Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 10: “Bé cưng…”




Trời hiếm khi mưa, những giọt lác đác bay theo gió đánh vào cửa sổ, đọng lại trên da thịt, cơn lạnh lẽo theo da thịt ngấm vào tận xương cốt, kéo đến tứ chi bách hài.

Bầu trời bên ngoài xám xịt.

Chung Văn Nhiễm dựa vào cửa sổ trông về phương xa, một cơn gió nhẹ thổi qua làm ướt cả khuôn mặt, mưa phùn theo làn gió thổi bay ống tay áo mà anh vẫn sừng sững bất động.

“Bé cưng, anh lại đứng ngốc ở đó làm gì đấy?”

Âm thanh quen thuộc truyền đến, Chung Văn Nhiễm hơi ngẩn ra, cúi đầu, trên người là chiếc áo phông màu trắng, bàn tay xòe ra, ngón tay dường như thô to hơn bình thường cả một vòng, không có nhỏ nhắn đến độ mong manh yếu ớt.

Anh thò đầu ra từ trong cửa sổ.

Dưới tầng có người đang đứng, là một nam sinh, tiếc là anh cận thị, khuôn mặt nam sinh trước mắt rất mơ hồ, chỉ có thể thấy hắn đứng thẳng như cây tùng, mặc quân trang, vóc người cao gầy.

Không biết tự bao giờ mưa bắt đầu đông đúc.

Khuôn mặt anh không khỏi giương lên nụ cười, vui sướng như chú chim sẻ nhỏ, trực tiếp thò nửa người ra, “Chờ em đó!”

Nam sinh còn rất ngây ngô, hắn đỏ mặt, bước lên phía trước một bước rồi giơ tay ra, miệng lại cứng rắn nói: “Chút nữa rơi xuống thì làm thế nào! Mau trở về!”

“Nhưng anh trở về em lại phải đi mất rồi.”  Mũi Chung Văn Nhiễm có hơi chua xót, “Mẹ anh không cho anh đi tiễn em.”

Nam sinh nhất thời im lặng.

Chung Văn Nhiễm đáng thương ghé vào mép tường: “Anh cứ ở đây nhìn em, em đi đi.”

Nam sinh miễn cưỡng cười một tiếng: “Anh còn lớn hơn em ba tuổi đấy, sao lại giống đứa con nít vậy hả.”

Lúc này, chân trời nổi sấm, Chung Văn Nhiễm bị dọa sợ nhìn về phía chân trời, lúc lại quay đầu lại, nam sinh đã xoay người đi về phía đường lớn mất rồi, chỉ bỏ lại một bóng lưng.

Bờ vai hắn rất rộng, Chung Văn Nhiễm biết cảm giác khi dựa lên, được ôm chặt vào ngực, khuôn mặt nam sinh gần trong gang tấc, có đôi khi mang theo vẻ ngây ngô khờ dại, pheromone trên người hắn bao lấy anh, thi thoảng sẽ có những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.

Nhưng hiện tại hắn càng lúc càng xa, mỗi bước bước đi đều cực kỳ kiên định.

Nước mắt rơi xuống từ trên mặt Chung Văn Nhiễm, anh nhớ rõ mình còn một câu vẫn chưa nói ra, anh muốn nói rằng, thật ra anh cũng không giống con nít như hắn nghĩ, anh chỉ giống con nít trước mặt hắn mà thôi.

Giông tố đan xen, cuồng phong gào thét, anh khóc đến run rẩy, khóc mệt rồi lại ngồi sụp xuống khóc, giữa khe hở ngón tay trắng nõn rỉ máu tươi, lại một tia sét bổ xuống___ cửa sổ trước mắt anh nổ tung, ánh lửa bỗng chốc bùng lên.

“Bé cưng…”

“Nhiễm Nhiễm…”

“Đừng nói nữa,” Chung Văn Nhiễm lẩm bẩm, lệ ướt đầy mặt, “Đừng mà___ Đừng___!”

___ Trời quang mây tạnh, cuối cùng Chung Văn Nhiễm cũng bừng tỉnh từ ác mộng.

Anh ngồi bật dậy, một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt, nhỏ xuống mu bàn tay, cực kỳ giống cơn mưa trong mơ, thậm chí trong phút chốc anh còn không phân rõ được mơ và thực, chỉ có thể ngồi ngơ ngác, rất sợ rằng xoay người chính là biển lửa.

Trải qua mấy năm được bác sĩ điều trị, anh đã rất hiếm khi mơ về chồng trước nữa, nhưng một vài ký ức chưa được tẩy sạch vẫn sẽ thường thường ùa ra như trước.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có thể tẩy sạch ký hiệu, có thể tùy tâm sở dục mà tiêu hủy ký ức về một người, nhưng bộ não của con người có thể nói là thứ phong phú nhất, tinh vi nhất, phức tạp nhất trên thế giới, bị rơi rụng thất lạc một chút, cũng là bình thường.

Anh nhanh chóng tháo rút những ưu tư từ trong giấc mơ, việc điều chỉnh cảm xúc như thế này anh đã làm không biết bao lần, sớm đã thành thạo.

Trong nhà chỉ có một mình anh, anh tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, liền ra khỏi cửa.

Trong phòng làm việc, trên bàn anh đã có bữa sáng bày sẵn đó, không biết ai mua cho, có lẽ là trợ lý, cũng có lẽ là đồng nghiệp nhỏ tuổi nhất trong phòng làm việc, anh lấy ra ăn, quyết định ôm nay sẽ đối xử với bọn họ khoan dung một xíu.

Hôm nay là lần thứ tám bọn họ bồi dưỡng nhân thể mô phỏng theo tế bào pheromone, cũng là ngày cuối cùng, mấy lần trước đều chấm dứt bằng sự thất bại, lần này rốt cuộc tình hình cũng có chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn chưa xác định được rằng liệu có thể chống đỡ nổi qua ngày then chốt cuối cùng này.

Anh cơm nước xong, tới phòng tiêu độc tìm quần áo cách ly, đồng nghiệp trực ca đêm vẫn còn ở phòng thí nghiệm trông nom, nhìn thấy anh tới sắc mặt liền có chút uể oải. 

Lòng Chung Văn Nhiễm đã tỏ, thở dài: “Lại suy bại trước thời hạn?”

Đồng nghiệp gật đầu: “Bắt đầu từ tối hôm qua, nhưng thời gian chống chọi của tế bào lần này dài hơn tất cả các tế bào trước, chứng tỏ chúng ta không có bị giậm chân tại chỗ.”

“Được, cậu đi ăn chút gì trước đi, tôi ở lại đây một lúc,” Chung Văn Nhiễm sờ qua một cái khay nuôi cấy, “Trước lúc đi tôi giao cho cậu tư liệu cậu hãy cầm lấy, khả năng mấy tháng tiếp theo tôi sẽ không ở đây, cần cậu giúp tôi bảo quản.”

“Không ở đây? Anh đi đâu?”

Chung Văn Nhiễm trầm ngâm chốc lát: “Có công ty bảo tôi qua đó nghiên cứu dự án mới, thư phê chuẩn cũng lấy giùm tôi rồi, tạm thời tôi không từ chối được.”

Những đồng nghiệp của bọn họ thi thoảng cũng sẽ kiếm được những khoản thu nhập thêm, nhưng cho tới bây giờ Chung Văn Nhiễm đều không bước ra khỏi cửa sở nghiên cứu, đồng nghiệp có chút kinh ngạc, nhưng cũng chẳng nói gì nhiều, gật đầu một cái liền đi ra ngoài.

Chung Văn Nhiễm thì đứng nguyên tại chỗ một lúc, nâng khay nuôi cấy lên trước mắt, quan sát tỉ mỉ, đánh giá cẩn thận, nhưng suy nghĩ trong đầu lại là đôi mắt Chúc Diệu Uyên khi nhìn anh chăm chú.

Buổi chiều anh đã liên hệ với Chúc Diệu Uyên nói đã đến ngày hẹn rồi, sáng sớm ngày hôm sau liền nhìn thấy dưới tầng xuất hiện thêm một chiếc xe màu đen.

Chung Văn Nhiễm nhớ biển số xe của chiếc xe kia, là của Chúc Diệu Uyên.

Anh sắp xếp xong rồi xuống lầu, Chúc Diệu Uyên đang nghiêng người dựa vào xe hút thuốc, nhìn thấy anh tới, một tay dụi tắt tàn thuốc ném vào gạt tàn trong xe, rồi sau đó nở nụ cười về phía anh: “Từ hôm nay phải sớm chiều ở chung với thầy rồi.”

~ Hết chương 10 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.