Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 99




Chương 99: Chưa từng ăn kem.

Tô Phương Dung nghiêm túc chọn đồ ăn, sau đó đưa túi nilon cho bà thím.

“Phương Dung, 22 ngàn.” Bà thím đưa túi nilon cho cô.

Tô Phương Dung đếm tiền: “Thím ơi, cháu thường xuyên mua đồ ăn ở đây, có thể bớt 2 ngàn cho cháu được không?”

“Không thành vấn đề!” Bà thím cười hiền lành nhận tiền.

Tần Lệ Phong đứng bên cạnh hỏi: “2 ngàn?”

Tô Phương Dung hiểu ý anh, liếc xéo nói: “Cậu ấm như các anh đương nhiên không biết khó khăn dân gian. 2 ngàn cũng mua được nhiều thứ lắm.”

“Ừ.” Tần Lệ Phong không phản bác, đại khái là thấy vẻ mặt đắc ý của cô, như thể tiết kiệm được 2 ngàn cũng là chuyện đáng mừng.

Tô Phương Dung dẫn Tần Lệ Phong đi dạo loanh quanh, hỏi: “Anh thích ăn cá không?”

“Bình thường.” Tần Lệ Phong cầm túi nilon giúp cô, đi theo sau lưng nghe cô an bài.

“Vậy thì ăn cá đi.” Cô trầm tư: “Tôi làm món canh cá chua cay rất ngon.” Cô chớp mắt nói.

Tần Lệ Phong lắc đầu cười: “Vậy à?”

“Đương nhiên!” Cô ngạo kiều nói.

Thấy cô như vậy, Tần Lệ Phong cảm thấy rất đáng yêu. Hai người đến trước quầy bán cá, cá vẫn còn đang bơi lội tung tăng.

“Chú ơi, cháu muốn con này.” Tô Phương Dung chỉ vào một con cá dưới nước nói.

“Được nhé!” Người bán cá ném túi lưới xuống nước: “Cháu tự bắt đi, chú bận tróc vảy.” Nói xong, ông ấy cầm cá ném xuống mặt đất.

Tô Phương Dung run rẩy cầm túi lưới. Thấy cô cẩn thận từng hành động, Tần Lệ Phong trực tiếp tiến lên, nhét túi nilon vào tay cô, sau đó nhanh chóng cầm túi lưới, hỏi: “Cô muốn con nào?”

Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết bắt cá không?”

“Không.”

“Vậy anh…” Cô đang định hỏi thì thấy Tần Lệ Phong liếc mình: “Chờ cô bắt xong thì đến chừng nào mới có bữa tối?”

Tô Phương Dung hơi xấu hổ: “Không thể trách tôi, tôi chỉ biết nấu với ăn thôi.”

“Vô dụng.” Anh nở nụ cười.

“Con đó.” Tô Phương Dung chỉ vào một con cá khá lớn trong chậu nước.

Tần Lệ Phong cau mày, ra tay nhanh như chớp, túi lưới lượn qua một vòng, con cá đã nằm gọn trong lưới, anh nhanh tay ném cá xuống đất, động tác cực kỳ lưu loát. Tô Phương Dung há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc chỉ vào con cá còn giãy dụa: “Sao anh lại biết làm cái này…”

Tần Lệ Phong nhìn cô rồi nhìn người bán cá: “Học đi đôi với hành.”

Tô Phương Dung cúi đầu cười: “Khả năng học tập của anh mạnh thế cơ à?”

Tần Lệ Phong nhìn cô: “Chứ chẳng lẽ giống cô…”

Tô Phương Dung chớp mắt, bất mãn nói: “Tôi thì sao?”

“Ngốc.” Anh không khách khí nói.

Tô Phương Dung cắn môi, gái tốt không cãi nhau với trai.

“Được đấy chàng trai.” Người bán cá đi tới nhìn con cá đang giãy dụa: “Cậu giỏi lắm, có muốn tới chỗ tôi phụ giúp không?”

Khóe miệng Tần Lệ Phong co giật: “Không cần.”

“Ôi chao, cậu đừng khinh thường nghề bắt cá giết cá, tiền lương không thấp đâu, hơn nữa đây chính là nghệ thuật!” Người bán cá cười, tiếp tục khuyên nhủ.

Tô Phương Dung nhịn cười nhìn Tần Lệ Phong: “Chú đừng khuyên nữa, anh ấy không hiểu nghệ thuật đâu.”

“Vậy thì đúng là tổn thất.” Người bán cá bắt con cá đặt lên thớt, bắt đầu tróc vảy.

Tần Lệ Phong khoanh tay trước ngực nhìn Tô Phương Dung, không để ý bộ tây trang đắt tiền của mình bị vấy bẩn: “Cô vừa nói tôi thế nào?”

Tô Phương Dung quay mặt đi giả ngu: “Tôi có nói gì đâu?”

“Vậy à?”

Anh hừ nhẹ, hứng thú nhìn cô.

Tô Phương Dung ôm bịch rau cười: “Tôi muốn tốt cho anh thôi, cái này gọi là uyển chuyển từ chối, tổng giám đốc Tần cần phải học đạo lý đối nhân xử thế nhiều hơn.”

“Tôi mà cần cô dạy hả?”

Anh hùng hổ nói.

Tô Phương Dung cúi đầu: “Ừm, tôi đang nói đạo lý làm người với anh.”

Tần Lệ Phong đến gần cô: “Vậy à… Nhưng người có thể quản tôi chỉ có vợ tôi thôi.”

Hơi thở của anh phả vào mặt, Tô Phương Dung nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu: “Anh Tần đừng quấy rầy tôi, tôi đang cảm ơn những sinh mệnh nhỏ này cống hiến cho chúng ta.”

“Không ngờ cô còn rất có tư tưởng…” Tần Lệ Phong nhếch môi cười khẽ, rõ ràng như đang tán tỉnh. Tô Phương Dung lại không nhìn thấy, chỉ cúi đầu nhìn dưới chân mình.

“Cô gì ơi, cá của cô xong rồi đây!” Người bán cá hét lên, đưa cá đã chặt xong cho Tô Phương Dung. Tần Lệ Phong thu hồi tầm mắt, chỉ lơ đãng nhìn lướt qua, nhưng người bán cá lại run lên, không hiểu sao lại thấy lạnh toát.

“Bao nhiêu tiền?”

Anh hỏi.

“Năm mươi ba ngàn.” Người bán cá sững sờ nói.

Tần Lệ Phong lấy ví tiền, cầm một tờ năm trăm ngàn: “Khỏi cần…” Anh định nói thì Tô Phương Dung lập tức giật tờ tiền. Tần Lệ Phong nhìn cô, ngậm miệng lại.

“Chú.” Tô Phương Dung cười thân thiện: “Có thể bớt chút được không?”

Người bán cá nói: “Vậy thì năm mươi ngàn, bỏ bớt tiền lẻ.”

“Cảm ơn chú.” Tô Phương Dung cầm tiền thối lại, nhìn Tần Lệ Phong, lấy ví tiền của anh nhét tiền thối vào ví: “Xem, thế là tiết kiệm được tiền.”

Tần Lệ Phong im lặng nhìn cô, không nói một lời. Tô Phương Dung cầm ví tiền, cảm thấy mình như chõ mũi quá nhiều: “Chúng ta về thôi.”

“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu.

Tô Phương Dung ôm đồ ăn, hai người một trước một sau bước đi. Đến trước cổng chợ, bỗng thấy một cửa hàng tiện lợi.

“Anh khát không?”

Tô Phương Dung hỏi.

“Bình thường.” Tần Lệ Phong đáp: “Sao vậy?”

“Anh muốn ăn… Kem không?”

Không chờ anh trả lời, Tô Phương Dung nói luôn: “Đừng ngại, tôi mời anh.” Nói xong, cô sung sướng chạy vào. Anh cười khẽ một tiếng, cũng đi theo cô vào cửa hàng.

Cô mở tủ lạnh nhìn một lượt, ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong: “Anh thích khẩu vị nào?”

Tần Lệ Phong nhíu mày, bình thường anh sẽ không chạm vào mấy thứ này, chỉ thản nhiên nói: “Nào cũng được.”

Thấy vẻ mặt gượng gạo của anh, Tô Phương Dung nghi ngờ: “Chẳng lẽ anh chưa từng ăn kem bao giờ?”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Chưa ăn rất mất mặt sao?”

Thấy vậy, Tô Phương Dung cười phá lên: “Quả nhiên anh chưa từng ăn! Ha ha… Không ngờ lại có người chưa từng ăn thứ ngon như vậy!”

Cô đặt một hộp kem trước mặt anh, hào phóng nói: “Nè, tôi mời anh!”

Tần Lệ Phong nhìn hộp kem, lại nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Phương Dung, vươn tay nhận lấy, cầm muỗng múc một ngụm đút vào miệng, vị ngọt ngấy hòa tan trong miệng.

“Ngon không?”

Tô Phương Dung hỏi.

Anh định nói quá ngọt, nhưng thấy vẻ mặt của cô, anh lại đổi lời, gật đầu: “Ừ.”

Tô Phương Dung cũng ăn một muỗng lớn: “Tôi cũng thấy ngon!”

Hai người ra ngoài, cô vừa đi vừa ăn: “Sau này anh phải tiết kiệm mới được, giàu đến mấy cũng không thể lãng phí, góp gió thành bão chính là như vậy!”

Lời nói của cô khiến anh buồn cười. Anh mà còn cần tiết kiệm sao? Tô Phương Dung quay lại nhìn anh, giọng mơ hồ: “Nhưng mà anh giàu như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng không cần.”

“Ai bảo?”

Tần Lệ Phong lập tức nghiêm túc phản bác: “Tôi lúc nào cũng tiết kiệm.” Nói dối không ngượng mồm.

Tô Phương Dung chớp mắt, ra vẻ “tôi tin anh mới là lạ.”

“Cô không đồng ý hả?”

Tần Lệ Phong lạnh giọng hỏi.

Tô Phương Dung sửng sốt, người này biến sắc mặt còn nhanh hơn cả thời tiết. Cô lập tức điều chỉnh vẻ mặt, cười nói: “Làm gì có.”

“Ừ, tốt nhất là như thế.” Tần Lệ Phong nhìn thoáng qua cô.

Tô Phương Dung bất đắc dĩ thở dài.

Tần Lệ Phong ngồi trong phòng khách, Tô Phương Dung nấu ăn trong bếp, mái tóc dài của cô xõa sau lưng.

“Anh thích ăn cay không?”

Tô Phương Dung hỏi.

Tần Lệ Phong thản nhiên đáp: “Bình thường.”

Đáp án vẫn như cũ khiến Tô Phương Dung khó chịu: “Anh đổi đáp án khác được không?”

“Thích là thích, không thích là không thích.” Tô Phương Dung vừa thái rau vừa nói.

Tần Lệ Phong cúi đầu suy nghĩ, anh thực sự không có sở thích nào hết.

“Tôi không có thứ gì thích.” Anh thản nhiên nói.

Tô Phương Dung khựng lại, lời nói của anh không hiểu sao lại khiến cô khó chịu, khẽ nói: “Vậy thì sau này anh nhất định phải rõ ràng.”

Nghe vậy, anh bỗng ngẩn người, nhìn bóng lưng Tô Phương Dung, ánh mắt dần dần mềm mại.

“Mẹ, con đã về rồi!” Gia Bảo đứng ở cửa lớn tiếng nói, ai ngờ trong nhà không đóng cửa. Cậu bé thò đầu vào thì thấy Tần Lệ Phong ngồi trong phòng khách, vui sướng kêu lên: “Chú…”

Tần Lệ Phong nhìn Gia Bảo đứng ở cửa, bất giác nhếch môi cười, vẫy tay gọi: “Lại đây.”

Gia Bảo đang định xông tới, cậu bé nhìn mẹ rồi lại nhìn Tần Lệ Phong, tròng mắt xoay tròn, lập tức nói: “Chết rồi, con quên ba lô ở nhà bà Dương mất rồi! À đúng rồi, con không về ăn cơm đâu!” Nói xong, cậu bé quay đầu bỏ chạy.

Tần Lệ Phong bật cười. Cậu nhóc này còn rất thông minh.

Tô Phương Dung bưng đĩa đồ ăn lên bàn, nghi hoặc nhìn ra cửa: “Vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy giọng Gia Bảo.”

Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Thằng bé tới nhà bà Dương, không về ăn cơm.”

Tô Phương Dung đáp lời, quay vào bếp tiếp tục bận rộn. Mùi ớt bay ra từ nhà bếp, Tô Phương Dung bưng một đĩa nhỏ đặt trước mặt anh. Tần Lệ Phong ngửi thử: “Không tồi.”

“Anh thử xem?”

Ánh mắt cô mong chờ.

Tần Lệ Phong cầm đũa gắp một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, vị ớt tràn ngập trong miệng.

“Không tồi.” Anh buông đũa, bình luận đúng trọng tâm.

Tô Phương Dung nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi.”

“Chị, em đã về rồi!” Tô Thanh Vân mở cửa ra, lười biếng nói, sau đó cô ta nhìn thấy Tần Lệ Phong đang ngồi trong nhà, sửng sốt một chút rồi sung sướng đi vào nhà: “Tổng giám đốc Tần, không ngờ anh lại ở đây…”

Tần Lệ Phong nhìn sang chỗ khác, thản nhiên ừ một tiếng. Tô Thanh Vân đi đến bên máy lọc nước rót một ly nước, bưng tới cho Tần Lệ Phong: “Tổng giám đốc Tần, anh uống nước đi…”

Tần Lệ Phong liếc nhìn cô ta. Tô Thanh Vân run lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.