Hạ Nhã trợn tròn mắt.
Gió tháng một lạnh lẽo thổi bay sợi tóc mai của Thương Ngao Liệt, làm cho hình tượng của anh có vẻ ung dung, không còn nét trầm lắng như vậy nữa.
Anh hướng về phía cô lần nữa tự nhiên mà gọi tên cô: “Hạ Nhã”
Người bị điểm tên lập tức theo phản xạ gật đầu, Lãnh Dương còn chưa kịp ngăn cản, Hạ Nhã đã vọt tới trước mặt Thương Ngao Liệt, trên dưới quan sát anh một lượt.
Bộ dáng cô xinh đẹp, thân hình cao tới ngực của anh…. Hạ Nhã vòng quanh Thương Ngao Liệt một vòng. Thật đúng là không muốn nói, cái tên họ Thương này mặc dù nhìn ngu ngốc, nhưng vóc người rất được.
Cái mông bị tây trang bao bọc có chút vểnh lên, chân dài nhìn cũng rất bền chắc. Chỉ cần anh không đi đường, thật đúng là không nhìn ra anh là người tàn tật.
—— Tại sao anh lại chạy tới trường học của cô?
Hạ Nhã vừa định đặt câu hỏi với Thương Ngao Liệt, không ngờ đối phương giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của cô, “Tòa nhà của giáo viên, là ở bên trái?”
Cô quyết định đùa bỡn anh để giải nổi buồn bực của mình.
"Năm ngoái trường học đổi mới, phòng làm việc của giáo viên của thay đổi, không phải là hướng bên trái.” Hạ Nhã giở mưu ma chước quỷ cười nhẹ nhàng nhìn anh, nói: “Anh đi tới trước mặt quẹo phải, đi thẳng, lại quẹo trái, liền đến.”
"Cám ơn."
"Không cần khách sáo."
Cho anh gạt tôi! Cho anh đùa giỡn tôi! Đáng đời cho anh vất vả!
Thương Ngao Liệt thong thả đi về hướng Hạ Nhã chỉ. Lúc này Hạ Nhã mới nhớ đến chuyện liên quan đến di chúc còn chưa hỏi anh, vội vàng gọi anh lại: “Nè, anh làm sao lại......"
Thương Ngao Liệt chưa đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn hai người Hạ Nhã, “Hạ Nhã, trước khi trở về, nhớ tới lầu 4 tìm tôi một chuyến.”
Giọng điệu này thế nào càng nghe càng giống như chủ nhiệm lớp bám chặt học sinh phạm sai lầm?
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dương căng thẳng, trong lòng hắn có một lực lượng kỳ quái đang cùng hắn so tài. Người đàn ông này như thế nào lại làm cho hắn có loại lỗi thị giác như gặp phải kẻ địch mạnh? Tại sao trong lòng lại không có tư vị gì như vậy?
"Sau này em sẽ cùng anh đi tìm anh ta.”
Hạ Nhã nói, vẫn là đừng để cho bọn họ gặp mặt thì hơn. Lãnh Dương là loại người mạnh mẽ vang dội, ở trường học vạn nhất bọn họ xảy ra tranh chấp, đối với tình huống trước mắt thật bất lợi. Huống chi Thương Ngao Liệt này căn bản là tay trói gà không chặt, cô sợ anh ta cái gì?
“Anh vẫn là đừng xen vào, em còn đang tiêu hóa vấn đề khó khăn của anh, anh hãy để cho em một mình tĩnh táo lại.”
Lãnh Dương vừa nghe Hạ Nhã nói như vậy, nên cũng không cố chấp nữa. Sau khi hắn đi, cô liền đi đến tòa nhà giáo viên tìm giáo viên ban trước của mình.
Hạ Nhã đã học xong 4 năm đại học dược, đang bắt tay vào thi nghiên cứu sinh. Đầu tiên phải tham gia vòng thứ nhất trong vòng ba ngày cuộc thi nghiên cứu sinh thạc sĩ được cả nước thống nhất. Bao gồm tư tưởng lý luận chính trị, tiếng Anh, môn chính còn có chuyên mục chuyên nghiệp khoa trong vòng 3 tiếng đồng hồ.
Lần này trở về trường học chính là vì muốn hỏi thăm tin tức cùng đề mục với giáo viên, mặc dù trước mắt còn có chuyện càng cần cô quan tâm hơn.
Vừa nghĩ đến đây điện thoại Hạ Nhã liền vang lên. Cô lấy ra nhìn đúng lúc bị người đi đường bên cạnh đụng trúng, điện thoại di động lấy một đường cong duyên dáng từ trên lầu 3 bay xuống đất.
Hạ Nhã rụt bả vai một cái, nhắm mắt không muốn nhìn điện thoại di động của mình rơi xuống đất tan xương nát thịt. Kết quả đợi, đợi, cũng không nghe thấy âm thanh điện thoại rơi xuống đất.
Cô rướn cổ lên cúi mặt xuống dò nhìn, không sớm không muộn, vừa lúc đối mặt với Thương Ngao Liệt đang đồng hành đi cùng một đám giáo viên. Điện thoại di động chính là rơi xuống trên đỉnh đầu anh, cho nên Hạ Nhã nhìn thấy chính là một màn anh giơ tay phải lên, điện thoại di động của cô vừa vặn được anh chụp được.
Trước đó thật ra thì Thương Ngao Liệt cũng không đi theo hướng Hạ Nhã chỉ, mà hỏi thăm phương hướng chính xác từ những học sinh khác. Anh cầm điện thoại giơ lên trước mắt nhìn thì thấy hai chữ “Lãnh Dương” lấp lóe, ngẩng đầu nhìn cái đầu nhỏ ló ra từ đầu cầu thang lầu 3 xa xa.
Nhếch môi một cái, quả nhiên là cô.
Trong lòng Hạ Nhã nhéo một cái, da đầu không khỏi tê dại, đập vào lan can một cái liền vội vàng chạy xuống cầu thang. Nhanh chóng chạy đến dưới lầu, cô đứng trước mặt anh, kiêu ngạo hất càm, vươn tay.
Người đàn ông cao ngất trước mặt cũng không nói nhiều với cô cái gì, cầm điện thoại di động nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô. Giáo viên bên cạnh nhìn thấy là Hạ Nhã, cũng có một chút kinh ngạc.
"Hạ Nhã, em đến trường làm gì?”
Hạ Nhã nghiêng mặt sang bên cạnh phát hiện người đứng kế Thương Ngao Liệt chính là giáo viên của mình, vội vàng chào hỏi: “Giáo sư An, thật là trùng hợp, em đang muốn đến phòng giáo viên tìm thầy, muốn hỏi một chút về nội dung trọng điểm trong chuyên mục.”
"À…… Một lát nữa thầy còn phải đi họp. Giáo sư Thương, nếu không cậu trước xem một chút giúp học sinh Hạ Nhã đi?”
Hạ Nhã lập tức bối rối......
Anh thật sự là giáo giáo giáo giáo giáo giáo….. viên mới tới? Cô nghe nói trình độ học vấn của Thương Ngao Liệt rất cao. Anh tốt nghiệp học viện y học đại học Havard, vừa lấy bằng tiến sĩ. Thật không nghĩ đến anh sẽ đến trường học của bọn cô làm giáo viên, đây không phải là đại tài tiểu dụng sao?
Thương Ngao Liệt sớm đoán được Hạ Nhã sẽ có biểu tình kinh ngạc, trên mặt vẫn trước sau như một rất bình tĩnh.
Giáo sư An không rõ chân tướng vẫn còn ở bên cạnh bổ sung nói rõ: “Thầy ấy là trợ giáo mới tới, có bằng tiến sĩ dược. Hạ Nhã, không phải em sẽ phải thi chuyên ngành về cái này sao? Đi theo thầy Thương học nhiều một chút, nói không chừng sao này thầy ấy còn trở thành thầy hướng dẫn của em đó.”
Lời này thật đúng là lời uy hiếp đến bản thân Hạ Nhã......
......
Hạ Nhã rất buồn bực, cô ngồi ở bên trong một phòng làm việc mới tu sửa xong lầu 4 khu lầu giáo viên nhắm nhìn bốn phía. Đều là một vài đồ trang trí đơn giản cần thiết, trên bàn trừ bỏ một cái máy vi tính, một ống đựng bút, trên giá sách ngược lại bày khá nhiều sách, không có quá nhiều đồ chơi, ước chừng là vừa mới đưa đến.
Nhưng làm cho Hạ Nhã buồn bực không chỉ là mưu kế giữa ba ba cùng Thương Ngao Liệt làm cô đoán không ra, mà cô càng buồn bực hơn chính là bản thân không thể đoán được người đàn ông này.
Xã hội bây giờ tuýp đàn ông như thế nào không có? Liếc mắt một cái Hạ Nhã liền có thể biết đối phương có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa. Nhưng bây giờ cái người thầy tên Thương Ngao Liệt đang rót trà cho cô đây, anh thật sự là không để ý tới cô rốt cuộc là tròn hay là dẹp.
Phải nói toàn thân Thương Ngao Liệt đều là ưu điểm, loại khí chất này, tuyệt đối là người xuất thân dòng dõi thư hương.
"Thầy Thương, làm sao anh lại tới trường chúng tôi dạy học?”
"Vì thực hiện di chúc."
Không được, việc này quan hệ trọng đại, Hạ Nhã quyết định hăng hái chiến đấu.
"Thương Ngao Liệt, anh cùng bat ôi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”
Thương Ngao Liệt ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhã, “Lúc tôi còn trẻ, ba em đã giúp tôi.”
"......" Những việc đã trải qua này sao lại nghe quen tai như thế? Hạ Đô Trạch giàu tình cảm cả ngày không có việc gì làm liền thích nơi nơi cướp của người giàu giúp người nghèo?
"Rốt cuộc tạisao ba lại muốn lập một di chúc như vậy?”
"Bác trai qua đời rất đột ngột, trước đó tôi cũng không ngờ tới.” Thương Ngao Liệt cũng không có trả lời Hạ Nhã ngay, suy nghĩ thật lâu mới trịnh trọng nói: “Tôi càng không biết trong di chúc của bác trai làm sao lại có liên quan đến tôi.”
Hai người bọn họ đều không giải thích đượcbị buộc lại với nhau, quyết định tương lai lẫn nhau?
Thương Ngao Liệt dường như khẽ thở dài một tiếng, giơ tay trái điều chỉnh gọng kiếng một chút, “Hạ Nhã, em tin tưởng ba em sao?”
Trong lòng Hạ Nhã nhéo một cái, nhớ tới những lời vị luật sư riêng của ba đã nói, cô suy nghĩ liền mở miệng: “Anh hẳn là muốn nói, ba làm như vậy….. bởi vì anh chính là người duy nhất ông ấy tin tưởng?”
Thương Ngao Liệt gật đầu: “Hạ tiểu thư, cho nên, tôi đồng ý thực hiện phần di chúc này.”
"......" Hạ Nhã không ngờ anh lại trực tiếp nói ra việc anh muốn cưới cô, cô không dám tin bản thân sẽ có lúc giống như một cô gái nhỏ e lệ như thế này.
Thế nhưng loại tâm tình này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, bởi vì cô phát hiện trong ánh mắt Thương Ngao Liệt không hề có chứa nửa phần tình cảm đối với cô.”
Anh giống như chỉ là thực hiện một lời hứa hẹn nhất định phải tuân thủ mà thôi!
Hạ Nhã chê cười: “Thầy Thương, hôn nhân không phải là trò đùa, muốn tôi lấy anh? Anh cũng không nhìn một chút bản thân mình có đáng hay không.”
Thương Ngao Liệt chỉ là thay đổi tư thế ngồi, đối với lời nói chứa đầy gai nhọn của Hạ Nhã căn bản một chút phản ứng cũng không có. “Tôi cũng không cần em quyết định ngay bây giờ.”
Rốt cuộc tại sao? Người này nhất định là có mục đích gì, không phải vì tài, càng không phải là vì sắc...... Chẳng lẽ...... Là công ty điều chế thuốc nhà họ Hạ cất giấu bí mật gì, anh ta cùng ba từng có quy tắc ngầm nào đó? Có phải là có thứ gì đó anh ta nhất định phải được tới tay?
Nghĩ đến công ty điều chế thuốc nhà họ Hạ, Hạ Nhã vừa nghĩ liền giống như một bỏ bóng bị đâm thủng xẹp xuống.
“Anh ngoài miệng thì nói dễ nghe, coi như là tôi có thể từ từ, nhưng…. Ai có thể trông coi công ty điều chế thuốc của ba tôi?”
"Công ty điều chế thuốc nhà họ Hạ?......"
Đúng, dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của ba cô......
Thương Ngao Liệt thoáng đâm chiêu, lát sau liền nói: “Em yên tâm, nó tạm thời sẽ không bị đóng cửa.”
Hạ Nhã ngẩng đầu lên mãnh liệt nhìn về phía Thương Ngao Liệt, cam đoan của anh làm cho trong lòng cô lại có một tia xúc động ấm áp. Bất quá rất nhanh, tia xúc động này liền bị bản thân bóp tắt.
Hai người không nói lời nào trong chốt lát, kế tiếp Thương Ngao Liệt tự tiện thay đổi đề tài, “Tại sao em lại muốn học dược?”
"...... Bởi vì tôi muốn giúp ba tôi.” Lý do của cô cho tới bây giờ chính là đơn giản lại kiên quyết như vậy.
"Hy vọng em có thể chuẩn bị tốt để thi nghiên cứu sinh, không nên để bác trai thất vọng.”
Hừ, vấn đề khó khăn lớn nhất trong đời cô tuyệt đối không phải xuất hiện trong bài thi, mà là người đàn ông trước mắt cô.
"Trước đó em muốn hỏi giáo viên của em về đề mục gì?” Thương Ngao Liệt giống như thi hành nghĩa vụ hỏi Hạ Nhã, “Nếu không có gì thì về sớm môt chút ôn tập đi.”
Hạ Nhã từ trên ghế sô pha mềm mại đứng thẳng lên, đi tới trước bàn làm việc của Thương Ngao Liệt. Hai bàn tay cô nặng nề đặt lên trền bàn, cúi người trừng anh, trong mắt là sự kiêu ngạo xinh đẹp.
"Tôi chỉ có một câu hỏi, đó chính là nếu để tôi phát hiện anh ở sau lưng tôi bày trò gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, THẦY. THƯƠNG!"
Thương Ngao Liệt phảng phất giống như dự liệu được địch ý của cô. Anh chỉ nghe, ngoài ra không có bất kỳ hưởng ứng nào.
Đáng tiếc Hạ Nhã cả vú lấp miệng em đã quên, nhà họ Hạ còn có một “Hạ Phàm”. Cô ta là người em họ không có liên hệ máu mủ của cô, cũng là thiên địch của cô.
Khi Hạ Nhã tuyên bố bản thân cùng Thương Ngao Liệt không thể cùng tồn tại, Lãnh Dương cùng anh em của hắn đến sân tập bắn Đông Phương giết thời gian.
Luật sư Tiêu đặt điện thoại xuống, đặt súng trường trước mặt mình, quay đầu lại phát hiện Lãnh Dương ngồi một mình nhìn màn hình điện thoại ngây người.
Thằng nhóc này khi nào thì bắt đầu chỉ có bao nhiêu điểm đó tiền đồ rồi?
"Cậu trở về đột ngột như vậy, cấp trên không làm khó dễ cậu sao?”
"Bọn họ không để tôi đi, tôi sẽ lập tức từ chức không làm.”
"Cậu cũng đã sớm không muốn làm đi.” Luật sư Tiêu nháy mắt ra hiệu cười Lãnh Dương.
Nếu không phải lần này đột ngột xảy ra chuyện, hắn còn có thể kéo dài bao lâu mới bằng lòng đối mặt với chuyện tình cảm trong lòng mình?
Trong sân tập bắn có một đám người trẻ tuổi rất huyên náo, mấy cô gái xinh đẹp cố ý nói chuyện lớn tiếng thu hút sự chú ý của hai người bọn họ. Nhưng Lãnh Dương căn bản lười nhìn người khác một cái, hắn nắm chặt điện thoại trong tay, nhớ lại từng chút từng chút thời điểm ba năm trước cùng chung sống với cô nhóc kia.
Khi đó, cũng chính là vào tháng trăng tròn như vầy, thời tiết thành phố Tây Linh giá rét, Lãnh Dương được Hạ Đô Trạch giao cho nhiệm vụ làm bảo vệ cho đại tiểu thư nhà họ Hạ. Mới đầu là bởi vì bị một đám du côn ác ý uy hiếp, Hạ lão gia để hắn mỗi ngày một tấc cũng không được rời khỏi Hạ Nhã. Cũng may chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, hơn nửa năm sau cảnh giới được giải trừ. Lãnh Dương lần nữa rời nước làm việc.
Hắn cũng cho là trong lòng mình, cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ tùy hướng hay giận dỗi. Nhưng ở một nơi khác bên kia Thái Bình Dương, một góc nào đó trong tim đã dần dần thay đổi, phát hiện không cách nào không nhớ đến cô.
Mà cái người đàn ông vừa nhìn liền biết là người không hiểu tình cảm làm sao có thể hiểu cô?
Đáy mắt Lãnh Dương thoáng qua tia lạnh lẽo. Lần nữa hắn cầm lấy tập tài liệu bản thân đang nắm giữ, chữ nào đen trên trang giấy trắng làm cho tâm tình của hắn càng không vui. Người đàn ông tóc ngắn màu đen, mang gọng kính trong hình hiển nhiên là Thương Ngao Liệt, mấy tờ tiếp theo tất cả đều là một số thông tin căn bản thuộc về anh.
Đáng tiếc, đều không phải là thứ Lãnh Dương muốn…. Luật sư Tiêu thấy thế, lên tiếng muốn hắn bớt buồn: “Cậu cho thời gian quá ít, hơn nữa nhà họ Thương cũng không phải là gia đình bình thường, bối cảnh gì đó…. Nhất thời cũng không thể tra rõ ràng.”
Lãnh Dương “bộp” một tiếng khép lại sấp tài liệu, ném trên bàn, “Quên đi, tự tôi nghĩ cách.”
Dù là tìm thám tử tư, hắn cũng muốn tra rõ ràng bí mật của Thương Ngao Liệt.