải, hổ khẩu* như đã mất đi xúc giác.

*Hổ khẩu là phần giữa ngón cái và ngón trỏ

Chúc Diệu Uyên vội vàng đỡ anh.

Chung Văn Nhiễm trở tay đưa súng cho hắn, tựa như mệt mỏi cực kỳ, nói nhỏ: “Cứ vậy đi.”

Trong rừng cây cách đó không xa bình minh thấu rọi khắp nơi, thi thoảng có mấy chú chim vút qua, anh giương mắt nhìn về vòng tròn hoàng kim của vầng thái dương, vạn vật như đắp lên một tầng chói lọi, hàng vạn tia sáng kéo dài từ phía chân trời, giống như tà áo lụa hoa mỹ rực rỡ màu sắc.

Pằng! Một tiếng súng cuối cùng vang lên.

Viên Bình Giang buông cánh tay xuống, Viên Bách Xuyên nằm trên đất, há to miệng, máu tươi chảy dài như suối.

*

Một tháng sau, Chung Văn Nhiễm đang mặc quần áo ngủ xem tivi, thời sự đang đưa tin đã điều tra ra địa điểm giao dịch trái pháp luật, phát hiện một lượng lớn thuốc kích dục, thuốc ức chế loại mạnh cùng với rất nhiều loại thuốc vi phạm lệnh cấm, trong đó bắt được mười kẻ tình nghi.

Chung Văn Nhiễm nhìn thấy mười kẻ tình nghi trong tivi xếp hàng đi về phía ngục giam, đột nhiên phát hiện một người trong đó có chút quen mắt, nhưng đã bị làm mờ mặt, không nhìn ra là ai.

Cảnh tin chuyển đến khâu thẩm vấn, vừa vặn là video thẩm vấn của người đó.

Có người hỏi cậu ta: “Tại sau tin tức của cậu mấy năm trước vẫn còn biểu thị cậu là omega, mấy năm gần đây lại thành beta?”

Cậu ta bình thản nói: “Tôi là người chuyển giới, đã làm phẫu thuật.”

Chung Văn Nhiễm nghe thấy giọng nói cậu ta cùng với chuyện cậu ta đã trải qua, bấy giờ mới phát hiện là Dương Gia, anh hơi kinh ngạc, nhưng nội tâm chẳng có bao nhiêu chấn động.

Phẫu thuật của Dương Gia không phải anh làm, cuối cùng là anh làm anh cũng chẳng hứng thú tìm hiểu.

Ống kính lại chuyển đổi, thẩm phán trên tòa án tuyên bố, Dương Gia cùng mấy người bị tình nghi có liên quan gây hỗn loạn trật tự thị trường, dụ dỗ omega mua dược phẩm có hại, tuyên án mười năm tù có thời hạn.

Ngón tay anh vừa định ấn lên điều khiển chuyển kênh khác, lúc này cửa nhà đột nhiên bị gõ, anh qua đó mở cửa, còn tưởng rằng là có hàng ship đến nhưng kết quả lại là Chúc Diệu Uyên.

Một tuần sau khi Viên Bách Xuyên chết, trạng thái của Chung Văn Nhiễm đã được điều chỉnh trở lại, đầu tiên anh xin từ chức ở viện nghiên cứu rồi sau đó đuổi Chúc Diệu Uyên ra khỏi nhà.

Chúc Diệu Uyên không thể nào hiểu nổi, ngày nào cũng đến xà nẹo mấy bận, mãi đến cuối cùng Chung Văn Nhiễm không chịu được nữa mới ba mặt một lời với hắn: “Em có muốn ngẫm lại một chút xem trước kia bản thân đã làm cái gì không? Nhắc nhở cái nhẹ, về ký hiệu của anh?”

Anh đây là lật lại nợ cũ rồi, Chúc Diệu Uyên còn rất oan ức: “Đó chẳng phải là do em quýnh quá hóa dại sao… hơn nữa anh cũng đã tiếp nhận em…”

Chung Văn Nhiễm chưa đợi hắn nói xong đã định sập cửa.

“Eii chờ chút! Chờ chút!” Chúc Diệu Uyên không chút suy nghĩ đưa tay vào trong khe cửa, bị kẹp cho “áu ui” lên một tiếng, thấy Chung Văn Nhiễm bị dọa sợ liền thoăn thoắt mở cửa ra, nhân thể thoăn thoắt chen qua cánh cửa vào trong, vừa chen vừa kêu đau, “Anh mưu sát chồng á.”

Lúc này MC trong tivi đang nói đến: “Hai ngày trước, quốc vương thứ bảy mươi ba của đế quốc đã soạn thảo xong《 Luật bảo vệ omega》, cũng biểu thị phải hủy bỏ chế độ xứng đôi của quốc gia. Trong hội nghị đế quốc, ông bày tỏ: “Mỗi một người dân đều có tư tưởng, là cá thể độc lập, không nên vì sinh dục mà bị trói buộc, dù cho có là một sinh mạng cực kỳ tầm tường nhỏ bé, cũng nên có được sự tôn trọng khi sống, nhỏ yếu không phải tội, ỷ mạnh hiếp yếu mới là tội.””

Hai người đồng thời yên tĩnh lại, xem xong tin tức này. Chung Văn Nhiễm thở dài, nói: “Khi nãy anh vừa nhìn thấy Dương Gia trên bản tin, cậu ta vì đầu cơ trục lợi dược phẩm cấm nên bị bắt, còn bị phán hình phạt, vị quốc vương này lần nữa nắm giữ quyền lực, anh thấy ông ta làm việc mạnh mẽ sấm rền gió cuốn chắc hẳn sẽ không lặp lại lịch sử như khi trước.”

“Thật ra thì, em cảm thấy,” Chúc Diệu Uyên xích lại gần anh, đột nhiên ôm lấy eo anh, “Hay là bây giờ chúng ta đừng để ý đến người khác.”

Chung Văn Nhiễm lắc mình trốn tránh, ngón tay đè chặt lồng ngực hắn, sắc mặt bình thản: “Nếu không nhắc đến người khác, bây giờ em có thể đi được rồi.”

Chúc Diệu Uyên kêu gào còn thảm thiết hơn cả lúc bị kẹp tay: “Tại sao vậyyy!”

Hắn ồn ồn ào ào, vừa nói còn vừa táy máy tay chân như tên lưu manh, lần này Chung Văn Nhiễm không tránh kịp, để cho hắn vuốt ve eo mấy  lượt, gò má nổi một tầng đỏ ửng.

“Chê em không đủ tốt sao? Chê em không thương anh?” Chúc Diệu Uyên áp tới gần hơn một bước, Chung Văn Nhiễm liền lui về sau một bước, đột nhiên, chân anh đụng phải bàn kính bị vấp ngã ngửa ra sau___ mắt thấy sắp lộn mèo, Chúc Diệu Uyên liền mạnh mẽ kéo anh một phát.

Một phát này vừa vặn làm anh lao vào lồngg ngực hắn, Chúc Diệu Uyên ôm ôn hương nhuyễn học đầy lòng, sát lại gần tuyến thể Chung Văn Nhiễm dùng chóp mũi chỉa vào nơi đó, lẩm bẩm nói: “Đừng nghịch nữa, ngoan.”

Nếu là Chung Văn Nhiễm trước kia đã sớm mềm nhũn cả người rồi mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng Chung Văn Nhiễm bây giờ mặt lạnh như tiền, lanh lẹ chuồn khỏi người hắn như rắn.

Khóe môi anh nhếch lên ý cười, cuối cùng cũng xuất hiện chút vẻ hoạt bát của thời tuổi trẻ.

Anh nói: “Cứ nghịch đó.”

~ Hết chương 57 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.