Hôn Nhân Ngọt Ngào: Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 68




Chương 68 không chịu nổi cô làm nũng

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vu Tịch dậy đi học.

Cổ Lâm Hàn cũng ngồi vào bàn ăn ăn sáng. ở đây chỉ còn một mình dì dọn dẹp phòng và nấu nướng, chiều tối mới về. Lần đầu tiên nhìn thấy Vu Tịch còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ dì giúp việc đã quen.

Cô ngồi xuống, nhìn dì Chu: “Dì Chu, cháu muốn ăn cơm chiến laoganma.”

Dì Chu không biết nên nói gì: “Chuyện này, có laoganma, nhưng…

Bà ấy nhìn Cổ Lâm Hàn ở một bên.

Cổ Lâm Hàn đang cầm bánh mì, quệt mứt trái cây, ăn trứng luộc, thực hiện bữa sáng kiểu Pháp chính thống.

Cổ Lâm Hàn nói: “Sáng sớm không được phép ăn những thứ có mùi nặng như vậy.”

Vu Tịch nghe vậy lập tức mở miệng nói: “Ăn giống anh thì cả ngày hôm nay sẽ không có sức, làm sao có sức đi học được? Dì Chu, đừng nghe lời anh ta, làm cho cháu, chỉ làm cho một mình cháu thôi.”

Nhưng…

Mùi vị kia cũng khá nặng.

Bởi vì hiểu biết cậu chủ nhà mình, đừng nhìn cậu ấy giống một cậu bé, nhưng yêu cầu đối với mỗi trường sống vẫn luôn khá lớn.

Đặc biệt là mùi vị, nếu ở trong nhà có mùi lạ thì không được.

Dì Chu khó xử nhìn Cổ Lâm Hàn,

Cổ Lâm Hàn nói: “Không được, mùi quá nặng.”

Vu Tịch mím môi đi đến bên cạnh Cổ Lâm Hàn. “Cổ Lâm Hàn, Cổ Lâm Hàn, đây không phải là tôi muốn ăn, mà là đứa bé trong bụng tôi muốn ăn. Chỉ là bây giờ bé không thể nói chuyện, nên mới bảo tôi muốn, khẩu vị nặng như này cũng không thể trách tôi, chỉ có thể trách hạt giống của anh có khẩu vị nặng, đúng không, đúng không.”

Cổ Lâm Hàn nhìn xuống bàn tay cô đang lắc lư.

Cô nắm lấy tay anh, lắc qua lắc lại. “Được không, được không, anh nhìn xem, hạt đậu của anh biểu tình ở trong bụng của tôi.” 11 11

Những lời này nghe có vẻ hơi… kỳ cục.

Anh bị cái đồ lưu manh này quấy rầy, không có cách nào, cau mày đẩy tay cô ra: “Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa.”

Anh ngẩng đầu gật đầu với dì Chu.

Dì Chu nghe vậy liền vội vàng nói: “Vâng, vậy tôi sẽ làm ngay.”

Vu Tịch nghe vậy liền vui vẻ trở lại vị trí ban đầu của mình. “Hì hì, quá tốt.”

Cô rất thèm, liếm miệng, hai tay đung đưa trên bàn, hớn hở bắt đầu chờ cơm chiên laoganma đến.

Cổ Lâm Hàn lắc đầu không nói nên lời.

Chỉ với một món cơm chiên, lại có thể rung đùi đắc ý như vậy, thật hết cách với cô. Chỉ là, nhìn thấy cô vừa lòng như vậy, anh chỉ có thể bất lực thở dài.

Chỉ cần cô thành thật đừng gây rắc rối với anh là tốt rồi.

Người phụ nữ này, lúc lắc người ta thật sự phiền chết đi được.

Vu Tịch đã ăn no, vui vẻ chuẩn bị đến trường.

Cổ Lâm Hàn đưa cô đến cửa: “Nếu cô lại gây chuyện, tôi sẽ không tha cho cô.”

“Biết rồi biết rồi.”

Vu Tịch vớ lấy cặp sách của mình chạy vào trường. Cổ Lâm Hàn nhịn không được khoé miệng hơi nhếch lên.

Mặc dù ầm ĩ một chút, nhưng rất dễ nuôi, chỉ một bát cơm chiến laoganma đã làm cô vui vẻ hớn hở như vậy.

Mà ở nhà, dì Chu đang dọn dẹp cơm chiên laoganma, nhìn Vô Ưu nói: “Rốt cuộc cỗ Vu này có địa vị như thế nào?” Vẻ mặt Vô Ưu đờ đẫn: “Chỉ là, cô Vu.”

Dì Chu nói: “Cậu không biết đâu, vậy mà sáng nay cậu chủ nhà chúng ta để tôi làm cơm chiến laoganma, thật sự đã đổi tính, nói chuyện tốt như vậy, doạ tôi sợ ”

Vô Ưu tiếp tục uống trà với vẻ mặt đờ đẫn. “Không sao, bà quen thì sẽ tốt thôi.”

Vô Ưu nói: “Bà còn chưa nhìn thấy chuyện khiến bà càng sợ hơn đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.