Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 194: Đừng ép tôi




Diệp Dĩ Muội không đi vào thẳng Tần thị mà gọi điện cho Tần phu nhân trước.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng: “Xin chào, ai đấy?”

Cô không nói gì, Tần phu nhân không có điện thoại của cô, lẽ nào bà ta căn bản không biết thân thế của cô? Bà ta tranh Tần thị cũng không phải vì sự việc của cô mà hận?

Nhất thời cô có chút mung lung, không biết nên nói rõ mục đích của mình tới đây thế nào.

Nhưng cô bắt buộc phải nói, Cao Thiên Du vẫn còn đang đợi câu trả lời của cô, cô không thể không giúp Lam Dư Khê, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho bạn bè.

“Chào Tần phu nhân.....” giọng nói cô khô đặc đi, cô luôn cảm giác giữa hai người dường như có gì đó ngăn cách, khiến cô trong lòng rất khó chịu.

“Diệp tiểu thư, có việc gì à?” Giọng nói của đối phương vẫn rất lạnh lùng vô tình, nhưng dường như không còn thái độ ghét bỏ như trước đây nữa.

“Tôi muốn gặp phu nhân, có được không?” Diệp Dĩ Muội khi hỏi ra lời này, cô đã có một dự cảm chẳng lành.

Quả đúng như thật, lời cô vừa nói dứt liền nghe thấy đầu dây bên kia đáp lại: “Xin lỗi Diệp tiểu thư, tôi rất bận.”

Diệp Dĩ Muội rất muốn nói một câu “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi,” thế nhưng cô không thể.

“Tần phu nhân, tôi sẽ không làm phiền phu nhân quá lâu đâu, hãy gặp tôi một lát đi! Tôi thực sự có việc rất quan trọng muốn gặp bà nói.” Cô vội vàng hạ giọng cầu xin.

Đầu dây bên kia do dự một lát rồi mới nói: “Được, cô lên đi!”

“Cảm ơn Tần phu nhân.” Diệp Dĩ Muội lập tức vui mừng cảm ơn, cúp máy xong cô liền tiến vào Tần thị.

Có được sự cho phép của Tần phu nhân, cô đi lên phòng làm việc cấp cao đương nhiên là không khó.

Khi cô tới nơi, Tần phu nhân đang mặc trên người một bộ đồ công sở, mái tóc được buộc cao lên, bà ta đang cúi đầu đọc tài liệu, một Tần phu nhân như vậy dường như đã biến thành một con người khác, căn bản không hề giống với Tần phu nhân mà cô biết trước đây.

Tần phu nhân nghe thấy tiếng cửa, bà ta ngẩng đầu lên nhìn cô ở ngoài cửa rồi nói giọng nhẹ nhàng: “Ngồi đi!”

“Cảm ơn!” hơi thở Diệp Dĩ Muội có phần căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô tới tìm bà ta, trong lòng đang có vô vàn các cảm xúc khác nhau hòa lẫn.

Hận cũng được, oán cũng xong, thế nhưng, dù gì bà ta cũng là mẹ đẻ của cô, là bà ngoại của Tiểu Lạc Lạc, là người thân của cô trên đời này sao cô lại có thể không hề có một chút kích động nào chứ?

“Tìm tôi có việc gì?” Tần phu nhân nhìn cô ngồi xuống mới lên tiếng hỏi.

“Tôi muốn hỏi phu nhân, có phải bà có thể cứu Lam gia không?” Diệp Dĩ Muội không vòng vo nhiều, nếu bà ta không muốn gặp cô vậy sẽ làm xong việc bản thân muốn làm và nhanh chóng rời đi.

“Lam gia?” Tần phu nhân chau mày lại hỏi vẻ không hiểu.

“Nhà Lam thị trưởng.” Diệp Dĩ Muội không hề tìm được bất kì dấu vết gì trên nét mặt của Tần phu nhân, dường như bà ta căn bản không hề biết gì về sự việc này vậy.

Nhưng cô biết, Lục Danh Dương sẽ không tùy tiện nói ra tên cô với Cao Thiên Du.

Bất luận là thiện ý hay ác ý, nhắc tới cô thì nhất định có nguyên nhân của nó.

“Ha ha!” Tần phu nhân khẽ cười, dường như nghe thấy chuyện cười gì vậy: “Thứ nhất, tôi không biết nhà Lam thị trưởng làm sao. Thứ hai, kể cả nhà ông ta có làm sao thì cô cảm thấy tôi là một thương nhân, có thể giúp được gì cho một nhà như thế?”

“Xin lỗi, vậy thì tôi đã làm phiền rồi.” mặt Diệp Dĩ Muội nóng bừng lên, cô đứng lên bèn muốn rời đi.

Khi cô quay người thì Tần phu nhân đột nhiên hỏi: “Tại sao lại tới tìm tôi?”

Diệp Dĩ Muội quay người lại, lặng lẽ nhìn Tần phu nhân, nói: “Có người nói, cũng có thể tôi tới tìm phu nhân, phu nhân sẽ giúp tôi.”

Cô không thể nói người đó là Cao Thiên Du, cũng không thể nói ra thân thế của bản thân mình mà chỉ có thể nói tới đó thôi.

“Người đó còn nói gì với cô nữa?” nét mặt Tần phu nhân hơi sầm xuống nhìn cô thăm dò.

“Phu nhân có việc gì sợ tôi biết sao?” Diệp Dĩ Muội khẽ cười cay đắng, từ trong nét mặt của Tần phu nhân cô đã hiểu, Tần phu nhân biết, chỉ là bà ta dường như không hề muốn để cho cô biết. Hóa ra, mẹ đẻ của cô không hề muốn nhận cô.

“Dĩ Muội, con biết rồi đúng không?” Tần phu nhân thở dài một tiếng, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Không phải bà ta không muốn nhận cô, không phải là không muốn nói cho cô biết, chỉ là bà ta sợ cô sẽ hận bà ta, sẽ khinh bỉ bà ta.

Bà ta vẫn luôn tìm một cơ hội thích hợp để nói với cô chân tướng, nhưng không ngờ rằng, hóa ra cô đã biết rồi.

“Tôi biết cái gì?” sống mũi Diệp Dĩ Muội cay sè, hai mắt cô đỏ lên, chẳng phải là cô không nên biết à?

Vậy thì cứ coi như không biết đi!

“Dĩ Muội.” Tần phu nhân đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Diệp Dĩ Muội: “Con hận ta không?”

“Hận!” Diệp Dĩ Muội nói chắc chắn dõng dạc một từ: “Sao tôi lại không hận chứ? thế nhưng, tôi cũng thương cho phu nhân.”

Tần phu nhân sau khi nghe thấy từ hận, con tim bà ta đột nhiên lạnh ngắt đi, có một sự tuyệt vọng thoáng qua.

Nhưng, câu nói cuối cùng của Diệp Dĩ Muội lại cho bà ta hi vọng.

“Dĩ Muội, mẹ xin lỗi con.” Tần phu nhân đặt hai tay lên vai Diệp Dĩ Muội, hai mắt ọng nước nói. 

Bà ta cuối cùng có thể nói với con gái của mình bà ta là mẹ của cô rồi, cô sao có thể không kích động chứ?

“Người phu nhân có lỗi không phải là tôi.” Diệp Dĩ Muội lùi người ra khỏi tay bà ta: “Phu nhân có lỗi với mẹ đẻ của Tần Hàm Dịch, với mẹ nuôi của tôi.”

“Mẹ có lỗi với bà ta?” Tần phu nhân cảm thấy lời nói này như cái gai đâm vào tim mình: “Nếu năm xưa không phải bà ta muốn vì con trai mình có được vinh hoa phú quý, liên kết với mụ phù thủy già kia thì sao con phải chịu khổ bao nhiêu năm như thế?”

“Đúng, năm xưa là bọn họ không đúng, nhưng tội của bọn họ không đến nỗi phải chết!” Diệp Dĩ Muội thất vọng nhìn mẹ đẻ của mình, sao bà ta có thể độc ác đến như vậy chứ?

Đó là một mạng người! sao bà ta có thể ra tay không chút áy náy như vậy.

“Rốt cuộc con đang nói gì đấy?” Tần phu nhân nheo mày nhìn cô, đột nhiên như hiểu ra mọi chuyện: “Con cũng tưởng rằng Diệp Dung là do mẹ thuê người đâm chết à?”

“Lẽ nào không phải sao?” Diệp Dĩ Muội thấy nét mặt của bà ta không bình thường, lập tức hỏi.

“Là mụ phù thủy già đó nói cho con như vậy có đúng không?” Tần phu nhân hận Tần lão phu nhân tới chết, lúc trước bà ta đoán Diệp Dĩ Muội có khả năng đã biết mọi chuyện, vì thế bà ta mới rất sợ Diệp Dĩ Muội sẽ hận bà ta, hóa ra mọi chuyện đúng là đã chứng minh suy đoán của bà ta.

“Không phải, bất ngờ có người gửi email cho tôi, nói cho tôi biết, tôi không hề biết người đó là ai.” Diệp Dĩ Muội lập tức phủ nhận sự suy đoán của Tần phu nhân, cho dù sự việc này Tần lão phu nhân không thoát khỏi có liên can, cô có thể chắc chắn sự nghi ngờ của mình.

Nhưng, cô không muốn nói ra, cô không muốn làm sâu thêm thù hận giữa hai người.

Cho dù không để ý tới bất kì ai nhưng Tiểu Lạc Lạc thì sao? Bọn họ đều là người thân thiết ruột thịt của Tiểu Lạc Lạc, cô không muốn nhìn thấy bọn họ giết hại lẫn nhau.

“Sau đó bà ta cũng gặp con, chẳng phải thế à?” Tần phu nhân quá hiểu Tần lão phu nhân rồi, bà ta nhất định sẽ làm cho bản thân Tần phu nhân chịu cái tội này.

Giống như năm xưa, chẳng phải Tần lão phu nhân đã uy hiếp Tần phu nhân để giấu đi tất cả à?

Khi đó, Tần phu nhân vẫn không biết Tần Hàm Dịch không phải là con trai của mình, Tần lão phu nhân đã lấy lý do Tần Hàm Dịch không mang trong mình dòng máu của Tần gia để uy hiếp Tần phu nhân nhận tội danh đó, chỉ khi Tần phu nhân nhận tội danh đó thì Tần Hàm Dịch mới có thể làm thiếu gia của Tần gia, mãi mãi sẽ không bị người khác cười là con ngoài dã thú.

Tần lão phu nhân bây giờ nghĩ lại sự uy hiếp đó đúng là thật nực cười.

Bà ta vậy mà lại vì con trai của người khác mà phát điên cả năm năm trời, buồn đau cả năm năm trời và giấu kín nỗi đau khổ ở trong lòng không dám nói ra sự thật.

Hóa ra người mà Tần phu nhân dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ lại không phải là con trai của mình.

Một kết quả thật mỉa mai.

Khi bà ta cảm nhận được điều bất thương, sau khi biết được chân tướng, bà ta chỉ muốn hủy hoại Tần gia.

Bọn họ đã lừa bà ta hơn hai mươi năm trời không nói, còn để cho con gái bà ta phải chịu khổ đau, bà ta nhất định phải khiến cho người của Tần gia phải trả giá cho tất cả những điều này.

“Đúng!” Diệp Dĩ Muội gật đầu: “Sau khi tôi trở về, đã gặp bà ấy, bà ấy đã nói cho tôi biết thân thế của tôi.”

“Bà ta nhất định là đã lợi dụng việc mẹ thuê người đâm chết Diệp Dung để khuyên con không nên ở bên Tần Hàm Dịch có đúng không?” Tần phu nhân cười lạnh lùng rồi hỏi, thực ra trong lòng đã hiểu ra tất cả.

“Đúng.” Lúc này Diệp Dĩ Muội đã hiểu rồi, mẹ cô không hề thuê người đâm chết mẹ nuôi cô. Và ở đây ai là người đã giở trò, đợi xem rồi biết.

“Nếu mẹ nói với con, thực ra kẻ thuê người đâm chết Diệp Dung là bà ta thì con có tin không?” Tần phu nhân bật cười, thực ra bà ta rất muốn biết, sau khi Tần Hàm Dịch biết được sự việc này thì sẽ phản ứng thế nào.

“Bà ấy sao lại phải làm như vậy?” Diệp Dĩ Muội giật mình, có phần không có cách nào tin vào sự thật được nói ra từ miệng của Tần phu nhân.

Hơn nữa, người đầu tiên cô nghĩ tới là Tần Hàm Dịch, nếu như anh biết được bà nội mình đã giết chết mẹ đẻ của mình thì anh làm sao để có thể đón nhận sự thực này?

“Bởi vì, bà ta sợ Diệp Dung sẽ nói ra sự thật. Năm xưa, nếu không phải là Diệp Dung ép thì con tưởng rằng bà ta thực sự sẽ để cho con bước chân vào cửa của Tần gia?” Tần phu nhân tuy là hận Diệp Dung nhưng trong sự việc này, trong lòng bà ta vẫn thấy cảm ơn Diệp Dung, nếu không phải là bà ta có lương tâm đưa Diệp Dĩ Muội quay trở lại bên Tần phu nhân thì sự việc này e rằng Tần lão phu nhân sẽ giấu nó cả một đời, cho tới chết Tần phu nhân sẽ không biết được tất cả.

“Lúc trước, tôi vẫn luôn không hiểu tại sao bà ấy lại lấy cáo chết ra để ép, yêu cầu tôi gả cho Tần Hàm Dịch, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, thực ra bà ấy vẫn rất lương thiện, và năm xưa bà ấy liên kết với Tần lão phu nhân để làm chuyện đó chắc cũng là vì một người mẹ quá yêu con trai mình. Không có ai hi vọng con trai mình phải chịu khổ, lại còn bị người đời nói là con ngoài dã thú, con hoang.”

“Con không hận Diệp Dung một chút nào sao?” Tần phu nhân hận Diệp Dung nhất là khi bà ta biết được trong quá khứ Diệp Dĩ Muội đã phải sống cuộc sống như thế nào. Thận chí Tần phu nhân còn hận bản thân mình, nếu sớm biết thế này thì bà ta không nên gat mình vào Tần gia, cho dù là một bà mẹ đơn thân, bị người đời cười chê, nhưng ít nhất thì cô cũng có thể lớn lên mà không phải lo cơm ăn áo mặc, sao đến nỗi phải sống khổ sở như thế.

“Không hận.” Diệp Dĩ Muội lắc đầu, nói thật lòng.

Hận một người vốn đã quá đau khổ rồi, huống hồ lại là hận một người đã nuôi lớn bản thân mình.

“Dĩ Muội, con thực sự quá lương thiện.” Tần phu nhân có chút tức giận, bà ta còn hi vọng con gái sẽ sát cánh bên mình để báo thù, nhưng bây giờ thì thất vọng rồi, cô nói luôn là cô không hận.

“Không phải là tôi lương thiện, tôi chỉ là muốn đối xử tốt với bản thân mình. Nếu tôi cố chấp đi hận một người đã chết, người đau khổ cũng chỉ là bản thân tôi mà thôi.” Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào Tần phu nhân: “Vì thế, phu nhân đừng hận bà ấy nữa, có được không?”

Trước đây sự ngăn cách lớn nhất giữa Diệp Dĩ Muội và Tần phu nhân chính là việc Tần phu nhân đã thuê người đâm chết Diệp Dung, bây giờ biết được sự việc này không phải do Tần phu nhân làm thì đương nhiên cô cũng không còn hận nữa.

“Được, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ không hận Diệp Dung nữa, nhưng còn mụ phù thủy già đó, mẹ sẽ tuyệt đối không tha cho bà ta. Bà ta chẳng phải chỉ quan tâm tới Tần thị thôi à? mẹ nhất định sẽ làm cho Tần thị đổi họ.” Tần phu nhân nghiến răng lại nói, vừa nghĩ tới năm năm trước, bà ta dùng thủ đoạn uy hiếp để ép bản thân mình nhận tội danh giết người là Tần lão phu nhân lại càng thấy hận.

Tần phu nhân vì Tần Hàm Dịch, ngay cả cả việc phải ngồi tù cũng không sợ.

Thế nhưng, Tần Hàm Dịch lại không chịu tha thứ cho bà ta, năm năm trời, ngay cả tới liếc nhìn bà ta anh cũng không chịu, bà ta thực sự nghi ngờ liệu có phải khi đó Tần Hàm Dịch đã biết được thân thế của bản thân anh không, bằng không sao anh có thể vì người khác mà hận mẹ đẻ của mình đến như vậy chứ?

Cho dù là Tần Hàm Dịch năm năm không chịu gặp bà ta nhưng người làm mẹ như bà ta vẫn không thể hận con trai được.

Kết quả thì sao? Từ đầu tới cuối, bà ta chẳng qua là bị người khác coi như một kẻ ngốc không thể ngốc hơn nữa.

Không báo thù Tần gia, báo thù Tần lão phu nhân thì cả đời này bà ta sẽ không nuốt trôi cục tức.

“Thực ra, sự trừng phạt lớn nhất của bà ta chính là việc Tần Hàm Dịch sẽ hận bà ta. Nếu sự việc là do Tần lão phu nhân thì sớm muộn cũng có một ngày Tần Hàm Dịch sẽ biết.” Diệp Dĩ Muội thở dài một tiếng, có thể tưởng tượng ra được sự bị thảm của Tần lão phu nhân sau này.

Người bà ta hại chết không phải là ai khác mà chính là mẹ đẻ của Tần Hàm Dịch.

Cô không hiểu, Tần lão phu nhân sao có thể nhẫn tâm ra tay, bà ta tưởng rằng có thể khống chế tất cả, thực sự những sự việc trên thế giới này, chỉ cần bạn làm thì rất khó để giấu cả một đời, sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.

Và cái ngày mà Tần Hàm Dịch hận bà ta, sự đả kích này sẽ đau đớn hơn tất cả những điều gì khác!

Trên thế giới này, chắc rằng Tần Hàm Dịch là người duy nhất mà bà ta quan tâm.

Nghĩ tới đây Diệp Dĩ Muội không thể không nhìn Tần phu nhân với vẻ nghi ngờ: “Phu nhân vẫn còn có việc giấu tôi có đúng không?”

Tần phu nhân hận Tần gia, Tần lão phu nhân như vậy, không có lý gì mà bà ta không đem sự việc nói cho Tần Hàm Dịch biết.

“Giấu con gì chứ?” Tần phu nhân trong lòng hốt hoảng khi bị Diệp Dĩ Muội hỏi, nhưng nét mặt thì vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.

“Tần Hàm Dịch biết được sự việc này chưa?” Diệp Dĩ Muội thử hỏi thăm dò.

“Sao mẹ biết được nó đã biết hay chưa. Có điều, nhìn nó bây giờ ngay tới cả Tần thị cũng không quay về nữa, chắc chắn là cũng đã biết điều gì đó.” Tần phu nhân tìm một cái cớ nói ra.

“Phu nhân hận người của Tần gia như vậy, không có lý gì mà không thử kích động Tần Hàm Dịch.” Diệp Dĩ Muội càng ngày càng sinh nghi.

“Trong lòng con mẹ là hạng người như vậy à?” Tần phu nhân lên tiếng mà trong lòng có phần chột dạ.

“Trong tay Tần lão phu nhân vẫn còn có điểm yếu của bà đúng không?” ngay lập tức Diệp Dĩ Muội đã đoán ra được điểm then chốt của vấn đề. Cô tin, nếu Tần phu nhân không bị uy hiếp thì bà ta tuyệt đối sẽ không để cho Tần Hàm Dịch được yên.

Dù sao thì khi bà ta yêu thương Tần Hàm Dịch nhất lại bị Tần Hàm Dịch hận năm năm, bà ta không thể nào không báo thù trở lại.

“Không có.” Tần phu nhân lập tức phủ nhận, bà ta không dám để cho Diệp Dĩ Muội biết được sự việc đó, bà ta sợ cô sẽ hận bà ta, cảm thấy người mẹ này giống như một con rắn độc.

Diệp Dĩ Muội nhìn bà ta thăm dò, nếu càng hỏi cô sợ bà ta cũng sẽ không nói ra.

Vậy là cô đổi chủ đề câu chuyện, cô nói rõ mục đích của mình hôm nay tới đây: “Hôm nay tôi tới đây, hi vọng bà có thể giúp đỡ Lam gia.”

“Vì Tần Hàm Dịch?” bà ta biết mối quan hệ giữa Tần Hàm Dịch và Lam Dư Khê rất tốt.

“Không phải, tôi vì Thiên Du và Dư Khê, bọn họ đều là bạn tốt của tôi, đều giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn nhất, tôi cũng muốn giúp bọn họ một lần.” Diệp Dĩ Muội nhìn bà ta rất nghiêm túc và trả lời.

“Dĩ Muội, con nghe lời đi, sự việc này không phải là việc mà chúng ta có thể quản được.” Tần phu nhân hạ giọng mềm mỏng khuyên bảo cô.

Sự đấu đá trong giới chính trị từ trước tới nay đều rất khốc liệt, làm gì có chỗ cho một cô gái như cô nói mà lại có thể thay đổi được.

“Mẹ....” Diệp Dĩ Muội do dự rồi bỗng nhiên lên tiếng.

Nét biểu cảm trên mặt Tần phu nhân đột nhiên cứng đơ lại, bà ta nhìn cô như không dám tin vào tai mình, ánh mắt bà ta nhòe đi, hai mắt đột nhiên ậng nước.

Con gái bà ta đã gọi bà ta là “mẹ.”

“Dĩ Muội!” bàn tay bà ta run lên, muốn ôm lấy cô nhưng lại có chút căng thẳng vụng về không biết bắt đầu thế nào.

“Mẹ!” Diệp Dĩ Muội nhìn ra được sự căng thẳng của bà ta, cô chủ động giờ hai tay lên, ôm lấy Tần phu nhân.

“Con gái ngoan!” lúc này Tần phu nhân mới phản ứng lại kịp, bà ta cũng dang tay ra ôm lấy Diệp Dĩ Muội, những giọt nước mắt như hóa thành những hạt chân châu, rớt xuống.

Sự cảm động và hạnh phúc trong giờ phút này làm cho bà ta không có cách nào để nói ra được một lời.

“Mẹ, con biết những năm vừa qua mẹ rất khổ, có điều bây giờ mọi chuyện đều qua đi rồi.” Diệp Dĩ Muội ôm chặt lấy mẹ mình, bất luận mẹ cô giấu cô điều gì, cô đều nguyện cùng với bà đối mặt, bởi vì bọn họ là những người thân thiết nhất.

“Đúng, mọi việc đều qua rồi, chỉ cần con có thể quay về bên cạnh mẹ thì đó là hạnh phúc lớn nhất của mẹ rồi.” Tần phu nhân cười hạnh phúc, đột nhiên bà cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ bạc với mình, con gái bà ưu tú như vậy, lương thiện và xinh đẹp thế này

“Còn có Lạc Lạc.” Diệp Dĩ Muội đứng thẳng người lên, bỏ tay ra khỏi Tần phu nhân, cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tần phu nhân, nhìn bà ta và cười.

“Đúng, còn có Lạc Lạc.” Tần phu nhân gật đầu, cũng bật cười, bà có con có cháu bên cạnh, rốt cuộc thì bà vẫn được coi là hạnh phúc.

“Mẹ, vậy đừng hận nữa có được không? Bất luận là Tần lão phu nhân hay là Tần Hàm Dịch, đều đừng hận nữa. Đợi tới khi sự việc Lam gia kết thúc thì mẹ hãy cùng con và Lạc Lạc rời khỏi nơi đây, sống một cuộc sống đơn giản, có được không?”

Diệp Dĩ Muội cảm thấy hận là một điều không có giới hạn, không có điểm kết thúc, hôm nay bạn hận người ta, bạn đi báo thù, ngày mai người ta lại hận bạn, lại tới để báo thù, phải có một người từ bỏ trước thì mới có thể kết thúc được sự bất hạnh.

Tuy Tần Hàm Dịch hận Tần phu nhân thế nhưng nếu có người khác thực sự hại bà ta thì Tần Hàm Dịch chắc cũng sẽ the thứ.

Anh hận là một chuyện nhưng người khác làm hại bà nội anh lại là một chuyện khác, cho dù anh hận thì cũng sẽ không báo thù.

Tần phu nhân chắc cũng nắm được điểm này mới không chút sợ hãi như thế.

Nhưng, liệu bà ta có từng nghĩ, có những lúc, không quan tâm, không để ý, không thù hận, cũng là một loại trừng phạt.

Chỉ là, mọi người dường như đều có một thói quen, mãi cho tới khi mất đi cái mà bản thân mình quan tâm nhất mới phát hiện ra rằng quyết định của mình đã sai lầm thế nào.

“Mẹ không can tâm bị mụ phù thủy già đó lừa bao nhiêu năm như vậy, để cho con chịu khổ bao nhiêu năm như thế.”

Với tư cách một người mẹ, điều bà ta không can tâm nhất không phải là bị lừa dối mà là con gái bà ta đã phải chịu khổ quá nhiều.

Bà ta chưa chắc đã là một người mẹ đủ tiêu chuẩn nhưng con tim yêu thương mà bà ta dành cho con mình thì không ai có thể hoài nghi được.

“Mẹ, mẹ có từng nghĩ, mẹ đem theo con gả vào Tần gia vốn cũng đã là một sự lừa dối rồi không.” Diệp Dĩ Muội thử thuyết phục mẹ mình, bản thân mình buông tay còn hơn rất nhiều là buông tay sau khi làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình.

“.........” Tần phu nhân bị câu hỏi đó khiến cho cứng họng, không sai, sự lừa dối này thực ra là bắt đầu từ bà ta mà ra.

“Vì thế, mẹ, đừng hận nữa, cùng với con và Lạc Lạc sống một cuộc sống bình thường, yên bình, có được không?” Diệp Dĩ Muội nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt của mẹ mình, cô lại nói: “Trên thế gian này không có gì là hạnh phúc hơn việc có người thân ở bên cạnh mình. Tần lão phu nhân cũng sai, nhưng lỗi lầm của bà ta đương nhiên sẽ có người trừng phạt. Chúng ta không nên dùng lỗi lầm của bà ta để trừng phạt bản thân mình mãi mãi sống trong sự thù hận mà không có được hạnh phúc, có được không mẹ?”

Trước mặt Tần phu nhân hiện ra rất nhiều cảnh tượng đẹp đẽ, đó là cảnh cả nhà vui vẻ ở bên nhau.

Nhưng, bảo bà ta bỗng chốc buông bỏ tất cả, không tranh không cướp cũng không phải là điều hiện thực.

Chỉ là, lời này bà ta không thể nói với Diệp Dĩ Muội, bà ta không muốn cô phải lo lắng.

“Mẹ sẽ suy nghĩ.” Bà ta trở lời, vì muốn cô được an tâm.

“Vâng!” Diệp Dĩ Muội biết sự việc này không ép được, phải cho bà ta thời gian để suy nghĩ để bà ta có thể bước sang một ngã rẽ khác.

“Dĩ Muội, còn việc của Lam gia, con cũng đừng nhúng tay vào.” Tần phu nhân kéo tay Diệp Dĩ Muội đi tới ghế sô pha ngồi xuống, hết lời khuyên bảo.

“Mẹ, mẹ có thể không quản nhưng con thì không thể, nếu mẹ biết được cuộc sống trước đây của con thì mẹ nên biết, Thiên Du và Dư Khê đã giúp đỡ con thế nào, con không thể trơ mắt đứng nhìn, bỏ mặc bọn họ khi bạn bà cần tới sự giúp đỡ của con nhất.” Diệp Dĩ Muội nói với ngữ khí kiên định, cô đã hạ quyết tâm rồi.

“Cái con bé này, sao mà lúc nào cũng bướng bỉnh thế chứ?” Tần phu nhân tức không còn cách nào khác, đang định nói thêm gì nữa thì liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Việc gì đấy?” bà ta quay đầu hướng ra phía cửa hỏi một câu.

“Phu nhân, cuộc họp bắt đầu rồi.” thư ký đứng ngoài cửa trả lời.

Tình hình của Tần thị bây giờ khá đặc biệt, hai bên tranh giành nhau sống chết, ai cũng không có được thế thắng tuyệt đối mà ngồi vững trên vị trí tổng tài.

Vì thế, người ở công ty, gọi hai người – một người là Lão phu nhân, một người là phu nhân, như vậy thì không thất lễ với ai cả.

Còn hai người cũng thầm hiểu rằng, lúc này cũng là lúc tranh thủ lòng người, ai sẽ làm khó nhân viên chứ?

“Vậy mẹ đi làm việc đi, con về trước đây.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, cáo từ.

“Sắp xếp thời gian để mẹ gặp Tiểu Lạc Lạc.” Tần phu nhân nói có vẻ rất mong chờ.

Sự bình anh của Diệp Dĩ Muội và Tiểu Lạc Lạc là sự an ủi lớn nhất trong cuộc đời bà ta.

“Vâng!” Diệp Dĩ Muội gật đầu, do dự một lát cô lại nói: “Nếu có thể, con hi vọng mẹ hãy giúp đỡ Lam gia.”

Từ khẩu khí của mẹ mình cô có thể nghe ra, đúng như Lục Danh Dương nói, sự việc này mẹ cô biết nội tình, có lẽ còn có thể giúp đỡ được.

Cô không ép được, cô chỉ có thể nói tình nói nghĩa.

“Để mẹ nghĩ cách.” Tần phu nhân bất lực thở dài một tiếng, bà ta thực sự rất thích Cao Thiên Du, bởi vì cô đối với người bạn như Diệp Dĩ Muội là tốt thật lòng.

Chỉ là, sự việc của Lam gia liên quan tới phạm vi rất rộng, làm gì có chuyện muốn kìm xuống là kìm xuống được.

Đạo lý như vậy Diệp Dĩ Muội đương nhiên hiểu, sự việc nếu có thể giấu đi được thì lam lão gia cũng không phải hi sinh Vũ Thái Ninh.

Không phải là ông ta có tình người mà là vì Vũ Thái Ninh có ảnh hưởng tới thần kinh của Lam Dư Trạch.

Hai người vừa nhấc chân lên đi thì Tần phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Thực ra, còn có thể khuyên người của Lam gia, bảo Lam lão gia từ chức thị trưởng, sau đó rời đi ra nước ngoài, như vậy có thể còn bảo đảm được cho Vũ Thái Ninh.”

Dù sao thì Vũ Thái Ninh cũng chỉ là một cô gái bình thường, không ai quan tâm gì tới sự sống chết của cô ấy.

“Vâng.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, nhưng trong lòng cô biết sự việc này rất khó.

Lúc trước từ phía Cao Thiên Du cô cũng hiểu một phần nào về Lam lão gia, biết được rằng ông ta rất quan tâm tới danh lợi, vì thế, làm gì có chuyện nói buông là có thể buông được!

“Đi thôi!” Tần phu nhân và Diệp Dĩ Muội cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, bà ta đưa cô ra tới thang máy.

Trên đường đi những nhân viên nhìn thấy cảm thấy có chút kì lạ, cặp con dâu mẹ chồng này từ lúc nào mà mối quan hệ lại trở nên hòa hợp như vậy?

Chỉ là, hai người vừa đi tới trước cửa thang máy, bầu không khí hài hòa đó đã bị phá tan.

Cửa thang máy vừa được mở ra, Tần lão phu nhân từ bên trong bước ra.

Nhìn thấy hai người đi bên nhau, đột nhiên bà ta nheo mày lại.

Diệp Dĩ Muội chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi liền quay đầu nói với Tần phu nhân: “Con đi trước đây.”

“Ừm.” Tần phu nhân mắt nhìn cô đi vào thang máy mới hướng ánh mắt u ám về phía Tần lão phu nhân.

“Cô đã nói với nó cái gì?” Tần lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Tần phu nhân và hỏi.

“Tôi nên nói gì chứ?” Tần phu nhân cười bình tĩnh.

“Có phải cô đã nói bí mật về cái chết của Diệp Dung cho con bé rồi không?” điều mà Tần lão phu nhân lo lắng nhất chính là việc này, thậm chí cùng với việc trở về của Diệp Dĩ Muội, Tần phu nhân phát hiện chân tướng đã tới mức làm cho bà ta ăn không ngon ngủ không yên rồi.

“Bà vẫn còn có việc biết sợ à?” trong lòng Tần phu nhân cảm thấy rất thoải mái, con gái bà tha thứ cho bà rồi, nhưng mụ phù thủy già này e rằng cả đời này sẽ không có được sự tha thứ của người cháu trai.

“Nếu như Tần Hàm Dịch biết được, cô cũng đừng trách tôi đêm sự việc cô muốn hại chết Tần Hàm Dịch nói cho Diệp Dĩ Muội.” Tần lão phu nhân đỏ hai mắt lên, bí mật này người biết càng nhiều thì bà ta càng không an toàn.

“Vậy thì sao chứ?” Tần phu nhân dường như chẳng hề quan tâm mà hỏi lại.

Trước ngày hôm nay Tần phu nhân vẫn còn lo lắng về sự việc này nhưng bây giờ thì không rồi.

Bởi vì, con gái của bà lương thiện như vậy, cô ngay cả tới Tần lão phu nhân cũng không hận thì sao có thể cả đời không tha thứ cho người mẹ đẻ này.

“Cô không sợ?” Tần lão phu nhân hỏi lại vẻ nghi ngờ.

“Bà đừng quên, kể cả tôi có sai hơn nữa thì Tần Hàm Dịch vẫn còn đang sống lù lù ở đó, thế nhưng Diệp Dung chết rồi không có cách nào để sống lại được.” Tần phu nhân mỉm cười khinh bỉ.

“Chỉ cần cô đừng có nói linh tinh thì đương nhiên tôi sẽ có cách.” Tần lão phu nhân chưa tới đường cùng thì chưa chịu bỏ cuộc.

“Bà yên tâm, tôi sẽ không nói đâu. Nói cho cùng thì làm gì có việc gì có thể uy hiếp được bà.” Lúc này ánh mắt Tần phu nhân cũng ánh lên niềm hạnh phúc.

“Dĩ Muội nhận cô rồi?” Tần lão phu nhân hận tới nỗi nghiến răng vào nói.

“Không sai.”Tần phu nhân thản nhiên công nhận.

“Nếu Dĩ Muội đã tha thứ cho cô rồi cô còn muốn ở Tần thị đấu với tôi?” Tần lão phu nhân bất luận khi nào cũng đều giữ được sự bình tĩnh, vì Tần gia để lấy được lợi ích lớn nhất.

“Nếu như bà đồng ý đem Tần thị trao cho Lạc Lạc thì tôi có thể buông tay không đấu với bà nữa. Bằng không, tôi thà hủy hoại Tần thị cũng sẽ không để yên cho Tần gia các người.” Tần phu nhân nghĩ ra một cách thỏa đáng nhất, Tiểu Lạc Lạc cũng là cháu ngoại của bà, cũng là dòng máu của Tần gia. Nếu Tần lão phu nhân còn có lí trí thì chắc là sẽ đồng ý.

Bằng không, kể cả bà ta không có được quyền khống chế Tần thị thì cũng có thể hủy hoại Tần thị.

“Lạc Lạc chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, nó có thể quản lý Tần thị không?” Tần lão phu nhân phẫn nộ hỏi lại.

Tần phu nhân suy nghĩ vài giây rồi mới nói: “Trước khi Lạc Lạc trưởng thành, Tần thị sẽ do Tần Hàm Dịch quản lý thay.”

Tần phu nhân biết từ trước tới giờ Diệp Dĩ Muội không để ý tới những điều này, kể cả bà ta có ép thì Diệp Dĩ Muội cũng sẽ không đời nào gia nhập vào Tần thị, vì thế, để cho Tần Hàm Dịch quản lý đi! Thế này thì cũng dễ dàng cho Tần lão phu nhân quay đầu hơn.

“Tôi sẽ xem xét.” Tần lão phu nhân quả đúng là đã có chút dao động, dù sao thì bà ta cũng không muốn Tần thị bị hủy hoại.

Bà ta biết thế lực đứng đằng sau của người con dâu này không dễ để lật đổ.

Nếu như dùng biện pháp cứng rắn bà ta tuyệt đối sẽ chẳng đạt được điều gì, cuối cùng thì Tần thị nhất định sẽ bị hủy hoại trong tay bà ta.

Cao Thiên Du đi gặp Vũ Uyển Dung, tuy bọn họ biết nhau nhưng không giao thiệp bao giờ nên cũng không được coi là hiểu nhau.

Chỉ biết, người phụ nữ này tính cách lẳng lặng, dường như không có chút dã tâm nào bao giờ.

Khi Cao Thiên Du tới, Vũ Uyển Dung đang ngồi ở ban công uống cà phê, còn nơi được gọi là một công ty mậu dịch này được trang trí thiết kế giống nơi nghỉ ngơi cho mọi người thì đúng hơn chứ không giống với một nơi làm việc.

“Chị Vũ, Vũ Thái Ninh muốn gặp chị.” Cao Thiên Du nói thẳng ra mục đích cô tới đây.

“Cảm ơn Cao tiểu thư đã đặc biệt tới đây thông báo cho tôi biết.” Vũ Uyển Dung vẫn với thái độ thờ ơ, rất bình tĩnh, không hề giống như là chị gái biết em gái mình xảy ra chuyện.

“Chị không lo lắng cho Thái Ninh sao?” Cao Thiên Du cảm thấy tò mò cô liền hỏi.

“Lo lắng có tác dụng gì không? Thế thì tôi không biết quý trọng bản thân mình nữa?” trên sắc mặt Vũ Uyển Dung cuối cùng cũng có một chút thay đổi, dường như là tức giận và thù hận.

“Nếu tôi là Thái Ninh tôi có lẽ cũng sẽ làm như vậy.” Cao Thiên Du tuy trong lòng thương cho Vũ Thái Ninh, cảm thấy Lam lão gia không nên như thế nhưng nếu như đổi thành cô, cô cũng sẽ không trơ mắt ra mà nhìn người mình quan tâm xảy ra chuyện.

“Nếu là tự Thái Ninh can tâm tình nguyện làm như vậy thì tôi cũng không oán trách được người khác.” Vũ Uyển Dung kìm nén sự tức giận và đau khổ trong lòng.

“Vậy chị Vũ sẽ đi gặp cô ấy không?”

“Không.” Vũ Uyển Dung thẳng thừng từ chối, lại nói: “Nếu Cao tiểu thư đi gặp Thái Ninh thì phiền cô chuyển lời, nếu như cô ấy đã không biết quý trọng bản thân mình như vậy thì sau này không còn là em gái của tôi nữa.”

“Chị Vũ, thực ra người chị hận là Lam gia chứ không phải Thái Ninh có đúng không?” ánh mắt Cao Thiên Du sắc lạnh nhìn thấu tâm tư của Vũ Uyển Dung.

“Nếu Cao tiểu thư tới để vận động tôi thì mời hãy về đi!” Vũ Uyển Dung từ chối trả lời câu hỏi đó mà mời khách về thẳng.

“Chị Vũ, anh Hai rất tôn trọng chị, chị thực sự nhẫn tâm hại người nhà anh ấy sao?” Cao Thiên Du to gan thử hỏi.

“Cao tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Vũ Uyển Dung rốt cuộc thì cũng là người đã từng trải trong xã hooim, nghe Cao Thiên Du hỏi như vậy chị ta ngược lại rất bình tĩnh.

“Chị Vũ, tôi tin là chị hiểu.” Cao Thiên Du đứng lên: “Tạm thời tôi sẽ không nói cho anh Hai biết, tôi không hi vọng anh ấy cảm thấy trái tim của con người lại xấu xa tới vậy, ngay cả người mà bản thân mình kính trọng cũng không thể tin tưởng được.”

Dứt lời, Cao Thiên Du không nói thêm gì nữa, cô quay người đi ra khỏi ban công, rời khỏi công ty của Vũ Uyển Dung.

Cô biết, đem sự việc nói cho Lam Dư Khê thì sẽ làm cho tình hình càng xấu hơn, chẳng bằng cho Vũ Uyển Dung một cơ hội để suy nghĩ.

Xem ra, cô lại phải gặp Vũ Thái Ninh một lần nữa mới được.

Cao Thiên Du sau khi rời khỏi chỗ của Vũ Uyển Dung liền đi thẳng tới Vĩnh Dạ Yên Hoa, càng vào lúc này đàn ông càng hi vọng người phụ nữ mà mình yêu nhất có thể ở bên cạnh mình.

Đạo lý này trước đây Cao Thiên Du không hiểu, cô là người cá tính, độc lập, trước đây cô đều cho rằng hai người là hai cá thể độc lập, không cần thiết lúc nào cũng phải dính lấy nhau.

Nhưng, Cảnh Hạo đã dạy cho cô thế nào là yêu, nên yêu ra sao.

Cao Thiên Du đi tới khu nghỉ dưỡng, lái thẳng xe vào căn biệt thự mà Lam Dư Khê ở.

Dừng xe lại, đi vào và ấn chuông cửa, chẳng bao lâu sau Cảnh Hạo đã đi ra mở cửa và nói: “Anh biết là em mà!”

“Anh trở thành người tiên đoán từ bao giờ thế?” Cao Thiên Du lườm yêu anh một cái rồi đi vào trong.

“Anh không phải thành người tiên đoán mà anh chỉ biết vợ anh yêu anh nhất thôi.” Cảnh Hạo ghé sát lại, ôm vào eo cô cười he he và nói.

“Thôi được rồi, đừng có mà nịnh hót nữa.” Cao Thiên Du đẩy anh ra, người này sao mà lúc nào cũng cứ như đùa được thế không biết!

Nhìn thấy Lam Dư Khê vẫn đang ngồi trong phòng khách, Cao Thiên Du hơi giật mình, mặt cô nóng lên và nói: “Anh Hai.”

“Ừm.” lúc này Lam Dư Khê mới nhìn về phía bọn họ và trả lời một tiếng.

Cao Thiên Du cũng quen rồi, cô biết anh từ trước tới nay đối với ai cũng không nóng không lạnh như vậy.

Nhìn Cao Thiên Du sau khi ngồi xuống, Lam Dư Khê mới hỏi: “Thái Ninh vẫn ổn chứ?”

“Cô ấy vẫn ổn.” Cao Thiên Du trả lời rất nghiêm túc.

“Cô ấy rất bướng bỉnh, việc gì mà đã quyết rồi thì sẽ không hối hận.” Lam Dư Khê gật đầu, anh hiểu được tâm trạng lúc này của Vũ Thái Ninh.

Có thể vì anh cả làm những điều này, chắc là cô can tâm tình nguyện!

“Nếu như cô ấy có thể thoát được kiếp nạn này thì nhất định cô ấy và anh cả sẽ rất hạnh phúc.” Cao Thiên Du nói vẻ thương cảm.

“Sự việc này lỗi là ở ông già, nên để ông ấy đứng ra gánh vác.” Cảnh Hạo tức giận hai mắt như sắp phun ra lửa, bọn họ ở đây lo lắng không yên còn ông già đó thì vẫn đang ngồi trong phòng điều hòa trước bàn làm việc của thị trưởng.

“Thôi được rồi, đừng có khẩu xà tâm Phật nữa.” Cao Thiên Du véo anh một cái bảo anh im miệng.

Trong lòng rõ ràng là quan tâm thì việc gì phải nói lời không giống trong lòng đang nghĩ như thế.

“Ai khẩu xà tâm Phật chứ.” Cảnh Hạo miệng thì không thừa nhận nhưng ánh mắt anh thì đã tố cáo anh.

“Là em, được chưa hả?” Cao Thiên Du cạn lời lườm anh một cái rồi mới quay ra nhìn Lam Dư Khê: “Thực ra cha cũng đã tới tuổi nghỉ hưu rồi, hay là....”

Lời của Cao Thiên Du còn chưa nói hết, cả hai anh em họ đã đều hiểu rồi.

“Cách này của em vừa nãy anh và anh Hai đã nghiên cứu rồi, không thể nào.” Cảnh Hạo lập tức gạt đi lời đề nghị của Cao Thiên Du.

“Tại sao? Nếu như người ta nhằm vào Lam gia thì em không cho rằng một mình Thái Ninh có thể gánh vác mọi chuyện và có thể kết thúc.” Cao Thiên Du không đồng ý mà phản bác lại.

“Em tưởng rằng ông già sẽ không có sự sắp đặt khác à, mà để cho Thái Ninh chịu tôi sao? Em nghĩ ông già ngốc quá đấy, ông ấy đã ở trong giới chính trị bao nhiêu năm, nếu dễ dàng lật đổ được ông ấy thì ông ấy cũng đã không leo tới được vị trí như ngày hôm nay.” Cảnh Hạo cười vào cái sự ngây thơ của Cao Thiên Du, sự việc trên thế giới này nếu đã làm việc xấu thì nhất định sẽ có báo ứng, đặc biệt là chốn quan trường.

“Vậy các anh quyết định làm thế nào? Hi sinh Thái Ninh sao?” trong lòng Cao Thiên Du rất buồn, đặc biệt vừa nghĩ tới sáng nay gặp Vũ Uyển Dung, sự bình tĩnh của Vũ Uyển Dung làm cô càng chua xót.

“Không ai nói là sẽ hi sinh cô ấy, tình hình xấu nhất đó là đợi khoảng một năm nữa khi mà sóng gió dịu đi thì sẽ xin cho cô ấy được điều trị bệnh ở ngoài sau đó đưa cô ấy ra nước ngoài.” Cảnh Hạo nhìn hai mắt của Cao Thiên Du đang đỏ lên, anh lập tức nói đảm bảo.

Những lúc thế này phụ nữ càng thấu hiểu tâm trạng của phụ nữ.

“Ồ!” Cao Thiên Du chợt nhớ ra: “Thế nhưng, nếu không để cô ấy ở bên anh cả thì đó chẳng phải là điều khiến cô ấy càng đau khổ hơn à?”

“Vậy thì phải xem tự anh cả nghĩ thế nào thôi, nếu anh ấy bằng lòng từ bỏ tất cả, cùng với Vũ Thái Ninh rời đi vậy thì bọn họ có thể ở bên nhau.” Cảnh Hạo thở dài, việc tình cảm những người ngoài như bọn họ rất khó để nói.

“Vì Thái Ninh, anh cả sẽ bằng lòng từ bỏ tất cả, chỉ là, anh nghĩ anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho Vũ Thái Ninh ở trong ngục một năm.” Lam Dư Khê tiếp lời, anh cũng không muốn Vũ Thái Ninh vô tội mà phải vào tù, nhưng nếu Vũ Thái Ninh ở trong tù một năm mà có thể giải quyết được vậy thì anh cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận kết quả này.

Thế nhưng, anh cả yêu Vũ Thái Ninh còn hơn cả bản thân mình, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.

“Có biết đối phương là người thế nào không?” Cao Thiên Du hỏi.

“Có mấy người nằm trong diện tình nghi nhưng tạm thời không chắc chắn là ai. Nhưng anh đoán ông già biết.” Giọng nói Cảnh Hạo có vẻ trầm trọng, anh biết Lam lão gia không nói cho bọn họ biết đó là một sự bảo vệ của ông ta đối với bọn họ.

“Việc này tạm thời không cần đoán nữa, chú đưa Thiên Du tới chỗ anh cả đi! Tôi nghĩ Thái Ninh chắc là có lời muốn nói với anh ấy.” Lam Dư Khê tiếp lời và nói.

Anh vẫn là người hiểu Vũ Thái Ninh, nếu cô cho dù không ở bên cạnh Lam Dư Trạch nhưng nhất định cũng sẽ không yên tâm về Lam Dư Trạch.

“Được.” Cảnh Hạo nắm tay Cao Thiên Du đứng lên, rời khỏi căn biệt thự của Lam Dư Khê.

Cùng thời điểm này, tại một căn biệt thự khác trong khu nghỉ dưỡng, bầu không khí giữa Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca đang rất căng thẳng.

“Hứa An Ca, bây giờ anh hãy rời xa Dĩ Muội, như thế tốt cho tất cả mọi người.” Tần Hàm Dịch lạnh lùng nhìn Hứa An Ca nói lời không khách khí.

“Tốt cho tất cả mọi người? tôi thấy tốt cho một mình anh thôi ấy!” Hứa An Ca khẽ cười chế giễu: “Tần Hàm Dịch, đừng tới uy hiếp tôi.”

“Nếu anh bị tôi uy hiếp thì còn xuất hiện ở đây không?” Tần Hàm Dịch khẽ nhếch mép cười, bình tĩnh hỏi lại.

“Tôi xuất hiện là muốn nói với anh một tiếng, sau này đừng có quấy rầy vợ tôi nữa, bằng không nhất định tôi sẽ không khách khí đâu.” Đôi mắt bình lặng như mặt nước của Hứa An Ca trong ngày thường lúc này tràn ngập sự phẫn nộ.

“Vợ anh?” Tần Hàm Dịch như thể đang nghe một chuyện nực cười, anh bật cười sau đó đột nhiên nheo mắt lại, hướng thẳng về phía Hứa An Ca anh nhìn và nói: “Anh tưởng anh giở chút thủ đoạn thì cô ấy sẽ gả cho anh à? Hứa An Ca, bây giờ cô ấy không yêu anh, sau này cũng sẽ không yêu anh đâu, sẽ càng không bao giờ gả cho anh.”

“Nếu như trong lòng anh chắc chắn như miệng anh nói thì anh còn tìm tôi tới không?” lúc này trong mắt Hứa An Ca không còn là sự phẫn nộ nữa mà thay vào đó là sự đắc ý nhìn lại Tần Hàm Dịch.

Anh không cho rằng, Tần Hàm Dịch là người có thể cho người khác cơ hội.

Nếu, trong tay Tần Hàm Dịch có bằng chứng có thể làm cho Hứa An Ca thất bại thì cũng đã không cảnh cáo Hứa An Ca như thế.

“Hứa An Ca, cho anh cơ hội rồi nhưng tự anh không muốn nắm lấy đấy.” Tần Hàm Dịch không muốn nhiều lời, Hứa An Ca cũng đánh giá nhầm về Tần Hàm Dịch.

Nếu như là Tần Hàm Dịch trước đây thì nhất định anh sẽ đem toàn bộ chứng cứ tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, để cho cô hận Hứa An Ca.

Nhưng, trải qua nhiều việc như vậy, anh đã học được cách quý trọng người mình yêu.

Vì thế, anh bằng lòng cho Hứa An Ca một lần cơ hội, chỉ là không hi vọng cô phải buồn và đau lòng....

Tuy cô không yêu Hứa An Ca nhưng ý nghĩa của Hứa An Ca đối với cô Tần Hàm Dịch biết rất rõ.

Chỉ là, nhìn Hứa An Ca cố chấp không hiểu ra, anh thầm nghĩ tự mình giải quyết sự việc này xem ra là rất khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.