Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 507




Chương 507: Bá đạo thì không cần phải giải thích..

Người đàn ông lúc này mới phản ứng lại, nhìn khắp bốn phía đều là camera! Lại cộng thêm nhìn thấy Tần Mộ Dương đứng phía sau Y Nhàn, hiển nhiên là dáng vẻ không dễ động vào! Suy đi nghĩ lại vẫn là bò dậy, dựng xe máy lên hùng hùng hổ hổ rời đi.

“…Đường Huyền Võ, biển số xe là DX457…vi phạm chiếm dụng đường không dành cho xe cơ giới, còn tấn công chúng tôi, có ý đồ trộm cắp tài sản…”

Y Nhàn kinh ngạc quay đầu, phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của ông chủ đang gọi điện báo cảnh sát ở bên cạnh…

Quả nhiên, bá đạo thì không cần phải giải thích.

Tần Mộ Dương không nhìn cô, tự mình ngồi vào trong xe, chìa khóa xe rơi từ trong cửa sổ xe ra, Y Nhàn chân tay lóng ngóng đỡ được.

Y Nhàn lái xe rất vững.

Tần Mộ Dương có chút không ngờ, hơi hơi híp mắt lại: “Lái xe bao lâu rồi?”

Y Nhàn khống chế vô lăng một cách thành thục: “Tháng trước vừa mới lấy bằng.”

Tần Mộ Dương hơi nhướng mày, lại từ từ nhắm mắt lại.

Vẫn là không nên hỏi thì hơn.

Đưa anh ấy trở về nhà, vừa vặn là căn biệt thự lúc trước bọn họ từng tới kia.

Anh đến cả một câu cảm ơn cũng không có, phân phó một câu cô ấy có thể rời đi rồi, còn bản thân thì cứ vậy mà xoay người vào trong nhà!

Y Nhàn có chút tức giận, nơi này hẻo lánh như vậy, bắt xe về nhà cũng phải tốn mấy chục! Cô vừa đi vừa lầm bầm, sau này trừ công việc ra, thì kiên quyết sẽ không tiếp xúc quá nhiều với anh nữa!

Người này có độc!

Thông qua khảo sát nhân viên, Y Nhàn chính thức trở thành nhân viên của công ty Thanh Ninh, cô vẫn theo Ương Tuệ học hỏi như trước, cô ấy không hề bởi vì vậy mà lười nhác, cô biết rất rõ cơ hội này không dễ gì mới có được, vì vậy càng cố gắng hơn.

Ương Tuệ mỗi lần giao việc cho cô ấy, cô ấy không hề hỏi bất cứ nguyên do, cũng chưa từng than vãn kêu mệt, đồng thời còn hoàn thành công việc trong thời gian yêu cầu, biểu hiện của cô ấy Ương Tuệ đều thấy được, mặc dù không hề nói ra miệng điều gì, có điều, trong lúc vô thức cô ấy không còn tỏ ra lạnh nhạt với Y Nhàn như lúc trước nữa.

Y Nhàn bận rộn nửa ngày trời, muốn tới phòng trà nước pha một tách cà phê để vực tinh thần, lúc vừa mới tới cửa, bên trong liền có âm thanh truyền tới.

“Ha ha, giả bộ thanh cao cái gì chứ! Ở đây là Thanh Ninh, thứ không thiếu nhất chính là những nhà thiết kế có thực lực, bộ dạng ngày ngày ôm khư khư cái giá, tưởng mình là cao nhân gì đó không bằng…”

“Tôi cũng ghét cái cô Ương Tuệ đấy! Đúng rồi, cô nghe chuyện này chưa? Nhà cô ta cực kì nghèo, tiền học đại học đều là người khác góp vào giúp đỡ… Còn về việc góp thế nào, ha ha, người sáng suốt ai mà không biết chứ? Còn không phải là làm tiểu tam của người ta sao!”

“Đúng đúng đúng! Tôi cũng nghe nói rồi, là một lão già! Cô ta ở trước mặt thì cứ “bố nuôi bố nuôi” mà gọi…Chậc chậc, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!”

Y Nhàn nghe được lời của hai người bên trong, hai tay siết chặt lấy chiếc cốc, chân mày hơi nhíu lại.

Cô bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, dọa cho người bên trong sợ gần chết.

Hai người vờ như không có chuyện gì xảy ra, tùy tiện nói chuyện bát quái về người nổi tiếng, tầm mắt của Y Nhàn thẳng tắp nhìn bọn họ, thanh âm không biết là đang tức giận hay là làm sao mà có chút run rẩy, nhưng cô vẫn cố hết sức giữ cho mình trấn tĩnh, nói từng chữ từng lời: “Chị Ương Tuệ, không giống như các cô mới nói.”

Hai người kia kinh ngạc nhìn cô, rất nhanh phục hồi tinh thần, cười nhạo nói: “Cô đi theo Ương Tuệ đúng không? Đừng trách chúng tôi không nói với cô, tốt nhất là cách loại người giống như Ương Tuệ kia xa một chút, tránh việc bị dạy hư.”

“Đúng vậy ~ thực lực có mạnh đến đâu đi chăng nữa, mà đến đạo lí làm người cũng không biết thì có lợi hại hơn nữa cũng có tác dụng gì?”

Y Nhàn tức giận nói: “Mọi người đều là đồng nghiệp, chỉ nói chuyện liên quan tới công việc là được rồi, chỉ nghe đồn đại, còn cố ý vu khống hãm hại người khác, các cô như vậy là hiểu đạo lí làm người sao?”

“Chúng tôi nói là việc của chúng ta, có quan hệ gì tới cô chứ?”

Một người khác tiếp lời: “Cô tức giận thay cô ta cái gì chứ? Hừ! Theo tôi thấy, cô với Ương Tuệ kia chính là cá mè một lứa! Nếu không thì việc gì phải đứng ra nói giúp cô ta chứ? Ai mà chẳng biết quan hệ của cô ta trong công ty là kém nhất?! Cái này gọi là gì nhỉ? Vật họp theo loài!”

Hai người kẻ hát người tùy, toàn thân Y Nhàn có chút run rẩy.

“Một Thanh Ninh đang yên đang lành, mà lại không biết mời ở đâu loại người này đến không biết! Ai~ Chỉ nghĩ tới việc làm đồng nghiệp với người như vậy, liền cảm thấy bực bội mà!”

“Có cách nào nữa chứ? Ai kêu ông chủ của chúng ta là một người từ trước tới giờ chỉ nhìn vào thành tích, không quan tâm nhân phẩm chứ, khiến cho thanh danh của chúng ta nói không chừng cũng bị liên lụy theo!”

“Ai, vậy mới nói, bực mình thật đấy!”

Lời của bọn họ càng nói càng khó nghe, vừa nói vừa cười nhạo, chuẩn bị rời đi, Y Nhàn lại đột nhiên giơ tay ra ngăn bọn họ lại, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén. Hai người kia ngẩn ra, nhưng lại rất nhanh liền vênh váo, hung hăng: “Cô muốn làm gì hả?”

“Ha ha, không thích nghe sao? Vậy cũng chẳng có cách nào, nếu muốn người ta không biết thì tốt nhất là đừng làm! Cô ta dám làm, thì đừng ngại người khác nói!”

Y Nhàn đột nhiên cười nói: “Loại người chỉ dám nói xấu sau lưng người khác giống như mấy cô, thì nhân phẩm có thể tốt đến mức nào chứ? Cùng làm việc với mấy người giống như các cô mới là khiến cho người ta mất mặt!” Không để ý tới sắc mặt biến đổi của hai người kia, cô liền xoay người rời đi, mặc kệ lời mắc nhiếc sau lưng.

Y Nhàn rời khỏi phòng trà nước, đi chưa được mấy bước thì dừng lại.

Ương Tuệ đang đứng ở đầu kia của hành lang.

Không biết cô ấy đã tới được bao lâu, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, không có bất cứ cảm xúc nào nhìn cô.

Phản ứng đầu tiên của Y Nhàn chính là, Ương Tuệ đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ chưa? Nếu nghe rồi thì nghe được bao nhiêu?

Cô nghĩ một chút, tiến lên tỏ vẻ hối lỗi nói: “Chị Ương Tuệ, là lỗi của em, em không nên vì mấy chuyện vụn vặt ấy mà cãi nhau với bọn họ… Có điều, ai bảo bọn họ nói là em dựa vào quan hệ mà vào được đây chứ? Em cũng chỉ là nhất thời tức giận không nhịn được thôi…”

Cô đem toàn bộ mọi chuyện đều đổ lên người mình, chính là không muốn khiến Ương Tuệ khó xử. Dẫu sao, Y Nhàn cũng không phải là không biết, trong công ty có lời đồn cô ấy là đi cửa sau mà vào đây.

Ánh mắt Ương Tuệ rất sâu, cuối cùng cũng không hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.”

Y Nhàn đi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng lại trộm nhìn cô ấy một lát, Ương Tuệ lại hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào.

Trở về phòng làm việc, hai người tỏ ra giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, Ương Tuệ đột nhiên hỏi cô: “Nghe nói cô báo danh tham gia cuộc thi nhà thiết kế đá quý mới triển vọng?”

Y Nhàn gật đầu.

Ương Tuệ gật đầu, không nói gì.

Y Nhàn cũng không hỏi thêm câu gì, tiếp tục làm việc.

Một quyển sách ảnh bất thình lình được ném lên trên bàn cô ấy, Y Nhàn giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Ương Tuệ.

“Sổ tay của tôi.”

Ương Tuệ không giải thích gì, Y Nhàn lật giở ra xem một chút, phát hiện trong cuốn sổ đều là các tác phẩm xuất sắc đoạt giải trong các cuộc thi nhà thiết kế đá quý năm ngoái, đồng thời còn có cả chú thích bên ngoài và nhận xét cá nhân, đính kèm cả một vài bản thảo sáng tạo.

“Chị Ương Tuệ, đây…cái này cũng quá quý giá rồi!”

Ương Tuệ không bận tâm, chỉ nói: “Công ty có nhân viên chuyên nghiệp, sau này, mấy chuyện vụ vặt như quét dọn, pha cà phê gì đó cứ giao cho cô ấy, cô tập trung chuẩn bị cho cuộc thi là được rồi.”

Cô ấy lại có chút cứng rắn nhìn Y Nhàn một cái, trầm giọng nói: “Đi rồi thì đừng để tôi bị mất mặt.”

Y Nhàn ôm chặt lấy cuốn sổ, nghiêm túc nhìn cô ấy, đột nhiên cười nói: “Nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Tiếp theo lại nói: “Cũng tức là nói, nếu em có chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp đến hỏi chị đúng không?”

Ương Tuệ cười lạnh một tiếng: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt lại không thể giấu được.

Y Nhàn ôm chặt lấy cuốn sổ, như với được vàng, nói với theo bóng lưng của cô ấy lần nữa: “Em nhất định sẽ cố gắng!”

Sau khi tan làm trở về nhà họ Triển đã là hoàng hôn.

Thời tiết ngày hôm nay không tệ, Y Nhàn cùng bà Triển ăn cơm tối, sau đó lại cùng bà đi tản bộ trong vườn hoa.

“Bé Nhàn, công ty mới thế nào? Có quen không?” Bà Triển thuận miệng hỏi tình hình của cô ở công ty.

“Rất tốt ạ, không khí ở công ty rất tốt, đồng nghiệp mới cũng rất quan tâm cháu. Cháu rất thích nơi đó.”

“Ừm, vậy thì tốt.”

Bà Triển gật đầu, đột nhiên lại hỏi: “Doanh Việt dạo gần đây hình như có chút phiền muộn, cũng chẳng giống nó ngày thường nữa.” Bà nhìn chằm chằm Y Nhàn, nhíu nhíu chân mày lá liễu: “Có phải thằng bé có người mình thích rồi không?”

Y Nhàn ngẩn người, đột nhiên trái tim cũng đập nhanh hơn, đáy mắt thoáng qua một tia không tự nhiên, sắc mặt phức tạp.

Cô ấp a ấp úng nói: “Hẳn là không phải đâu ạ…”

Bà Triển cười nói: “Cô cũng là người từng trải, sao cô có thể hiểu nhầm được chứ?!”

Y Nhàn hơi hé miệng, nhưng lại không nói gì.

Nói cái gì đây?

Nói với bà ấy, người mà Triển Doanh Việt có khả năng chính là cô sao~

Nếu như, mối quan hệ giữa cô và cậu ấy đơn thuần một chút thì cũng thôi đi, đơn giản thì chính là thích và không thích mà thôi, nhưng bây giờ, chính là có thể và không thể.

Nhưng nếu như bà Triển đã phát giác ra tâm tư của Triển Doanh Việt rồi, nếu cứ kéo dài mãi thì chỉ sợ là sẽ gây tổn thương cho Triển Doanh Việt! Vì vậy…có nên nói cho cậu ấy toàn bộ sự thật không?

Lúc này, chỉ nghe thấy bà Triển nói: “Bé Nhàn, tuổi tác của cháu và Doanh Việt xấp xỉ nhau, nếu nói chuyện thì sẽ không có trở ngại. Có một số chuyện, thằng bé sẽ không nói cho cô biết, nhưng có thể sẽ đi nói với cháu.”

“Ý của cô là…”

“Giúp cô để ý một chút, thằng bé rốt cuộc là đã để ý ai.”

Y Nhàn đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn thằng: “Vâng, cô.”

Sau khi tản bộ xong, Y Nhàn ở lại trong phòng đọc sách cùng bà Triển.

Đây chính là khoảng thời gian mà cô thích nhất mỗi tối, mỗi khi tới lúc này, bà Triển đều cực kì yên lặng, cô thích cảm giác cứ ở bên cạnh bà ấy như vậy.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Triển Doanh Việt sải bước đi vào.

“Mẹ, con tìm Y Nhàn có chút việc.” Sau khi chào hỏi xong, anh ta liền kéo tay Y Nhàn đi ra ngoài.

Khuôn mặt Y Nhàn biến sắc, giãy giụa nói: “Triển Doanh Việt, cậu làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra…”

Bà Triển nhìn hai người bọn họ, như có điều suy nghĩ.

Sau khi Y Nhàn nhìn bà với ánh mắt cầu cứu bà mới lên tiếng: “Doanh Việt, có chuyện gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng với Y Nhàn sao? Cứ lôi lôi kéo kéo như vậy thì ra thể thống gì nữa? Nếu con mà khiến con bé bị dọa sợ chạy mất thì mẹ sẽ tìm con đòi người.”

Triển Doanh Việt không quay đầu lại, chỉ nói: “Mẹ, con tìm cô ấy có chút việc, mẹ đừng quản nữa!”

Y Nhàn quay đầu khẩn trương nhìn bà Triển, nhưng lại bị Triển Doanh Việt cưỡng chế kéo đi.

Cô vừa đi vừa giãy giụa, Triển Doanh Việt trực tiếp lôi cô vào trong phòng của mình, đè cô vào tường.

Y Nhàn cứng người không dám động, trong đáy mắt thoáng qua một tia hoảng loạn: “Triển Doanh Việt, cậu muốn làm gì hả?”

“Muốn làm gì sao?” Triển Doanh Việt đột nhiên áp sát cô, hơi thở ấm áp thổi lên khuôn mặt cô, kèm theo là bầu không khí vô cùng ám muội.

Y Nhàn không thể lùi được nữa.

Triển Doanh Việt hỏi: “Y Nhàn, cô cứ trốn tôi như vậy, là có ý gì vậy hả?”

“Tôi…”

“Hay là cô cảm thấy lời mà Triển Doanh Việt tôi nói lúc trước không tính? Lời hứa của tôi không đáng giá một đồng?”

“Triển Doanh Việt, cậu nghe tôi nói…”

Y Nhàn cắn cắn răng, nghĩ tới lời nói lúc đi tản bộ cùng với bà Triển, lại nhìn Triển Doanh Việt lúc này, lập tức hạ quyết tâm nói toàn bộ sự thật cho cậu ấy biết!

Hít sâu một hơi, cô nói: “Triển Doanh Việt, tôi có lời muốn nói với cậu…”

Triển Doanh Việt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giơ tay lên đè lên môi của cô: “Cái gì cũng đừng nói.”

Y Nhàn nghi ngờ nhìn anh ta: “Cậu…”

“Tôi nói rồi cô không phải nói gì cả!” Triển Doanh Việt có chút tang thương không nói thành lời, có chút lo sợ nghe được lời mà anh ta cực kì không muốn nghe nhất từ miệng cô.

Vì vậy…

Anh ta thà như bây giờ, cái gì cũng không nói là tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.