Mỗi người khi hốt hoảng đều muốn níu giữ một người, cách xử lý đều khác nhau, còn tính cách của Tần Hàm Dịch đã tạo thành cục diện như ngày hôm nay.Anh không có cách nào để hạ thấp mình và nói ra những hoảng loạn trong lòng, chỉ có thể dùng cách thức điên cuồng này để giữ cô lại.
Trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ, có được cô, cô là của anh, cũng chỉ có thể là của anh.
Hôn, mang theo ý nghĩ tàn nhẫn chỉ muốn xé nát cô ra, cô càng vùng vẫy thì anh càng hôn cô mãnh liệt hơn.
Còn sức lực của cô thì sao có thể địch lại anh, chỉ có thể bị ép ép vào cánh cửa, dường như không có sức để chống cự lại.
Cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô, đôi chân dài của anh hơi khụy xuống để ép sự vùng vẫy của cô lại, cả người cô dường như bị người khác đóng đinh vào cánh cửa vậy, cô càng dùng lực thì cơ thể càng cảm thấy đau đớn.
Trong miệng bọn họ lúc này đã có mùi máu tanh lan tỏa ra, nhưng không ai biết đó là máu của ai.
Diệp Dĩ Muội vẫn luôn tin rằng, tình yêu của Tần Hàm Dịch đối với Hạ Lam rất cuồng nhiệt nhưng không ngờ lại điên cuồng tới mức độ này.
Có yêu anh hơn nữa nhưng bị anh làm tổn thương hết lần này tới lần khác như vậy, cô đã không còn có cảm giác gì những lúc tiếp xúc gần gũi với anh thế này.
Cô dùng ánh mắt thù hận nhìn anh chằm chằm, sau đó từ từ khép mi mắt lại, đem sự oán hận đó giấu vào trong.
Nếu đã chắc chắn rằng cô không có đủ sức lực để vùng vẫy ra khỏi anh vậy thì cô việc gì phải dùng sự yếu ớt của mình để chống chọi với sự mạnh mẽ vô tình của anh.
Tần Hàm Dịch vừa cảm thấy động tác phản ứng của cô gái đã yếu dần đi, hành động khống chế cô của anh cũng được nới lỏng ra, nụ hôn bá đạo mãnh liệt đó cũng dần trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng, anh không biết, cô không phản ứng nữa không phải vì cô đã đón nhận nụ hôn của anh mà là cô đang dùng một cách thức kháng cự khác.
Thờ ơ, không phản ứng lại, đó chắc là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người đàn ông.
Chẳng lẽ Tần Hàm Dịch không hề cảm nhận thấy, không hiểu sao?
Không, anh hiểu, thế nhưng anh không thể dừng lại, anh cũng không có cách nào để dừng lại.
Sự tình đã phát triển đến bước này, nếu như anh dừng lại thì đổi lại chỉ là một cái tát, một trong hai người sẽ bước ra khỏi căn nhà này.
Anh muốn có cô, muốn cô từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài đều thuộc về một người là anh.
Cho dù cách làm như vậy là sai, anh có thể dùng những năm tháng dài đằng đẵng sau này để bù đắp cho cô, cũng nhất định không để cho cô rời xa anh.
Chỉ là, rõ ràng anh là dùng bạo lực trước nhưng con tim anh cũng không đau ít hơn cô.
Hai tay anh ôm lấy eo cô, dùng lực ôm cô vào lòng, cơ thể yếu ớt đó dính chặt vào trước ngực anh.
Sau nụ hôn nóng bỏng thâm nhập vào khắp nơi trong miệng cô, mang theo chút máu, anh đưa lưỡi mình ra liếm trên má cô rồi lại chạy tới vành tai cô.
Cô hít thở từng hơi khó khăn, rồi gầm lên phẫn nộ: “Tần Hàm Dịch, đừng để tôi hận anh.”
“Nếu em muốn hận thì hãy hận đi!” giọng nói anh nguy hiểm vang lên bên tai cô, cảm giác giống như sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả!
Cơ thể Diệp Dĩ Muội co rúm lại, cô tuyệt vọng rồi, thực sự tuyệt vọng rồi, hôm nay có đi ra khỏi cánh cửa này cũng không còn chút hi vọng gì nữa rồi.
Hóa ra việc Hạ Lam tự sát có thể làm kích động đến thần kinh mẫn cảm của anh như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, lại chịu đựng nỗi đau của con tim và giả vờ tỏ ra độ lượng để khuyên anh phải giữ lấy Hạ Lam.
Tình cảm giữa anh và Hạ Lam, chẳng phải quyền quyết định từ trước tới nay đều không nằm trong tay cô sao?
Hạ Lam tự sát, cho dù là vì tình thì cũng là vì Hứa An Ca!
Tần Hàm Dịch anh thì là một kẻ ủng hộ hết lòng cho Hạ Lam kể từ lúc cô ta rung động trước Hứa An Ca.
Ánh mắt cô ngẩn ngơ nhìn về phía trước, nhưng trong mắt lại không hề có lấy một giọt nước mắt.
Khóc cái gì? Có khóc nữa anh sẽ cũng chẳng thèm để ý tới nỗi đau của cô.
Nhưng, cô hận, cô phải tìm cách để hóa giải nỗi hận của cô.
Từ từ đưa tay lên, xoa lên lưng anh, động tác nhẹ nhàng giống như hai người đang yêu nhau.
Lưng của anh cứng đơ lại trước hành động của cô.
Ngay sau đó, nụ hôn anh dành cho cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
Những ngón tay thon dài của cô bò lên trên vai anh, rồi trượt xuống trước ngực anh, bàn tay cô đột nhiên dùng lực, từ trên xuống dưới những chiếc cúc áo sơ mi trên người anh được cởi ra.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi vai trần của anh, đột nhiên cô cúi đầu xuống, dùng hết sức lực cắn mạnh vào một bên vai, ngay sau đó máu chảy ra và thấm vào chân răng cô.
Tần Hàm Dịch nheo mày lại vì đau nhưng cũng chỉ dừng lại động tác trong vài giây, tiếp đó nụ hôn của anh đã chạy xuống cổ cô, mặc kệ cho cô cắn.
Nếu sự báo thù như thế này làm cho cô cảm thấy dễ chịu một chút vậy thì anh bằng lòng chấp nhận.
Diệp Dĩ Muội cứ cắn cho tới khi mệ rồi, hai hàm tê cứng lại cô mới chịu bỏ ra, cơ thể dựa vào cánh cửa khi không còn chút sức lực nào, khóe miệng máu tươi chảy ra nhưng đó là máu của anh.
Còn bờ vai anh thì có một khoảng đã sâu hoắm vào vết răng của cô, nhìn rất đáng sợ.
Cô nhìn vào vết thương đó, cười ngây dại, khẽ nói: “Tần Hàm Dịch, có tôi đây, Hạ Lam cả đời đừng mong có được Hứa An Ca.”
Điều gì làm cho anh đau thì cô sẽ nói ra điều đó.
Bọn họ giống như hai con thú bị nhốt trong lồng, cắn xé nhau, làm tổn thương lẫn nhau.
Và tình yêu chính là thứ đã giam lỏng bọn họ.
Hành động của Tần Hàm Dịch dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô nguy hiểm, rồi nói ra bốn chữ: “Em đừng có mơ.”
Cô muốn đến với Hứa An Ca sao? Có anh ở đó thì cô mãi mãi đừng suy nghĩ xa xỉ như vậy.
“Trừ khi anh giết tôi đi, bằng không tôi nói được là làm được.” trước lúc này, Diệp Dĩ Muội chưa từng hận Hạ Lam.
Nhưng, bây giờ bất luận là Tần Hàm Dịch hay Hạ Lam, cô đều hận bọn họ.
Sự si tình của bọn họ, dựa vào cái gì mà cô phải chịu hậu quả?
Nếu, Hứa An Ca là lý do để bọn họ chẳng sợ hãi gì mà làm tổn thương cô, vậy thì cô dựa vào cái gì mà phải giúp bọn họ thỏa ước nguyện?
“Diệp Dĩ Muội, đừng ép anh.” Tần Hàm Dịch cảnh cáo cô.
“Ha ha....” Diệp Dĩ Muội cười khểnh rồi khẽ nhướn chân lên, hôn lên môi anh, hôn rất nhẹ nhàng nhưng không hề có chút tình cảm nào, đó hoàn toàn chỉ là sự thách thức.
Cô mút lấy đôi môi của anh rất nhẹ nhàng, nghe hơi thở dài thoải mái của anh, anh đanh định mở miệng ra ngậm lấy đôi môi cô thì cô lại nghiêng người ra rồi dựa vào cánh cửa, nhìn anh vẻ khiêu khích.
“Tần Hàm Dịch, tôi có độc đấy!”
Diệp Dĩ Muội thế này không thể làm cho Tần Hàm Dịch không cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng, có hoảng hơn nữa anh cũng không muốn để cho cô nhìn ra.
Anh cũng cười khểnh, đôi mắt nheo lại, nhìn xuống phần dưới cơ thể mình đang ghé sát vào cô: “Vậy thì để anh thử xem, em có thể làm cho anh trúng độc tới chết không.”
Vừa dứt lời, anh lại ghé sát đầu vào hôn cô, giữ chặt đôi môi cô trong miệng của mình, rồi anh quấn chặt lấy môi cô làm cho cô lại cảm thấy khó thở.
Cô đưa một tay lên quàng vào cổ anh, chủ động đón nhận nụ hôn của anh, còn bàn tay kia thì đã cầm vào tay nắm của cánh cửa, khẽ khàng vặn nó ra, cố gắng để không phát ra tiếng động.
Còn sự chủ động của cô đã làm cho Tần Hàm Dịch tưởng rằng cô đã không còn muốn phản kháng nữa, cô muốn là người phụ nữ của anh rồi.
Không ngờ, trong lúc anh đang mơ màng, đột nhiên cô giơ đầu gối lên, đá mạnh vào phần giữa hai chân anh.
Tần Hàm Dịch từ nhỏ đã được huấn luyện vì vậy anh có sự nhạy bén tuyệt vời, khi mà cô giơ chân lên cọ sát vào hai bên đầu gối anh anh đã nhanh chóng kẹp chân cô lại.
Hành động như vậy làm cho cơ thể cô hướng về phía trước một chút, còn chưa kịp bỏ tay ở cửa ra cánh cửa đã bị kéo hé ra một chút.
Tần Hàm Dịch nhìn thấy cánh cửa bị kéo ra, liền cười lạnh lùng, anh đang bảo sao cô đột nhiên lại phố hợp như thế, hóa ra là đang tìm cơ hội để phản kích lại anh rồi tiếp tục bỏ chạy.
Giơ chân lên, đá mạnh vào cánh cửa, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Diệp Dĩ Muội thất bại nhưng vẫn không can tâm, cô giơ nắm đấm lên sau đó không chút nể tình mà giáng thẳng xuống bờ vai anh.
Vai trái của anh vừa bị cô cắn, bây giờ lại bị đấm như thế, đã đau lại càng đau hơn, anh nhăn mặt lại suýt xoa một tiếng.
“Diệp Dĩ Muội, em cứ hận đi! Kể cả hôm nay em có hận hơn nữa thì anh cũng nhất định phải có được em.” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, bước chân lại đi nhanh hơn vào phòng tắm.
Tần Hàm Dịch đã quyết định như vậy thì sao có thể dễ dàng chấp nhận sự từ chối của cô, chỉ là anh nhìn thấy trên mặt Diệp Dĩ Muội nước mắt chảy dài, cuối cùng anh cũng động lòng mà hạ thấp giọng xuống: “Dĩ Muội....đừng hận anh....”
“Tần Hàm Dịch, tôi hận anh, tôi hận Hạ Lam, tại sao lại phải làm tổn thương tôi thế này?” Diệp Dĩ Muội càng nghĩ càng thấy tủi thân, vướng mắc về tình cảm của bọn họ sao lại phải lấy sự trong trắng của cô ra làm vật hi sinh.
“Đừng khóc nữa!” Tần Hàm Dịch đưa tay lên, lau nước mắt trên mặt cô, khẽ nói dỗ dành, nhưng ngược lại lại làm cô khóc nhiều hơn.
Anh lo lắng, bèn nói thốt ra: “Nếu anh nói anh làm thế này không phải vì Hạ Lam thì sao?”
Tiếng thút thít của Diệp Dĩ Muội đột nhiên ngừng lại, dường như nghe không hiểu ý anh.
Anh lúng túng chớp chớp mắt, hít thở thật sau, quyết định nói ra hết.
“Không phải vì Hạ Lam, thật sự không phải vì Hạ Lam.....” anh nói khẳng định.
“Vậy thì vì ai?” Diệp Dĩ Muội liền hỏi thẳng.
Cái gì mà lại vì ai? Chuyện tình cảm là chuyện giữa anh và cô, cứ phải vì người khác à?
“Vì em!” anh mím môi sau đó nói ra hai chữ, làm cho Diệp Dĩ Muội tròn xoe mắt ngơ ngác, mãi một lúc anh cô mới nói: “Anh lừa tôi.”
Tần Hàm Dịch thở dài một tiếng bất lực rồi hỏi: “Vấn đề này chúng ta đợi nói sau được không?”
Lúc này thảo luận về việc tin và không tin dường như không phù hợp lắm!
“Không được, chúng ta phải nói rõ ràng trước.” trong lòng Diệp Dĩ Muội không hề tin anh, anh nói như vậy chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi.
Tần Hàm Dịch vừa nhìn đã như đi guốc trong bụng cô, lập tức lại nói: “Anh sẽ dùng hành động chứng minh dần dần cho em thấy.”
Diệp Dĩ Muội bị cảm giác của mình dọa cho sợ muốn khóc, thế nhưng đây là sự phản ứng bản năng của bản thân, giống như việc cô vẫn còn yêu anh vậy, không có cách nào để phản kháng lại.
Tiếng nói của cô nhỏ nhẹ, mềm mại, làm cho trái tim anh ấm nóng trở lại, những sự tức giận trong lòng cũng đã tan biến đi phần nào....
Và lời nói nhẹ nhàng đó lại chỉ giống như lời nói giận dỗi của những kẻ đang yêu.
Tần Hàm Dịch nghe lời nói của cô mà cảm thấy rất thoải mái, anh mỉm cười và nói: “Đúng, anh là người không biết xấu hổ, nhưng sau này anh chỉ không biết xấu hổ với một người là em thôi, không có Hạ Lam, không có bất kì người phụ nữ nào khác....”
Lời nói này của anh được nói ra rất tự nhiên nhưng là lời nói xuất phát từ trong tận sâu trái tim anh, nghe như chỉ là trêu chọc nhưng nó là lời của con tim anh, là lời hứa của anh với cô!
Anh đã mở cửa trái tim mình ra nhưng bản thân anh lại vẫn chưa cảm giác được, dường như anh đã nói hết những điều bí mật trong tim mình.
Diệp Dĩ Muội lần đầu tiên thấy Tần Hàm Dịch thế này, cô nhìn anh mà mồm há hốc mắt tròn xoe, cô mấp máy môi nhưng lại không biết bản thân còn có thể nói thì vậy là liền im lặng.
Đánh, cô đánh không lại anh.
Mắng, người ta cũng chỉ coi đó là lời nói giận dỗi.
Ai gặp phải tình cảm thế này thì chắc cũng là đều giống cô cả thôi.
Lại còn cả câu hứa cuối cùng đó của anh, nế như cô nói rằng cô không hề động lòng thì đó là nói dối.
Con tim của phụ nữ, kể cả có cứng rắn hơn nữa thì cuối cùng vẫn cũng có nơi nào đó mềm yếu. Bây giờ, lời nói của Tần Hàm Dịch đã chạm tới phần mềm yếu trong trái tim cô rồi.
Anh vẫn bế cô, hai người cuối cùng cũng có sự bình lặng hiếm có, hai mắt anh sáng long lanh nhìn cô, khẽ nói: “Dĩ Muội, đừng từ chối anh nữa....”
Anh sợ bị cô từ chối, anh càng sợ cô hận anh, đặc biệt là tối quan cô đã từ chối anh một lần rồi.
Nếu không phải hôm nay cô cố chấp đòi rời đi, cũng chưa chắc đã kích động anh như vậy, làm anh phản ứng dữ dội muốn chiếm hữu cô như thế.
Anh bá đạo như một đứa trẻ tham lam, là sự phản ứng nỗi sợ hãi trong lòng!
Bây giờ anh đã hiểu ra lời của Lam Dư Khê, nếu lúc trước anh không đồng ý cưới cô thì có dù là bà nội cũng không ép được anh.
Cái gì mà không muốn kích động tới bà nội, có lẽ đó chỉ là cái cớ của anh, anh chỉ là không muốn thừa nhận thực ra thì anh cũng có quan tâm tới cô.
Khi đối diện với sự mất mát, con người dường như mới càng nhìn rõ được trái tim mình, nỗi sợ hãi trong lòng thì không lừa được chúng ta.
“Dĩ Muội, cho anh thêm một cơ hội.” anh lại một lần nữa hạ giọng, nói nhẹ nhàng cầu xin cô, hết lần này tới lần khác vì cùng một cô gái.
Con tim cô đang đau, sự phản ứng của anh thay đổi liên tục làm cho cô không phân biệt được rõ ràng, đâu mới là con người thật sự của anh, rốt cuộc anh muốn gì, cô đã không phân biệt được nữa rồi.
Cô sợ, đây chỉ là một giấc mơ của cô, sau khi tỉnh lại thì lại là sự nhục nhã mà thôi.
Hơn nữa cô cảm thấy anh rất nực cười, rõ ràng anh không cho cô quyền được từ chối vậy thì việc gì còn phải hỏi cô?
“Tôi có thể từ chối không?” cô nhìn anh cười vẻ buồn đau, tuy trong lòng đã rung động nhưng lại không muốn tự mình nói ra lời thỏa hiệp.
Thần sắc trên khuôn mặt anh nhẹ nhàng, anh hơi nheo mày lại, lại một lần nữa bá đạo hôn lên môi cô, anh đã dùng hành động để chứng minh sự quyết tâm của bản thân mình.
Diệp Dĩ Muội tưởng rằng bản thân mình sẽ không rơi nước mắt nữa, thế nhưng sống mũi cô đột nhiên cay cay, nước mắt liền chảy ra trên khóe mắt.
Con tim Tần Hàm Dịch đột nhiên đau dữ dội, anh từ từ mở mắt, nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ đôi mắt đau khổ của cô....
Con tim anh lại như tê dại đi, thế nhưng anh vẫn không dừng lại, anh sợ nếu anh dừng lại, anh sẽ hoàn toàn mất cô.
Anh đặt nụ hôn lên đôi mắt đang ứa nước mắt ra của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống hệt với một chút chó con đang lấy lòng chủ nhân của mình.
Tuy nụ hôn của anh làm đôi mắt cô cảm thấy ngứa ngứa, cô chớp chớp và cuối cùng khép đôi mi lại, để mặc cho anh hôn.
Chỉ là, anh càng nhẹ nhàng thì trong lòng cô càng cảm thấy tủi thân, nước mắt lại rơi ra không ngừng.
“Tại sao?” cô không hiểu, tại sao lại nhất định phải giày vò cô thế này?
Thật sự không phải vì Hạ Lam chứ? vậy thì là vì cái gì?
Không còn tin là vì Hạ Lam nữa mới thế này, tận sâu trong trái tim không thể không nuôi cho bản thân mình một chút hi vọng mong manh!
Tiếng nói của cô đã dứt một lúc lâu nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại nào, điều duy nhất chỉ có là nụ hôn của anh, càng lúc càng ngọt ngào, càng nhẹ nhàng....
Tuy anh đã hạ quyết tâm có được cô nhưng trong lòng thực sự anh không muốn cô miễn cưỡng.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên của cô, anh muốn cô giữ lại được những hồi ức đẹp đẽ.
Anh biết, tuy cô không lên tiếng, không phản kháng nữa nhưng trong lòng cô vẫn hận.
Hôm nay anh dùng cách thức này để có được cô, chỉ sợ rằng sau này sẽ phải trả giá rất nhiều mới có thể mở cửa được trái tim cô.
Chỉ là, bước chân cô muốn rời đi dứt khoát và mạnh mẽ như vậy, vì thế, anh không thể đợi thêm được nữa....
Chẳng phải nói, phụ nữ đều vô cùng lưu luyến với người đàn ông đầu tiên của mình à?
Lí trí dần dần mất đi, trong đầu Diệp Dĩ Muội lúc này chợt thoáng qua một suy nghĩ, có phải ở kiếp trước cô đã nợ Tần Hàm Dịch nên kiếp này mới không thoát khỏi anh như thế....
Bên tai, dường như lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại dung lên....
Diệp Dĩ Muội dựa vào trước ngực anh, cô thở gấp gáp, dần dần cũng lấy lại được lí trí....
Nhưng, cô lại không muốn không dứt ra được trong mắt anh, cô sợ bản thân sẽ chìm đắm vào sự hạnh phúc mong manh này.
Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân, tình một đêm....thì không có gì cả....
Cô coi như cô đang tận hưởng Tần Hàm Dịch, hơn nữa còn là miễn phí, thật tốt biết bao...
Diệp Dĩ Muội lần đầu tiên phát hiện, thực ra cô cũng thật xấu xa, chỉ là trước đây chưa bộc lộ ra mà thôi.
Nếu mà Tần Hàm Dịch biết được suy nghĩ của Diệp Dĩ Muội thì chắc anh sẽ tức hộc máu mồm ra mất, rõ ràng là anh có tình cảm và lấy lòng cô cả nửa ngày, vậy là cô lại coi anh là một sự hưởng thụ miễn phí.....
“Em à, em đang nghĩ gì?” Tần Hàm Dịch nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì suy nghĩ riêng trong đầu mình, anh không thể không tò mò xem cô đang nghĩ gì.
Diệp Dĩ Muội bị câu hỏi này của anh làm cho càng lúng túng hơn, dường như đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp vậy.
Cô chưa biết trả lời thế nào thì điện thoại của cô ngoài phòng khách lại vang lên.
“Tần Hàm Dịch, hình như, có tiếng chuông điện thoại.” cô đẩy anh ra, vội vàng thoát ra khỏi lòng anh nhưng cơ thể anh lại hiện ngay ra trước mặt cô, cô cũng quên mất di chuyển ánh mắt của mình đi.
Tuy cô vừa tiếp xúc với anh gần gũi như vậy, nhưng cũng chưa nhìn kĩ cơ thể anh, lúc này anh cao lớn lừng lững đứng trước mặt cô, hiệu quả đương nhiên là khác.
Tần Hàm Dịch nhướn mày cười cười, với tay ra kéo lấy một chiếc khăn tắm, quấn vào eo mình, rồi lại kéo một chiếc khăn tắm khác quấn vào người cô, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm, đi ra phòng khách, đặt cô xuống ghế sô pha.
Cô đang định động đậy thì bèn nghe thấy anh nói: “Đợi đấy, anh đi tìm cho em.”
Vừa dứt lời, anh đã đi ra phía cửa, nhặt chiếc túi xách lúc trước rơi dưới đất lên, đi tới bên cạnh ghế sô pha, đưa cho cô, rồi cũng ngồi xuống cạnh cô.
Diệp Dĩ Muội mở chiếc túi xách ra, rút lấy điện thoại, nhìn lên màn hình người gọi tới, sắc mặt cô liền thay đổi, liếc trộm mắt nhìn Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch nhìn sắc mặt cô thay đổi, anh liền nhìn cô vẻ nghi ngờ, khi cô đang định đứng lên, anh nhanh chóng đưa tay ra ấn cô ngồi xuống, rồi nhanh tay cướp lấy điện thoại, nhìn ba chữ “Hứa An Ca” hiện trên màn hình, anh nheo mắt lại, ánh mắt nhìn nguy hiểm.
“Anh trả đây!” Diệp Dĩ Muội vừa đưa tay ra định cướp lại thì Tần Hàm Dịch đã chuyển điện thoại sang tay kia, rồi ấn nút nghe nhanh chóng, nhưng lại không lên tiếng.
Hứa An Ca gọi điện tới mấy chục lần, cuối cùng thì cũng có người bắt máy, anh không thể không kích động, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, liền nói: “Dĩ Muội, em sao rồi? vẫn ổn chứ? nếu em muốn ly hôn với Tần Hàm Dịch thì anh sẽ bảo đoàn luật sư của anh giúp em.”
Diệp Dĩ Muội cũng không biết trong điện thoại nói gì, chỉ thấy sắc mặt Tần Hàm Dịch càng lúc càng khó coi, miệng còn nhếch cười lạnh lùng, giống như một con dao sắc vậy.
“Đoàn luật sư của Hứa thiếu gia rảnh rỗi quá không có việc gì làm à? sao lại cứ thích làm những việc giúp những người xấu muốn phá hoại hôn nhân người khác thế?” Tần Hàm Dịch nói rất thong thả, ngữ khí không nghe ra là gì, chỉ có ánh mắt lạnh lùng làm người khác sợ hãi.
Vốn dĩ tâm trạng đang vô cùng tốt nhưng lại bị một cuộc điện thoại của Hứa An Ca làm cho tụt hứng.
Tần Hàm Dịch trong lòng cảm thấy khinh bỉ Hứa An Ca, làm gì có kẻ nào tận dụng mọi cơ hội để đục nước béo cò vậy chứ!
“Là anh?” Hứa An Ca giật mình, sắc mặt thay đổi, sau đó mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói lạnh lùng: “Tần Hàm Dịch, nếu anh đã được ở bên Hạ Lam như ước nguyện vậy thì cũng đã đến lúc buông tha cho Dĩ Muội rồi chứ?”
Hứa An Ca cũng cảm thấy rất lúng túng khi bị Tần Hàm Dịch nghe thấy những lời vừa rồi, nhưng lúc này, cũng không thể thể hiện ra là mình yếu thế trước mặt Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch cảm thấy con người này có vấn đề liền hỏi lại: “Sao anh biết tôi và Hạ Lam ở bên nhau rồi?”
Anh vừa dứt lời làm cho Diệp Dĩ Muội ngồi bên cạnh con tim lại co thắt lại, cô cười khểnh một cái cay đắng, cúi đầu xuống.
Sau những nụ hôn ngọt ngào và sự tiếp xúc da thì gần nhau, suýt nữa thì cô quên mất, trong lòng anh vẫn còn có một Hạ Lam.
Thế nhưng, nếu trong lòng anh đã có Hạ Lam vậy thì sao ba nãy anh lại còn muốn có cô bằng được?
Tần Hàm Dịch cảm nhận được sự bất bình thường của cô gái ngồi bên cạnh mình, anh quay đầu sang nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô.
Hơi nóng từ bàn tay anh làm cho cô đơ người ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh cúi người xuống hôn lên môi cô, nghe Hứa An Ca ở đầu dây bên kia nói: “Bây giờ các tờ báo lớn nhỏ của toàn thành phố đều đang nói về sự việc của hai người, anh vẫn còn không thừa nhận?”
Tần Hàm Dịch đem môi mình rời khỏi đôi môi của Diệp Dĩ Muội, anh ôm cô ngả vào lòng mình, ấn nút loa ngoài của điện thoại, anh trả lời Hứa An Ca: “Báo nói gì đấy? nói là tôi muốn cưới Hạ Lam à? hay là nói tôi sẽ ly hôn?”
Hứa An Ca cứng họng trước hàng loạt câu hỏi của Tần Hàm Dịch, anh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngay đến cả giày cũng không đi mà chạy tới bệnh viện, Tần tổng chẳng phải là muốn để cho Hạ Lam biết được thâm tình của anh à?”
Tần Hàm Dịch biết Hứa An Ca sẽ nói như vậy nên anh mới ấn nút loa ngoài, Tần Hàm Dịch đang lo không có cơ hội nói với Diệp Dĩ Muội chuyện này, để cho cô yên tâm! Bây giờ lại có người cho anh cơ hội này rồi.
“Cái vấn đề này anh nên hỏi vợ tôi, hỏi xem tại sao tôi không đeo giày mà chạy đi tới bệnh viện.” Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội, giọng nói anh vẻ ngọt ngào: “Vợ à, vợ nói cho anh ta biết, tối qua sao em lại đuổi anh ra ngoài.”
Diệp Dĩ Muội bị câu nói của anh làm cho tức mà mặt tái xanh đi, vừa nãy không liên tiếng là do không muốn để cho Hứa An Ca biết cô đang ngồi bên cạnh anh.
Thế nhưng, Tần Hàm Dịch đúng là đồ hồ li, chỉ một cuộc điện thoại mà anh đã biết hết được tâm tư của bọn họ.
“Dĩ Muội đang ở bên cạnh anh?” giọng nói Hứa An Ca nghe như anh đã hết hi vọng và hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn bị đánh bại trước Tần Hàm Dịch.
Diệp Dĩ Muội tức giận lườm Tần Hàm Dịch một cái, đang định đưa tay ra cướp lấy điện thoại, Tần Hàm Dịch lại cầm máy đổi sang tay bên kia, ấn luôn nút tắt.
“Tần Hàm Dịch, anh quá đáng quá rồi đấy!” Diệp Dĩ Muội tức giận nói.
“Rốt cuộc là anh quá đáng hay Hứa An Ca quá đáng?” Tần Hàm Dịch cũng hỏi lại với khuôn mặt lạnh lùng, chẳng có người đàn ông nào mà không tức giận khi nghe thấy người đàn ông khác nói rằng muốn giúp vợ mình ly hôn.
“Anh ấy đã nói cái gì?” Diệp Dĩ Muội hỏi.
Thực ra, cô chắc cũng đoán ra, Hứa An Ca lúc này gọi điện đến là vì cái gì.
Đây cũng là lý do mà Diệp Dĩ Muội không muốn quá gần gũi với Hứa An Ca, Hứa An Ca không giống với Lam Dư Khê, Lam Dư Khê không tạo áp lực gì cho cô, hoàn toàn đứng ở lập trường là bạn để giúp đỡ cô.
Còn Hứa An Ca thì anh ta rõ ràng nó có động cơ, làm cho Diệp Dĩ Muội cảm thấy, nếu cô không thể cho anh ta hi vọng thì cũng không nên tiếp xúc nhiều với anh ta, sợ sẽ làm tổn thương anh ta.
“Anh ta nói muốn giúp em tìm đoàn luật sư để ly hôn với anh.” Tần Hàm Dịch ghé sát môi mình vào tai cô, nói từng từ từng chữ một, nghiến răng lại, giọng nói anh lạnh lùng: “Em yêu, có cảm động không?”
Cơ thể Diệp Dĩ Muội không thể không co rúm lại, đang định lên tiếng phản bác, chuông điện thoại lại reo lên.
Có điều, lần này không phải điện thoại của cô, mà là của anh.