Ánh mắt mấy người bắt gặp nhau, người đàn ông đột nhiên nhếch méo cười, hướng ánh mắt về phía Hứa Lạc Lạc đang ở trong lòng Vệ Ngấn.
Hứa An Ca là người phản ứng đầu tiên, anh nói với người đàn ông: “Lục tiên sinh, có thể giúp chúng tôi chụp một bức gia đình không?”
Đối với người đàn ông trước mắt, thực ra anh cũng không gọi là biết nhiều lắm, chỉ có thể nói là trong các buổi gặp mặt, yến tiệc thì có duyên gặp qua vài lần.
Mọi người đều là người của xã hội thượng lưu, vì thế, quen biết nhưng cũng không được coi là thân thiết, đó cũng là điều bình thường.
Chỉ là, trước đây bởi vì tạp chí của anh ta đã đả kích Diệp Dĩ Muội vì thế Hứa An Ca có ấn tượng cực kì không tốt về anh ta.
Nhưng, nếu lúc này đã gặp nhau rồi, mọi người cũng không thể giả vờ không quen biết.
“Hai vị đây là con trai và vợ của Hứa công tử?” Lục Danh Dương cảm thấy rất thú vị, Hứa An Ca và Diệp Dĩ Muội biến mất năm năm, vừa mới xuất hiện liền đưa theo con, xuất hiện trong khu nghỉ dưỡng của Tần Hàm Dịch.
“Không sai, tôi giới thiệu cho Lục tiên sinh một chút.” Hứa An Ca cười rất tươi, nhìn về phía Vệ Ngấn nói giới thiệu: “Đây là thái thái của tôi Vệ Ngấn, còn đó là con trai tôi Hứa Lạc Lạc.”
“Vệ Ngấn?” Lục Danh Dương nhìn Vệ Ngấn một lượt, ngạc nhiên và vui mừng nói: “Hóa ra vị tiểu thư đây chính là nhà thiết kế nổi tiếng bí ẩn Vệ Ngấn sao?”
“Chào anh!” Vệ Ngấn rất bình tĩnh và thanh lịch nói một tiếng chào hỏi.
“Xin chào, tôi là tổng tài của tạp chí Phong, khu vực Trung Quốc, tên Lục Danh Dương, không biết tạp chí Phong có vinh dự được làm một bài phỏng vấn với Vệ tiểu thư không?” Lục Danh Dương nói như thể đang nói với một người hoàn toàn xa lạ.
“Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này.” Vệ Ngấn nhìn Lục Danh Dương với ánh mắt rất hứng thú về việc phỏng vấn.
Nhiều năm trước, tạp chí Phong từng để cô nếm mùi nhục nhã tới tận cùng, làm cho những người lớn bé của Tần gia đều muốn đuổi cô đi.
Bây giờ, cô quay trở lại rồi, dùng cách lên mặt báo để công cáo với thiên hạ, chẳng phải là sẽ rất thú vị sao?
“Được, không biết làm thế nào để liên hệ với Vệ tiểu thư đây?” Lục Danh Dương là người thế nào chứ? anh ta đã ở trên thương trường cả chục năm, gặp gỡ không ít hạng người, tuy không thể nói là hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Vệ Ngấn nhưng cũng tin chắc rằng lần này Vệ Ngấn trở về nhất định là sẽ phải làm gì đó.
“Gọi điện tới phòng làm việc của An Ca là được rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức gia nhập vào đơn vị của An Ca để làm việc.” Vệ Ngấn lịch sự nhưng trả lời khá thờ ơ, dường như thực sự không hề quen biết với Lục Danh Dương.
“Được.” Lục Danh Dương khẽ gật đầu: “Vậy thì tôi không làm phiền cả nhà ba người nữa.”
Nói xong anh ta đang định nhấc chân bước đi, nhưng dường như lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước lại, nói với Hứa An Ca: “Quên mất giúp cả nhà chụp một bức ảnh gia đình.”
“Cảm ơn Lục tiên sinh.” Hứa An Ca đưa điện thoại đã mở sẵn phần chụp ảnh cho Lục Danh Dương, sau đó nhanh chân chạy lại bên cạnh Vệ Ngấn.
“Ba.” Hứa Lạc Lạc không hề biết sự việc giữa những người lớn với nhau, cậu bé vui mừng đưa tay ra hướng về phía Hứa An Ca.
Hứa An Ca chỉ có thể đỡ lấy con trai, Vệ Ngấn đang định bỏ tay ra thì cậu nhóc liền lập tức thu tay về, ôm chặt lấy cổ cô, quay mặt nói với Hứa An Ca: “Ba và mẹ cùng ôm con cơ.”
Lời nói của cậu làm cho Hứa An Ca bật cười, lúc này anh mới hiểu ý của cậu nhóc.
Anh nhìn Vệ Ngấn cười cười, giơ hai cánh tay lên, ôm lấy bờ vai của Vệ Ngấn, lúc này Hứa Lạc Lạc mới hài lòng.
Lục Danh Dương nhìn cả nhà ba người họ trong màn hình điện thoại, môi anh ta khẽ nhếch cười lạnh lùng, ấn nút chụp.
“Chụp xong rồi, xem xem có được không?” Lục Danh Dương đưa điện thoại cho Hứa An Ca.
Hứa An Ca nhìn rồi trả lời: “Được rồi, cảm ơn Lục tiên sinh nhé!”
“Không có gì, không làm phiền cả nhà nữa.” Lục Danh Dương lại nhìn Vệ Ngấn cười cười sau đó mới quay người rời đi.
Ánh mắt nhìn theo anh ta rời đi đã xa, Hứa An Ca mới quay đầu sang nhìn Vệ Ngấn, anh nhắc nhở thận trọng: “Tiểu Ngấn, đừng có gioa thiệp gần gũi quá với Lục Danh Dương, con người này vì lợi ích mà điều gì cũng dám làm.”
“Em biết rồi.” Vệ Ngấn trả lời chắc chắn một câu, Lục Danh Dương là người thế nào sao cô không biết chứ! cô đương nhiên sẽ không có mối quan hệ gì thân thiết với con người này, thậm chí làm bạn càng không.
Hứa An Ca vẫn còn muốn nói rất nhiều nữa nhưng nhìn nét mặt vui mừng của Hứa Lạc Lạc anh liền cố gắng kìm lại.
Anh không muốn trước mặt trẻ con nói nhiều quá, hơn nữa, anh biết rõ, anh căn bản không ngăn cản được quyết định của cô.
“Chúng ta đi đi! Tối này em không muốn ở lại đây.” Vệ Ngấn đột nhiên nói.
Nếu đã có một quyết định mới rồi vậy thì hãy dành cho bọn họ một điều bất ngờ.
“Được, vậy thì chúng ta về nhà.” Hứa An Ca nhìn cô lo lắng, đương nhiên anh hiểu ý nghĩ của cô.
Nhưng, anh có thể nói gì nữa?
Hạ Lam đi tìm Vệ Ngấn nhưng căn phòng trống trơn không có người, chỉ có thể lại quay người đi xuống, ngồi ở đại sảnh tầng một đợi Vệ Ngấn.
Chỉ là, đợi đông đợi tây, đợi mãi cũng không thấy cô quay về, cô ta còn có việc khác cần làm, chỉ có thể đứng lên rời đi.
Cô ta vừa ra khỏi cửa khách sạn, một chiếc xe lái với tốc độ không phải rất nhanh đi lướt qua mắt cô ta.
Và người ngồi trên ghế lái lại chính là người mà cô ta gặp vừa nãy – Hứa An Ca.
Hạ Lam nhanh chóng liếc mắt nhìn nhưng không phải nhìn Hứa An Ca mà là nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế lái.
Người phụ nữ lúc này xúi đầu, đang chơi đùa với đứa trẻ ở trong lòng, cho dù là Hạ Lam đã nhìn rất cẩn thận, nhưng chiếc xe chỉ lướt qua vì vậy cô ta chỉ có thể nhìn thấy đối phương là một phụ nữ mà không nhìn rõ hình dáng, bộ dạng.
Cô ta thực sự cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào, có thể làm cho Hứa An Ca có thể kết hôn với người đó, lại còn sinh con nữa!
Cô ta đang đơ người ra ở đó thì đột nhiên một tiếng cười vang lên lọt vào tai cô ta.
“Hạ tiểu thư đang nhìn cái gì mà nhìn chăm chú thế?”
Hạ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Lục Danh Dương đang đứng cách xa mình mấy bước, cô ta liền cười cho có lệ: “Lục tổng hôm nay không bận? Sao lại tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa thế này?”
“Tôi tới thăm một người bạn.” Lục Danh Dương nói thực.
“Đúng lúc, tôi cũng đang muốn hỏi Lục tổng, việc đăng bài về lễ đính hôn của tôi và Hàm Dịch.” Hạ Lam cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi.
Không thể không nói, Lục Danh Dương trong lĩnh vực lãnh đạo và làm ăn, anh ta thực sự là người tài hoa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm năm đã đưa tạp chí Phong trở thành tạp chí nhận được sự yêu mến của bạn đọc nhiều nhất trên đất nước Trung Quốc.
“Hạ tiểu thư yên tâm, mọi thứ tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Lục Danh Dương trả lời không nhanh không chậm.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi sẽ thương lượng với Hàm Dịch về thời gian để tiến hành phỏng vấn.” Hạ Lam nhìn anh ta gật đầu, biểu thị cảm ơn.
“Được, vậy khi nào hai người bàn bạc xong thì thông báo với thư ký tôi một tiếng là được.” Lục Danh Dương trả lời.
“Vậy cứ như thế đã nhé!” Hạ Lam sau khi chào Lục Danh Dương liền đi về phía nhà đỗ xe.
Lục Danh Dương nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi, từ từ cười khểnh một tiếng, nếu anh ta có thể đăng bài phỏng vấn về lễ đính hôn của Hạ Lam cùng với Tần Hàm Dịch và bài phỏng vấn Vệ Ngấn trong cùng một kì thì có phải là sẽ rất thú vị không?
Thực ra, Lục Danh Dương cảm thấy nể phục Hạ Lam, nhìn thì có vẻ là một cô gái yếu đuối, nhưng thủ đoạn thì không hề đơn giản chút nào.
Còn Diệp Dĩ Muội trước đây, so sánh thủ đoạn với Hạ Lam thì còn kém xa.
Bây giờ, nước cờ đang tương đương nhau rồi, như vậy thì trò chơi này mới thú vị và hấp dẫn chứ.
Vệ Ngấn và Hứa An Ca sau khi về nhà, Hứa Lạc Lạc đã buồn ngủ rũ ra nhưng cũng không nỡ ngủ, một tay cậu lôi Vệ Ngấn, một tay lôi Hạ Lam bắt hai người cùng nằm lên chiếc giường nhỏ để kể chuyện cho cậu.
Hai người bất lực, bốn máu nhìn nhau rồi cũng dỗ cậu nhóc.
Vừa kể chuyện, thỉnh thoảng lại ghé bên này, ghé bên kia thơm một cái, cuối cùng cậu nhóc cũng mới chịu ngủ.
Hai người đứng lên, Vệ Ngấn đứng ở một bên, nhìn Hứa An Ca đắp chăn vào cho Hứa Lạc Lạc, cô nói áy náy: “Em là một người mẹ rất thất bại, em luôn nghĩ, năm xưa có lẽ em không nên sinh nó ra.”
Hứa An Ca đứng thẳng người lên, sắc mặt có chút khó coi nói: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Vâng.” Vệ Ngấn và Hứa An Ca cùng nhau đi ra khỏi phòng của Hứa Lạc Lạc, đi ra phòng khách ngồi trên ghế sô pha.
“Tiểu Ngấn, đừng nói lời nên hay không nên sinh Lạc Lạc ra, nếu em nói như vậy chứng mình trong lòng em đang bài trừ sự tồn tại của Lạc Lạc, con tim trẻ rất mẫn cảm, nó mà nghe thấy sẽ không vui đâu.” Hứa An Ca thở dài một tiếng khuyên bảo cô.
“Em biết, thế nhưng trên thực tế, em đúng là đã sinh nó ra mà lại là một người mẹ làm không tròn trách nhiệm.” Vệ Ngấn tự cười chế giễu.
“Tiểu Ngấn, rốt cuộc em giấu anh điều gì?” Hứa An Ca luôn cảm thấy, Vệ Ngấn có thái độ bài trừ như vậy đối với Hứa Lạc Lạc chắc chắn không chỉ đơn giản là vì sự phản bội của Tần Hàm Dịch.
Bởi vì, anh không cho rằng Vệ Ngấn là người có thể vì một việc như vậy mà thù hận những năm năm, ngay đến cả con trai mình cũng không yêu.
Chắc chắn, trong việc này có một nguyên nhân mà anh không hề hay biết.
Vệ Ngấn hơi cúi mặt xuống, im lặng hồi lâu mới từ từ nói: “Tai nạn xe của mẹ em năm đó không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là mẹ Tần Hàm Dịch đã thuê người đâm chết mẹ em.”
Cô nghĩ, đợi cô bắt đầu hành động, sớm muộn Hứa An Ca sẽ biết, vậy thì chẳng bằng bây giờ để cô nói cho anh!
“Em nói cái gì?” Hứa An Ca hết sức ngạc nhiên, anh nắm lấy tay cô: “Tại sao khi xưa em không nói?”
“Thế lực Tần gia lớn như vậy, nếu năm xưa em nói cho anh, anh nhất định sẽ vì em mà ra mặt, em không muốn anh vì em mà lấy Hứa gia ra để đối đầu với Tần gia.”
Vệ Ngấn đem nỗi khổ trong lòng mình nói ra.
Hứa An Ca cười đau khổ, anh còn có thể nói gì? Trách cô đã quá nghĩ cho anh? đây là cô, anh yêu con người cô....
“Vậy bây giờ thì sao? Em định làm thế nào? Thời gian đã troi đi năm năm, rất nhiều bằng chứng không còn nữa, hơn nữa cái tên tài xế đó cũng đã ngồi tù, em rất khó để lật lại vụ án.” Hứa An Ca nhìn cô lo lắng, sự việc này có là ai đi nữa thì chắc chắn cũng không chịu để yên.
“Em biết, từ trước tới này em chưa hề mong ước xa xỉ có thể lật lại được vụ án.” Vệ Ngấn trả lời rất bình tĩnh.
Năm xưa khi cô tìm Cao Thiên Du nhờ giúp đỡ, cô hoặc là đã nghĩ, thông qua con đường pháp luật để đòi lại công bằng cho mẹ cô.
Thế nhưng, những lời của bà ngoại Cao Thiên Du đã làm cho cô hiểu, đối mặt với thế lực mạnh mạnh như vậy, cô muốn lật lại vụ án đúng là khó hơn lên trời.
Đừng nói trước đây bản thân cô đơn thương độc mã, kể cả bây giờ có thêm Hứa An Ca cũng e rằng không có cách nào mà thay đổi được kết quả đó.
“Vậy em muốn làm thế nào?” Hứa An Ca càng nghe càng thấy giật mình, anh sợ Vệ Ngấn sẽ vì thù hận mà cuối cùng không có cách nào để quay đầu.
“Nếu Tần gia đã cậy quyền cậy thế để ăn hiếp người khác, vậy thì em sẽ làm cho Tần gia mất hết không còn gì.” Ánh mắt Vệ Ngấn đầy căm phẫn nhưng cô nói với ngữ khí bình tĩnh tới mức làm người khác hốt hoảng.
Hứa An Ca cuối cùng thở phào một tiếng, anh thực sự sợ Vệ Ngấn muốn mạng đền mạng, cô lại thuê người để giết Tần phu nhân.
Nếu như cô làm như vậy thì cô mãi mãi sẽ không có cách nào để quay đầu được.
“Nếu làm như vậy khiến trong lòng em thấy thoải mái một chút thì anh sẽ giúp em.” Hứa An Ca nắm lấy tay cô, nói nhẹ nhàng.
Anh biết, mối thù giết mẹ, muốn khuyên cô buông tay thì đó là điều không thể nào.
Nếu, làm cho Tần thị sụp đổ là điều cô muốn làm vậy thì mối thù hận này anh sẽ giúp cô.
“Cảm ơn anh, An Ca.” Diệp Dĩ Muội cảm thấy rất xúc động, rồi cô nói: “An Ca, hãy làm những việc mà anh muốn làm đi! Em không muốn lôi anh vào chuyện này, anh đã vì em và Lạc Lạc quá nhiều rồi.”
“Em và Lạc Lạc là trách nhiệm ngọt ngào nhất của anh trong cuộc đời này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn em một mình đơn thương độc mã.” Hứa An Ca đưa tay lên ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô: “Tiểu Ngấn, đợi tới khi hoàn thành tâm nguyện của em, thì em hãy cùng anh và Lạc Lạc ra nước ngoài đi! Chúng ta rời khỏi nơi đây, bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống thực sự vui vẻ.”
“.........” Vệ Ngấn do dự vài giây rồi nói: “Được.”
Anh đối với cô quá tốt, cô có thể báo đáp ánh có lẽ chỉ là đáp lại tình yêu của anh.....
Ngày hôm sau.
Vệ Ngấn không cùng với Hứa An Ca về phòng làm việc mà đi tới Phùng thị.
Trên thế giới này cô chỉ có một người bạn là Cao Thiên Du, cô muốn trước khi chấp nhận cuộc phỏng vấn của tạp chí Phong, cô sẽ đi gặp cô bạn mình.
Bởi vì, cô không muốn làm cho bạn mình thất vọng.
Đứng dưới tòa nhà Phùng thị, cô gọi cho Cao Thiên Du.
Tầm khoảng 30 giây sau, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khô cứng của Cao Thiên Du: “A lô.”
“Thiên Du, tớ trở về rồi, tớ đang ở phía dưới công ty cậu.” Trong giọng nói Vệ Ngấn ngập tràn niềm vui, nếu nói điều khiến cô lưu luyến nhất ở thành phố này thì đó chính là Cao Thiên Du.
“.........” đầu dây bên kia sau một hồi im lặng, liền truyền tới tiếng kêu của Cao Thiên Du: “A.....”
“Này, cậu kêu cái gì đấy?” Vệ Ngấn bị tiếng kêu của Cao Thiên Du làm cho chói tai, cô phải đem điện thoại để ra xa hơn.
“Cậu ở dưới đấy đợi tớ, không được di chuyển.” Cao Thiên Du vội vàng nói như ra lệnh với Vệ Ngấn, rồi cúp điện thoại và đứng lên, chạy nhanh ra ngoài.
Còn những lãnh đạo cấp cao trong phòng họp thì tất cả đều há hốc mồm lên nhìn lão đại của mình, cứ thế chạy ra khỏi phòng họp.
Cao Thiên Du chạy ra khỏi phòng họp liền chạy tới thang máy chuyên dùng cho lãnh đạo.
Thang máy dừng lại, bước chân cô như được tiếp thêm sinh khí mà chạy nhanh ra phía đại sảnh.
Đợi tới khi vóc dáng thân thuộc đó lọt vào trong tầm mắt cô, Cao Thiên Du đột nhiên dừng bước lại.
Vệ Ngấn thấy cô dừng bước lại, bèn tiến lại gần, đang muốn nói gì đó liền bị Cao Thiên Du nắm lấy cổ tay, kéo cô đi vào thang máy.
“Đi cùng tới.”
“Được.” Vệ Ngấn cùng với Cao Thiên Du đi vào thang máy.
Chỉ là, sắc mặt Cao Thiên Du trầm xuống, không nói gì, cô nhìn Vệ Ngấn vẻ sợ sợ.
Thực ra, bao nhiêu năm nay, thỉnh thoảng Vệ Ngấn cũng gửi email cho Cao Thiên Du nói rằng bản thân mình rất tốt.
Cô không muốn Cao Thiên Du vì cô mà đắc tội với Tần gia, còn Cao Thiên Du thì trước sau đều cảm thấy, năm xưa tạp chí Phong đả kích Diệp Dĩ Muội thì Cao Thiên Du cô cũng có một phần trách nhiệm và muốn bù đắp cho Diệp Dĩ Muội.
Kéo Vệ Ngấn mãi cho tới khi vào phòng làm việc, cánh cửa đóng rầm lại, Cao Thiên Du mới tức giận lên tiếng hỏi: “Diệp Dĩ Muội. năm năm nay cậu đã chạy đi đâu hả? cậu vẫn còn biết đường mà quay về?”
“Thiên Du, đừng tức giận, tớ sẽ từ từ nói cho cậu nghe, có được không hả?” Vệ Ngấn cười cười, kéo tay Cao Thiên Du ngồi xuống ghế sô pha.
“Nói, nếu cậu còn dám lừa tớ thì sau này đừng có bạn bè gì nữa. Cao Thiên Du nhìn cô rất nghiêm khắc rồi nói cảnh cáo.
Tuy năm năm nay, Diệp Dĩ Muội viết trong email nói rằng bản thân mình vẫn rất tốt.
Thế nhưng, Cao Thiên Du sao lại tin được chứ, cô thực sự sống rất tốt sao?
Diệp Dĩ Muội là người trọng tình cảm, lại bị Tần Hàm Dịch phụ bạc như thế, bị tổn thương là điều đương nhiên.”
“Thiên Du....” Vệ Ngấn nhìn Cao Thiên Du, nói ngắn gọn những việc xảy ra trong năm năm qua với Cao Thiên Du, nhưng cũng không hề nhắc tới Hứa Lạc Lạc.
“Cậu chính là Vệ Ngấn? Trời ơi! Dĩ Muội, cậu giỏi quá đấy!” Cao Thiên Du kêu lên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thôi thì cũng mừng cho bạn.
“Thiên Du, còn có một việc nữa tớ muốn nói cho cậu biết.” Vệ Ngấn nuốt nước bọt, rồi do dự nói: “Tớ quyết định ở bên cạnh An Ca rồi, vì Lạc Lạc, cùng là vì tình cảm của An Ca.”
“Lạc Lạc?” Cao Thiên Du nhìn Vệ Ngấn không hiểu.
“Ừm, con trai tớ, bốn tuổi rồi, nó tên là Lạc Lạc.” Vệ Ngấn không biết nên biểu đạt thế nào, nguyên nhân lớn nhất đó là cô không muốn nói Hứa Lạc Lạc là con trai của Tần Hàm Dịch.
“Lạc Lạc là con của Tần Hàm Dịch?” Cao Thiên Du hỏi rất thận trọng.
“Nó mãi mãi chỉ là con của tớ và An Ca, Tần Hàm Dịch không xứng để làm cha thằng bé.” Vệ Ngấn không có cách nào để không hận Tần Hàm Dịch, nếu năm xưa không phải vì ân oán của người đi trước mà chia lìa, có thể cô sẽ không hận anh, sẽ chỉ báo phù Tần phu nhân.
Nhưng, khi cô cần anh, khi cô muốn nói với anh, cô có con, anh lại để cho cô nhìn thấy gì chứ?
Sự tổn thương như vậy, cô không có cách nào không hận.
Nếu anh chưa từng ở bên cô, anh làm gì cô cũng sẽ không hận anh.
Thế nhưng, anh và cô đã ở bên nhau, điều sau đó anh đã làm với cô chính là phản bội.
“Dĩ Muội, lần này cậu trở về là muốn tìm Tần Hàm Dịch báo thù sao?” Cao Thiên Du đột nhiên ý thức được sự thù hận của Diệp Dĩ Muội đối với Tần Hàm Dịch, dường như sự thù hận đó rất sâu.
“Tớ muốn Tần thị phải biến mất.” Vệ Ngấn không hề giấu cô bạn, liền nói thẳng mục đích của mình.
“Dĩ Muội, cậu xem có nên vì Lạc Lạc mà suy nghĩ lại không?” Cao Thiên Du lo lắng khuyên bảo.
“Thiên Du, nếu cậu là bạn tớ thì cậu không cần khuyên tớ đâu.” Vệ Ngấn nhìn thẳng vào mắt Cao Thiên Du, cô nói với ngữ khí kiên quyết.
“Được.” Cao Thiên Du gật đầu, nét mặt thì không thể hiện ra nhưng trong lòng thì cô đang cảm thấy rất thương cho Diệp Dĩ Muội.
Nếu cô không thể buông tay thì người đau khổ sẽ là cô....
Sự hận thù, mãi mãi không thể nào thay thế được cho tình yêu, đó chẳng qua chỉ là yêu theo một cách khác....
Những ngày sau đó, tại tập đoàn quốc tế Tần thị.
“Cốc cốc cốc...” cửa phòng làm việc tổng tài có người gõ.
“Mời vào.” Tần Hàm Dịch không ngẩng đầu lên, lạnh lùng lên tiếng.
Sau đó, cảnh cửa được đẩy vào, thư ký của Tần Hàm Dịch đi vào, cô đặt tài liệu trên tay xuống, sau đó mới đặt cuốn tạp chí Phong kì mới nhất lên bàn: “Tổng tài, tin bài về lễ đính hôn của anh và Hạ tiểu thư đã được in rồi.”
Tần Hàm Dịch liếc mắt nhìn cuốn tạp chí rồi nói: “Ừm, cứ để đó.”
“Vậy tôi ra ngoài làm việc đây.” Thư ký đặt cuốn tạp chí xuống, sau đó lui ra ngoài.
Tần Hàm Dịch cầm lấy một tập tài liệu, đang định lật ra, đột nhiên anh ý thức được, dường như vừa nãy anh nhìn thấy cái gì đó.
Động tác của anh dừng lại, quay đầu sang nhìn cuốn tạp chí đang để bên cạnh, bất thình lình anh nhìn thấy trên trang bìa của cuốn tạp chí, ngoài bức ảnh của anh và Hạ Lam ra thì còn có ảnh của một người phụ nữ khác....
Năm năm rồi, khuôn mặt làm cho anh nhớ ngày nhớ đêm này, từ trong giấc mơ lại đi ra ngoài hiện thực, anh chưa từng nghĩ, lại theo một cách thức như thế này....
Vệ Ngấn, hóa ra cô ấy chính là Vệ Ngấn.