Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Gần sáng, Tần Ngạo đưa La Thư Anh trở về biệt thự. Trước khi bước qua bậc cửa nhà, La Thư Anh đứng lặng mất mấy giây.
Tần Ngạo ôm eo cô, giọng nói vừa lạnh lẽo, vừa giễu cợt.
"Sao? Sợ rồi?"
La Thư Anh không chối bỏ động tác tự nhiên đến mức vô liêm sỉ của y, cô hơi mỉm cười. Một chữ sợ kia vốn là thứ định nghĩa đã không còn tồn tại trong La Thư Anh nữa.
Không gian bên trong không thay đổi nhiều, chỉ có vài đồ vật là đã được đặt lại bằng một thiết kế mới hơn. Mỗi một bước chân La Thư Anh đặt xuống, dòng kí ức ập về mãnh liệt trong tâm trí, tựa một luồng gió đông lạnh lẽo, đè nặng làm phế quản tê cứng.
"Không phải người phụ nữ của tôi mà dám trèo lên giường tôi, đồ đĩ rẻ tiền."
"Ăn, ăn hết mau lên. Ăn như chó vậy."
"La Thư Anh, tại sao cô lại là chị em sinh đôi của Tiểu Nhu, tại sao hả? Gương mặt này, thứ bẩn thỉu như cô xứng đáng có sao?"
"Tôi gọi vài người cùng cô chơi đùa, có thích không?"
"Em là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng vào Tần gia, ngài không thể."
"Không!"
...
"Tần thiếu gia, em sai rồi. Em sẽ không bao giờ dám bỏ trốn nữa. Ngài đánh chết em cũng được, đừng làm hại Thi Nhĩ."
"Tần Ngạo, ngài nhất định sẽ bị báo ứng."
"Dù tôi có bị báo ứng cũng sẽ không phải báo ứng mà La tiểu thư cô mang lại đâu. Chúng ta vốn dĩ không cùng đẳng cấp, hiểu?"
"Tôi là người. Tôi là người còn anh là thứ súc sinh."
...
"Nói đi, nói với tôi cô muốn ly hôn. Bằng chính giọng của cô. La Thư Anh, đến kêu đau cô cũng không thể sao? Tôi thật muốn biết, làm tình với một người không thể rên la sẽ đem lại khoái cảm gì."
"Cô thích sự hủy hoại như vậy? Được lắm. Tôi sẽ hủy hoại cô."
...
Y hủy hoại cô. Y thật sự đã hủy hoại tất cả của cô. Giọng nói, đôi chân, ánh sáng, tất cả đều vì y mà tàn phế.
Hồi ức như một dòng nham thạch nóng rẫy, một giây xuất hiện liền lập tức muốn thiêu cháy toàn bộ tế bào, nhưng đôi mắt cô tuyệt nhiên không hề để lộ bất kỳ một tia oán giận, bình bình thản thản mà bước lên trên lầu, đi vào phòng ngủ.
Tần Ngạo tỉ mỉ quan sát sắc mặt của La Thư Anh, không muốn bỏ qua biểu hiện dù là nhỏ nhất. Rõ ràng người phụ nữ này đang rất hận y, nhưng lại có thể làm ra vẻ thản nhiên như vậy, lại khiến y càng thêm hứng thú.
Giường lớn trải ga màu xám tro, nhìn qua có vẻ lạnh lẽo. Cũng trên chiếc giường này, Tần Ngạo năm lần bảy lượt giày vò cô. Đáng ghê tởm hơn, là y còn cho chính đàn em của mình cưỡng hiếp cô.
Căn phòng này, hay cả biệt thự này, mỗi một nơi đều có máu và nước mắt của cô đổ xuống. Cô thực hận.
"Tần thiếu gia, rốt cuộc đã ở nơi này cùng với tiểu bạch thỏ của ngài ân ái bao nhiêu lần?"
Tần Ngạo rót hai ly Macallan, mang đến chỗ La Thư Anh đang ngồi. Y không chọn vị trí đối diện, mà ngồi ngay cạnh cô, gương mặt áp sát.
"Tò mò như vậy? Có phải muốn biết luôn tôi đã dùng tư thế gì để trầm luân cùng tình nhân?"
La Thư Anh không bài xích cũng không tiếp nhận, cô uống hết ly rượu Tần Ngạo vừa mang ra. Hơi thở cô có mùi rượu nồng, lẫn trong mùi bạc hà còn sót lại khi cô hút thuốc.
"Dù là tư thế gì, chắc cũng không nhiều khoái cảm như khi ở trên người ở vợ ngài đâu nhỉ?"
Tần Ngạo đột nhiên bật cười thành tiếng, thanh âm vô cùng sảng khoái. Y có thể nghi ngờ không? Nghi ngờ người ngồi đây vốn dĩ không phải là một La Thư Anh vừa nhu nhược vừa ương bướng đến ngu ngốc của quá khứ.
Cách nói chuyện này của cô, có một chút ngang tàn ảnh hưởng từ tổ chức bóng tối tàn ác nhất - ZED. Lại cũng có một chút thông minh đến nguy hiểm giống như người đàn ông bí ẩn nhất- Triệu Minh.
Khiến Tần Ngạo khó mà nắm bắt.
"Có nhiều khoái cảm hay không, tôi cũng không chắc."
Thanh điệu hơi cao, ánh mắt tà mị, Tần Ngạo nhàn hạ vắt chéo hai chân, ngả người ra thành ghế phía sau, y uống rượu rất chậm, từng chút thưởng thức, không hề vội vã.
La Thư Anh đặt ly rượu đã hết xuống mặt bàn, cô hơi nghiêng người, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào lồng ngực người đàn ông.
"Mơ hồ như vậy, chi bằng chúng ta thử xác nhận xem."
Ánh mắt của La Thư Anh lay động, những ngón tay mát lạnh trượt từ cổ áo sơ mi đen, gỡ bỏ hai cúc đầu tiên, rồi đột ngột dừng lại.
"Có phải Tần thiếu gia đang mong tôi sẽ nói như vậy không?"
Khoảng cách gần như vậy, Tần Ngạo có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ nhất trên mặt La Thư Anh. Hàng mi cong diễm lệ, lông mày thanh tú, đôi mắt câu hồn đoạt phách.
"Tần thiếu gia, thật ra anh cũng biết. Anh chưa từng yêu tôi. Tại sao lại muốn ràng buộc tôi, tại sao muốn hủy hoại tôi. Vì La Thư Nhu ư? Vậy vụ việc La Thư Nhu sớm được làm sáng tỏ. Chúng ta..."
"Em muốn ly hôn?"
Không ngờ sau khi Tần Ngạo vừa dứt lời, La Thư Anh ngay lập tức bật cười.
Tần thiếu gia Tần Ngạo từ khi nào mà suy nghĩ lại trở nên nông cạn như vậy. Trò chơi của cô và y chỉ vừa bắt đầu, sao có thể dễ dàng kết thúc.
"Chi bằng chúng ta...làm lại từ đầu."
La Thư Anh nói dối mà mặt không biến sắc, thậm chí chỉ một ánh mắt cũng đủ để đối phương khó mà kháng cự.
Tần Ngạo bế La Thư Anh lên, tiến về giường lớn. Y biết, và cô cũng biết, về một đêm sắp tới này của bọn họ, chắc chắn sẽ là mở đầu cho những câu chuyện nhiều đau đớn và giày vò.
Nghe nói nhân duyên một đời, là yêu cũng là oán.
Không yêu, sẽ không oán. Đã oán, không thể buông.
Tần Ngạo đối với La Thư Anh, hiện tại có thể là không yêu, và cũng là không oán, nhưng y muốn cô. Chưa từng nghĩ buông cô.
Trước đây, Tần Ngạo bẻ gãy đôi cánh của La Thư Anh, đặt cô ở dưới chân mình, giày vò cô, vũ nhục cô, giam cầm cô. Có thể cuối cùng cũng chỉ là bởi, y không thể chấp nhận một cuộc sống mà không có La Thư Anh ở cạnh. Là bản tính chiếm hữu điên cuồng, hay là những nhen nhóm từ cảm xúc đặc biệt đến ích kỉ, y không biết, không muốn biết.
Muốn cùng cô yên ổn, lại không thể chấp nhận việc cô hại chết người con gái của y. Muốn một đường kết liễu cô, coi như lấy mạng đền mạng, lại không dám nghĩ về cảm giác mất cô.
Bóng đèn vẫn phát sáng trên đỉnh đầu, đáy mắt y tối đen như biển cả, lạnh lẽo vô tận. Vài giây để hai ánh mắt họ giao nhau, không hề nhận ra cảm xúc thật sự của đối phương.
Khoảng cách gần như thế, nhưng cô mang vỏ bọc, y mang mặt nạ, tuyệt nhiên tự có cảm giác không hề chân thực.
Họ đang lừa mình, hay đang lừa nhau, nụ hôn của y nóng bỏng trượt trên làn da trắng mịn màng. Chiếc váy đen bị ném xuống chân giường, đường cong cơ thể hoàn hảo thu hút người nhìn.
La Thư Anh hơi nhắm mắt, tay cô hơi siết lấy ga giường, lồng ngực hơi co thắt lại.
"Trà Xanh, để em về bên Tần Ngạo. Cũng tức là em sẽ phụ anh"
"Vậy nếu tôi xin em ở lại, em sẽ đồng ý sao?"
Cô sẽ đồng ý bên cạnh hắn sao? Nếu hắn thật sự xin cô ở lại, thật sự muốn ngăn cản cô quay về Tần gia, cứ như vậy cùng hắn sống an yên cả đời. Cô tình nguyện sao?
Trình Vương mỉm cười, nụ cười của hắn vô cùng tang thương.
"Đủ rồi. Như vậy là đủ rồi. Đời này quen em, hi sinh vì em, không oán, không hối. Còn lựa chọn quay về hay không, là ở em."
Hắn đợi cô lâu như thế, đợi thêm một năm hay một đời thì cũng có khác gì nhau. Hơn nữa, định nghĩa "một đời" của kẻ sinh ra và lớn lên trong bóng tối nhuộm đỏ máu tanh như hắn, xem ra cũng chẳng quá lâu như người bình thường.
La Thư Anh nghiêng đầu nhìn Trình Vương rất lâu, hắn vẫn như ngày trước, lời nói đi ngược với hành động. Còn nhớ ngày đầu đưa La Thư Anh về đây, Trình Vương từng nói:
"Tôi cho em tất cả những thứ em muốn. Đổi lại, em phải là người phụ nữ của tôi. Ở bên cạnh tôi."
Thế mà hiện tại lại có thể dễ dàng buông cô ra như vậy.
Tình yêu chính là mị dược, càng sâu đậm càng khiến con người trở nên nhu nhược, ngu ngốc. Đến Trình Vương cũng không ngoại lệ, chiếm hữu cô chẳng thà cho cô tự do lựa chọn, làm điều cô muốn.
Nếu như cô không muốn ở cạnh hắn, tâm không đặt ở chỗ hắn, cưỡng ép làm cô đau khổ, hắn sẽ càng tổn thương vạn lần.
"Kem Dâu, có từng nghe câu yêu một người mất một giây, nhưng quên người ta thì mất cả đời chưa? Tôi mất để cả đời yêu em, còn em biết đâu là mất cả đời để quên Tần Ngạo."
"Không."
La Thư Anh đáp lại, đôi mắt kiên định lạnh lùng, cô nhất định sẽ yêu người đàn ông tàn ác ấy thêm một lần nào nữa. Sẽ không.
Chỉ là trong sâu thẳm cái nhìn ấy, Trình Vương dễ dàng bắt được một tia lơ đễnh nhất thời. Hắn cúi đầu mỉm cười.
"Lựa chọn của em, tôi không cản được."
"Lựa chọn của em, tôi không cản được"
Triệu Minh cũng từng nói câu này với cô. Chọn đi chọn lại, đủ một vòng lớn, cuối cùng chẳng phải vẫn là đang ở ngay cạnh Tần Ngạo đó sao.
Những nụ hôn của Tần Ngạo như cánh hoa anh đào, nối tiếp nhau rơi xuống.
Một khoảnh khắc, y cùng cô đánh cược.
Tần Ngạo sẽ vì La Thư Anh mà buông bỏ cái tôi ngạo nghễ, chấp nhận nhảy vào vực thẳm đầy gai, trả đủ ân oán.
Hay La Thư Anh sẽ vì Tần Ngạo mà buông bỏ thù hận, chấp nhận quên toàn bộ quá khứ ngục tù, vô số đau đớn mà y gây ra cho cô.
Một khoảnh khắc, y cùng cô trầm luân.
Dù là thân, hay là tâm, cũng đã đều đem ra đặt vào, ai động lòng trước, kẻ đó thua.