Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 409




Chương 409: Anh không ủng hộ tôi sao?.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Thấy anh không trả lời, Cư Hàn Lâm cảm thấy rất kỳ lạ: “Nếu có tâm sự gì thì anh có thể nói với tôi. Anh có nhớ hồi trước chúng ta cùng học cấp ba, lâu lâu lại cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm không?”

Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Cũng không có chuyện gì cả. Cơ mà giám đốc Cư này, trong khoảng thời gian anh đi quốc tế Thiên Hải thì vẫn nên để mọi người vào.” Lâm Dịch Tuấn nhàn nhạt thuật lại lời căn dặn của Tần Lệ Phong.

Cư Hàn Lâm nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi biết rồi, lát nữa anh về trước thì nhớ chú ý an toàn.”

Sau đó Cư Hàn Lâm đứng dậy, đi đến lấy áo khoác trên cây mắc áo xuống.

Lâm Dịch Tuấn đứng một bên chậm chạp không nhúc nhích, tựa như có chuyện gì muốn nói.

Động tác mặc áo khoác của Cư Hàn Lâm hơi chậm lại: “Có việc gì đúng không? Anh cứ việc nói đi.”

Lâm Dịch Tuấn khẽ thở dài, ngước mắt nhìn Cư Hàn Lâm, trong ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng: “Tổng giám đốc Cư, anh quyết định yêu đương với Lạc Cẩn Thi thật sao? Cũng định nói cho tổng giám đốc Tần với ông ngoại biết chuyện luôn hả?”

Cư Hàn Lâm hơi sững người, cứ cảm thấy vẻ mặt của Lâm Dịch Tuấn không thích hợp cho lắm: “Này, có phải anh đang lo lắng điều gì hay không? Chẳng lẽ anh không ủng hộ tôi sao?”

Ngay từ đầu Cư Hàn Lâm đã có vẻ khá ghét Lạc Cẩn Thi, bây giờ Lâm Dịch Tuấn nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Ngay từ đầu anh đã có vẻ ghét thơ nhạc, nhưng bây giờ nghĩ vậy cũng có thể hiểu được.

“Nếu hai người thật sự muốn yêu nhau, chỉ sợ rằng… bên phía ông ngoại là cửa ải khó qua nhất đây.” Dường như Lâm Dịch Tuấn có thể nghĩ ra một số chuyện sau này.

Cư Hàn Lâm nhìn anh, lúc này mới hiểu ra được thì ra trước giờ Lâm Dịch Tuấn vẫn luôn suy xét cho mình: “Lâm Dịch Tuấn, đó là do anh chưa gặp được người mình yêu, nếu đã gặp rồi, chắc chắn anh sẽ hiểu thôi. Dẫu có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa thì chỉ cần anh vẫn còn yêu, dù cho tất cả mọi người có phản đối thì cũng không quan trọng.”

Lâm Dịch Tuấn ngẩn người, không nói thêm gì nữa, cứ thế nhìn Cư Hàn Lâm rời khỏi công ty.

Bầu trời bên ngoài đã rơi xuống những mảnh hoa tuyết lớn, nhẹ nhàng bay trong không trung.

Cư Hàn Lâm được tính là người cuối cùng rời đi trong công ty, nhìn tập đoàn vắng vẻ, anh chợt thấy xúc động. Từ lúc thành lập công ty này đến giờ, anh đã đi trên con đường có vô kể chông gai, cũng bởi vì chưa từng từ bỏ cho nên mới đạt được vị trí như ngày hôm nay.

Lẽ nào tình yêu còn trắc trở hơn so với con đường này hay sao?

Cư Hàn Lâm chưa bao giờ yêu một người con gái như vậy, chỉ vì chưa từng, anh sẵn sàng không màng hết thảy mà chìm đắm trong đó.

Bỗng dưng sau lưng anh truyền đến một giọng nói quen thuộc, Cư Hàn Lâm xoay người lại, thấy Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao đang đi ra. Lạc Cẩn Thi vừa nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài thì lập tức phấn khởi hẳn lên, không chú ý có anh đang đứng bên cạnh, ánh mắt cô sáng lấp lánh: “Tuyết rơi này!” Cô vui vẻ reo lên, sau đó ánh mắt lướt nhìn bóng người của Cư Hàn Lâm, biểu cảm hưng phấn vừa nãy thoáng chốc bị kìm lại.

Đỗ Tương Dao lễ phép cất tiếng chào anh: “Tạm biệt, tổng giám đốc Cư.” rồi nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, thấy cô không nói lời nào nên kéo cô rời đi.

Cư Hàn Lâm nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Lạc Cẩn Thi, trong lòng bỗng có chút mất mác, xem ra cô ấy vẫn chưa quá thoải mái trong việc chấp nhận những thay đổi giữa mình và cô ấy.

Sáu giờ rưỡi, tại câu lạc bộ tư nhân quốc tế Thiên Hải, còn nửa tiếng đồng hồ nữa là sẽ không cho người vào trong. Cư Hàn Lâm xuống xe, đưa danh thiếp cho người gác cửa. Đối phương cũng là một người rất quyền lực, vì vậy đã cho anh qua một cách dễ dàng.

Sau khi hỏi người đang ở trên sân khấu về vị trí của Cư Hàn Quân, anh vội vã đi đến đó.

Dọc đường đi lại nhận không ít ánh nhìn của các cô gái, họ thì thầm to nhỏ với nhau về sự xuất hiện của Cư Hàn Lâm vì anh rất ít khi đến những nơi như thế này, ánh mắt quyến rũ đổ dồn về phía anh.

Cư Hàn Lâm dường như không để ý đến điều đó, gương mặt vẫn cứ thờ ơ, lãnh đạm, bước chân vội vã xuyên qua đám người, chạy thẳng đến sau vườn.

Đằng xa có một căn nhà gỗ nhỏ, hẳn là lúc này ông ta đang thưởng thức những món ăn ngon.

Đều là người cùng một họ nhưng sao ông ta lại phô trương như vậy nhỉ?

“Ông chủ cư đâu?” Tuy rằng từ nhỏ chưa từng gặp mặt nhau nhưng sau này anh đã nghe không ít chuyện về Cư Hàn Quân. Cư Hàn Lâm cũng không xem ông ta là người ngoài, huống chi ông ta vốn cũng chẳng phải người ngoài.

Vệ sĩ đứng trước cửa đều biết anh: “Ông chủ của chúng tôi đang ở bên trong, nhưng hiện tại vẫn chưa tiện để mời Cư tổng đi vào.” Tuy bọn họ nhận ra anh nhưng “quyền lực” cũng không kém gì ông chủ của bọn họ.

Trước đây Cư Hàn Quân vẫn luôn đứng đầu công ty, vốn là đang khởi sắc nhưng sau đó lại bị người ta gài bẫy, sau đó ông ta trực tiếp bán công ty đi, chuyển ngành làm đầu tư, không ngờ rằng mấy năm qua cũng có một khoản lợi nhuận.

Thế là ông ta trở thành ông chủ của một công ty “mất trắng”, đương nhiên là có chút vốn liếng, người bình thưởng cũng sẽ nể mặt hơn vài phần. Nhưng đối với một công ty lớn như công ty Thiên Hòa của Cao thị mà nói thì họ sẽ không tìm Cư Hàn Quân để làm gì.

“Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, phiền các anh vào báo chuyện này cho ông chủ của các anh giúp tôi.” Cư Hàn Lâm cũng chẳng rảnh mà chờ ông ta ăn chơi đàng điếm cho xong: “Nếu còn không chịu gặp mặt, lỡ tôi có làm ra chuyện vô tình gì thì cũng đừng trách tôi.”

Cư Hàn Lâm cô ý nâng cao giọng nói, bên trong phỏng chừng đã nghe rõ rồi, vệ sĩ gác cửa cũng không nói gì thêm, bên trong quả nhiên truyền đến một tiếng “Ai đấy!”, nghe có vẻ như rất bực mình.Trong đó có một người đi vào báo tin, rất nhanh để cho Cư Hàn Lâm đi vào.

Vừa vào cửa anh còn hơi ghét bỏ nhìn. Cư Hàn Quân và một người phụ nữ trang điểm rực rỡ nằm ở trên giường, một người nâng ly rượu. Chăn trên người người phụ nữ trượt xuống, lộ ra lưng trắng như tuyết, Cư Hàn Quân cũng trần nửa người trên.

Vừa nhìn là hiểu ngay.

Cư Hàn lâm không muốn nhìn thấy bộ dạng này của họ, lập tức ngồi vào một bên tự rót một ly rượu cho mình: “Ông chủ Cư, ngày mai ngày mấy chú sẽ không quên đấy chứ?”

Đợi hồi lâu mới nghe Cư Hàn Quân lười biếng nói một câu: “Ngày mấy? Có lẽ là ngày triền miên với bé Ngọc?” Nói xong, anh ta cầm nhẹ cằm người phụ nữ bên cạnh, đối phương thẹn thùng nở nụ cười.

Rượu này cũng không uống nổi nữa, như Cư Hàn Lâm còn nhớ rõ, Tần Lệ Phong nói với anh không cần cãi nhau với Cư Hàn Lâm.

Anh chậm rãi buông ly rượu, quay đầu nhìn hai người đang nằm trên chiếc giường xa hoa: “Ngày mai là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội, chú quên rồi? Hàng năm đều có thể không về, năm này thì phải về.”

Sau một lúc trầm mặc, Cư Hàn Quân đặt ly rượu lên trên bàn, đứng dậy mặc lại quần áo, chậm rãi đi tới, ăn chùm nho trên bàn: “Ông nội? Ha ha… Cư Hàn Lâm… Ông nội cháu sớm đã chết, cháu còn có ai là ông nội?”

Cư Hàn Lâm hơi mở to miệng, nói: “Cháu không muốn thảo luận chuyện này, nhưng mà ngày mai chú tốt nhất nên về một chuyến, dù sao…”

“Dù sao gì?” Cư Hàn Quân có vẻ vô cùng tức giận: “Các người coi ông ta là bố, là người nhà, nhưng chú không thể coi vậy được! A…Sinh nhật bảy mươi tuổi, cháu đang nói chuyện cười à? Cháu tính cho chú xem ông nội cháu sống tới ngày nay thì bao nhiêu tuổi!” Anh ta hung hăng ném chùm nho xuống mặt đất, trong mắt đều là lửa giận.

Cư Hàn Lâm sửng sốt, không nói gì nữa, đương nhiên Cư Hàn Quân sẽ không dễ dàng trở về: “Xem ra ông chủ Cư đã quyết định xong là ngày mai không về?” Anh chậm rãi đứng dậy, vừa thở dài vừa bất đắc dĩ: “Có phải dù cháu nói cái gì cũng sẽ không thay đổi quyết định?”

Cư Hàn Quân lạnh lùng cười, trong mắt ánh lên chút men say sau khi uống rượu: “Cư Hàn Lâm, quan hệ của chúng ta là cái gì cũng không phải cháu không biết. Cốt nhục tình thân là chuyện có thể giải thích rõ ràng qua vài tờ giấy sao? Huống hồ ông già này từ đâu mà tới? Ông ta có nói ông ta là ai sao? Lá thư này có phải giả hay không còn chưa biết đâu!”

Nghe được từ “lá thư”, Cư Hàn Lâm cho tới bây giờ mới thấy thoáng khó chịu trong lòng: “Rốt cuộc là thật hay giả, ông chủ Cư cũng không rõ ràng. Huống hồ đó là di chúc ông nội để lại, vì sao chú lại không nghe theo? Mà chú nói cốt nục tình thân, nhiều năm như vậy rồi chú có đi thăm mộ ông nội một lần sao?”

Đại khái không ngờ anh sẽ nói như vậy, Cư Hàn Quân thoáng dừng lại, nhưng lập tức mở tủ rượu bên cạnh, trên tay cầm một ly rượu, anh ta uống ừng ực.

Cư Hàn Lâm biết có lý luận gì với anh ta cũng vô dụng, nên nói: “Ông chủ Cư, ngày mai tùy chú có muốn trở về hay không. Nhưng nếu ngay cả mặt mũi của người thân chú cũng không muốn cho, sau này đừng trách cháu thật sự không thủ hạ lưu tình. Chú cho rằng mấy lần đầu tư của chú thành công như vậy là do may mắn? Là chú suy nghĩ thông minh?”

Thật ra anh cũng không muốn biến tình hình trở nên căng thẳng như vậy, trừ khi thật sự chạm vào điểm mấu chốt.

Cư Hàn Quân hiển nhiên cũng không nghĩ tới, híp mắt nhìn anh: “Thân phận của cháu là gì cháu không biết sao? Nghĩ rằng Tần Lệ Phong là thật lòng muốn tốt cho cháu? Chúng ta…”

“Mặc kệ quan hệ của chúng ta hay quan hệ của các người, hiện tại tôi chỉ coi trọng hiện tại thôi.” Cư Hàn Lâm vô cùng bình tĩnh nói ra tất cả, mỉm cười: “Chú cứ tiếp tục. Hy vọng ngày mai cháu có thể gặp chú trong bữa tiệc.”

Nói xong, anh lướt qua Cư Hàn Quân, lúc đi huých nhẹ bả vai anh ta, rời khỏi nhà gỗ. Nói nhiều như vậy, chỉ hy vọng anh ta có thể cẩn thận suy nghĩ một chút về sự việc này. Nhiều năm như vậy rồi, vậy mà vẫn không rõ ràng sao?

Anh vừa rời khỏi nhà gỗ là có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thủy tinh chạm vào mặt đất mà vỡ vụn, thanh thúy vô cùng, tiếp theo là tiếng la hét ầm ĩ. Khóe miệng Cư Hàn Lâm hơi nhếch lên, việc này xem như thành công rồi.

Đứa bé giữ cửa lễ phép mở cửa xe cho anh, còn nói chào mừng anh lần sau lại đến. Cư Hàn Lâm mím môi, nơi này thật sự cả đời này anh cũng không muốn đến nữa.

Vận tốc xe lên đến một trăm tám, anh thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trở lại biệt thự Phú Hải, anh cố ý đi một vòng lớn tới trước nhà Lạc Cẩn Thi, kết quả vừa nhìn lên tầng lại phát hiện không hề sáng đèn. Lúc này còn chưa đến tám giờ, không có khả năng đi ngủ sớm như vậy.

Anh vừa mới mở điện thoại ra muốn gọi điện, kết quả chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc từ xa đang đến gần. Anh từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, hai người Lạc Cẩn Thi và Lý Minh Vi đều đang lắc lư nghiêng ngả đi tới bên này.

Có vẻ là uống rượu rồi.

Cư Hàn Lâm lập tức lo lắng, muộn như vậy rồi, nếu không đi cùng bạn mà đi một mình, vạn nhất lại gặp chuyện không may thì làm sao đây?

Tim anh như treo lên cổ họng khi thấy hai người họ cùng đi lên tầng, đèn phía trên lập tức sáng lên, anh mới thoáng an tâm một chút. Anh gửi một tin nhắn tới di động Lạc Cẩn Thi, lại ở dưới tầng quan sát trong chốc lát mới một lần khởi động xe rời đi.

Có đôi khi anh hận không thể mọi lúc đều canh giữ bên người Lạc Cẩn Thi, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép, anh cũng sợ dọa cô.

Mà di động bên kia lúc này cũng rất nhanh nhận được tin nhắn của anh.

Lạc Cẩn Thi lấy điện thoại ra nhìn, nở nụ cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, là thứ người không trải qua sẽ không hiểu được.

Lý Minh Vi vốn ngồi trên sô pha nhắm, kết quả nghe thấy tiếng cười ngây ngô của cô mới vội vàng chạy lại. Tuy rằng di động của đối phương tắt rất nhanh, nhưng cô vẫn thoáng nhìn ra cái tên quen thuộc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.