Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 17




  “Này.” Tiếng nói của Tô Trạm cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Tiêu, “Cậu còn định nhìn bao lâu?”

  Tần Tiêu nắm chặt điện thoại, gọi cho Ngụy Thất biết bao nhiêu cuộc, không ai bắt máy, cuối cùng phát hiện là đi cùng người đàn ông khác. Tần Tiêu máu dâng lên não, hắn muốn xông đến hỏi cho rõ ràng, nhưng cũng giữ được chút lý trí.

“Muốn hỏi thì đi qua hỏi đi.

  Gương mặt Tần Tiêu ôn hòa, đáy mắt âm trầm, “Không cần đâu.”

  Tô Trạm cười cười, nhìn bộ dạng làm ra vẻ bình tĩnh của Tần Tiêu, thật là thú vị.

  “Miệng thì nói không mà làm ra vẻ muốn ăn thịt người quá vậy?” Tô Trạm không sợ chết ở trước mặt Tần Tiêu nói, “Cậu đang ghen.”

  Ngụy Thất dụi dụi mắt, mắt trái cứ nháy không ngừng, thế nhưng không lấy ra được hạt bụi nào. Cao Dật nhìn thấy mắt Ngụy Thất đỏ hoe, chìa tay ngăn tay Ngụy Thất đang dụi mắt lại, “Đừng dụi nữa, nhiễm khuẩn bây giờ, để em giúp anh xem thử, chắc là bụi bay vào rồi.”

  Cao Dật ngồi dậy, đi qua bên cạnh Ngụy Thất, còn chưa kịp làm gì, phía sau lại truyền đến giọng nói của Tần Tiêu, “Hai người đang làm cái gì?”

  Tuy Ngụy Thất chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, nhưng dựa vào giọng nói cậu vẫn nhận ra đối phương là Tần Tiêu.

  Cao Dật muốn giải thích, nhưng ánh mắt băng lãnh của Tần Tiêu đã quét tới bàn tay Cao Dật đang bắt lấy tay Ngụy Thất, giọng nói Tần Tiêu trầm thấp, “Buông tay ra.”

  Ánh mắt càng lúc càng khó chịu, con ngươi vì đau lòng mà ẩn lên một tầng hơi nước. Cao Dật tim đập nhanh, ngồi dậy nhường vị trí cho Tần Tiêu. Tần Tiêu ngồi bên cạnh Ngụy Thất, rất tự nhiên xoay qua, giọng nói dịu dàng, “Để tay xuống nào, anh xem giúp em.”

  Khó có khi Ngụy Thất nghe lời mà buông tay, ngón tay Tần Tiêu tinh tế chạm lên mi mắt của Ngụy Thất làm cho mắt càng to lên, quả nhiên bên trong có một sợi lông mi.

  “Em nhắm mắt từ từ lại, lông mi sẽ tự trôi ra thôi.” Tần Tiêu đã từng gặp qua tình huống này, càng dụi thì càng khó chịu, ngược lại nhắm mắt lại một chút, nó sẽ tự động trôi ra.

  Ngụy Thất nghe theo lời của Tần Tiêu chầm chậm nhắm mắt lại, quả nhiên lúc mở mắt ra, trong mắt đã không còn cảm giác khó chịu như lúc trước nữa. Tần Tiêu lấy khăn giấy trên bàn, giúp Ngụy Thất lau đi nước mắt đọng trên mi, Cao Dật đứng ở một bên không cam lòng nhìn.

  Bên kia đồng chí Tô Trạm bị Tần Tiêu vứt lại đang gọi phục vụ đến để chọn món, y là người sẽ không bạc đãi bản thân. Không thể vì việc bị Tần Tiêu vứt lại đi theo vợ  mà bỏ đói mình, làm người vẫn nên ăn trước rồi tính. 

  “Sao anh lại ở đây?” Ngụy Thất đẩy đẩy Tần Tiêu ra.

  “Anh với Tô Trạm mới gặp khách hàng xong, đang ăn cơm ở đây.” Tần Tiêu nhếch nhếch khóe miệng, “Không ngờ lại vừa khéo gặp được em và đồng nghiệp của em.”

  Tần Tiêu cố tình vòng tay qua eo Ngụy Thất bấm một cái, Ngụy Thất nhất thời trừng mắt nhìn đối phương, động tác này trong mắt Cao Dật càng giống như thể hiện tình cảm của tình nhân.

  “Thất Thất, em không định giới thiệu sao?” Tần Tiêu không quan tâm đến cái liếc mắt của Ngụy Thất, cố ý gọi cái tên thân mật của Ngụy Thất trước mặt Cao Dật, “Đây có lẽ là lần thứ ba gặp rồi, trước đây vị đồng nghiệp này có đến nhà thăm em rồi.” 

  Cao Dật không nghĩ tới Tần Tiêu sẽ nói đến việc gặp nhau ngày hôm ấy, lời nói nhẹ nhàng như gió dường như không hề quan tâm đến sự xuất hiện của y, thậm chí có thể nói không thèm để tâm đến y.

  Tần Tiêu trên thương trường nổi tiếng ra tay độc đoán, trước mắt lại là bộ dạng dịu dàng vô hại, một khi đã rơi vào cạm bẫy của hắn, e rằng sẽ thịt nát xương tan. Cao Dật bắt đầu lo lắng, Ngụy Thất có biết Tần Tiêu là dạng người như thế này không?

  Không đợi Ngụy Thất mở miệng, Cao Dật đã tự giới thiệu trước, “Lần trước không kịp giới thiệu với anh Tần, tôi là Cao Dật.”

  “Cậu biết tôi?” Lời của Cao Dật khiến cho Tần Tiêu có hơi bất ngờ.

  “Anh Tần trên thương trường cũng tính là nhân vật có tiếng tăm, đương nhiên tôi đã từng nghe đến.”

  Tần Tiêu nhướng mày, lời nói của Cao Dật không giống như đang khen, trái lại có mấy phần khinh thường, Ngụy Thất cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, cậu chuyển đề tài nói, “Không phải anh cùng ăn với Tô Trạm sao? Người đâu rồi?”

  “À, đang ăn ở bên kia.” Tần Tiêu chỉ về phía Tô Trạm đang ngồi ở bàn trong góc khuất, “Cậu ta thì không bỏ đói mình bao giờ đâu.”

  Ngụy Thất đang muốn tìm cách để đuổi Tần Tiêu đi, “Đã cùng nhau đến thì sao anh không ăn cùng anh ta đi?”

  Tần Tiêu kề sát bên tai Ngụy Thất, dùng thanh âm chỉ có mình cậu có thể nghe nói, “Anh muốn ăn cùng em hơn.”

  Sau khi Tô Trạm ăn no uống say liền nhàn nhã ngồi nhìn bên phía bàn cơm ba người kia, cũng may mà da mặt Tần Tiêu đủ dày, lúc nãy còn phát hỏa muốn giết người, gặp Ngụy Thất xong liền biến thành một người đáng thương vô hại. Nhìn Tần Tiêu lúc này Tô Trạm thực sự chịu không nổi, đây có còn là Tần Tiêu mà y quen không vậy?

  Bữa cơm đang yên lành bỗng có sự xuất hiện của Tần Tiêu, Ngụy Thất ăn cái gì cũng không còn khẩu vị nữa.

  Không dễ dàng gì mới kết thúc được bữa cơm, Ngụy Thất và Cao Dật định quay lại công ty, Tần Tiêu lại lấy lý do có chuyện cần bàn với Ngụy Thất giữ cậu ở lại. Cao Dật không muốn đi một mình nên nói với Ngụy Thất, “Luật sư Ngụy, em chờ anh ở cổng.”

  Tần Tiêu không giữ lại chút mặt mũi nào cho Cao Dật, “Không cần làm phiền cậu Cao, lát nữa tôi lái xe đưa Thất Thất về.”

  Giữa tình thế như thế này, để không gây khó cho đôi bên, Ngụy Thất nhẹ giọng nói với Cao Dật, “Không sao, Cao Dật, cậu về trước đi, lát nữa gặp ở công ty.”

  Ngụy Thất đã nói như vậy, Cao Dật cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, “Vậy lát gặp.”

  Cao Dật vừa đi khỏi, Ngụy Thất đã hất tay của Tần Tiêu ra, giọng nói lạnh lùng, “Tần Tiêu, rốt cục thì anh muốn làm cái gì? Anh là muốn tôi ngay cả niềm vui cùng bạn bè cũng không thể có được nữa sao?”

  “Sao em lại nói như vậy? Anh không hề cướp đi niềm vui của em?” Tần Tiêu muốn an ủi Ngụy Thất, gương mặt dịu dàng mỉm cười, “Anh thương em còn không hết nữa mà.”

  “Tần Tiêu, anh…” Ngụy Thất thực sự bị Tần Tiêu làm cho tức chết, “Mặt anh cuối cùng là làm bằng cái gì vậy? Tại sao có thể dày như thế?”

  Tần Tiêu vỗ nhẹ lưng Ngụy Thất để giúp cậu thuận khí, “Được rồi, đừng tức giận, tức giận hại cơ thể.”

  Ngụy Thất nghiến răng nói, “Không nhìn anh thì tôi có thể sống đến trăm tuổi.”

  Ngụy Thất đối xử lạnh lùng với hắn đây không phải là lần đầu tiên, Tần Tiêu đã xem như thói quen hằng ngày, hắn lấy trong túi ra thuốc bôi và bông băng lúc nãy mua ở tiệm thuốc, “Lúc nãy anh có qua nhà thuốc mua một ít thuốc bôi sẹo, nghe nói tác dụng rất tốt.”

  Bản tính của Ngụy Thất là ăn mềm không ăn cứng, Tần Tiêu bắt lấy tay của cậu, thuốc mỡ lành lạnh được Tần Tiêu nhẹ nhàng xoa lên từng vết thương, cảm giác mát mát thấm vào từng thớ thịt. Tuy Tô Trạm biết rõ tính cách của Tần Tiêu, nhưng nhìn thấy hắn quan tâm đến Ngụy Thất nhiều như vậy thật sự có hơi hoảng.

  Bên ngoài thì mạnh miệng chơi đùa qua đường, kết quả càng ngày càng hãm sâu.

  Bôi thuốc xong, Tần Tiêu lại băng cho Ngụy Thất một lớp băng mỏng để tránh cho cậu không cẩn thận đụng vào thuốc. Tô Trạm nhìn thấy Tần Tiêu chăm sóc cho Ngụy Thất xong, mới đi đến trước mặt hai người cười hihi, “Tần Tiêu, chúng ta nên đi thôi nhỉ?”

  Ngụy Thất và Tô Trạm cũng xem như có duyên, không phải là quen biết nhiều nên chỉ gật đầu xã giao.

  Tần Tiêu nhìn đồng hồ treo trên tường ở nhà hàng, đã 1h30 rồi. Thời gian nghỉ trưa của Ngụy Thất cũng sắp hết. Trên đường về công ty Ngụy Thất, Tô Trạm phụ trách lái xe, Tần Tiêu và Ngụy Thất ngồi ở ghế sau.

  Lúc gần đến nơi, Tần Tiêu đột nhiên nghiêng người ôm eo Ngụy Thất, vội vàng hôn cuồng nhiệt khiến Ngụy Thất không kịp tránh. Tô Trạm nhìn thấy cảnh này trên kính chiếu hậu trước tiên là chép miệng một cái, sau đó cố ý giảm tốc độ xe, giống như là tạo cơ hội cho Tần Tiêu và Ngụy Thất.

  Đầu óc choáng váng cùng hương vị ngọt ngào khiến cho người ta choáng váng, tin tức tố omega của Ngụy Thất như virus lan truyền trong không khí với tốc độ kinh người, khiến cho Tô Trạm xém chút nữa có phản ứng. Tô Trạm không còn cách nào bèn đột nhiên tăng tốc, lái một mạch đến công ty của Ngụy Thất, sau đó ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí triền miên mập mờ, “Luật sư ngụy, đến công ty cậu rồi.”

  Lời của Tô Trạm như một gáo nước lạnh dội xuống, khoảnh khắc này Ngụy Thất đột nhiên bừng tỉnh, cậu đến cùng là bị thế nào vậy?

  Ánh mắt Tần Tiêu băng lãnh đảo qua nhìn như thể Tô Trạm vừa phá hỏng đi chuyện tốt của hắn, Tô Trạm bất giác rùng mình, không phục oán thầm: nhìn cái gì, lão tử đây cũng không phải bị bệnh liệt dương, hai người ban ngày ban mặt trong xe làm chuyện này, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả?

  Ngụy Thất hoảng loạn nhảy xuống xe, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, lúc vào thang máy, cậu cứ liều mạng vỗ vỗ mặt hi vọng có thể xua đi khí tức của đối phương trên cơ thể mình.

  Trái tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài, loại cảm giác này khiến cho người ta say đắm, giống như quay về khi cậu học đại học, vào thời khắc cậu gặp Diệp Dung Sâm lần đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.