Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 19




Hạ Nhã vội vàng lôi kéo bạn thân đi vào phòng khách.

Quan San San vừa bước vào nhà bọn họ liền ngẩn người, chủ yếu là trong ấn tượng của cô từ trước đến giờ giáo sư Thương phong độ nhẹ nhàng, quần áo chỉnh tề lại đang mặc một thân quần áo ở nhà thanh thản. Hình tượng này quá không chân thực rồi.

Hạ Nhã không chịu nổi tính tình hỏi: “Cậu như thế nào lại ra nông nổi này? Cố Bách Dã khi dễ cậu sao? Mình kêu Thương Ngao Liệt đi giết hắn!”

Thương Ngao Liệt vốn là người ít nói, có người ngoài ở đây thì càng trầm mặc, chỉ là nhãn lực anh rất tốt, nghĩ nghĩ liền nói với cô vợ nhỏ, “Bạn em còn chưa ăn gì đi.” Anh lại quay mặt về phía Quan San San hỏi: “Nấu bát mì cho được không?”

Quan San San bị sự quan tâm giữa thầy trò của anh làm cho cảm động, hốc mắt đỏ lên, lại chỉ nói: “Không sao, giáo sư Thương, thực sự không cần phải làm phiền.”

Thương Ngao Liệt cười cười, trực tiếp săn tay áo lên đi phòng bếp.

Quan San San cười khổ với Hạ Nhã, cuối cùng nói với cô: “Mình cùng Cố Bách Dã đã chia tay.” Nhìn thấy Hạ Nhã nhíu mày, cô vội vàng bổ sung: “Hôm nay mình đến không phải vì anh ta, mình cảm thấy bản thân chơi không nổi, mới muốn cắt đứt quan hệ…….”

Trong lòng Hạ Nhã sáng tỏ. Cô nàng ngày rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi. Ngay từ đầu có lẽ là cô nhìn trúng Cố Bách Dã có tiền, nghĩ cùng người đàn ông này hẹn hò cũng không có hại gì. Ai ngờ hôm nay càng lún càng sâu, chỉ có thể giải quyết dứt khoát…..

Quan San San thở dài mà nói, "Mới vừa rồi ba mình lại uống say đến không biết gì về nhà. Ông ta ở bên ngoài thiếu một khoản nợ, mẹ mình tuyên bố muốn cầm dao giết ông ấy rồi cá chết lưới rách, căn nhà đó mình thật sự không ở được nữa.”

Vốn là cô nghĩ giáo sư Thương công việc bận ộn, huống hồ cô nhớ Hạ nhã đã từng nói, hôm nay đối phương không ở nhà. Nào biết đến đây mới phát hiện cô đã làm phiền hai người.

Không lâu lắm, Thương Ngao Liệt bưng một bát mì nóng hổi đi ra, biểu tình trên mặt so với thường ngày ở nhà câu nệ hơn.

Quan San San ăn vài miếng, mùi vị ngon không cách nào phê bình. Đừng nói là cô, Hạ Nhã ngồi bên cạnh cũng có chút thèm ăn, “Trong phòng bếp còn dư lại chút mì nào không?”

Thương Ngao Liệt chế nhạo nói, "Cơm tối ăn nhiều như vậy, còn chưa có no bụng?"

Hạ Nhã nhất thời hí hửng, đi qua ôm lấy hông anh, giọng điệu hơi làm nũng đắc ý nói: “Không thể không ăn no, nhưng mà lại đói bụng rồi.”

Khóe mắt Thương Ngao Liệt nhìn thấy Quan San San đang liếc trộm hai người, nghĩ thầm ở trước mặt người khác dù sao anh cũng phải làm gương, “Được rồi, ngồi xuống ngay ngắn.”

"Sang năm đợt lựa chọn giáo sư, giáo sư Thương có thể trở thành giáo sư hướng dẫn tiến sĩ đi.” Quan San San tìm chủ đề, “Mình cũng muốn học tiến sĩ với giáo sư Thương. Đáng tiếc điều kiện trong nhà không cho phép.”

Quan San San hiện tại vừa đi làm thêm vừa đi học đã cảm thấy vất vả, lại nói trụ cột của cô cũng không đủ vững chắc, lại tiếp tục học lên chỉ biết cố gắng hết sức. Không giống Hạ Nhã thông minh, thật sự có tài.

Vẻ mặt Thương Ngao Liệt lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh sau mắt kính như một đầm nước sâu không gợn sóng. “Nếu như cô muốn học, tôi có thể nghĩ cách xin giảm học phí.” Anh trầm tư một chút, sau đó gật đầu nói: “Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó nếu em đạt thành tích thạc sĩ tốt, tôi cũng sẽ đề cử cô, tranh thủ một chỗ trong danh sách tiến sĩ.”

Quan San San không khỏi cảm khái, hành động này của Thương Ngao Liệt không phải là bởi vì quan hệ của bọn họ. Người đàn ông này biểu đạt ra giọng điệu, thái độ, lộ ra tư tưởng trong nội tâm, đều có thể làm cho người ta tin tường nhìn ra, anh là thuần túy luyến tiếc yêu thích người tài.

Thế mà cô vợ nhỏ lại không vui, chu môi ra, “Thầy Thương, anh rõ ràng là có đãi ngộ khác biệt, muốn em học tiến sĩ tại sao không tiến cử em vào danh sách tiến sĩ chứ?”

Thương Ngao Liệt không ngờ cô lại có biểu hiện này, liền cười: “Anh là thầy hướng dẫn tốt nhất của em, nghe anh là được.”

Quan San San ăn mì xong, cùng Hạ Nhã ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm. Hai người đã lâu không có thời gian rãnh tâm sự, lần này gặp mặt chủ đề tất nhiên là càng nhiều. Thương Ngao Liệt cũng không quản hai người, dọn dẹp xong bát đũa liền tránh vào phòng ngủ. Ai ngờ đến sau nửa đêm hai cô gái nhỏ vẫn phấn khởi không có chút nào buồn ngủ.

Khó được gặp một người đàn ông tốt lại có sức quyến rũ như vậy, Quan San San kích động mở miệng nói: “Ông trời a~, cực kỳ thích giáo sư Thương rồi. Người đàn ông vừa ổn trọng lại biết làm việc nhà. Quan trọng nhất là anh ta còn không ngu hiếu. Tôn kính trưởng bối, lại lấy vợ làm trung tâm, dùng tình cảm vợ chồng làm cơ sở, lấy gia đình hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận lâu dài làm mục tiêu, kiên trì không ngừng quán triệt. Cho trưởng bối mặt mũi, đối xử tốt với vợ từ nội tâm, thực hiện tốt chính sách gia đình.”

Hạ Nhã thật sự nghe không nổi nữa, cắt đứt lời nói của cô, “Nhưng mà không phải cậu thích nhất là cùng loại đàn ông như Cố Bách Dã đấu trí so dũng khí hay sao?”

Quan San San lập tức làm ra một bộ mặt ghét bỏ.

Hai người nhìn thẳng vào mắt mà cười. Đang nói chuyện nhập tâm, nào biết Cố thiếu gia một đường chạy xe như điên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Cố Bách Dã thấy Quan San San trước hết nén giận nói: “Trong nhà xảy ra chuyện, tại sao lại cố chống không nói với anh một tiếng?”

Quan San San nhún vai một cái, "Trong nhà xảy ra chuyện? Đại thiếu gia, bọn họ mỗi ngày đều cãi nhau, mỗi ngày đều náo loạn như vậy đấy.”

Cố Bách Dã cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp kéo người qua, xông vào phòng chào hỏi em họ: “Cô gái nhỏ này anh phải đem về nhà giáo dục lại cho thật tốt.”

Quan San San phun hắn một ngụm: “Anh không thể giống như giáo sư Thương nói vài câu đứng đắn hay sao?”

Cố Bách Dã cũng không cho là đúng, “Anh là người như vậy đấy, không phải em vẫn thích sao?”

Quan San San cảm thấy hắn quá mất mặt, dậm chân một cái đi ra ngoài trước. “Anh chạy xe như bay vậy, trên đường không sợ lại bị ghi phạt à?”

"Ai nói anh tự lái xe tới? Có người đẹp đưa anh tới.”

Hai người ồn ào càng lúc càng xa, Hạ Nhã tiễn bước bọn họ, trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Quan San San sau này. Người yêu của các cô tuy là thân quen, nhưng tình cảnh lại không giống nhau. Như vậy so sánh ra, cô không khỏi cảm thấy bản thân may mắn, ít nhất, người đàn ông của cô là cực kỳ cực kỳ tốt.

Hạ Nhã không nhịn được chỉ vào người đàn ông cực kỳ cực kỳ tốt nói: “Ai mượn anh xen vào chuyện của người khác, tìm người anh họ không đáng tin của anh làm gì?”

Thương Ngao Liệt bắt lấy tay cô, "Cũng mấy giờ rồi? Về ngủ."

Hạ Nhã chép miệng, ngoan ngoãn đi theo người đàn ông này trở vào nhà. Cô nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu tràn đầy đều là suy nghĩ thay Quan San San như thế nào thoát khỏi cục diện này. Thương Ngao Liệt nhìn cô tinh thần không tập trung, nói: “Vấn đề của người khác chỉ có thể dựa vào chính bản thân bọn họ giải quyết.”

Hạ Nhã nói: “Em lo lắng người anh họ phong lưu kia của anh sẽ bội tình bạc nghĩa. Là đàn ông đều có chút tâm địa gian xảo, giống như sản phẩm thấp kém vậy.”

Thương Ngao Liệt không muốn nghe cô nói hưu nói vượn, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hạ Nhã xoay tròn tròng mắt, tự cho là thông minh nói: “Thương Ngao Liệt, vạn nhất về sau anh ở bên ngoài lêu lỏng, chẳng những nhà, mà cả xe đều phải thuộc về em. Em còn sẽ làm cho giáo sư toàn trường biết chuyện hư hỏng của anh, đến lúc đó chức giáo sư này của anh sẽ thân bại danh liệt rồi.”

Thương Ngao Liệt bất đắc dĩ, “Em đừng có dùng suy nghĩ của bản thân đi tư duy tự hỏi vấn đề nam nữ này nữa.”

Hạ Nhã lơ đễnh, “Thầy Thương thật là không hiểu rồi, phụ nữ đều như vậy.”

Anh mở to mắt hỏi cô: “Vậy em rốt cuộc có còn muốn ngủ hay không?”

Hạ Nhã buông lỏng chăn nằm sát vào anh. Thương Ngao Liệt không kịp phản ứng cô đã gối đầu mình lên cơ ngực của anh, “Anh ôm em, em liền ngủ.”

Thương Ngao Liệt khẽ thở nhẹ, anh vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, một tay còn vỗ vỗ lưng cô theo tiết tấu. Giống như cha hôn dụ dỗ cô con gái nhỏ làm nũng, lại như chồng an ủi cô vợ nhỏ. Hạ Nhã tươi cười rạng rỡ, người làm chồng nào đó cũng không khỏi nhếch khóe môi.

Hôn nhân, gia đình, sự nghiệp, có thể có được những thứ này, anh đã là vạn hạnh. Nhân sinh đều không giống nhau, cái nên học nhất chính là biết thỏa mãn.

__________KẹoĐắng…..d/đ/l/q/đ__________

Thương Ngao Liệt phát hiện thói quen thay đổi sẽ làm cho một người trở nên không còn là chính bản thân. Anh không hề như lúc trước độc lai độc vãng, bởi vì vô luận người ở chỗ nào, luôn có một cô gái nhỏ chờ đợi ở đầu bên kia điện thoại, chờ anh gọi cho cô.

Dù anh chỉ nói mấy câu hỏi thăm không liên quan, tâm tình cô cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Nếu như quên báo cáo bình, cô sẽ lải nhải nhắc tới vài ngày.

Đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu, Thương Ngao Liệt cũng nói không rõ lắm. Có lẽ, thời điểm sau khi Hạ Nhã ủi hỏng vài cái áo sơ mi hàng hiệu của anh, cô cuối cùng cũng có thể treo thành quả vào tủ quần áo.

Hoặc có thể là, ban đêm anh đã tạo thành thói quen khoác tay lên eo cô, biết rõ cô an phận ngủ bên cạnh mình, mới có thể đi vào giấc ngủ.

Thì ra, cuộc sống của anh đã xảy ra biến chuyển kinh thiên động địa.

Thậm chí hôm nay Thương Ngao Liệt nhìn thấy cô mặc đồ ngủ ô vuông bảo thủ ngẫu nhiên còn có thể nhớ lại bộ váy ngủ mỏng manh ngắn củn còn không thể gọi là đồ ngủ tối đêm đó, tựa hồ cũng thật không tệ, Hạ Nhã còn rất xinh đẹp.

Cô gái nhỏ vừa gợi cảm vừa bốc đồng này lúc trước đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của anh. Anh thật sự không cách nào tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy, giống như cô đã vững vàng cắm rễ ở thế giới của anh.

Trừ không đi, nhổ bỏ không được, không chỗ nào là không lưu lại bóng hình xinh đẹp của cô, như hình với bóng.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Nhã lắc lắc năm ngón tay trước mặt Thương Ngao Liệt, “Thầy Thương, em là hỏi anh muốn uống sữa tươi hay là hồng trà?”

Đúng rồi, hiện tại tay nghề nấu ăn của cô vợ nhỏ cũng đã tiến bộ không ít.

Thương Ngao Liệt buông tờ báo trong tay xuống, “Từ nay về sau em hãy ngủ nhiều thêm một chút, cũng không cần phải dậy làm điểm tâm.”

Hạ Nhã nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì, dù sao em cũng không muốn đi học.” Nói xong, cô còn cười ngọt ngào.

_________KẹoĐắng////d:đ:l:q:đ_________

Chọn lớp, điền đơn, ký tên, sau khi bận rộn một thời gian, Hạ Nhã bên này rốt cuộc nghênh đón giai đoạn học tiến sĩ của cô.

Trong đó, lớp công trình gen cùng lý luận và kỹ thuật phần tử sinh vật học học kỳ đầu tiên đã mở. Nghĩ đến bản thân có thể ngồi trong phòng học quy củ nghe giáo sư Thương giảng bài đúng là lần đầu tiên.

Hạ Nhã đã sớm đi tới phòng học, phát hiện bản thân lại thất sách đi trễ. Dưới giảng đường một mảnh đen thùi, đều là học sinh nghe danh mà đến. Anh quả nhiên đã sớm có mặt ở phía trên giảng đường, bên người đều là nam sinh, nữ sinh vây quanh.

Nền giáo dục Trung Quốc tin vào Khổng Mạnh, học sinh thường đối với giáo viên sinh ra một loại kính ngưỡng cùng sợ hãi. Huống chi giáo sư Thương lại là giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lại là giáo sư nam đáng tin cậy. Cho nên Thương Ngao Liệt vừa bước vào phòng học, đã bị những học sinh ngưỡng mộ anh vây chặt như cối nêm.

Hạ Nhã lưu ý đến lúc anh nói chuyện cùng với học sinh khác sẽ không giống như khi nói chuyện cùng cô, dựa vào gần như vậy, vẻ mặt cũng không có hớn hở, quan trọng hơn là…. Anh tuyệt đối sẽ không quen tay đi cốc đầu người khác. Cô vụng trộm nhếch miệng cười ngây ngô.

Cho đến khi chuông vào học vang lên, Thương Ngao Liệt mới lướt qua mọi người, trông thấy Hạ Nhã ngồi ở phía sau, nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy không quen.

Hôm nay thời tiết nóng bức, cho nên phòng học đều mở cửa sổ. Ngẫu nhiên sẽ có làn gió thổi bay mái tóc đen anh, vài sợi tóc mai bị thổi có chút mất trật tự. Anh chuyên tâm giảng bài không kịp xử lý, tạo hình nghiêm túc trầm lắng liền thêm vài phần tiêu sái.

Giáo sư Thương trong lúc giảng bài xen lẫn Anh văn, rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp đều dùng Anh văn thay mọi người giảng giải. Giọng nói của anh khi phát âm An văn tràn đầy khí phách, trầm bổng du dương, trật tự rõ ràng.

Thương Ngao Liệt không chỉ có ngôn từ trôi chảy, giảng bài sinh động, còn tạo cho người khác hứng thú ở chỗ kết hợp lý luận cùng thực tế. Mỗi lần anh đặt vấn đề giọng nói không lớn, lại có thể gây cho học sinh mười phần bất an không yên, sợ trả lời sai lại làm cho vị giáo sư tao nhã này thất vọng. Kỳ thật, giáo sư Thương cũng không làm khó học sinh, đương nhiên ngoại trừ người nào đó.

Hạ Nhã không khỏi nghĩ, có phải anh ngày đêm bận trộn trong phòng thí nghiệm nghiên cứu một vài thứ, trong đó có một chút là bí mật không muốn người biết, nghiên cứu của anh bị quân đội phong tỏa, là cơ mật quốc gia......

Bị học sinh YY thành người làm việc cho cơ quan quốc gia, giờ phút này Thương Ngao Liệt có chút giương lông mày lên, “Hạ Nhã”

Hạ Nhã còn tưởng rằng bản thân còn đang nằm mơ, không ngờ người nọ trước mặt toàn lớp lần nữa nghiêm túc gọi tên cô. Anh nói: “Mời em trả lời câu hỏi vừa rồi.”

Hạ Nhã: "......"

Cô thất thần cũng không biết đi đâu, đương nhiên càng không có chăm chú nghe nội dung anh đang giảng.

Mọi người im lặng, đều đang đồng tình bạn học nữ xinh đẹp đang đứng ngẩn người này. Trong lòng Hạ Nhã lộp bộp rơi xuống, tự nhủ cái đồ đàn ông cứng ngắc này, thật sự là không nể mặt.

Thương Ngao Liệt đợi một lát, đẩy đẩy gọng kính nói: “Ngồi xuống đi, từ nay về sau đi học không được thất thần, sau tiết học đến phòng làm việc của tôi báo cáo.”

Ánh mắt mọi người lập tức từ đồng tình biến thành hâm mộ!

Hạ Nhã âm thầm mắng người đàn ông này mấy lần, phát hiện anh không biết từ lúc nào bắt đầu phát PPT, công thức hóa giống như Thiên Thư làm khó người khác, từng cái bày ra. Mà ở trong phòng học, giáo sư Thương cũng đồng dạng hạ bút như thần, phảng phất trong tay anh, vạn vật trên đời đều có thể dùng khoa học để giải thích.

Có phải, anh cũng muốn dùng khoa học để giải thích tình yêu?

Trong lòng Hạ Nhã có đôi khi nghĩ anh thật sự là vô cùng lý trí, thật sự là một người đàn ông không dễ quyến rũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.