Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 196: Kết thúc




Việc Dĩ Muội đồng ý giao cho Tần Hàm Dịch giải quyết thì đương nhiên cô sẽ không nhúng tay vào nữa. Hơn nữa, cô cũng tin Tần Hàm Dịch, nếu anh đã đồng ý không đụng vào Hứa An Ca thì nhất định anh sẽ làm được.

Chỉ là, còn chưa đợi Tần Hàm Dịch giải quyết được việc này thì những việc khác cứ áo ào xảy ra. Hứa An Ca vì cứu Tiểu Lạc Lạc mà xảy ra tại nạn phải vào viện.

Vốn cô mới là người đi đón Tiểu Lạc Lạc nhưng Hứa An Ca nói anh rảnh, anh cũng tới khu đó có việc vậy là cô bèn để anh đi.

Cô không ngờ, thực sự Hứa An Ca đột nhiên xảy ra chuyện.

Khi cô chạy tới bệnh viện thì cha mẹ Hứa An Ca đều ở trong phòng bệnh rồi.

Vừa nhìn thấy Dĩ Muội, Hứa phu nhân liền đỏ hai mắt lên.

“Bác gái, cháu xin lỗi.” Dĩ Muội không biết ngoài nói lời xin lỗi thì cô còn có thể nói gì, cô giống như một ngôi sao chổi, luôn mang tới những điều khó khăn trắc trở cho những người bên cạnh.

“Anh ra ngoài trước.” cha Hứa An Ca vỗ nhẹ vào vai Hứa phu nhân rồi đi ra ngoài.

“Vệ tiểu thư, tôi sớm đã nói rồi, nếu cô không yêu nó thì hãy tránh xa nó ra một chút.” Hứa phu nhân cho dù là có thông tình đạt lý hơn nữa nhưng khi nhìn thấy con trai nằm bất động trên giường bệnh thì cũng không kìm nén được nữa.

“Cháu xin lỗi bác gái, là cháu đã làm liên lụy tới An Ca.” Dĩ Muội chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, ngoài việc này ra cô không biết bản thân còn có thể làm gì nữa.

“Bác sĩ nói, An Ca sau này cho dù có tỉnh lại nhưng chân nó cũng có khả năng không đi lại được nữa.” Hứa phu nhân lúc này nói không còn rõ tiếng nữa: “Cô biết không, nó ôm chặt Lạc Lạc trong lòng, chiếc xe đó đã cán vào chân nó.”

Dĩ Muội giấu đi tiếng khóc, cô không có cách nào để nói thành lời.

“Vệ tiểu thư, nó vì cô làm bao nhiêu việc như thế, rốt cuộc cô có thể làm gì cho nó?” Hứa phu nhân khóc thất thanh đau khổ chất vấn.

“Bác gái, cháu....” đôi môi Dĩ Muội mấp máy, cô muốn nói nhưng không biết bản thân còn có thể nói điều gì.

“Vệ tiểu thư, nếu như cô nằm ở đây tôi tin An Ca nhất định sẽ bằng lòng chăm sóc cô cả đời, còn cô thì sao? Cô có thể chăm sóc nó cả đời không?” Hứa phu nhân biết bản thân mình nói như vậy là có phần ích kỷ nhưng bà là một người mẹ, bà không để ý được nhiều như thế, con trai bà nếu rơi xuống bước này mà không thể ở bên cạnh người phụ nữ anh yêu thì bà sợ bà không chịu đựng nổi.

“Bác gái....” Dĩ Muội giật mình nhìn Hứa phu nhân, cô không ngờ rằng, những lời như vậy lại được nói ra từ miệng của mẹ Hứa An Ca.

Trong lòng cô, Hứa phu nhân là người vô cùng thông tình đạt lý trong chuyện tình cảm nam nữ.

Cô từng nghe Hứa An Ca nói, Hứa phu nhân và Hứa lão gia đã trải qua rất nhiều khó khăn cuối cùng mới ở bên nhau, vì thế bà đặc biệt ủng hộ cho sự kết hợp của những tình yêu thực sự.

“Vệ tiểu thư, có thể cô cảm thấy bác gái làm thế này là không thông tình đạt lý, nhưng, Vệ tiểu thư, tôi là một người mẹ, tôi sợ con trai tôi sau khi tỉnh lại không còn hi vọng để tiếp tục sống, nhưng nếu nó vẫn là một người khỏe mạnh, tôi cũng không làm khó cô.” Hứa phu nhân cũng cảm thấy bản thân mình làm thế này dường như là đang ép người khác.

Thế nhưng, bà cũng không có cách nào khác, bà chỉ muốn con trai mình có thể tiếp tục sống yên ổn.

“Bác gái....” Dĩ Muội lúc này đột nhiên hiểu được tâm trạng lúc trước của Tần Hàm Dịch, vì sao anh lại không có cách nào mặc kệ Hạ Lam.

Hóa ra, nhiều lúc, nói đạo lý thì rất dễ nhưng nợ tình cảm người khác thì lại không có cách nào dùng đạo lý mà nói rõ được.

“Cô nghĩ đi! Việc thế này người khác không ép được cô, nếu cô cảm thấy An Ca thành ra như thế rồi mà không xứng với cô thì tôi cũng không ép cô.” Hứa phu nhân nói những lời này nghe thì rõ ràng để cô quyết định nhưng nó lại như một mũi kim đâm vào trái tim cô.

Sao cô có thể cảm thấy Hứa An Ca vì tàn tật rồi mà nghĩ rằng anh không xứng với bản thân mình chứ?

Giữa bọn họ, từ trước tới này đều là cô không xứng với anh.

Kể từ lúc Tần Hàm Dịch nghe tin Hứa An Ca xảy ra chuyện, tâm trạng anh luôn thấp thỏm không yên.

Anh lo lắng Hứa An Ca có chuyện thì Dĩ Muội sẽ làm việc gì ngốc nghếch.

Quả thật, cô đột nhiên gửi tới một tin nhắn: “Đừng tìm, em sẽ tự mình giải quyết vấn đề của mình.”

Khi anh nhìn thấy tin nhắn này thì càng hoảng hơn, anh gọi điện rất nhiều lần cho cô, thế nhưng cô không nhận, cố chấp né tránh anh.

Dĩ Muội cảm thấy rất xấu hổ, lúc trước cô trách Tần Hàm Dịch, trách như đúng rồi, nhưng bây giờ cô thấy thật nực cười, cô lại rơi vào cảnh đúng như Tần Hàm Dịch.

Vậy, cô còn có tư cách gì mà trách tội anh nữa?

Tần Hàm Dịch bắt đầu cho người đi khắp nơi tìm Dĩ Muội, chỉ cần cô chưa rời khỏi thành phố này thì anh nhất định có thể tìm thấy cô.

Thế nhưng, anh có tìm thế nào cũng đều không tìm thấy dấu vết gì của cô, cô giống như một người bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Anh đoán nhất định là khi Hứa An Ca đưa cô đi đã có sự chuẩn bị rồi.

Lớn như vậy rồi nhưng đây là đầu tiên anh sợ hãi như vậy, anh sợ anh sẽ mất cô hoàn toàn.

Tại căn biệt thự ở ven biển.

Sức khỏe Hứa An Ca vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên đã chuyển tới đây, có bác sĩ riêng chăm sóc anh.

Dĩ Muội hiểu, Hứa An Ca muốn đưa cô cùng tránh Tần Hàm Dịch đi, anh sợ cô sẽ bỏ đi.

Thực ra, sự lo lắng của anh là thừa rồi.

Bất luận thế nào cô cũng sẽ đều ở bên anh cho tới khi anh đứng lên, cho dù đôi chân của anh không thể đứng lên được cô cũng hi vọng con người anh có thể quay lại với ánh sáng như trước đây.

Thế nhưng, Hứa An Ca dường như không hiểu ý cô.

“Dĩ Muội, em xem em thích bộ váy cưới nào?” Hứa An Ca cầm bộ ảnh váy cưới hỏi cô với khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Thế nhưng, thực sự hạnh phúc không? Sự đau khổ trong lòng anh chỉ có mình anh hiểu.

Nhưng, đây là cơ hội cuối cùng của anh, anh không muốn từ bỏ, anh cũng sẽ không từ bỏ.

“An Ca, kết hôn với em anh thực sự sẽ vui không? Thực ra, anh có từng nghĩ, anh chỉ là yêu mà không đạt được vì thế mới cố chấp như vậy?” Dĩ Muội nhìn Hứa An Ca đầy vẻ thương cảm, bởi vì cô nhìn thấy anh không thực sự vui vẻ, vì thế con tim cô rất đau.

Nếu, bây giờ anh thực sự vui vẻ thì cô sẽ lặng lẽ cùng anh vượt qua giai đoạn này.

Thế nhưng anh không vui, không hạnh phúc cô cũng không có cách nào để có thể cùng anh đóng kịch, giả tạo.

“Dĩ Muội, lẽ nào tình yêu của anh đối với em cho tới bây giờ em vẫn không nhìn thấy sao?” trong giọng nói của Hứa An Ca có một sự phẫn nộ được kìm nén xuống.

“Chính bởi vì em luôn nhìn thấy vì thế em mới thương anh.” Dĩ Muội nhìn anh mỉm cười bất lực, cô đứng lên: “Em đi chuẩn bị cơm tối đây.”

“Anh sẽ giúp em chọn một bộ váy cưới hợp với em nhất.” Ánh mắt Hứa An Ca nhìn thẳng về phía trước, anh nói giọng kiên quyết.

Dĩ Muội dừng bước lại, cô hít thở thật sâu, làm dịu đi sự bí bách khó chịu trong lòng rồi cô mới lại nhấc chân lên, không hề đáp lại lời anh.

Cô đang không biết nên phải đối mặt thế nào với Hứa An Ca trong căn nhà này thì mới có thể để anh bước ra khỏi sự ám ảnh.

Anh thực sự muốn cô gả cho anh sao? Không, cô không cho rằng đây là cách giải quyết gốc rễ của vấn đề.

Cô gả cho anh anh cũng sẽ giống như bây giờ không vui vẻ.

Bởi vì, con tim của anh không an yên được, vì thế anh không có cách nào để vui tươi.

Thế nhưng, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể khiến cho Hứa An Ca quay trở về với anh của trước kia?

Tần lão phu nhân cuối cùng vẫn không đồng ý để Tiểu Lạc Lạc thừa kế Tần thị, nói cho cùng, bà ta vẫn không yên tâm đem Tần thị giao cho một người mà bà ta không kiểm soát được, bà ta sợ Tần thị sẽ bị hủy hoại trong tay của Tiểu Lạc Lạc.

Người thừa kế Tần thị nhất định phải được bà ta nhìn lớn lên thì bà ta mới an tâm.

Chỉ là, bà ta có từng nghĩ, bà ta đã tới cái tuổi này rồi, kể cả có nhìn thấy Tần Hàm Dịch kết hôn lần nữa thì liệu có thực sự nhìn thấy chắt mình lớn lên không?

Bà ta biết rằng Tần phu nhân vẫn còn nắm được điểm yếu của bà ta trong tay vì thế bà ta sẽ không làm gì được Tần phu nhân.

Nhưng bà ta có từng nghĩ, Tần phu nhân rất hận bà ta thực ra đã không còn sá gì nữa, và đang có ý định không để cho bà ta an lạc nữa rồi.

Dù sao thì bà ta đã hại Tần phu nhân và con gái mình phải sống xa nhau hơn 20 năm.

Chỉ là, Tần phu nhân không hề ngốc đến thế, tự mình công bố việc Tần lão phu nhân thuê người đâm chết Diệp Dung.

Nếu làm như thế chỉ khiến thiên hạ cười chê, nói rằng người con dâu như bà quá độc ác nhẫn tâm.

Điều này không phải là quan trọng nhất, Tần phu nhân chủ yếu không muốn vì sự việc này oán hận bà.

Vì thế, bà đã chọn lựa được một nhân vật sáng giá để đối phó với Tần lão phu nhân – đó chính là Hạ Lam.

Tần phu nhân biết Hạ Lam sớm đã đỏ mắt lên tìm cơ hội để báo thù! Vậy được, Tần phu nhân sẽ cho cô ta cơ hội này.

Hạ Lam đáng thương, bị lợi dụng hết lần này tới lần khác.

Tần phu nhân sau khi quyết định thì đã đem bằng chứng khi xưa Tần lão phu nhân thuê người đâm chết Diệp Dung gửi cho Hạ Lam.

Còn về phần Dĩ Muội và Tần Hàm Dịch, Tần phu nhân đương nhiên không thể nói, như vậy chỉ khiến cho con gái của cô trở nên bối rối, khó xử.

Chỉ riêng tội danh đó đủ để đẩy Tần lão phu nhân vào tội chết, còn mụ phù thủy già đó sau khi rời đi thì Tần thị tự nhiên sẽ thuộc về bà ta.

Tần phu nhân vốn đã có lỗi với con gái nhiều như thế, bà ta nhất định phải vì con gái và cháu trai giành lấy chút gì đó.

Còn về phía Hạ Lam, có được những bằng chứng như vậy cô thậm chí chí không quan tâm xem đó là thật hay giả mà liền đăng hết lên mạng.

Bởi vì, đây là cơ hội tốt nhất để cô ta báo thù Tần Hàm Dịch và Dĩ Muội. Cô muốn bọn họ đau khổ, cô ta không tin mối thù sâu đậm như vậy ở trước mắt mà bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.

Cái chết của Diệp Dung vốn đã là một sự việc ầm ĩ trong năm đó.

Bây giờ, Tần lão phu nhân lại bị kéo vào, như thế thì ai mà không ngạc nhiên.

Một hòn đá mà làm dậy ngàn cơn sóng, sự việc Lam gia còn chưa dịu đi thì lại một vở hài kịch diễn ra, và sự việc này rất có tác dụng trong việc thu hút sự chú ý của quần chúng để họ không còn hướng tới sự việc của Lam gia nữa.

Chỉ là, Tần lão phu nhân vì sự việc này mà đã ngất đi.

Bởi vì chứng cứ còn phải đợi điều tra, lại thêm với thế lực của Tần gia, Tần lão phu nhân đương nhiên là không cần phải ở trong phòng tạm giam mà có thể ở lại trong bệnh viện, chờ kết quả điều tra.

Và sự việc này, người bị đả kích lớn nhất không ai khác chính là Tần Hàm Dịch.

Anh còn tưởng rằng khi trước những gì anh điều tra ra được tất cả đã đều là sự thực rồi. Anh chưa từng nghĩ đó chẳng qua là chân tướng mà người khác muốn để anh biết, còn anh thì vì chân tướng đó mà suýt nữa phải đền bằng cả tính mạng, thật là mỉa mai?

Khi anh điều tra ra chân tướng thân phận thật của mình và Dĩ Muội thì anh mới biết Diệp Dung là mẹ đẻ của mình. Giờ phút đó, sự kinh ngạc của anh làm cho anh mất hết đi lí trí, vậy mới dẫn đến vụ tai nạn đó.

Sau đó, anh tỉnh lại, anh cũng từng hận Tần phu nhân, không biết nên đối mặt thế nào với Dĩ Muội.

Vì thế, đây cũng là một trong số những lí do anh không đi tìm cô ngay từ lúc tỉnh lại.

Sau đó, trong những ngày khôi phục, anh tỉ mỉ phân tích tất cả mọi chuyện, Dĩ Muội chẳng phải cũng chỉ là người bị hại trong tất cả những chuyện này?

Nếu bọn họ đã cùng là người bị hại vậy thì tại sao anh phải hận cô?

Còn về phần Tần phu nhân, anh cũng đã nghĩ tới việc báo cảnh sát, đưa bà ta vào ngục. Anh cũng đã nhắc tới chuyện này với Tần lão phu nhân nhưng khi đó Tần lão phu nhân giống như một người già nhân từ, hết lời khuyên bảo anh, bà ta nói với anh dù Tần phu nhân có không tốt hơn nữa thì đó cũng là mẹ nuôi anh, hơn nữa bao nhiêu năm nay bà ta cũng không hề biết chân tướng. 

Trước đây anh có thể vì bà ta là mẹ đẻ anh mà cố chấp bao che cho bà ta nhưng khi đó Tần phu nhân đã trở thành mẹ nuôi rồi, nếu anh đưa bà ta vào ngục thì anh cũng không biết nói thế nào với Dĩ Muội.

Tần Hàm Dịch hiểu được đạo lý này nhưng hiểu thì hiểu, nút thắt trong lòng đó vẫn khó mà mở ra được.

Đưa Tần phu nhân vào ngục, tình cảm mẹ con bao mươi năm anh cũng không nhẫn tâm.

Thế nhưng nếu như anh không đòi lại công bằng cho mẹ đẻ thì anh dường như lại là một đứa con bất hiếu.

Anh vẫn chưa quên sự mong chờ của anh đối với Dĩ Muội khi đó, lúc này đây anh càng có thể hiểu được nỗi khổ của Dĩ Muội.

Vì thế, anh luôn do dự dằn vằn mà không hành động. Dường như anh cần một lối thoát, lối thoát giúp anh có thể thanh thản mà buông tay.

Mãi cho tới khi Tần lão phu nhân đưa ra trước mặt anh một bản báo cáo sức khỏe, nói với anh rằng Tần phu nhân bị mắc bệnh hiểm nghèo, không sống được hai năm nữa anh mất bỏ hoàn toàn ý định đưa Tần phu nhân vào tù.

Bây giờ nghĩ lại, bà nội anh quả thật vẫn là người hiểu anh!

Nếu không có bản báo cáo kết quả sức khỏe đó, kể cả cuối cùng anh không đưa mẹ nuôi vào trong tù nhưng cũng khó tránh anh không làm gì để chân tướng sự việc bị bại lộ ra.

Vì thế, Tần lão phu nhân ngay sau khi xảy ra chuyện đã đem tất cả mọi sự việc nén xuống.

Chỉ là, giấy không bọc được lửa, bà ta nên sớm biết rằng, Tần phu nhân không thể nào gánh tội cả đời thay bà ta được.

Cuối cùng, Tần Hàm Dịch cũng vẫn đi thăm Tần lão phu nhân, oán hận gì cũng được, bà ta tuổi đã cao như vậy rồi, anh không có cách nào bỏ mặc bà ta trong bệnh viện mà không quản.

Cho dù, người phải vào bệnh viện là Tần phu nhân thì anh cũng sẽ không mặc kệ.

Lần này Tần lão phu nhân sau khi ngất đi còn bị trúng gió, nói chuyện cũng không được rõ nữa rồi.

Thấy Tần Hàm Dịch tới bà ta kích động muốn nói gì đó nhưng chỉ ư ư, nước miếng chảy ra mà cũng không nói được tròn vành rõ chữ một câu.

“Bà nội, sao bà lại phải lừa cháu?” Tần Hàm Dịch cảm thấy con tim mình rất đau rất đau.

Chắc rằng, điều đau đớn nhất trên thế giới này chính là việc bị người thân nhất của mình lừa dối!

Tần lão phu nhân lập tức lắc đầu, bà ta kiên quyết không thể thừa nhận sự việc này trước mặt cháu trai mình.

“Bà nội, tuy những chứng cứ trên mạng chưa chắc đã là thật nhưng cháu có thể lần theo những chứng cứ đó để đi điều tra.” Tần Hàm Dịch nói chậm rãi từng từ rõ ràng, ánh mắt hướng thẳng về phía Tần lão phu nhân, anh đang muốn nhìn sự phản ứng của bà ta.

Còn Tần lão phu nhân ánh mắt lóe lên, điều này làm cho Tần Hàm Dịch hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí không cần điều tra anh cũng hiểu, tất cả đều là sự thật.

“Bà nội, bà bảo trọng.” Giọng nói Tần Hàm Dịch nghẹn ngào, anh chỉ nói có một câu rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Anh vốn tưởng rằng, bà nội kể cả có tàn nhẫn, bá đạo hơn nữa thì cũng là yêu anh.

Thế nhưng ngày hôm nay, hiện thực tàn khốc như vậy đang bày ra trước mắt anh, anh không biết phải đối mặt thế nào!

Tần lão phu nhân muốn kêu lên gọi anh lại, thế nhưng, hóa ra tên của cháu trai mình bà ta cũng không thốt ra được.

Nhìn cháu mình bước đi kiên quyết như vậy bà ta chỉ cảm thấy lạnh lùng cô độc.

Bà ta đem xương máu cả một đời cống hiến cho Tần gia, dâng hết cho cháu trai, lẽ nào đây là kết cục mà bà ta phải nhận lấy sao?

Tần Hàm Dịch sau khi đi ra khỏi bệnh viện liền đi gặp Tần phu nhân.

Anh hiểu phong cách hành sự của Tần lão phu nhân, việc bà ta bảo mật sự thật này chắc chắn được làm rất tốt.

Chắc là chỉ có người năm xưa nhận tội thay cho Tần lão phu nhân là Tần lão phu nhân thì mới biết?

Bây giờ sự việc bị truyền ra ngoài rồi, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm.

Tần phu nhân bây giờ sống chết tranh giành Tần thị với Tần lão phu nhân, chẳng qua cũng là vì để hả cơn tức giận, thêm nữa là vì muốn có được Tần thị.

Thực ra, Tần thị để lại cho Dĩ Muội và Tiểu Lạc Lạc thì cũng có làm sao?

Người phụ nữ đó là người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này, đứa trẻ đó cũng là máu thịt của anh.

Trước đây anh không nói chẳng qua vì anh chán ghét sự tranh giành giữa những người thân thiết.

Bây giờ, bà nội thì như vậy, anh không thể để Tần thị bị sụp đổ, bất luận sau này ai làm chủ Tần thị thì việc anh cần làm trước tiên bây giờ là giữ lấy Tần thị.

Tần Hàm Dịch vừa bước chân vào Tần thị, tất cả mọi người đều tưởng rằng anh quay lại để đấu với Tần phu nhân, nhưng ngày hôm đó, ai cũng không biết được rốt cuộc Tần Hàm Dịch đã nói gì với Tần phu nhân.

Hai người nói chuyện với nhau trong phòng làm việc hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng còn gọi cố vấn luật sư của Tần thị tới.

Sau đó, Tần Hàm Dịch rời khỏi Tần thị rồi mất tích hoàn toàn.

Anh thực sự không thể có cách nào để chấp nhận việc bà nội mình đã giết chết mẹ đẻ mình.

Tần lão phu nhân là người biết nội tình, bà ta biết rõ DIệp Dung là mẹ đẻ của anh, sao bà ta có thể ra tay được chứ?

Ngày hôm sau, bên bờ biển, gió lạnh thổi qua nhưng không thổi đi được nỗi buồn phiền trong lòng người.

Hứa An Ca ngồi trên chiếc xe lăn, lúc này khuông mặt anh sầm xuống, không chịu nhìn mẹ mình đang ở bên cạnh.

Hứa phu nhân nhìn con trai, bà đau lòng lại nói một lần nữa: “An Ca, đứng lên đi, mẹ biết chân con đã không có vấn đề gì rồi.”

“Mẹ, mẹ nhất định phải ngăn cách con và Dĩ Muội mẹ mới vui à?” Hứa An Ca đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

“An Ca, mẹ không hi vọng sau này Dĩ Muội sẽ hận con.” Hứa phu nhân từ từ quỳ xuống: “Khi mẹ được biết con không đứng lên được mẹ cũng đã hồ đồ, thế nhưng, An Ca, con không giữ được Dĩ Muội đâu.”

Hứa phu nhân lấy ra từ trong túi xách một tờ báo: “Con xem đi!”

Hứa An Ca liếc nhìn nội dung trên tờ báo, anh hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía mẹ mình: “Là bà nội của Tần Hàm Dịch đã hại chết mẹ của Dĩ Muội?”

“Không phải, người đó là mẹ của Tần Hàm Dịch, Tần phu nhân mới là mẹ của Dĩ Muội.” Hứa phu nhân nói chắc chắn để phủ định lại sự ngạc nhiên của con trai.

Hứa An Ca càng tỏ ra kinh ngạc hơn: “Sao lại thế? Mẹ nghe ai nói?”

“Tần phu nhân, chính miệng bà ấy nói với mẹ. Bà ấy nói rằng cuộc đời bà ấy đã bị hủy hoại vì một cuộc hôn nhân không có tình yêu, vì thế bà ấy không đồng ý với việc con dùng thủ đoạn này để giữ lại Dĩ Muội.”

Hứa phu nhân lúc trước tưởng rằng con trai mình sẽ tàn phế vì vậy mà không tỉnh táo, lúc này bà đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

“Bác gái có thành kiến với con nhưng bà ấy nên biết rõ hơn ai hết, Tần Hàm Dịch chỉ mang lại cho Dĩ Muội sự tổn thương mà thôi.” Hứa An Ca cố chấp cho rằng Tần phu nhân chỉ là chưa nhìn thấy điểm tốt của anh nên mới nói như vậy.

“An Ca, vậy con thì sao? Con lừa dối Dĩ Muội, ép cô ấy ở bên con, điều đó liệu có phải làm tổn thương cô ấy?” Hứa phu nhân càng cảm thấy hối hận với lỗi lầm lúc trước của mình, bà không nên khuyên Dĩ Muội ở bên cạnh Hứa An Ca.

“Con không hề lừa cô ấy, tất cả những tình cảm con đối với cô ấy đều là thật.” Hứa An Ca gằn giọng nói, anh không hiểu tại sao ngay tới cả mẹ anh cũng không hiểu anh.

“Chẳng phải vụ tai nạn đó là con sắp đặt à?” Hứa phu nhân hỏi lại không khách khí.

“Mẹ điều tra con?” Hứa An Ca ngoài sự ngạc nhiên thì hoàn toàn thất vọng.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ tin tưởng con như thế thì sao lại có thể điều tra con trai mình chứ?” Hứa phu nhân đau khổ thở dài một tiếng: “Là Tần phu nhân điều tra, nhưng bà ấy không muốn vạch trần con, tránh làm cho Dĩ Muội khó xử, cũng không muốn làm con khó xử. Bà ấy hi vọng con có thể tự mình buông tay Dĩ Muội.”

“Tại sao mọi người đều phải ép con thế?” Hứa An Ca cảm thấy thế giới này rất không công bằng, anh đối xử với Dĩ Muội tốt như thế nhưng tất cả mọi người đều không bằng lòng tác thành cho bọn họ mà nhất quyết ép anh rời xa cô.

“An Ca, không phải là mẹ ép con, mẹ chỉ là không hi vọng con làm cho bản thân mình trở nên như thế, sau này con sẽ không có cách nào đối diện với Dĩ Muội.”

Hứa phu nhân đau lòng nhìn con trai. Bà cũng muốn tác thành cho con trai, thế nhưng, người tốt, người xấu bà đều làm rồi, bà cũng không thể bắt Dĩ Muội lại chứ?

“An Ca, con nghĩ kĩ mà xem, giữa con và Dĩ Muội có nhiều kí ức đẹp như thế, năm con gặp cô ấy lần đầu tiên ở bờ biển con đã nói với mẹ điều gì?” Hứa phu nhân đỏ hai mắt lên.

“Con nói, con hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ cả đời.” Hứa An Ca nhẹ nhàng nói ra câu nói đó, anh chìm vào hồi ức đẹp đẽ tuổi thiếu niên.

Tình cảm khi đó thật đơn thuần, không hề quan tâm tới việc chiếm hữu hay có được....

“An Ca, để giữ lấy những điều tốt đẹp đó con hãy buông tay đi! Bây giờ con buông tay Dĩ Muội còn có thể cả đời nhớ tới tình cảm của con.” Hứa phu nhân thấy con trai dao động bà lại tiếp tục lên tiếng khuyên bảo.

Bà vẫn tin vào con trai mình, dù sao thì bản chất anh vốn không hề xấu, chỉ là nhất thời bị rẽ ngang thôi.

Những năm trước đây anh có thể vì Dĩ Muội mà làm bao nhiêu việc như vậy, bây giờ nghĩ thông rồi thì cũng nhất định có thể buông tay.

Dĩ Muội đến buổi chiều ngày hôm sau mới nhìn thấy nội dung trên báo, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là đi tìm Tần Hàm Dịch.

Bàn tay cô ấn gọi điện thoại mà không ngừng run lên.

Sau mấy lần ấn nhầm số gọi đi thì điện thoại khó khăn lắm mới được gọi đúng, thế nhưng đúng như cô đoán, anh đã tắt máy.

Anh định trốn tránh tất cả mọi người, một mình mình đi gặm nhấm vết thương sao?

Không được, cô phải đi tìm anh, nối đau này, sự đả kích này cô sợ anh không chấp nhận được.

Dĩ Muội không chút do dự, cô xông ra ngoài cửa, chỉ là giờ phút cô kéo cánh cửa ra, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cô đột nhiên đơ người lại.

“Chân của anh?” Dĩ Muội kinh ngạc nhìn Hứa An Ca đang đứng trước mặt mình, không biết nên nói gì mới phải.

“Dĩ Muội, anh xin lỗi, anh đã lừa em.” Hứa An Ca tự cười chế giễu, anh ngồi cả buổi sáng bên bờ biển để gió biển thổi vào người anh mới nghĩ thông.

Tình cảm giữa bọn họ bao nhiêu năm như vậy, có được cũng không dễ dàng gì, anh không thể hủy hoại đi như thế.

“Chỉ cần anh không sao là tốt rồi.” Dĩ Muội nhìn chân anh, cô vui tới mức quên đi việc tự trách mình.

“Em muốn đi tìm Tần Hàm Dịch à?” anh nhớ tới bộ dạng vội vàng mở cửa của cô ban nãy liền hỏi.

“Anh biết rồi?” Dĩ Muội không trả lời mà hỏi lại.

“Ừm, anh còn biết thân thế của em nữa.” Hứa An Ca hít thở một hơi thật sâu, anh làm dịu đi nỗi đau trong lòng rồi mới có thể nói: “Đi tìm anh ấy đi! Lúc này nhất định anh ấy rất cần tới em.”

Anh thực sự rất muốn giữ cô lại, anh cảm thấy đây là ý nghĩ bình thường của một người khi yêu.

Thế nhưng mẹ anh nói đúng, anh không nên hủy hoại đi tất cả những kí ức đẹp đẽ giữa anh và cô đã được xây dựng bao nhiêu năm nay.

“Cảm ơn anh, An Ca.” Dĩ Muội cảm thấy trên thế giới này không có lời chúc phúc nào quan trọng bằng lời chúc phúc của Hứa An Ca.

“Có cần anh giúp em chăm sóc Lạc Lạc không?” Hứa An Ca nhớ ra Tiểu Lạc Lạc, con tim anh lại đau nhói.

Anh thực lòng thích đứa trẻ này, bất kể mẹ cậu bé là ai.

“An Ca, cảm ơn anh, nhưng em muốn đưa nó đi gặp Tần Hàm Dịch.” Dĩ Muội biết lời nói này của mình có chút tàn nhẫn thế nhưng lúc này Tần Hàm Dịch cần có động lực của tình thân thì anh mới có thể hồi phục được.

“Em đã nói rất nhiều lần cảm ơn rồi.” Hứa An Ca tránh đường ra: “Em đi đi! Anh ấy đang đợi em đấy!”

“Em xin lỗi.” Dĩ Muội nhìn anh với ánh mắt áy náy rồi sau đó nhanh chân rời đi.

Dĩ Muội đi tới nhà trẻ ở khu vực biệt thự gần bờ biển đón Tiểu Lạc Lạc rồi nhanh chóng đi tới một nơi khác – nơi mà cô đoán Tần Hàm Dịch nhất định đang ở đó.

Hoặc là, có thể nói, ngoài nơi đó cô không còn biết có thể đi đâu tìm anh nữa.

Từ xa cô đã nhìn thấy ở cửa sổ căn phòng từng lưu giữ nhiều kỉ niệm đẹp của bọn họ đang có bóng dáng một người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đứng đó, chiếc áo sơ mi đang bị gió thổi phồng lên.

Bởi vì khoảng cách quá xa vì thế cô không nhìn rõ thần sắc của anh, nhưng trực giác cho cô biết anh không hề nhìn về phía cô.

Cô không lái xe vào trong sân mà đỗ ở phía xa xa, đưa Tiểu Lạc Lạc đi bộ vào trong căn biệt thự của anh.

“Mẹ, tại sao chúng ta phải tới đây?” Tiểu Lạc Lạc nghển cổ lên nhìn cô không hiểu và hỏi.

“Chúng ta tới thăm một người cần Lạc Lạc giúp đỡ và quan tâm.” Dĩ Muội biết có những việc bây giờ không có cách nào để giải thích cho Tiểu Lạc Lạc nhưng cậu bé sớm muộn cũng sẽ lớn lên và hiểu.

“Ồ!” Tiểu Lạc Lạc gật đầu như hiểu mà không hiểu, cô giáo và mẹ đều từng nói, đứa trẻ ngoan nhất định phải giúp đỡ những người đang cần sự giúp đỡ.

“Lạc Lạc ngoan lắm!” Dĩ Muội xoa xoa đầu cậu bé, nói lời khen ngợi.

Lúc này, hai người đã đi tới trước cánh cổng.

Cô đứng phía dưới nhìn lên người đàn ông đứng trên ban công, còn người đàn ông không biết đang nhìn đi đâu mà vẫn không chú ý tới hai mẹ con cô.

“Lạc Lạc, con hét lên gọi một tiếng ba ơi có được không?” Dĩ Muội quỳ gối xuống dỗ dành con trai.

“Tại sao?” Lạc Lạc nhìn Dĩ Muội không hiểu.

“Như vậy con mới có thể giúp chú ấy.”

“Thật không ạ?” Lạc Lạc nhìn Tần Hàm Dịch đứng trên ban công, cậu do dự rồi cuối cùng cậu mềm lòng và gọi một tiếng: “Ba ơi!”

Tần Hàm Dịch lúc này đột nhiên đơ người ra, anh thực sự cho rằng bản thân mình đang ảo giác.

Thế nhưng nhìn về phía tiếng gọi vang lên, hai mẹ con cô đang lọt vào tầm mắt của anh.

Anh không thể không dụi dụi mắt, lại nhìn cho kĩ hơn, đột nhiên anh quay người, chạy xuống lầu.

“Mẹ, sao không thấy chú ấy đâu nữa?” Lạc Lạc tò mò hỏi Dĩ Muội.

“Chú ấy đi xuống đón chúng ta.” Dĩ Muội trả lời một câu rồi đưa tay ra ấn dãy mật mã cánh cửa, cánh cửa kêu tít một tiếng rồi mở ra.

Cô kéo tay Tiểu Lạc Lạc đi vào trong sân, Tần Hàm Dịch chạy ra nhưng anh lại dừng chân khi đang tiến lại gần cô.

“Anh đã tự nói với bản thân mình, anh sẽ ở đây đợi em ba ngày, nếu em không tới thì một mình anh sẽ bỏ trốn, đi dưỡng thương.” Sống mũi Tần Hàm Dịch cay cay, hai mắt anh đỏ lên, anh thực sự cảm thấy càng ngày anh càng yếu đuối trước mặt người phụ nữ này rồi. 

“Vậy em và Lạc Lạc phải làm thế nào? Đi khắp thế giới để tìm anh à?”Dĩ Muội hỏi anh có chút tức giận, giọng nói cũng dần nghẹn ngào đi.

“Em biến mất hoàn toàn như thế anh tưởng rằng em không cần anh nữa.” Tần Hàm Dịch tự cười chế giễu, anh nghe lời nói của mình giống như thể lời oán giận của phụ nữ vậy.

“Em không cần anh nữa là anh liền bỏ cuộc à? điều này không giống với phong cách bá đạo của Tần Hàm Dịch!” giọng nói của cô càng nghẹn ngào hơn, còn có thể nói chuyện với anh thế này thật tốt biết bao.

“Sẽ không đâu, anh đợi chữa lành vết thương rồi sẽ quay lại cướp em về.” Tần Hàm Dịch đặt tay mình lên ngực trái – vị trí của con tim anh nói: “Dĩ Muội, ở đây đau lắm.”

“Em biết, vì thế em tới rồi đây.” Dĩ Muội gật đầu, bước chân cô dường như bị đóng đinh tại chỗ không nhấc lên được.

Tần Hàm Dịch không đợi cô tiến lên anh đã nhấc chân bước tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.

“Dĩ Muội, cảm ơn em, đã không bỏ anh vào lúc thế này.” Anh nói như thể anh sẽ rất đáng thương nếu bị cô bỏ rơi: “Anh thực sự sợ em sẽ đến với Hứa An Ca, em có biết không?”

“Tần Hàm Dịch, em đã khi nào nói sẽ đến với Hứa An Ca? Chẳng phải em đã nói, em chỉ là đi giải quyết vấn đề mà?” Dĩ Muội tức giận đấm vào vai anh, sao anh có thể nghĩ cô như vậy chứ?

“Mẹ ơi!” Tiểu Lạc Lạc như bị lãng quên, lúc này gọi mẹ vẻ không vui.

Tần Hàm Dịch lập tức bỏ Dĩ Muội ra, anh cúi người xuống bế Tiểu Lạc Lạc lên.

“Cháu muốn mẹ bế.” Tiểu Lạc Lạc né người đi vì sợ người lạ, Dĩ Muội cười xin lỗi nhìn Tần Hàm Dịch rồi bế Tiểu Lạc Lạc lên: “Cứ từ từ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Bất luận tương lai của cô và Tần Hàm Dịch thế nào thì cô chưa từng nghĩ sẽ không để Tiểu Lạc Lạc nhận người cha đẻ là Tần Hàm Dịch.

Bất kì người nào cũng đều có quyền biết cha mẹ đẻ của mình là ai, chẳng phải thế sao?

“Chúng ta vào trong đi!” Tần Hàm Dịch luồn tay vào eo Dĩ Muội, giống như đang cho vợ con dựa vào người mình. Cảm giác hạnh phúc đó giống như toàn thế giới này đã thuộc về anh vậy.

Cho dù, vết thương mà Tần lão phu nhân để lại cho anh vẫn còn đau nhưng ít nhất có họ ở bên cạnh vết thương của anh sẽ nhanh được chữa lành hơn....

Một năm sau, tại phố Waltz Hoa Kì, một người đàn ông với thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tú đang bế trong lòng một cậu bé vô cùng đáng yêu, trở thành cảnh tượng đẹp trên đường phố.

“Tía, chúng ta đi thăm em gái có được không?’ Tần Lạc Lạc ôm lấy cổ Tần Hàm Dịch, giọng nói nũng nịu như đang năn nỉ.

Trí nhớ của trẻ con đúng là tệ, ai là người tốt với chúng thì chúng sẽ bám lấy không thôi.

Tần Hàm Dịch cũng khó khăn lắm mới làm cho Tiểu Lạc Lạc từ chỗ từ chối anh tới lúc đón nhận anh và bây giờ thì lại quấn lấy anh.

Dù sao thì một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Có điều, Lạc Lạc từ đầu tới cuối vẫn nhất định không chịu gọi Tần Hàm Dịch là ba, Tần Hàm Dịch cũng không muốn làm khó trẻ con, anh liền nghĩ ra một cách gọi là Tía.

“Được, có điều chúng ta phải đi đón mẹ trước đã.” Tần Hàm Dịch nhìn con trai cười đầy yêu thương, nhanh chóng chui vào trong xe, thắt dây an toàn vào cho con trai.

“Được rồi, đi thôi!” Tần Lạc Lạc rất hào hứng kêu lên.

Còn người em gái cậu bé vừa nói ra chính là con gái của Cao Thiên Du và Cảnh Hạo.

Nửa năm trước hai người họ sau khi mang thai liền tới Mỹ.

Còn Lam thị trưởng cuối cùng vẫn không cùng đi với bọn họ, có điều ông ta đã dùng rất nhiều mối quan hệ để giúp Vũ Thái Ninh ra khỏi tù, để cho cô và Lam Dư Trạch rời đi, sau khi bán Chỉ Túy Kim đi số tiền thu được đều quyên gióp cho các hoạt động từ thiện.

Còn về phần những bức ảnh của Lam Dư Trạch cũng bị lắng xuống khi Lam Dư Trạch từ chức.

Nghe nói, bọn họ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, sống những ngày rất hạnh phúc.

Chỉ có Lam Dư Khê là một mình vẫn lẻ loi cô đơn. Và rốt cuộc anh đã tới thành phố nào anh đã chọn cách giữ bí mật với tất cả mọi người.

Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn gửi email cho mọi người thông báo vẫn bình an.

Tất cả mọi người đều hiểu, Lam Dư Khê bị tổn thương trong chuyện tình cảm, anh không có cách nào để chấp nhận được việc báo thù của Vũ Uyển Dung đối với Lam gia.

Anh thực sự coi Vũ Uyển Dung như chị gái ruột của mình, thế nhưng cách làm của chị ta làm cho Lam gia suýt nữa sụp đổ và tất cả mọi người đều phải vào tù.

Đặc biệ là chị ta còn dùng những bức ảnh giường chiếu của Vũ Thái Ninh và Lam Dư Trạch làm công cụ trả thù, đây là điểm khiến Lam Dư Khê không tha thứ được cho chị ta nhất.

Và Vũ Uyển Dung cũng không ngờ rằng hành động của mình đã hại em gái.

Lục Danh Dương rõ ràng đồng ý với chị ta sẽ không để lộ mặt Vũ Thái Ninh lên mặt báo thế nhưng anh ta đã không giữ đúng lời hứa.

Bởi vì thế lực đằng sau anh ta muốn mượn khuôn mặt con gái của kẻ tham quan để hủy hoại hoàn toàn Lam gia.

Chỉ là, Lam thị trưởng tham gia vào giới chính trị bao nhiêu năm như thế, sao có thể dễ dàng bị lật đổ chứ?

Thực ra, ngay từ đầu ông ta không quản Vũ Thái Ninh chẳng qua là ông ta cảm thấy như vậy là cách tốt nhất để ngăn cách cô và Lam Dư Trạch.

Sau đó nhìn Lam Dư Trạch như phát điên lên muốn cùng vào ngục với cô nên Lam lão gia mới hiểu, không cứu Vũ Thái Ninh cũng chính là không cứu lấy con trai mình.

Vậy là ông ta liền cứu Vũ Thái Ninh ra, giải thích thành công nguồn tiền tới để mở Chỉ Túy Kim.

Ông ngoại của Vũ Thái Ninh để lại một căn biệt thự cho cô, sau đó Lam gia thấy cô rơi vào đường cùng nên đã mua lại.

Cũng may là ông nội của Lam thị trưởng là một thương nhân cũng là một gia đình có của, nên đã bỏ ra 100 vạn để mua lại căn biệt thự, số tiền đó cũng chẳng là gì.

Sau đó, số tiền 100 vạn đó được đem đi đầu tư mà sinh lời ra thành 500 vạn, vậy là có sự ra đời của Chỉ Túy Kim.

Cách nói này nghe thì có vẻ không đáng tin nhưng sau khi Chỉ Túy Kim được bán đi, toàn bộ số tiền đã được đem đi quyên góp, vì thế sự mọi người cũng không còn chú ý tới chuyện cũ nữa.

Lam gia lúc này mới coi như thoát được kiếp nạn, chỉ có điều càng lên cao thì càng lạnh lẽo, Lam gia ngoài việc có quyền có thế thì bên cạnh đã không có con cái gì.

Lam lão gia ngồi vững trên chiếc ghế thị trưởng thì người đen đủi đương nhiên là Lục Danh Dương.

Nếu không phải là nể tình Cao Thiên Du cầu xin thì Lục Danh Dương chắc đã bị đẩy xuống địa ngục rồi, dù gì thì thương nhân làm việc rất khó nói rõ trắng đen.

Kết quả là Lục Danh Dương bị mất đi vị trí vốn có, nhưng bên cạnh anh ta vẫn còn có Triệu Oanh, thế cũng coi như là đen bạc nhưng đỏ tình.

Còn Cao Thiên Du cuối cùng cũng hiểu ngày hôm đó ở bãi đỗ xe những lời Triệu Oanh nói rốt cuộc là có ý gì.

Hóa ra, người đứng đằng sau Lục Danh Dương chính là cha đẻ của Dĩ Muội.

Lục Danh Dương cố chấp cho rằng, năm xưa bọn họ vì Dĩ Muội mà rời xa nhau, vậy thì bọn họ cũng sẽ hòa hợp lại nhờ Dĩ Muội.

Thế nhưng con tim đã không còn ở bên cạnh anh ta rồi thì sao có thể hòa hợp lại được chứ?

Còn về phần Dĩ Muội, tuy cô biết cha đẻ mình là ai nhưng cuối cùng vẫn không đi nhận ông ta.

Tần phu nhân hỏi cô: “Có nuối tiếc không?”

Cô cười và đáp lại: “Không ạ, con hi vọng ba có thể hạnh phúc với gia đình của ba, con và mẹ cũng có thể hạnh phúc, vậy thì chẳng ai phải đi làm phiền ai cả.”

Còn cuộc tranh đấu giữa ông ta và Lam thị trưởng thì những thương nhân bình thường như bọn họ cũng không quản được.

Cuộc đấu tranh đó sau khi kết thúc, Vũ Uyển Dung cũng rời đi, quay trở lại Paris Pháp, tiếp tục việc kinh doanh quán bar và đợi một người Trung Quốc có duyên phận với mình.

Vũ Thái Ninh và Lam Dư Trạch qua đó, bọn họ đều lựa chọn là tha thứ cho Vũ Uyển Dung. Dù sao thì bất kì sự thù hận nào cũng đều có một bên học được cách dừng lại, mới có thể kết thúc, bằng không sẽ mãi mãi là một vòng tuần hoàn không bao giờ kết thúc....

Dĩ Muội nhanh chân đi ra khỏi phòng thiết kế của mình, hôm nay cô tan làm muộn một chút vì cô thảo luận việc thiết kế với Hứa An Ca qua mạng, cũng không biết hai cha con Tần Hàm Dịch có phải đợi lâu quá rồi không.

Cô nhanh chân ra khỏi thang máy, chạy ra đại sảnh, trời đã lờ mờ tối, xe của Tần Hàm Dịch đỗ ở cổng.

Cô nhanh chân đi tới bên cạnh chiếc xe, bên trong xe không có người cô biết nhất định là do Lạc Lạc đợi lâu quá nên đói rồi, Tần Hàm Dịch đi mua đồ ăn cho cậu bé.

Cô đưng dựa vào xe, nhìn lên tấm màn hình lớn ở trên một tòa nhà, thưởng thức buổi trình diễn thời trang đang được công chiếu.

Và nhà thiết kế của buổi biểu diễn thời trang đó chính là cô và Hứa An Ca.

Lấy màu trắng đơn giản nhất làm màu chủ đạo để ngụ ý sâu xa về tình cảm thuần khiết nhất.

Những thiết kế này khiến cô nhớ tới rất nhiều điều trong quá khứ, sự gặp mặt, bỏ lỡ qua nhau rồi lại quay về bên nhau của cô và Tần Hàm Dịch....

Năm đó, Châu Lan Na đã mua chuộc cha dượng cô ghi âm lại lời cô nói, rằng cô là kẻ hám tiền, chỉ nhằm vào tiền bạc của Tần Hàm Dịch, khiến Tần Hàm Dịch thất vọng về cô, hiểu sai về cô.

Vậy là giữa bọn họ đã có sự hiểu lầm lần thứ nhất.

Cô không trách Châu Lan Na đã làm những gì, cô chỉ cảm thấy bọn họ khi đó không đủ dũng cảm, không hiểu thế nào là yêu nên mới bị người khác dễ dàng chen ngang vào.

Nhưng, sau khi trải qua nhiều khó khăn trắc trở trong bao nhiêu năm qua, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được đứng trước khó khăn thì phải nắm chắc lấy tay của đối phương.

Và việc thứ hai khiến cho cô cảm thấy may mắn đó là Hứa An Ca lại trở về giống với Hứa An Ca của ngày xưa, tình cảm của bọn họ chỉ đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè, là những nhà thiết kế với nhau.

“Anh nghe nói nhà thiết kế Vệ Ngấn lần này vẫn còn một tác phẩm kinh điển chư được công bố.” Bên tai vang lên một giọng nam trầm ấm thu hút sự chú ý của cô.

Cô nhìn người đàn ông phong độ đẹp trai đang bế Lạc Lạc đứng trước mặt cô, cô liền cười nói: “Đó là lời hứa của em với anh em sao quên được?”

Anh nghe thấy vậy, chỉ nhìn cô cười, những người thực sự yêu nhau họ chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để truyền đạt hết tiếng nói trong lòng.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.