Diệp Dĩ Muội cả một đêm không ngủ, trời đã sáng, cô dậy vệ sinh cá nhân, trong một đống quần áo ngày hôm qua được mang đến, cô chọn một chiếc váy màu đen, mặc vào, cô đi xuống tầng với khuôn mặt lạnh tanh.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng làm xong rồi.” Vú Trần nheo mày, trong lòng có dự cảm chẳn lành.
“Không cần đâu ạ, cháu có việc, cháu ra ngoài trước.” Diệp Dĩ Muội biết Tần Hàm Dịch không về nhà, vậy thì cô tự mình đi đến tập đoàn.
Vừa dứt lời, bước chân hướng về phía cửa đi ra.
“Thiếu phu nhân.....” Vú Trần ở phía sau gọi cô giật lại, ngữ khí có phần vội vàng, lo lắng.
“Vú Trần.....” Diệp Dĩ Muội quay người lại, cười với bà, cô nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn vú đã tới chăm sóc cháu những ngày vừa qua.”
“Thiêu phu nhân, thế này là thế nào?” Vú Trần nhanh chân bước lại gần cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Diệp Dĩ Muội: “Nếu như thiếu gia làm cho cô tức giận thì đợi cậu ấy về, Vú Trần sẽ nói giúp cô.”
Vú Trần và bà Tần thì một lòng thích sự nhẹ nhàng, lương thiện của Diệp Dĩ Muội.
“Không sao ạ!” Diệp Dĩ Muội lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười nhưng ánh mắt thì buồn vô tận: “Cháu hẹn bạn nói chút chuyện.”
“À! nếu đã như vậy thì mau đi đi!” vú Trần tuy có chút không tin lời Diệp Dĩ Muội nói, nhưng cũng không có cách nào chỉ biết bỏ tay cô ra để cô rời đi.
Diệp Dĩ Muội như không nỡ nhìn Vú Trần thêm nữa vậy, cô quay người đi.
Đi ra tới cổng, cô giơ tay gọi một chiếc taxi, mang theo một nét mặt buồn rười rượi đi tới tập đoàn Tần thị.
Sau khi lên xe, việc đầu tiên cô làm đó là gọi điện cho Cao Thiên Du.
“Dĩ Muội, cậu thực sự quyết định rồi đấy à?” Cao Thiên Du nói với giọng lo lắng.
Không cần nói Tần Hàm Dịch muốn bao che cho Hạ Lam, chỉ một mình Hạ gia thôi cũng không dễ để đụng vào.
“Ừm, tớ quyết định rồi.” Diệp Dĩ Muội không muốn để bản thân do dự, cũng không cho bản thân có cơ hội được do dự.
Việc gì cô cũng có thể nhường bước, chỉ có chân tướng việc xảy ra với mẹ cô thì cô nhất định phải theo đến cùng.
Từ khi sinh ra, cô chỉ là người thân duy nhất, thế nhưng cái tên hung thủ đó lại tàn nhẫn cướp đi sự ám áp duy nhất của cô.
“Vậy được, chúng ta lát nữa gặp.” Cao Thiên Du ngập ngừng, rồi lại nhắc nhở nói: “Sau cuộc họp báo, cậu lập tức rời khỏi đó nhé!”
“Ừm, tớ biết rồi.” Diệp Dĩ Muội không hề lo lắng điểm này, Tần Hàm Dịch nhất định sẽ nghĩa cách đưa cô đi, không để cho cô tiếp xúc thêm với phóng viên.
“Dĩ Muội, tới đã sắp xếp một chiết xe, sau khi buổi họp báo kết thúc, xe sẽ đỗ trước cửa tập đoàn, nếu cậu cần thì hãy dùng nói.” Cao Thiên Du tối qua nghĩ thế nào cũng không yên tâm, chỉ biết tự mình sắp xếp chút gì đó giúp cho cô.
“Cảm ơn cậu, Thiên Du.” Diệp Dĩ Muội nghẹn ngào nói.
Khi mẹ cô qua đời, Cao Thiên Du vẫn còn ở nước ngoài, cô luôn cảm thấy bản thân mình cô độc không có ai bên cạnh.
Bây giờ, Cao Thiên Du trở về rồi, thật tốt biết bao.
“Diệp Dĩ Muội, cậu kiên cường lên, nghe rõ chưa hả?” Cao Thiên Du nghe giọng cô run lên, đột nhiên sống mũi cô cũng thấy cay cay và chua xót cho cô bạn.
Diệp Dĩ Muội từ nhỏ tới lớn phải chịu đựng những nỗi khổ thế nào, người khác không biết nhưng Cao Thiên Du thì biết hết.
“Được, tớ biết rồi, Cao đại tiểu thư.” Diệp Dĩ Muội bật cười, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, thế nhé, tớ sắp tới rồi.
“Ừm, lát nữa gặp.” Cao Thiên Du suy nghĩ vài giây, vẫn không yên tâm, lại nói: “Đợi lát nữa khi cậu xuống xe, nhất định sẽ có phóng viên đợi sẵn ở cửa tập đoàn, cậu nghĩ trước đi xem sẽ ứng phó thế nào.”
“Tớ biết rồi.” Diệp Dĩ Muội trả lời một tiếng rồi cúp máy.
Trước khi cô ra khỏi nhà cô đã nghĩ tới rồi, tự cô đi tới tập đoàn, không đi cùng Tần Hàm Dịch, những phóng viên đó nhất định sẽ hỏi càng nhiều hơn.