Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 397




Chương 397: Tội giam giữ người bất hợp pháp..

Cả một đêm Cư Hàn Lâm dường như không hề chợp mắt, trong màn đêm yên tĩnh anh nhìn Lạc Cẩn Thi đang nhắm mắt, sau khi xác định cô đã ngủ rồi thì anh mới yên tâm.

Hai ngày nay có lẽ cô không được nghỉ ngơi tử tế. Nhìn băng gạt đang quấn trên cánh tay mà đau lòng, anh biết dưới lớp băng gạt đó chính là một vết thương rất sâu.

Nghĩ tới đó anh thật sự rất muốn băm vằm Hứa Khắc Chí thành trăm lần không thôi.

Ở bên ngoài trời đã sáng rồi, chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ đã không ngủ được nữa. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi vào trên giường, khi cảm nhận được Lạc Cẩn Thi hơi nhăn lông mày thì Cư Hàn Lâm nhanh chóng đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.

Vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy cô mở mắt ra đúng lúc đang nhìn bản thân mình, vẻ mặt thoáng thay đổi.

Cư Hàn Lâm cười vui vẻ bước tới chỗ cô: “Cô tỉnh rồi à? Có phải đói rồi hay không? Vừa nãy tôi bảo Lâm Dịch Tuấn mua cháo đem tới, cô ăn một chút đi.”

Lạc Cẩn Thi nhìn băng gạc ở trên tay và ống tiêm trên mu bàn tay, cô rất muốn ngồi dậy như lại không có một chút sức lực nào.

Cư Hàn Lâm tiến lên phía trước mấy bước muốn giúp cô, nhưng lại bị Lạc Cẩn Thi giơ tay lên chặn lại: “Đừng… Đừng.” Cô hơi nhăn mày lại sau đó dùng sức chống đỡ trên giường, khó khăn lắm mới nâng vai đặt lên trên gối: “Anh về trước đi, tôi có thể làm được mà.”

Cô không hề nhìn anh, đây là sự tự tôn của cô, nhưng cũng mang theo một chút hèn nhát.

Ở trước mặt người khác cô vĩnh viễn đều kiên cường như thế. Cư Hàn Lâm thu lại cánh tay đang ở trong không trung, sau đó nắm chặt lại, ở bên miệng nở một nụ cười nhẹ: “Tôi tìm một y tá riêng rồi, lát nữa người đó sẽ tới, có chuyện gì thì cô cứ tìm cô ấy. Vậy tôi về công ty một chút đây, tối tôi lại tới thăm cô.”

Nói xong lại nhìn cơ thể cô đang khó khăn ngồi dậy cầm cốc nước ở bên cạnh uống nước. Lúc này anh mới yên tâm xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tổng giám đốc Cư.” Lạc Cẩn Thi gọi anh lại, nhưng mà lại không hề ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ là vì cô không dám đối diện với ánh mắt của anh: “Cảm ơn anh.”

Không hề có lời nói thừa thãi mà chỉ có một câu cảm ơn. Cư Hàn Lâm đáp lại một tiếng, cho dù rất đơn giản nhưng mà đối với anh thì như thế cũng đủ rồi: “Cô nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì thì cứ nói với y tá.”

Không hề có lời đáp lại, nhưng nó cũng nằm trong dự liệu của anh rồi.

Sau khi nghe thấy âm thanh đóng cửa thì thần kinh đang căng thẳng của Lạc Cẩn Thi lúc này mới thả lỏng ra, hai mắt của cô trống rỗng nhìn bức tường màu trắng ở trước mặt, cô không nghĩ ngợi chuyện gì và cũng không nói gì cả.

Dường như đã trải qua một cơn mơ, thứ duy nhất có thể nhắc nhở cô đó chuyện đó thực sự đã xảy ra chính là vết thương trên cánh tay và sự đau đớn của toàn thân. Từng cảnh từng cảnh này giống như một cơn ác mộng quanh quẩn lấy cô.

Ánh nắng mặt trời ở phía ngoài cửa sổ thật chói chang, nhưng tựa như lại có thể chiếu sáng bóng tối của lòng người. Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi. Giờ cô chỉ có thể nói thế với bản thân mình.

Vừa tới công ty thì thời gian mới tới tám giờ đúng, vẫn còn một tiếng nữa mới tới cuộc họp cổ đông. Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy giây phút này rất mệt mỏi, anh nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mới được.

Vừa mới đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn đang đứng đợi ở cửa phòng làm việc, tựa như anh ấy có chuyện gì đó cần nói. Anh nghĩ anh lại không được nghỉ ngơi rồi.

“Có chuyện gì? Vào trong rồi nói.” Vừa mới bước vào trong phòng thì anh cảm thấy rất kỳ lạ khi nhìn thấy Thẩm Như Mai từ phòng thư ký đi ra cách đó không xa. Gương mặt của cô ta tràn đầy vui mừng.

Theo lý mà nói thì với tính cách của Hứa Khắc Chí thì tối ngày hôm qua đã khai cô ta ra rồi, tại sao lại…

Anh cở áo khoác của mình ra, sau đó lại rót một cốc nước uống hết sạch, còn Lâm Dịch Tuấn ở phía sau lại không có động tĩnh gì, khiến anh càng cảm thấy kỳ lạ, làm anh rất khó chịu: “Làm sao? Là chuyện của Hứa Khắc Chí à?”

Lâm Dịch Tuấn nhìn anh sau đó gật đầu: “Anh ta, anh ta nhận hết mọi chuyện lên người mình rồi.”

Cư Hàn Lâm ngẩng mạnh đầu xoay lại nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Anh nói cái gì? Anh ta… Anh ta không khai ra Thẩm Như Mai sao?” Chuyện này là không thể.

Theo lý mà nói thì Hứa Khắc Chí là loại người tham sống sợ chết, đáng lẽ ra anh ta sẽ khai Thẩm Như Mai ra để được xử nhẹ tội hơn.

Lâm Dịch Tuấn biết rằng anh sẽ có phản ứng như thế, nhưng việc cũng đã vậy rồi không còn cách nào khác: “Tối hôm qua anh ta bất ngờ có thêm một luật sư bào chữa cho tội giam giữ người trái phép của mình để được xử nhẹ hơn.”

“Giang giữ người trái phép?” Nghe tới đây Cư Hàn Lâm càng tức giận hơn: “Rõ ràng là bắt cóc, tại sao…”

“Ngày kia mở phiên tòa, có lẽ bị phạt một hai năm và bồi thường thêm một chút tiền là xong.” Lâm Dịch Tuấn nói, đây có lẽ là kết quả cuối cùng: “Tôi đã điều tra rồi, tối qua sau khi tôi rời đi một lúc thì có người tới thăm Hứa Khắc Chí và nói gì đó với anh ta.”

Nói tới đây thì Cư Hàn Lâm cũng hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi.

Ngoại trừ nguyên nhân là do Thầm Như Mai uy hiếp anh ta ra, thì chắc có lẽ sẽ không còn chuyện gì có thể khiến Hứa Khắc Chí cam tâm tình nguyện nhận mọi tội lỗi thuộc về mình.

“Đối với chuyện tiết lộ thông tin cơ mật của công ty thì tôi đã sử dụng mối quan hệ của chúng ta với đám phóng viên thì người đó nói rằng mấy ngày trước đúng là có người gặp chủ biên tập của bọn họ và mấy người phóng viên. Cho nên ngày hôm đó ở cổng bệnh viện mới đặt ra câu hỏi đó. Chỉ là, sẽ rất khó điều tra xem là ai.”

Cư Hàn Lâm gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi thật sự không tin rằng không có người đấu lại cô ta… Bây giờ anh đi tới phòng thư ký công bố rằng Thẩm Như Mai trở thành phó thư ký trưởng, sau đó bảo cô ta tới đây tìm tôi.” Trong lòng anh dần dần nảy ra một chủ ý: “Sau đó, sai người bảo vệ Thúy Hoa.”

Lâm Dịch Đồng khẽ nhíu mày lại rồi lại buông ra, như thể anh ấy đã hiểu ý của Cư Hàn Lâm: “Vâng, tôi lập tức đi làm.”

Nhìn ánh nắng mặt trời ở phía ngoài cửa sổ, Cư Hàn Lâm hơi xoa thái dương của mình. Đột nhiên anh cảm thấy có chút bực bội, đúng như ông nội đã nói, anh không thể hiểu rõ con người. Chỉ là một nhân vật bé nhỏ thôi, anh cứ cho rằng vốn dĩ không có vấn đề gì.

Mấy năm trước Thẩm Thị phát triển không tăng cũng không giảm mà anh cũng không để ý. Chỉ là một vài năm nay đúng thực là tiến bộ hơn rất nhiều, Thẩm Hải Thiên quả thực cũng đã bắt đầu thường xuyên thăm gia các bữa tiệc lớn của giới thương mại. Chẳng nhẽ là do bản thân mình quá xem thường bọn họ rồi?

Rất nhanh Lâm Dịch Tuấn đã dẫn Thẩm Như Mai tới, trên gương mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười hưng phấn và vui mừng: “Tổng giám đốc Cư, anh tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?”

Cư Hàn Lâm hơi cười nhìn cô ta: “Cô ngồi xuống trước đi, Lâm Dịch Tuấn, pha hai cốc cà phê đem tới đây.” Nói xong anh xoay người đi tới ghế trong phòng và ngồi xuống. Nhìn gương mặt tươi cười của Thẩm Như Mai anh chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tại sao khi cô ta ở trước mặt mình thì dường như không giống như một người xấu, nhưng lại rất thông minh khéo léo đâm sau lưng người khác. Chẳng nhẽ tất cả mọi chuyện đều là do cô ta đang giả vờ? Hay là sau lưng cô ta còn có người khác?

“Tổng giám đốc Cư, anh muốn nói gì thì cứ nói đi ạ.” Vừa mới nhận thông báo được thăng chức nên Thẩm Như Mai thật sự rất vui mừng, bởi vì điều này thỏa mãn phần nào tham vọng của cô ta: “Anh xem trọng tôi như thế thì về sau tôi nhất định sẽ càng nỗ lực hơn nữa.”

Cư Hàn Lâm gật đầu: “Chính là vì nhìn thấy cô không ngừng nỗ lực cho nên là chức vụ này tôi thưởng cho cô.” Anh cười sau đó cầm một tập tài liệu trên bàn lên và mở ra: “Tôi nghe nói dạo gần đây Thẩm Thị phát triển cũng không tồi, tổng giám đốc Thẩm không mong cô quay trở về giúp đỡ gia đình sao?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của Thẩm Như Mai nhưng lại nhìn thấy được đôi mắt có chút thay đổi của cô ta. Quả nhiên là do cô ta giả vờ. Vậy thì bước đi hôm nay của mình có phải sẽ đánh rắn động cỏ hay không?

“Thực ra cũng không phải là rất tốt, dạo gần đây bố tôi cũng vì chuyện của mấy dự án mà phiền lòng.” Thẩm Như Mai cười có chút ngượng ngùng, trong đôi mắt lộ ra một chút bất an: “Nhưng mà nếu so sánh với Hoa Phú thì còn lâu mới sánh kịp.”

Cư Hàn Lâm cười nhạt: “Không nói mấy chuyện này nữa.” Anh nhẹ nhàng thả lỏng một tiếng sau đó nhìn về phía Thẩm Như Mai: “Bây giờ đang có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với cô, chuyện mấy ngày trước Lạc Cẩn Thi nằm viện chắc cô vẫn còn nhớ chứ?”

Biểu cảm của Thẩm Như Mai hơi hoảng loạn một chút, về sau cô ta cẩn thận nhìn anh.

“Hiazz… May là hai ngày nay công ty can thiệp vào cho nên tin tức mới áp xuống.” Cư Hàn Lâm lại thở dài làm ra bộ dạng hết sức lo lắng: “Còn tin tức trên báo chắc là cô cũng đã xem qua rồi, họ nói… Tôi và Lạc Cẩn Thi có mối quan hệ không chính đáng.”

Biểu cảm của Thẩm Như Mai tựa như càng thêm kinh ngạc, nhưng cô ta vẫn không nói gì cả.

Cư Hàn Lâm cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà cô yên tâm tôi vốn không hề quan tâm tới mấy chuyện này. Cái tôi quan tâm là thông tin cơ mật của công ty!” Nói tới đây anh còn đặc biệt gia tăng ngữ khí nói chuyện, sau đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Như Mai, chú ý sự thay đổi trên gương mặt cô ta: “Tôi không biết tại sao phóng viên lại có thể hiểu biết rõ tình hình thay đổi nhân sự của công ty chúng ta như vậy. Haizz… Nếu như mà nói Lạc Cẩn Thi bây giờ vẫn là sinh viên đại học thì có lẽ mối quan hệ không chính đáng này của tôi và cô ấy sẽ không có chuyện gì xấu cả. Nhưng mà bên phía phóng viên lại biết được chuyện cô ấy là trợ lý đi theo bên người tôi. Cô cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Sau một hồi yên lặng thì Thẩm Như Mai có vẻ căng thẳng hỏi lại: “Tổng giám đốc Cư cho rằng nội bộ công ty chúng ta có gián điệp? Vì một chút thù lao mà không tiếc tiết lộ bí mật của công ty?”

Cư Hàn Lâm không nhìn thấy được bất cứ điều gì trong đôi mắt cô ta: “Đúng vậy, đúng như cô nghĩ và tôi cũng nghĩ như thế. Mấy ngày trước tôi vẫn luôn phiền não chuyện không biết ai là người tiết lộ ra. Chuyện Lạc Cẩn Thi là trợ lý chuyên dùng của tôi thì trong công ty trên dưới đều biết, cho nên ai cũng đều có khả năng là gián điệp. Cô thử nói xem phó thư ký Thẩm?”

Biểu cảm của Thẩm Như Mai hơi thay đổi, cô ta chuyển từ kinh ngạc tới cười sau đó gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà chắc là sẽ không có ai dám mạo hiểm chuyện này để đạt lợi ích đâu.Với lại, ai dám gây rắc rối đó cho một công ty to lớn như Hoa Phú chứ?”

Cư Hàn Lâm đứng dậy, anh vừa lắc đầu vừa đi tới bên cửa sổ: “Chỉ sợ mục đích của người đó không phải là công ty mà là Lạc Cẩn Thi, có lẽ đối phương chỉ muốn hất chậu nước bẩn lên trên người Lạc Cẩn Thi khiến cô ấy bắt buộc phải rút khỏi cuộc chiến này.”

Anh đang đợi, nhưng mà Thẩm Như Mai lại không lên tiếng, anh xoay người dựa lưng vào cửa sổ và cười nói: “Thư ký Thẩm đối với chuyện này có cái nhìn như thế nào? Nếu như về sau lại xảy ra loại chuyện này thì công ty có thể chịu đựng được, nhưng một nhân viên nhỏ bé như Lạc Cẩn Thi lại không thể chịu được.”

Thẩm Như Mai đột nhiên lộ ra ánh mắt khinh thường: “Thực ra tổng giám đốc Cư hoàn toàn có thể bỏ xe để bảo vệ người. Như anh vừa mới nói Lạc Cẩn Thi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không cần thiết phải vì cô ấy mà khiến công ty bị tổn thất.”

Cô ta nói như vậy khiến Cư Hàn Lâm không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh cóng, quả là đáng khen ngợi cho một chủ ý: “Chỉ là, tôi đã tìm ra tên gián điệp này rồi, còn cả chuyện Lạc Cẩn Thi mất tích lần này nữa, thư ký Thẩm chắc là cũng biết nhỉ.”

“Mất tích?” Không biết sự kinh ngạc của cô ta là thật hay là diễn xuất nữa, Thẩm Như Mai bày ra bộ dạng lo lắng ngồi không yên: “Chuyện này… Hôm qua Lạc Cẩn Thi không tới làm, tôi còn cho rằng…Chỉ là tổng giám đốc và trợ lý Lâm nói rằng không ai có quyền sai khiến cô ấy, cho nên tôi cũng không hỏi. Không ngờ rằng…Vậy, vậy đã tìm thấy cô ấy chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.