Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 47




Tần Tiêu không muốn để Ngụy Thất phát hiện ra tâm trạng không tốt của mình, cố gắng làm như không có chuyện gì quay lại phòng. Ngụy Thất đang nằm trên giường xem tạp chí nhẹ giọng hỏi:" Điện thoại của ai vậy?"

"Của mẹ anh, hỏi thăm chúng ta dạo này thế nào ấy mà." Tần Tiêu không nói cho cậu nghe nội dung cuộc điện thoại.

Ngụy Thất khẽ ngẩng đầu, phát hiện trong mắt Tần Tiêu có gì rất lạ, nhưng cậu không muốn hỏi nhiều; buông tạp chí trong tay xuống:" Em mệt rồi, ngủ một lát đây."

"Anh nằm với em." Tần Tiêu vừa nói, vừa nằm xuống bên cạnh Ngụy Thất, tỉ mỉ giúp cậu đắp chăn, lại hôn một cái lên môi cậu:" Đợi em ngủ dậy, mình cùng đi siêu thị nhé?"

Ngụy Thất không từ chối, chỉ nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, hai ngày nữa chắc anh phải đi thành phố H một chuyến." Tần Tiêu dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của cậu: " Em phải cẩn thận, tan ca thì đừng ở ngoài nhiều. À, Lương Tân mỗi ngày đều đến đón luật sư Văn, để anh nhờ cậu ta một chút nói cậu ta thuận đường đưa em về nhà luôn."

"Không cần đâu, em không muốn làm phiền sếp Lương và luật sư Văn. Ngại lắm." Ngụy Thất hơi cúi đầu, ngón tay bên trong chăn không kìm được mà níu lại:" Anh đi khoảng bao lâu?"

"Không nói trước được. Thuận lợi thì hai ngày là có thể về rồi." Tần Tiêu cũng không muốn để Ngụy Thất ở nhà một mình, dù gì chuyện của Thẩm Mi cũng chưa giải quyết dứt điểm. Người đàn bà này sẽ làm chuyện gì tiếp theo thì chẳng ai nói chắc được.

Ngụy Thất biết Tần Tiêu đang lo, nhưng cậu không muốn vì mình mà cản trở công việc của hấn:" Em có thể tự chăm sóc mình được."

"Anh biết, nhưng Thẩm Mi..." Tần Tiêu phát hiện ra Ngụy Thất sẽ khó chịu khi nhắc đến tên của mẹ mình; thế nên hắn liền thay đổi:" Anh lo bà ta sẽ gây rắc rối cho em. Hay là em xin nghỉ vài ngày đi với anh đi?"

Ngụy Thất cảm thấy đề nghị của Tần Tiêu có hơi buồn cười:" Em đã sắp ba mươi rồi, không phải là ba tuổi. Anh định dán em lên người anh đấy à?"

"Như vậy không phải rất tốt sao? Anh muốn mỗi ngày em đều dính trên người anh." Tần Tiêu cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi hồng của cậu nhẹ giọng nỉ non:" Có thế anh mới không lo em chạy đi mất."

Người mình thương yêu ở cạnh bên, bất an trong lòng cũng giảm đi một nửa.

"Anh là đồ ngốc hả?" Ngụy Thất cao giọng nói:" Em thì có nơi nào có thể đi đâu?"

"Nơi nào cũng không được đi." Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Thất, lực ôm rất mạnh như muốn khảm sâu đối phương vào tận xương tuỷ:"ở bên cạnh anh."

đọc full tại wordpress của mình, link ở phần giới thiệu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.