Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 19: “Vẫn nên để mẹ gánh vác đi”




Cuối tuần, Chúc Diệu Uyên thức dậhộ sĩp thể dục từ sáng sớm xong, xử lý chút tài liệu gấp, sau đó ngồi ở thư phòng đọc sách.

Sách đặt ở trước mặt hắn, nhưng nửa ngày chẳng lật nổi một trang.

Lòng hắn không ở nơi này, sớm đã bay theo Chung Văn Nhiễm đang tăng ca kia rồi, hắn nghĩ, người này ngay cả xíu xiu thời gian hẹn hò cũng không bằng lòng nặn ra cho hắn, thật là vô tình quá thể đáng.

Thế nhưng hắn lại thích một Chung Văn Nhiễm nghiêm túc có trách nhiệm như vậy.

Chỉ lo trái nghĩ phải như vậy, thời gian đã nhanh chóng trôi qua, hắn nâng mắt lên lần nữa đã là buổi trưa rồi.

Hắn biết mình có nhìn thêm nửa ngày nữa cũng chẳng vào đầu được chữ nào, bất đắc dĩ đứng lên, đi vào phòng khách xem tivi giết thời gian, điện thoại đặt trên mặt kính của bàn, đúng lúc hắn đi qua rung lên một phát.

Hắn mang theo nỗi mong đợi âm ỷ cầm lên mở khóa, mà sau khi mở màn hình khóa xong, lại là Tuân Trường Thanh đã lâu không liên lạc, hỏi hắn có bận gì không, buổi tối liệu có thời gian ra ngoài chơi một phát.

Kể từ khi dây dưa với Chung Văn Nhiễm, hắn đúng thật là không có đi chơi bời đâu cả, hắn vừa định trả lời, cùng lúc ấy Trương Thông cũng nhắn cho hắn một tin, hỏi hắn còn sống không, còn thở thì gáy một tiếng.

Chúc Diệu Uyên tức đến bật cười, trả lời hắn trước: [Còn sống thoải mái lắm, có rắm mau thả.]

Trương Thông lập tức trả lời: [Tối có thời gian không, đến quán bar tụ tập cái.]

Chúc Diệu Uyên: [Được, Tuân Trường Thanh cũng đến.]

“Đừng có gọi hắn,” Trương Thông đột nhiên gửi tin nhắn âm thanh, giọng nghiêm túc, “Chỉ hai ta.”

Chúc Diệu Uyên: [Sao thế? Tao nói rõ trước đấy, tao không làm gay với mày đâu.”]

Lần này Trương Thông chỉ đáp hai chữ: [Phắn đi.]

Giỡn thì giỡn vậy thôi, Chúc Diệu Uyên mở mục trò chuyện với Tuân Trường Thanh ra, lập tức trả lời: [Tối nay có chuyện rồi, không hẹn được, ngày khác mời mày uống rượu.]

Tuân Trường Thanh không dây dưa nhiều, dứt khoát nói: [Được.]

Chúc Diệu Uyên nhìn thấy xong, liền ném điện thoại sang một bên, vào phòng bếp lấy chút cơm ăn, chờ đến khi hắn trở lại, trên điện thoại đã hiện thêm mấy cuộc gọi nhỡ, là tới từ trang viên Chúc gia.

Số này chỉ có Chân Tổ Thu đang dùng, hắn gạt gọi lại, mới vừa kết nối điện thoại đã được người tiếp, là giọng của cô nàng hộ sĩ bên cạnh mẹ hắn, nghe có vẻ rất hốt hoảng: “Chúc tổng, cảm xúc của phu nhân từ sáng sớm đã không được ổn định lắm, cứ ồn ào đòi gặp ngài, vừa nãy tiểu Triệu không chống đỡ nổi nên đành đưa phu nhân ngồi xe đi tìm ngài.”

Tiểu Triệu là một hộ sĩ khác, Chúc Diệu Uyên không ngờ đã mời hộ sĩ cao cấp đến rồi vẫn còn không gánh được, trầm giọng nói: “Mẹ tôi đến đâu rồi? Có vị trí không?”

Cô nàng hộ sĩ nhỏ tưởng là sắp mất việc,  trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Có, mới đi chưa bao lâu, ngài gọi điện thoại trấn an phu nhân đôi câu hẳn là có thể gọi người quay trở về.”

“Không cần, để bà tới đi,” Chúc Diệu Uyên xoa xoa thái dương, “Chỉ duy nhất lần này, về sau cẩn thận.”

Hộ sĩ nhỏ vội vàng nói cảm ơn, sau đó hết sức sợ sệt cúp điện thoại.

Thế mà Chân Tổ Thu lại náo loạn muốn đến thăm hắn, Chúc Diệu Uyên cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trước kia mẹ chưa bao giờ thể hiện với hắn tình thương của mẹ quá nồng nhiệt, với cuộc sống này lại càng nản lòng thoái chí, vốn không hề giống với người bị bệnh thần kinh, lần phát bệnh trước đã rất khó hiểu.

Lần này bà đề cập muốn đến thăm hắn lại càng ngoài dự liệu của hắn, hắn luôn cảm giác sự việc bất thường nhất định có trá, đáy lòng hơi dâng nỗi bất an.

Không bao lâu mẹ Chúc đã đến, ấn vang chuông cửa.

Chúc Diệu Uyên đi tới mở cửa, xuyên qua mắt mèo có thể nhìn thấy sắc mặt bà trong thời gian ngắn ngủi đã tiều tụy không ít, hốc mắt sưng vù, bờ vai co rụt, giống như bệnh nhân mang bệnh nặng vậy, chứ không phải người mắc bệnh thần kinh.

“Mẹ, sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe?”

Mẹ Chúc miễn cưỡng cười một tiếng: “Nhớ con trai, đến thăm một chút cũng không được?”

Chúc Diệu Uyên chú ý đến Tiểu Triệu không có ở đây, cau mày nói: “Mẹ tự đến đây?”

“Tiểu Triệu đưa mẹ tới,” mẹ Chúc nói, “Mẹ bảo cô ấy chờ dưới lầu rồi.”

Chúc Diệu Uyên đưa mẹ vào nhà, trở tay đóng kín chặt cửa, vừa đi vừa nói: “Mẹ có chuyện gì muốn nói với con à?”

Mẹ Chúc ngồi trên ghế sô pha, uống nước con trai đưa tới, tầm mắt trước mặt dần mơ hồ, từ giây phút bà nhìn thấy tấm hình Chung Văn Nhiễm kia, những chuyện cũ đã bị kìm nén đóng chặt theo ánh mắt trong bức ảnh dồn dập ùa ra, bà liền không có một khắc nào yên lòng được.

“Có một chút chuyện…” Bà như bị lạnh, ngẩng đầu lại đột ngột nhìn thấy ánh mắt của con trai, tối đen như mực, bên trong có ánh sáng điểm xuyết, đẹp đến thế, nơi cổ họng tắc nghẹn lại, lời bật thốt lên lại là: “Gần đây mẹ mơ thấy cha con.”

Nếu là thương ngày, Chúc Diệu Uyên chưa chắc có thể hiểu được nỗi đau khổ trong giọng nói của bà, nhưng bây giờ hắn có Chung Văn Nhiễm, tưởng tượng một cuộc sống nếu như không có Chung Văn Nhiễm, hắn phỏng chừng còn suy sụp hơn so với mẹ, nhất thời càng thêm mấy phần đồng tình và đau lòng cho bà.

Hắn cho rằng mẹ chỉ là đơn thuần đến bảy tỏ hết mong muốn, liền ngồi bên cạnh bà, kiên nhẫn lắng nghe bà nói tiếp.

Mẹ Chúc lại cúi đầu xuống, yên lặng chốc lát, đột nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Thôi, có chút đau khổ, vẫn nên để mẹ gánh vác đi.”

Chúc Diệu Uyên vội vàng nói: “Con là con trai mẹ, trong lòng mẹ khó chịu con tình nguyện trao đổi bày tỏ cùng mẹ, không tính là gánh nặng.”

“Con sẽ không hiểu được, hoặc có thể nói bây giờ không hiểu được,” Mẹ Chúc lắc đầu, đổi chủ đề, “___omega lần trước con nói con nhìn trúng, con và cậu ta tiến triển thế nào rồi?”

Thật ra Chúc Diệu Uyên muốn nói hắn hiểu, nhưng nhắc đến Chung Văn Nhiễm, tất cả hiểu với không hiểu đều phải dạt sang một bên, hắn hứng thú bừng bừng, nụ cười sắp tràn ra từ trong mắt: “Rất tốt, trước kia anh ấy rất kháng cự con, gần đây hình như đã dần dần chấp nhận con rồi.”

Mẹ Chúc nghe vậy, vui mừng lộ ra một nụ cười, “Từ bức hình có thể thấy cậu ta là một đứa nhóc xinh đẹp, Diệu Uyên, đừng bỏ lỡ cậu ta.”

Chúc Diệu Uyên đương nhiên là đồng ý liên tục.

Bọn họ lại nói thêm vài chuyện không đau không ngứa, phần lớn đều xoay quanh Chung Văn Nhiễm, tình hình gia đình và tình hình công tác trong tài liệu đều ghi chép cặn kẽ, mẹ Chúc đều thấy, liền chọn mấy câu hỏi về tính cách để hỏi.

___đây cũng là lần đầu tiên của mẹ con bọn hắn, từ sau khi cha Chúc Diệu Uyên qua đời, trò chuyện hòa hợp đến vậy.

Mẹ Chúc giấu đau thương, Chúc Diệu Uyên cũng không dễ chịu, nhưng trên thực tế đề tài nói chuyện giữa bọn họ ngoại trừ về cha thì cũng chẳng có gì nữa, thế nên bọn họ cũng rất ăn ý tránh trò chuyện với nhau, tránh một lần chính là mấy năm.

Sự xuất hiện của Chung Văn Nhiễm, lại kỳ diệu giúp mẹ con hai người phá băng.

“Có thời gian, đưa cậu ấy về nhà cho mẹ nhìn một chút đi,” cuối cùng, mẹ Chúc nói, “Ta rất muốn gặp cậu ấy.”

Đương nhiên là Chúc Diệu Uyên đồng ý.

Tiễn mẹ Chúc đi, chân trời đã sắp bị bóng hoàng hôn bao phủ, Chúc Diệu Uyên đưa bà lên xe xong, mình lại không về nhà mà lấy xe đi đến quán bar, trên đường gửi tin nhắn cho Trương Thông, bảo hắn mau đến.

Giờ này với vẫn còn quá sớm, nhân viên tạp vụ trong quán bả cũng chưa chắc đi làm, nhưng buổi tối hắn còn phải đón Chung Văn Nhiễm, không thể uống rượu cũng không thể chơi quá thời gian, không bằng cần nói gì thì nói hết luôn cho sớm sủa.

Trương Thông đến ngay sau đó, lúc hắn đến Chúc Diệu Uyên đang ở quầy bar uống nước sôi để nguội, ông chủ ở bên cạnh trêu chọc hắn, đại khái là đang hỏi hắn thật sự không gọi rượu sao.

Chúc Diệu Uyên nhún nhún vai, nói: “Buổi tối có việc, một giọt cũng không dính.”

“Có việc con mẹ mày ấy,” Trương Thông đi tới, “Không phải ông đây đến rồi sao, ông chủ mở phòng đi, mang mấy loại rượu giống trước nữa.”

“Hôm nay tao thật sự không uống, mày uống thì uống, uống nhiều rồi cũng đừng cản trở việc của tao,” nói chuyện với hắn, Chúc Diệu Uyên tùy tiện hơn nhiều, “Mày có chuyện gì sau kể, kể xong tao đi luôn.”

“Này… mày,” Trương Thông cười, “Uống lộn thuốc gì rồi, được thôi, vào ngồi trước đã.”

Có thể là nhìn quán bar không người không nhạc quá gượng gạo, ông chủ tự đi mở mấy bài nhạc êm dịu điều chỉnh bầu không khí.

Đúng thật là Trương Thông mang chính sự tới, sau khi ngồi vào, hắn gõ ngón trỏ lên mặt bàn, thấp giọng nói: “Gần đây mày có thấy thằng nhóc Dương Gia không?”

~ Hết chương 19 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.