Hôn Nhân Không Lựa Chọn Full Dịch

Chương 162




Lam Dư Khê cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp ấn số gọi thì điện thoại liền đổ chuông.

Anh vừa nhìn thấy là số máy của Hạ Lam, liền cảm thấy đau đầu, lúc này Hạ Lam chưa gặp được Vệ Ngấn, vẫn còn ở đó mà vui vẻ, tưởng rằng mình được nể mặt lắm.

Anh thực sự khó mà tưởng tượng được, đợi tới khi Hạ Lam gặp Vệ Ngấn thì sẽ phản ứng thế nào.

Anh thở dài một tiếng, nghe máy: “A lô.”

“Dư Khê, em đã tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa, Vệ Ngấn ở đâu? Em muốn gặp cô ấy.” giọng nói Hạ Lam có chút vội vàng và bất lực.

“Anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi giúp em xem nhé!” Lam Dư Khê cố ý nói như vậy nhằm muốn kéo dài thời gian không cho Hạ Lam gặp được Vệ Ngấn.

Anh cảm thấy, để cho Tần Hàm Dịch gặp Vệ Ngấn trước sẽ tốt hơn một chút.

“Không cần đâu, em đã ở khu nghỉ dưỡng rồi, để em tự đi lên là được rồi, thế nhé!”

Hạ Lam liền cúp máy, dựa người vào ghế, nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi, rồi mới tháo dây thắt an toàn ra và xuống xe.

Người ta đính hôn thì đều vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng, Hạ Lam phát hiện, cô đã tự đẩy mình vào một hoàn cảnh rất lúng túng.

Tần Hàm Dịch không phối hợp, không chịu bỏ thời gian ra, còn Vệ Ngấn thì như đang thử thách sự kiên nhẫn của cô ta vậy.

Đúng thế! Bọn họ đều có tư cách để làm theo ý mình, còn cô ta thì sao?

Hạ Lam đột nhiên có cảm giác hối hận, cứ thế này gả cho Tần Hàm Dịch thì sẽ thật sự hạnh phúc không?

Tần Hàm Dịch đối với cô ta thích thì quan tâm không thích thì thôi, chẳng phải là cô ta không nhìn ra, cô ta cho rằng đó chẳng qua vì nhất thời anh chưa thích ứng được, đợi tới khi bọn họ ở bên nhau rồi, tiếp xúc với nhau nhiều thì tất cả sẽ khác.

Cũng may, những năm nay, Tần Hàm Dịch đã có thay đổi, anh không đi ra ngoài hái hoa bắt bướm nữa, cùng lắm là thỉnh thoảng đi ăn, đi uống trà cùng với một hai người phụ nữ, buổi tối đều về nhà đúng giờ.

Vì thế, đây cũng là nguyên nhân chính là Hạ Lam kiên quyết theo đến cùng.

Cô ta thậm chí cảm thấy, Tần Hàm Dịch là vì cô ta nên mới như thế, chỉ là anh không biết cách thể hiện mà thôi.

Giống như năm xưa khi cô ta rời đi, anh đã vì cô mà rượu chè sớm tối, mượn rượu giải sầu.

Cô ta vẫn luôn tin rằng, trong lòng anh có mình.

Hạ Lam cầm chiếc túi hàng hiệu của mình nhanh chân đi ra khỏi bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, hướng về phía đại sảnh của khách sạn.

“Ba.”

Đột nhiên, tiếng nói của một đứa trẻ non nớt lọt vào tai Hạ Lam.

Cô ta không thể không nhìn về phía phát ra tiếng nói đó, rồi đột nhiên cô ta dừng bước vì nhìn thấy người đàn ông đang bế đứa bé đó.

Còn người đàn ông không hề nhìn thấy Hạ Lam, anh đang cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, khẽ nói: “Lạc Lạc sao thế?”

“Ba, chúng ta về đi!” Lạc Lạc cúi đầu, hai hàng mi dài cong vút cụp xuống che đi ánh mắt cô đơn, đây vốn dĩ không phải là nét biểu cảm nên xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ bốn tuổi.

“Lạc Lạc, chẳng phải con nói là muốn gặp mẹ à?” Hứa An Ca nhìn vào ánh mắt Hứa Lạc Lạc với đầy sự yêu thương.

Vệ Ngấn sau khi rời đi, Hứa Lạc Lạc ngủ không an giấc, luôn miệng gọi mẹ trong mơ.

Hạ Lam vô cùng yêu thương hai mẹ con cô, trong lòng lấp đầy hình bóng của hai người, hai người rõ ràng là đều yêu đối phương nhưng thể hiện ra nét mặt lại là sự bài trừ nhau.

Hứa Lạc Lạc bài trừ Vệ Ngấn, bởi vì khi nhỏ, Vệ Ngấn rất ít khi cười với cậu.

Trẻ con tuy là còn nhỏ nhưng không có nghĩa là nó không hiểu được sự bài trừ của mẹ dành cho nó.

Còn Vệ Ngấn bài trừ Hứa Lạc Lạc thì là vì không buông bỏ được sự thù hận đó.

Chỉ là, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng cùng với việc thời gian cứ dần dần trôi đi, Vệ Ngấn hoặc là vô tình, hoặc là cố ý cũng đều đã rất quan tâm tới Hứa Lạc Lạc.

Nhưng, cục diện từ đầu đã được tạo ra và tồn tại trong thời gian dài, làm gì dễ dàng thay đổi được trong ngày một ngày hai.

Hứa Lạc Lạc sau khi tỉnh lại sau giấc mơ, không nhìn thấy Vệ Ngấn bèn mếu máo gọi mẹ.

Hứa An Ca suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa Hứa Lạc Lạc tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa.

Anh nghĩ, rất nhiều sự việc chắc chắn là sẽ không giấu được, nếu sớm muộn đều bị công khai vậy thì chẳng bằng sớm một chút, anh hi vọng Vệ Ngấn có thể vì Hứa Lạc Lạc mà buông bỏ được thù hận.

Dù gì thì người chết rồi cũng không sống lại được....

“Mẹ làm việc bận.” Sự thất vọng trong ánh mắt Hứa Lạc Lạc càng sâu hơn.

“Không sao, mẹ mà nhìn thấy Lạc Lạc thì sẽ không bận nữa.” Hứa Lạc Lạc xoa xoa đầu con trai, cười hiền từ với cậu bé, sau đó mới ngẩng đầu lên, đang định nhấc chân thì liền bắt gặp ánh mắt Hạ Lam đang nhìn thẳng về phía anh.

“Lâu quá không gặp.” Hạ Lam lên tiếng trước phá tan đi sự im lặng, nhìn nét mặt thì có vẻ không sao nhưng trong lòng vì vẫn cảm thấy không can tâm.

Vậy mà anh đã kết hôn rồi, lại còn có con rồi.

“Đúng thế! Lâu quá không gặp!” Hứa An Ca cũng lên tiếng chào hỏi Hạ Lam, rồi lại nói với Hứa Lạc Lạc: “Lạc Lạc chào cô đi con!”

“Con chào cô ạ!” Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nói rất lẽ phép.

Mẹ cậu đã dạy, bất kể khi nào đều phải lễ phép với người lớn, bằng không mẹ cậu sẽ không vui.

“Con trai anh?” Hạ Lam biết rồi nhưng vẫn cố hỏi lại.

“Ừm.” Hứa An Ca khẽ gật đầu, nói.

“Sao chưa từng nghe nói anh kết hôn?” Hạ Lam nói với ngữ khí có phần chua xót, người đàn ông cô ta đã yêu bao nhiêu năm giờ kết hôn rồi, vậy mà cô ta lại không hề hay biết.

“Kết hôn chỉ là hạnh phúc của hai người.” Hứa An Ca cười, rất bình tĩnh trả lời Hạ Lam.

Sắc mặt Hạ Lam đột nhiên liền thấy lúng túng, nhưng lại vẫn nói vẻ dứt khoát: “Vậy có phải em cũng nên hỏi thái thái của anh là ai đúng không?”

“Có cơ hội sẽ giới thiệu cho em biết.” Hứa An Ca vẫn giữ thái độ không thờ ơ mà cũng chẳng nhiệt tình.

“Được!” Hạ Lam khẽ mím môi lại rồi trả lời một tiếng, sau đó lại hỏi: “Anh ở đây à?”

“Không, anh tới tìm một người bạn.” Hứa An Ca không muốn do miệng mình nói ra quan hệ giữa anh và Vệ Ngấn, bởi vì anh tôn trọng cô, vì thế anh không muốn can dự vào những sự việc trong kế hoạch của cô.

“Vậy em không phiền anh nữa.” Hạ Lam cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, cô ta sợ nếu nói chuyện tiếp thì bản thân mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc, vì thế bèn cáo từ.

“Ừm.” Hứa An Ca nhìn theo cô ta rời đi, mới rút điện thoại ra gọi cho Vệ Ngấn.

Vừa có người bắt máy, Hứa An Ca liền nói: “Tiểu Ngấn, anh và Lạc Lạc tới thăm em, bây giờ đang ở chỗ đài phun nước trước cửa khách sạn, em xuống đây đi!”

“Sao anh lại đưa Lạc Lạc tới?” Vệ Ngấn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô không hề hi vọng con trai cô bị lộ thân thế ra ngoài.

Tuy là giấy không bọc được lửa, nhưng, ít nhất cũng đừng nhanh như vậy.

“Lạc Lạc muốn gặp mẹ rồi, lý do này đã đủ chưa vậy?” trong giọng nói của Hứa An Ca là sự bất lực, thậm chí còn như muốn nổi cáu với Vệ Ngấn.

Tuy đứa trẻ này không phải là niềm mong chờ của cô nhưng ít nhất cũng là ruột thịt của cô!

Hứa Lạc Lạc tuy không nghe thấy trong điện thoại nói gì nhưng nghe thấy lời Hứa An Ca dường như cũng hiểu ra điều gì đó, cậu bé cúi đầu xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự tủi thân.

Cậu bé biết, mẹ cậu không thích cậu.

Giọng nói gằn xuống của Hứa An Ca làm cho Vệ Ngấn tìm trở lại được lí trí, cô trả lời: “Được, hai bố con ở dưới tầng đợi em.”

Không phải là cô ghét Hứa Lạc Lạc, mới không thích để hai người đến, cô chỉ là sợ Lam Dư Khê sẽ nhìn thấy Hứa Lạc Lạc.

“Ừm.” Hứa An Ca cúp máy, cúi đầu nhìn Hứa Lạc Lạc trong lòng mình, anh thấy áy náy, lời nói vừa nãy của anh chắc là lần sau phải chú ý hơn.

“Lạc Lạc, mẹ xuống ngay bây giờ đấy, mẹ con nói là rất nhớ con, lát nữa sẽ cùng con đi ra bờ biển chơi, có được không?” Hứa An Ca giống một người cha thực thụ, anh cười nhìn Hứa Lạc Lạc, giọng nói dỗ dành vang lên ấm áp.

“Thật ạ?” Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui, dù gì thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ.

“Thật, có khi nào ba lừa con chưa?” Hứa An Ca cười cười hỏi lại.

“Ba chưa lừa Lạc Lạc bao giờ cả.” Hứa Lạc Lạc lập tức trả lời.

Hai cha con cứ mỗi người một câu như vậy nói chuyện làm cho bầu không khí trở nên ấm áp, làm cho những người đi qua đều phải ngoái đầu lại nhìn hai cha con vô cùng đẹp trai này.

Tầm khoảng ba phút qua đi, Vệ Ngấn đi ra từ khách sạn, và khi cô xuống tầng, may là cô đi một thang máy xuống còn Hạ Lam đi một thang máy lên.

Vừa ra khỏi cổng khách sạn, Vệ Ngấn lập tức nở nụ cười trên môi, nhanh chân đi đến bên cạnh hai cha con, hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Lạc Lạc, nhớ mẹ rồi à?”

Cô biết bản thân trước đây là một người mẹ không đạt tiêu chuẩn, cô đã thử để thay đổi, nhưng có những lúc, đột nhiên tâm trạng bị kích động mà cô không khống chế nổi bản thân.

“Vâng!” Hứa Lạc Lạc gật đầu.

“Lại đây mẹ bế!” Vệ Ngấn đón Hứa Lạc Lạc từ trong lòng Hứa An Ca, lại nói: “Đi thôi! Chúng ta ra bờ biển đi dạo.”

Nếu đã tới rồi cô cũng chẳng cần phải ngại gì mà giấu bọn họ đi.

“Được.” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt có phần lo lắng, anh có thể nhìn ra, nụ cười của cô là miễn cưỡng.

Anh hiểu được sự lo lắng thấp thỏm của cô lúc này, anh cảm thấy, bản thân đưa Lạc Lạc tới đây thế này có phải là đã ép cô quá không.

Vì có Hứa Lạc Lạc nên hai người đưa cậu bé tới khu vực trò chơi của trẻ em trước.

Hứa Lạc Lạc trong khu vực trò chơi chơi rất vui vẻ, miệng với nụ cười toe toét lúc nào cũng thường trực trên môi.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, rất đơn thuần, hi vọng của bọn chúng rất đơn giản, chỉ là mong có được sự yêu thương nhiều hơn một chút mà thôi.

Hứa An Ca đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con ngồi trên con ngựa đu quay, miệng anh nở nụ cười trong vô thức.

Mấy năm trước, chẳng phải là Lạc Lạc bé quá mà là do Vệ Ngấn quá bận.

Có thể nói, Vệ Ngấn trong vòng vài năm ngắn ngủi, có thể có được thành tựu như hôm nay là hoàn toàn dựa vào sự nỗ nực của cô.

Vì thế bọn họ số lần đi đến khu vui chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần đi đều là Hứa An Ca chơi với Hứa Lạc Lạc.

Cũng chẳng trách hôm nay Hứa Lạc Lạc lại vui như vậy, Vệ Ngấn coi như là đã phá lệ rồi, từng chút một có những thay đổi, tiến lại gần hơn người con trai mà cô đã từng bài trừ này.

Cục diện như thế này không thể không làm cho Hứa An Ca cảm thấy thật hạnh phúc.

Bởi vì, hạnh phúc của anh đều dồn hết vào hai mẹ con cô.

Sau khi làm cho Hứa Lạc Lạc vui vẻ, cả nhà ba người mới đi ra bờ biển.

Hứa Lạc Lạc ngả vào lòng Vệ Ngấn, cũng quên mất cái gì mà mẹ xấu xa rồi, chỉ một lượt chơi ở khu vui chơi giải trí đã làm cho khoảng cách giữa hai mẹ con kéo lại gần nhau hơn.

“Mệt rồi đúng không? Để anh bế con cho!” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn đã toát mồ hôi ra liền lên tiếng.

Còn chưa đợi Vệ Ngấn lên tiếng Hứa Lạc Lạc lạc lập tức ôm chặt lấy cổ Vệ Ngấn.

Trong lòng Vệ Ngấn đột nhiên cảm thấy chua xót, cô lắc đầu, đáp lại: “Không cần đâu, để em bế, cũng không còn bao xa nữa.”

“Được.” Hứa An Ca cũng không nói thêm, anh cảm thấy lúc này mệt một chút nhưng có thể kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con thì cũng tốt.

“Lạc Lạc, con xem, ở đây có phải là rất đẹp không?” Vệ Ngấn chỉ về hướng biển phía trước, nói với con trai.

Hứa Lạc Lạc chớp chớp mắt, đột nhiên nói bật ra: “Mẹ đẹp.”

Vệ Ngấn đơ người ra, ngay sau đó bật cười trước lời nói của con trai, cô quay đầu sang nhìn Hứa An Ca.

“Trước đây khi mà nơi này chưa được khai phá, anh đã từng tới đây tìm cảm hứng.” Hứa An Ca cười nói.

“Đúng là đáng tiếc, tại sao một nơi đẹp thế này mà lại phải thương nghiệp hóa.” Vệ Ngấn khẽ thở dài một tiếng.

“Thực ra cũng không có gì là không tốt, ở đây được khai phá, mọi người sẽ biết được nơi đây, giống như em mọi người sẽ có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp ở đây và người nhìn thấy ngày sẽ càng nhiều hơn!” Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt yêu thương nói.

Tuy anh ghét xã hội này quá là thực tế, nhưng anh cũng không hề cho rằng thương nghiệp hóa là một chuyện xấu.

Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, rất nhiều sự việc cũng sẽ đều thay đổi theo thời đại, con người lý tưởng hóa quá cũng sẽ không vui vẻ.

Ví dụ, sự nhiệt huyết của anh đối với thiết kế tuyệt đối không ít hơn Vệ Ngấn nhưng Vệ Ngấn lại luôn cảm thấy đem thiết kế của cô đi so sánh và đọ giá với thiết kế của người khác là làm nhục ước mơ của cô, cô luôn muốn làm cho ước mơ của cô trở thành một màu trắng tinh khiết.

Hoặc là, trong lòng cô, còn có một nguyên nhân gì khác mà anh không biết!

Thế nhưng, suy nghĩ của anh lại hoàn toàn khác. Trong mắt anh, bất luận thiết kế của bạn dùng để bán hay cất giữ, chỉ cần bạn làm việc nghiêm túc, chỉ cần có thể làm cho người khác thấy thích vậy thì đó cũng là một niềm vui, một sự mãn nguyện.

Nếu con người đã sống trên thế giới này thì phải biết chấp nhận và đón nhận hiện thực xã hội, trên thế giới này có được mấy người có thể lúc nào cũng sống thoải mái trong khi bần hàn.

Cho dù Vệ Ngấn có thanh cao hơn nữa cô chẳng phải cũng phải vì Hứa Lạc Lạc mà bận rộn mà kiếm tiền sao....

“Ừm, cũng đúng.” Vệ Ngấn gật đầu, trả lời.

Hứa An Ca đã dạy cho Vệ Ngấn rất nhiều thứ, rất nhiều đạo lý, cô thực sự cảm thấy, bao nhiêu năm nay, nếu không có Hứa An Ca, cuộc sống của cô sẽ trở nên rất mơ hồ.

Năm xưa, cô cố chấp muốn bỏ Hứa Lạc Lạc đi, là chính Hứa An Ca đã kéo cô ra khỏi bệnh viện, không cho cô làm như vậy.

Cô nghĩ, chắc là anh cũng hiểu cô!

Con tim cô thực ra không được kiên quyết như những gì miệng cô nói, cô chẳng qua là đang ép bản thân mình lí trí.

Đứa trẻ trong bụng cô lúc đó đã là người thân duy nhất của cô rồi, sao cô lại nỡ bỏ nó đi chứ!

“Để anh chụp ảnh cho em và Lạc Lạc.” Hứa An Ca lấy điện thoại ra, hướng về phía hai mẹ con chụp.

“Mẹ, chúng ta cùng chụp ảnh với ba đi!” Hứa Lạc Lạc ôm tay vào cổ Vệ Ngấn, nũng nịu nói, sau khi dứt lời, còn không quên thơm lên má mẹ.

Hứa An Ca và Vệ Ngấn đều đơ người ra, mấy năm nay, bọn họ đều chụp ảnh với Hứa Lạc Lạc nhưng ảnh của hai người thì lại không có lấy bức nào.

“Tiểu tử, mẹ cảnh cáo con, không được mê hoặc mẹ!” Vệ Ngấn giả vờ làm mặt nghiêm khắc, không đón nhận sự mê hoặc của con trai.

Thực ra, chụp ảnh thì cũng chẳng có gì, vì với tính cách của Hứa An Ca, anh chắc chắn sẽ chúc phúc cho cô khi cô hạnh phúc, sẽ giúp đỡ và bảo vệ cô khi cô gặp khó khăn.

Vì thế, cho dù là anh tự miệng mình nói ra anh thích cô, và khi ở cùng cô nhưng cô cũng không có bất kì áp lực gì.

Chỉ là, khi đã yên tĩnh trở lại, Vệ Ngấn mới nghĩ, có lẽ cô đã nợ Hứa An Ca thực sự rất nhiều. Nếu cứ nợ anh tiếp cô sợ cả đời này cô sẽ không trả hết được cho anh.

“Mẹ, con xin mẹ đấy.” Hứa Lạc Lạc dụi má mình vào má mẹ, nịnh nọt.

“Này, Hứa Lạc Lạc, đừng có dui nữa, má mẹ rát cả đi rồi đấy!” Vệ Ngấn vội quay mặt đi, thực sự sợ đứa trẻ này rồi.

Ngày nóng thế này, đi bộ lại bế cậu như thế, mặc cô đầy mồ hôi, vậy mà cậu con trai của cô lại còn dùng mặt mình chà lên mặt cô như thế.....

Hứa Lạc Lạc làm gì biết được suy nghĩ thực sự của mẹ mình. Vừa thấy mẹ không cho mình làm thế nữa, không đón nhận ý tốt của mình, còn gầm lên với mình, đương nhiên là cậu thấy tủi thân rồi.

Vậy là Hứa Lạc Lạc chu mỏ ra, gục đầu xuống với bộ dạng buồn và thất vọng.

“Thôi được rồi, mẹ sợ con rồi đấy!” Vệ Ngấn thấy con trai như vậy, con tim lại thấy nhói đau, lập tức liền đầu hàng.

Hứa Lạc Lạc chớp chớp mắt, cái miệng chu ra của cậu bé lập tức trở về trạng thái ban đầy, còn không quên biết ơn mà thơm vào má mẹ mình một cái.

Hứa An Ca đứng bên cạnh đã dùng điện thoại ghi lại cảnh vừa rồi của hai mẹ con, anh nhìn Hứa Lạc Lạc cười cười với ánh mắt cảm kích, trong lòng còn không quên tự nhủ: “Tên tiểu tử này đúng là thương nó không vô ích.”

Hứa Lạc Lạc gần như là sự liên hệ lớn nhất giữa anh và Vệ Ngấn.

Vẫn nhớ lúc xưa khi ở trong bệnh viện, cảnh tượng Vệ Ngấn không muốn sinh ra Hứa Lạc Lạc.

Cô nói: “Hứa An Ca, anh có hiểu không, em không hi vọng đứa trẻ này sẽ giống như em, là một đứa trẻ đáng thương không có cha.”

Anh nghĩ cũng không nghĩ, bèn đáp lại cô: “Ai nói nó không có ba chứ? Sau này, nó sẽ họ Hứa.”

Khi đó, mặt cô ướt đẫm nước mắt, cô thút thít: “Có một ngày anh sẽ phải yên bề gia thất, tới khi đó chẳng phải Lạc Lạc lại càng thất vọng à?”

Lúc đó, anh cảm thấy càng thương cô hơn, anh ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai hứa với cô: “Cả đời này, ngoài em ra anh sẽ không cưới ai cả, cho dù người đó ở trong lòng em cả đời này đều không phải anh, anh cũng sẽ mãi mãi bảo vệ cho hai mẹ con em.”

Cơ thể cô run lên cầm cập, cô nói: “An Ca, thế này không được, anh xứng đáng được người phụ nữ tốt hơn trân trọng, em không có tư cách....”

Anh lập tức cắt ngang lời cô: “Thế nhưng, người anh muốn trân trọng chỉ có em mà thôi.”

Năm năm trước là như vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy.

Tuy con tim cô chưa từng mở ra với anh. Nhưng, chỉ cần để cho anh bảo vệ cô, nhìn thấy hai mẹ con cô hạnh phúc thì anh cũng thấy mãn nguyện rồi.

Ánh mắt Hứa An Ca nhìn quanh đó một lượt, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ vest từ phía sau lưng.

Hứa An Ca nhanh chân chạy lại gần, ở phía sau lưng anh nói: “Tiên sinh, có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?”

Chỉ là, khi mà Hứa An Ca đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc và chờ đợi, người đàn ông đó đã quay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều đơ người ra.

“Ba...” tiếng gọi của Hứa Lạc Lạc vang lên gọi Hứa An Ca, không những là kéo anh ra khỏi sự bất ngờ đó mà còn kéo theo cả ánh nhìn của Vệ Ngấn khi mà trước đó cô không để ý....

Còn Hứa An Ca và người đàn ông khi nghe thấy tiếng gọi đều hướng ánh mắt về phía hai mẹ con....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.