Những lời chỉ mơ hồ cậu Nguyệt Hương Lan khiến Lăng Khôi mất không ít thời gian để đến được một ngôi biệt thự, đứng trước cánh cổng lớn, anh bước xuống xe rồi nhấn chuông.
"Ra ngay!"
Người giúp việc lớn tuổi nhanh chóng chạy ra khi nghe tiếng chuông cửa, nhìn thấy Lăng Khôi đứng trước cửa nhà, ông lên tiếng hỏi.
"Dạ, cậu tìm ai vậy ạ?"
"Cho tôi hỏi, đây có phải là chỗ mà Hương Lan ở không?"
Lăng Khôi nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt mà thầm cảm thán, cậu nghi ngờ mà hỏi nhỏ người giúp việc, ông ấy khi nghe thấy tên Nguyệt Hương Lan thì liền gật đầu.
Vừa lúc định trả lời thì một thanh âm vang lên sau lưng.
"Cậu muốn tìm ai?"
Cao Anh Quân trong bộ đồ thun dài đi xuống, chiếc áo thun đen tay ngắn giữa màn đêm.
Lăng Khôi khi nhìn thấy anh thì khựng lại.
"Hết việc của ông rồi, ông vào ngủ đi!"
"Dạ!"
Cao Anh Quân nhìn sang người giúp việc rồi lên tiếng, ông ấy cũng nhanh chóng đáp lời rồi đi vào nhà, để hai con người cao lớn ở ngoài sân.
"Nguyệt Hương Lan đi cùng cậu đúng chứ? Cô ấy đâu rồi?"
Sau khi thấy người giúp việc đã đi vào, Cao Anh Quân cũng không nhiều thời mà vào thẳng vấn đề chính, từ lúc về nhà anh đã không thấy cô, đứng ngoài ban công chờ đợi, khi nghe thấy tiếng chuông cửa nhìn thấy Lăng Khôi anh liền nhanh chóng đi xuống nhà.
Lăng Khôi gặp anh cũng không mấy ngạc nhiên, theo như lời Nguyệt Hương Lan đã nói thì cô đang thuê nhà của anh để ở, cậu không nhanh không chậm lên tiếng đáp.
"Muốn tìm cậu ấy thì cứ mở cửa xe ra, cậu ấy say xỉn nên tôi đưa về nhà dùm!"
Nghe thấy cô say xỉn, đôi mày đẹp liền nhíu lại, Cao Anh Quân đi ngang qua người cậu tiến đến cánh cửa xe rồi mở ra, nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đã yên giấc tựa đầu vào gối nhỏ ở yên sau.
Trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm rồi bế cô ra khỏi xe bằng tư thế bế công chúa rồi nhìn Lăng Khôi.
"Cảm ơn đã đưa cô ấy về, cậu muốn bao nhiêu tiền cho một chuyến xe?"
"Tôi là bạn của cậu ấy, không phải tài xế!"
Lăng Khôi nhíu mày nhìn anh, Cao Anh Quân nhún vai rồi nhìn Lăng Khôi.
"Được rồi, cảm ơn nhé!"
Nói rồi, anh liền đóng cửa cổng lại rồi quay lưng bước vào nhà, Lăng Khôi nhìn tư thế bế kỳ lạ của anh, trong lòng mang đầy sự thắc mắc nhưng giờ cũng đã muộn, cậu cũng không thể đứng đây nhìn hai người họ mãi.
Bên trong phòng, Nguyệt Hương Lan bị mùi hương nam tính của anh làm cho khó chịu mà đẩy anh ra khỏi người mình, đôi mắt đọng nước được cô xoa nhẹ, cô nheo mắt nhìn người đàn ông ở cùng phòng, nghiêng trái nghiêng phải rồi lên tiếng.
"Đẹp trai quá đi."
Trong men say, cô chưa quên mất người ở cùng là Cao Anh Quân, người chồng trên bản hợp đồng mà lảo đảo đi đến, tay chạm nhẹ lên phần má trái, đôi môi nhỏ nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Tại sao lại có anh đẹp trai ở trong nhà vậy chứ, cảm giác chân thật qua đi, hì!"
Cao Anh Quân nghe vậy liền nhìn cô, mùi men nồng trên cơ thể cô thật nồng nặc, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô rồi thở dài.
Nguyệt Hương Lan vẫn chưa tỉnh táo, cô hết vuốt má lại sờ tóc khiến Cao Anh Quân rất khó chịu, trước giờ chưa từng bị ai đó sờ s0ạng cơ thể, giờ đây lại bị một con sâu men làm cho đầu tóc rối bù.
"Nhìn anh..
giống một người tôi rất yêu đó!"
"Người cô yêu?"
Nguyệt Hương Lan không ai hỏi cũng tự khai, Cao Anh Quân sao khi nghe xong liền nắm lấy cổ tay của cô rồi hỏi.
"Ừm, người tôi mới vừa yêu rất đẹp trai, đẹp giống anh vậy đó.."
"Vậy cô nói cho tôi biết, người đó là ai được không?"
Trong lòng không khỏi tò mò về người mà Nguyệt Hương Lan yêu, chẳng lẽ cô gái mà anh ngày đêm nghĩ đến đã có bạn trai, tuy tình cảm vẫn chưa được xác định nhưng trong lòng lại cảm thấy rất mong chờ..
Người cô nhắc đến là bản thân anh.
Nhưng Nguyệt Hương Lan như biến thành một con người khác mà lắc đầu liên tục, cô không chịu nghe lời anh như lúc tỉnh táo, giờ có men trong người, cô lại trở nên bướng bỉnh và ồn ào.
"Thôi nào, cô nói cho tôi biết đi, người cô yêu là ai?"
"Không nói đâu..
không nói.."
Nhìn đôi mắt long lanh như muốn đọng nước, Cao Anh Quân hết cách đầy im lặng mà thả tay cô ra, tự bản thân trở về giường ngủ, cơ thể dính mùi bia cũng không tắm rửa, cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Cao Anh Quân không biết được người trong lòng cô là ai thì rất hụt hẫng, anh thở dài rồi xoay người vào bàn làm việc trong lòng, tay cầm quyển sách kinh doanh mà đọc tiếp.
Một lúc sau, Nguyệt Hương Lan trong cơn say giấc mà lẩm bẩm nói gì đó, tiếng ồn phát ra từ phía sau khiến Cao Anh Quân không tài nào tập trung đọc sách được, anh xoay ghế rồi đứng dậy đi đến gần cô.
Cúi thấp người ghé tai vào gần môi cô để nghe ngóng, đôi mày liền nhíu chặt lại như muốn dính vào nhau khi nghe cô lẩm bẩm một cái tên.
"Lăng Khôi à..
Lăng Khôi."
"Lăng Khôi?"
Cao Anh Quân thì thầm cái tên này trong miệng, tay đút vào túi quần dài rồi nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu và nóng ran, cảm xúc thay đổi bất thường sau khi nghe cô nói cái tên đó.
Anh thầm nghĩ trong lòng.
"Thì ra, quan hệ giữa hạ người không chỉ dừng lại ở mức bạn bè mà là người yêu của nhau!"
Nhìn Nguyệt Hương Lan vẫn chưa hay biết chuyện gì, anh mang theo tâm trạng bức bối rời khỏi phòng, để mặc cho cô nằm trong phòng ngủ, ngoài nhà mọi người đã vào giấc ngủ riêng.
Anh lặng lẽ một mình đứng ngoài sân vườn nhìn về nơi xa xôi, cảm giác khó chịu và hụt hẫng khi nghe cái tên Lăng Khôi khi phát ra từ miệng cô làm anh thấy bực bội.
Trong lòng cứ như lửa nóng mặc dù đang ở ngoài trời, cơn gió hiu hiu thổi nhẹ qua mà lòng anh vẫn còn nóng hổi, đôi mày vẫn nhíu chặt mà trầm tư.
"Cô ấy yêu cậu ta sao?"
Anh vẫn không tin vào điều đó, sự bực mình lại càng tăng lên, Cao Anh Quân thở dài, tay xoa bàn tan vì khó chịu.
Một lần nữa, cảm xúc trong lòng lại khiến anh cảm thấy rất khác lạ, nó khiến anh không thể ngủ yên khi chỉ toàn nghĩ đến Nguyệt Hương Lan nhưng chính anh lúc đầu vẫn chưa thể nhận ra tình cảm này là gì..