Hôn Nhân Ngọt Ngào: Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều

Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều - Chương 236




Nhưng thật ra cũng không để ý cho lắm, vỗ vỗ bả vai ở một bên.

“Thôi bỏ qua đi, người ta cũng không dễ dàng gì, cô ta tới nơi này để làm việc lại xịt loại nước hoa có hương vị kém như thế, có thể thấy được sinh hoạt thường ngày cũng không khá giả mấy, thôi bỏ đi.”

Sắc mặt của người phụ nữ nghe vậy thì tối sầm lại.

Đây là mà là cầu tình gì, là hại người thì đúng hơn.

Chọc tức cô ta còn chưa tính, bây giờ còn cố ý đụng vào cô ta.

Vu Tịch ngồi xuống tỏ vẻ vô tội.

Cô ta nhìn Vu Tịch tức giận nói: “Cô … cô có ý gì vậy.”

Vu Tịch nói: “Làm gì, tôi là nói mọi người ra đây bán cũng không dễ dàng…..”

“Cô … cô tại sao lại mắng chửi người khác như vậy cơ chứ.”

Cố Tân Tân ở phía sau hừ nhẹ: “Mắng cô là bởi vì sợ đánh cô thì cô chịu không nổi.”

Cô gái kia mặt mày xanh mét, lúc này Hạ Tử Minh cười lạnh tanh, nói thật ra, chọc phải hai bà hoàng này đúng là, không động thủ xem như là đã coi đến thân phận phụ nữ của cô ta rồi đi.

Cô gái nhìn Hạ Tử Minh, còn muốn làm nũng cầu tình, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Tử Minh trừng lại đây, đã bắt đầu có chút sợ hãi.

cố Lâm Hàn lúc này đã sớm đứng lên, kiểm tra xem Vu Tịch có vấn đề gì hay không.

“Đụng phải không?”

Cô lắc đầu: “Cũng được.”

Cố Tân Tân nói: “Cũng được cái gì, còn không biết là khi đụng phải có nhiễm nấm mốc gì hay không.”

Cô gái kia đen mặt, bị chọ tức mà không làm gì được chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt nhìn Hạ Tử Minh nói: “Em đã xin lỗi rồi, cô ấy … cô ấy nói như vậy cũng thật quá đáng đi.”

Hạ Tử Minh nói: “Hừ, cô ấy nói không sai.”

Cái gì?

Cô gái tức giận nhìn Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh nói: “Không đánh cô đã là tha cho cô rồi, đây là anh em của tôi, cô còn nói có thể đánh tôi, quá đáng? cô là chưa từng thấy qua sự quá đáng à!”

Người cô gái kia run lên.

Cô gái này so với Vu Tịch, thật là không có cách nào so sánh được.

Thái độ của Hạ Tử Minh cũng hoàn toàn là biểu đạt ý tứ này.

Làm cô gái bên cạnh, đi theo xem cũng không dám lên tiếng nữa.

Hạ Tử Minh kia hừ nhẹ nói: “Cũng không nhìn xem mình có cái đức hạnh gì, vẫn còn ở ncú này chèn ép Vu Tịch.”

ở trước mặt Vu Tịch tới quyến rũ cố Lâm Hàn.

Cũng không nhìn xem, cô ta có thể so cùng Vu Tịch sao?

Cố Lâm Hàn nhẹ tay xoa xoa chỗ Vu Tịch vừa mới bị chạm qua, sau đó mới cùng mọi người nói chuyện.

“Tử Minh, để cho mọi người ra ngoài hết đi quá ồn rồi.”

Hạ Tử Minh nghe xong, đối người bên

cạnh nói: “Nghe thấy chưa, còn không đi.”

Mấy người nhanh chóng xám xịt rời khỏi.

Cố Tân Tân hừ nhẹ: “Nhìn anh xem, Hạ Tử Minh nhìn xem anh trêu chọc phải cái dạng người như thế nào đi.”

Hạ Tử Minh cười gượng nói: “Liên quan gì tới anh! Anh là nhìn thấy nơi này có đồ ăn ngon mới đến, ai biết những người kia…”

“không phải là do anh bình thường rất phóng túng sao, thế nên mới để cho đám ruồi bọ đó theo đến tận đây, anh xem bọn họ tại sao lại kgoong đi theo những người khác, hừ cũng không nhìn xem chính mình có bộ dáng gì, không tự mình hiểu lấy.”

Hạ Tử Minh lẩm bẩm: “Em nhìn xem nơi này còn có những người khác, em không thấy anh đẹp trai à.”

Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch một bên.

Kỳ thật, nói thật ra, Vu Tịch so đa số các cô gái khác xinh hơn rất nhiều.

Vừa nãy mây cô gái kia tiên vào cũng không thể so được một phần của Vu Tịch.

Chỉ nhìn Vu Tịch một cách đơn thuần, bởi vì quá quen nên mới lười chả muốn nghĩ đến những cái này.

Khi nhìn thấy cô trong đám người thì cảm thấy da cô trắng như bạch ngọc vậy, không có ánh mặt trời chiếu xuống nhưng vẫn phát sáng giống nhau, thoạt nhìn dịu dàng, mang theo ánh sáng rực rỡ, hạ mi xuống, đuôi mắt hẹp dài cùng đôi môi căng mọng, trên môi tuy chỉ có 1 lớp son dưỡng mỏng nhưng vẫn rất là xinh đẹp

Cố Lâm Hàn nhìn cô hơi hơi mỉm cười.

Nghĩ đến lần đầu tiên khi quen biết cô đem chính mình lột sạch, cũng là có nguyên nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.