Edit: Yuu | CHƯA BETA
-
Sau khi trưởng thành, bạn trở thành tôi, tôi trở thành bạn.
Chiến Việt cho rằng mình có thể vui vẻ ở bên cạnh An An, sau đó đến tuổi lại kết hôn, nhưng cậu không thể nào ngờ tới rằng, hai người cũng có ngày chia xa.
Đó là một buổi chiều mùa thu.
Lá phong trong sân trường đã đỏ, trong lòng Chiến Việt bưng trà sữa đậu đỏ mua cho An An, bước chân vội vàng.
"An An! Anh mua trà sữa cho em đây, uống đi, nhân lúc còn nóng... Em sao thế?" Chiến Việt hoảng sợ, "Sao lại khóc thế này?"
An An ngẩng đầu lên, lộ ra hốc mắt đỏ bừng: "Chiến Việt, em không thể đi học ở đây nữa."
"Cái gì?!" Trà sữa trong tay rầm một tiếng rơi trên mặt đất, mặt Chiến Việt đột nhiên trắng bệch, "Em muốn đi đâu? "
An An lau nước mắt, khàn giọng nói: "Anh trai em gặp chuyện không may, chúng em đều phải chuyển đến một quốc gia khác, bọn họ nói gì em cũng không nghe hiểu, dù sao em cũng phải đi."
"Anh không muốn em đi!" Chiến Việt ôm lấy An An, vội vàng nói, "Em, em có thể không đi không? Anh sẽ nuôi em! Gia đình anh có tiền!"
"Không được " An An lắc đầu, "Em phải đi, trong nước không an toàn... Em không thể nói nhiều, anh trai em đang còn đang chờ ở cửa, em phải đi ngay đây." Cậu nhóc dùng sức ôm lấy Chiến Việt, hôn lên má cậu: "Chăm sóc cho tốt gấu lớn của em, chờ em đến tìm anh."
"An An!"
"Nên đi rồi, An An." Một âm thanh lãnh đạm bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng, hai người lập tức ngẩng đầu, Chiến Việt ngước nhìn lên, chỉ thấy một Alpha thân hình cao lớn.
"Em đi ngay đây, anh trai." An An dụi mắt, một tay bị Alpha kia lôi kéo, tay kia dụi mắt, khóc lóc nói, "Chờ em, em sẽ đến cưới anh!"
Anh trai An An: "..."
Tuy rằng đã sớm biết An An cùng một thằng nhóc Alpha chơi trò chơi tình yêu gia đình, có điều lúc chính tai nghe được nhóc con thẳng thắn thề như vậy... Trong lòng anh trai vẫn cảm thấy bất ngờ xen lẫn khó chịu.
Huống chi Alpha kia thoạt nhìn hơi ngu ngốc, làm sao xứng với em trai bảo bối của mình?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Alpha càng lạnh lẽo, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Chiến Việt đỏ bừng hai mắt, không đợi cậu nhóc nói gì đó, lập tức lôi kéo An An xoay người rời đi.
Đi chưa được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh khóc lóc: "Anh sẽ chờ em! Em phải quay lại! "
"..."
"Cho nên chuyện này rốt cuộc là sao?" Chiến Thần nhìn Chiến Việt được vợ bé nhỏ của mình ôm vào trong ngực, bĩu môi nói, "Đây là nguyên nhân khiến em biến thành dáng vẻ ngu ngốc này à?'
"Anh mới ngu ngốc ấy!"
"Câm miệng ngay, đồ yếu đuối."
"Ai là đồ yếu đuối chứ!'
Chiến Thần nhàn nhã nhướn mày: "Ai khóc thì chính là đồ yếu đuối."
"Anh không hiểu!" Chiến Việt khóc càng dữ dội, kích động đến mức nước mũi thổi bong bóng.
Hứa Nặc: "Phụt... Khụ, đừng khóc, mặc kệ anh trai em đi, ngoan, lau nước mũi nào."
Chiến Việt lau nước mũi bằng bàn tay của Hứa Nặc, lại lau nước mắt, tiếp tục tức giận tố cáo: "Anh vốn dĩ không hiểu, đây là mối tình đầu của em đấy!"
"Phải, anh không hiểu," Chiến Thần cười lạnh một tiếng, "Mối tình đầu của anh và anh đã kết hôn, hai đứa anh ngọt ngào với nhau, mỗi ngày cực kỳ vui vẻ, bây giờ anh ấy đang ôm một tên nhóc khóc đến nước mắt mũi dính tèm lem khắp nơi, đồ ngốc còn không biết xấu hổ nhắc đến mối tình đầu với anh đây."
"Chiến Thần!" Hứa Nặc vội vàng quát Chiến Thần, sau đó cúi đầu dỗ dành Chiến Việt vẻ mặt ngây thơ, "Đừng nghe anh ấy, ngoan, An An nói sẽ trở về tìm em thì nhất định sẽ..."
Chiến Việt ngẩn người trong nháy mắt, cậu nhóc nhanh chóng phản ứng lại, một phát nhào vào con gấu lớn mà An An tặng cậu nhóc, khóc càng dữ dội hơn.
"..." Hứa Nặc đau cả đầu, khó khăn lắm mới dỗ được một lúc, bây giờ đã bị mấy câu nói của Chiến Thần kíƈɦ ŧɦíƈɦ trở lại, "Chiến Thần, xem chuyện tốt anh làm đi!"
"Đừng để ý đến em ấy." Chiến Thần kéo vợ bé nhỏ của mình từ trên giường xuống, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Nam nhân của Chiến gia sẽ không bị những chuyện tình ái này đánh bại. "
"Phải không?" Hứa Nặc nhớ tới một số chuyện đã qua, mím môi cười như không nói.
Tuy nhiên có một câu nói rất đúng, lúc này ai đi an ủi cũng không có tác dụng gì. Hứa Nặc quay đầu nhìn vào cửa phòng đóng chặt, trong lòng thở dài.
Chiến Việt còn nhỏ, mới chưa tới mười tuổi, khóc xong một trận hẳn là không sao nữa đâu.
...
Chiến Việt suy sụp suốt ba ngày, đến ngày thứ tư mới bằng lòng đi học.
Tuy nhiên cậu nhóc vô cùng nghiêm túc treo con thỏ Snowball lên cặp xách của mình.
Bạch Tuệ: "...Việt Việt, cái gì đây?"
"Con thỏ Snowball", Trên gương mặt nhỏ nhắn của Chiến Việt dường như đang nói 'Ngay cả cái này mẹ cũng không biết sao': "Trên túi An An có một cái y hệt, đây là nhân vật hoạt hình yêu thích của em ấy."
"Mẹ biết hắn An An cũng có một cái như thế, cơ mà không phải con không thích mấy thứ này sao?"
"Nhưng An An thích," Chiến Việt mím môi, "Sau này con phải học cách thích mấy thứ này, chờ sau khi em ấy tới tìm con, hai chúng con sẽ có tiếng nói chung. "
"Chuyện này..." Bạch Tuệ xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, có lẽ qua hai ngày là ổn thôi, "Vậy tùy con, mau uống sữa đi. "
"Vâng."
Từ đó về sau, Chiến Việt cố gắng thu thập các loại đồ vật An An từng thích, đồ chơi lông xù gì cũng có, mảnh giấy nhỏ lấp lánh gì đó, còn có những ly nước xinh đẹp kia, viên kẹo màu sắc sặc sỡ.
Vừa sưu tập liền được mười năm.
Mười năm sau
Chiến Việt trải qua sinh nhật lần thứ 19, Bạch Tuệ lập tức nhân cơ hội này gọi tất cả Hứa Nặc, Chiến Thần cùng với hai đứa cháu bảo bối của mình tới, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên nóng hổi.
Chiến Việt ở trong tủ quần áo ngây người thật lâu, cuối cùng mặc một bộ lễ phục màu xanh biếc đi ra.
Bạch Tuệ ngồi trên sô pha trêu chọc cháu trai ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: "Ôi chao, xinh đẹp quá."
"Mẹ," Chiến Việt không vui, "Nào có thể dùng từ xinh đẹp chứ."
"Mẹ nói không sai," Hứa Nặc cười tủm tỉm tiếp nhận, mấy năm nay thật sự là càng lớn càng đẹp."
Chiến Việt bĩu môi, không nói gì.
Mấy năm nay cũng không biết có phải bị đống đồ chơi kia hun đúc hay không, Chiến Việt càng lớn càng lệch khỏi 'soái ca rắn rỏi, xu hướng thiên về hai chữ 'tuấn mỹ' một đi không trở lại...
Điều này không phải là nói rằng cậu nhóc trông giống như Omega, chỉ là làn da trắng sáng lấp lánh, đôi môi lại là màu hồng, sống mũi thẳng tắp, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn qua thôi đã khiến trái tim người ta giật thót, nửa ngày không tỉnh lại. Đương nhiên hơi thở Alpha cường đại trên người cậu nhóc không thể coi thường được.
Bạch Tuệ cười vẫy vẫy tay với Chiến Việt: "Cơm còn chưa xong, con đến chơi với em trai và em gái một lát nhé?"
Chiến Việt vừa định đáp ứng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Không được, đêm nay phiên bản giới hạn của búp bê sư tử thỏ của Kakaka đúng tám giờ bắt cướp, còn lại vài phút, con về phòng trước, đừng ai quấy rầy con."
Bạch Tuệ: "..." Nhắc tới việc này bà liền tức giận không có chỗ đánh, một tên Alpha thế kia mà cả ngày ôm búp bê đi ngủ, có ra thể thống gì không?
Trong tay Hứa Nặc cầm trứng gà, thấy Bạch Tuệ lại sắp bắt đầu quở trách Chiến Việt liền vội vàng tiến lên hòa giải: "Hôm nay là sinh nhật Việt Việt, em ấy muốn làm gì thì làm đi, mẹ, mẹ đừng để ý đến em ấy. "
"Sự thật là thế!" Bạch Tuệ hừ một tiếng nặng nề, cúi đầu nói với cháu gái đang ngồi bên cạnh mình bóc đậu phộng: "Kỳ Kỳ, đừng học chú con, là Alpha thì nên cứng rắn một chút. "
Chiến Kỳ chín tuổi là một nữ Alpha nghiêm túc, nhóc con nghe vậy gật đầu, nghiêm túc nói: "Cháu không thích đồ chơi có lông, hôm qua cháu đi săn với cha, tự tay cháu săn gϊếŧ một con linh dương, trích máu lột da moi gan đều là do chính cháu làm, bà ơi, cháu có đủ cứng rắn không?"
"..."
Này, này cũng quá cứng rắn rồi...
Bạch Tuệ nhất thời đau lòng, cả đám này, đều là đồ ngốc cả thôi!
Bà thở dài, chỉ có thể chuyển ánh nhìn về phía Omega Chiến Đình một tuổi trong lồng ngực: "Cháu trai ngoan ngoãn, chúng ta phải nghe lời ~"
Chiến Đình nhỏ xíu cười toe toét rồi trề môi thiệt dài.
– Hết chương 58 –