“À, mấy ngày trước chúng tôi vẫn nói, trực tiếp mua cho Vu Tịch một căn, còn chưa có đi xem nhà, đến lúc đó cho hai đứa vào ở.”
“Hả?” Gia đình họ hào phóng như vậy? Bà ta mới không tin: “Chúng tôi không chấp nhận chỗ ở lung tung lộn xộn hay xa xôi hẻo lánh gì đó đâu.”
“Đương nhiên là không, chỉ ở quanh đây. Biệt thự nơi Lâm Hàn đang sống, bên cạnh còn có một tòa nhà nhỏ theo kiến trúc phương Tây, trên dưới rộng hơn bốn trăm mét vuông, đủ cho một nhà ba người, tôi đã hỏi qua rồi, khá tốt, không có gì thay
đổi, thì chuẩn bị mua cho bọn trẻ.”
Đôi mắt của Tô Hành lập tức trừng lớn. Thật hay giả…
Gần đây…
Có hẳn chỗ ở bên Tử Uyển sơn trang.
“Vậy xe…” Tô Hành hoài nghi, hỏi thêm một câu.
“À, xe thì thật sự không cần mua, chủ yếu là do Lâm Hàn có mấy chiếc xe mà chưa từng lái bao giờ. Thằng bé thường không biết tiết kiệm, mua lại không lái… Sau này đã kết hôn, cũng không thể tiêu tiền lung tung như thế này nữa.”
Cố Lâm Hàn ử bên kia tùy ý đáp một tiếng vâng, buổi tụ họp này vốn là để trưởng bối trong nhà nói chuyện, còn bọn họ nghe theo là được.
Vự chồng nhà họ Vu liếc mắt nhìn nhau.
Tất nhiên Vu Tân Nông hiểu rằng gia đình này xem ra thực sự muốn hỏi cưới Vu Tịch,
cũng đồng ý với tất cả những điều kiện này.
Tô Hành trong lòng không thể tin được.
Vậy mà nói cái gì cũng đều cho.
Vu Tịch có gì mà họ sẵn lòng chi nhiều như vậy.
Yêu cầu gì cũng đáp ứng, họ lại còn dễ nói chuyện như thế.
Tô Hành cảm thấy kỳ quái, nhưng lại bị chặn một hồi, không biết nên nói cái gì.
Tô Hành cười cười, những gì bà ta vừa rồi nói rất khó nghe, nhưng lúc này lại không nói nên lời, trông vô cùng xấu hổ.
Sau khi thảo luận tốt về chuyện này, Thư Nhã nói: “Trong nhà đã chuẩn bị bữa ăn, chúng ta đã nói xong chính sự, ăn một bữa ăn ngon rồi nói sau.”
Vu Tân Nông vội vàng nói: “Làm phiền mọi người quá rồi.”
Mắt Tô Hành khẽ động, bà ta nhìn nơi này
với vẻ mặt nghi ngờ.
Vu Điềm ở bên cạnh trong lòng sớm đã buồn bực.
Vậy mà mua cho Vu Tịch nhà ở, xe hơi.
Căn nhà kia, vừa nghe Thu’ Nhã nói xong, cô ta đã ước tính, như thế nào nó cũng có giá mấy ngàn vạn, thậm chí đến trăm triệu.
Nói mua là mua, còn nói là cho Vu Tịch.
Làm sao có thể hào phóng với cô ấy như vậy.
Vu Tịch thà tin rằng họ đang gạt người.
Vu Tịch ở bên cạnh nghe, tại vì người mẹ đáng xấu hổ của mình mà cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Người khác đều vì suy nghĩ cho con gái của mình, dù cho không thích đối tượng kết hôn, nhưng sẽ cho nhà người ta đủ mặt mũi, để tránh cho sau này con gái mình bị mang ra bàn tán.
Nhưng đến cô thì tốt lắm…