Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 391




Chương 391: Tôi là cấp trên của cô ấy.

Tuy rằng nói chuyện cách một hàng rào chống trộm rất khó chịu, nhưng xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của đối phương, Lâm Dịch Tuấn cũng không nói gì thêm: “Tôi muốn hỏi cô một cái chút, có phải Lạc Cẩn Thi ở cùng chỗ với cô đúng không?”

Đôi mắt của đối phương sáng lên, giống như suy xét thật lâu mới đáp lại một câu: “Anh là ai? Vì sao tôi phải nói cho anh? Hơn nữa, sao anh biết được tôi sẽ nói thật với anh.”

Tốt, cô gái này cũng thông minh, coi như là giảo hoạt.

Lâm Dịch Tuấn bất đắc dĩ đứng lên, lấy ra chứng minh thư từ trong túi áo trên ngực, ngón tay che lại số chứng minh thư, đưa đến trước mặt cô ấy: “Cô gái, cô xem một chút, người trên này có phải tôi hay không. Đây là danh thiếp của tôi.”

Lâm Dịch Tuấn không thể tưởng tượng được chính là tính cảnh giác của đối phương thật sự rất cao, khiến cho anh thật sự nghi ngờ có phải cô gái này trước đây đã bị rất nhiều người lừa gạt hay không.

Anh thấy đối phương cầm điện thoại lên, gọi số điện thoại trên danh thiếp. Quả nhiên điện thoại của Lâm Dịch Tuấn vang lên, anh sợ đối phương vẫn không tin nên đưa cuộc gọi đang hiển thị lên cho cô xem.

“Đúng, tôi ở cùng với Lạc Cẩn Thi ở căn phòng này.” Đối phương chỉ vì một phương hướng: “Anh là ai? Theo tôi biết thì Thi Thi hình như không có người bạn nào là nam.”

“Tôi là cấp trên của cô ấy.” Lâm Dịch Tuấn cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này không cần thiết phải nói dối: “Là như thế này, hôm nay cô ấy không nghề đi làm, tôi muốn hỏi cô là hôm qua cô ấy có về nhà hay không?”

“À, đúng rồi, tên tôi là Lý Minh Vi, Minh trong minh mẫn, Vi trong nụ cười.” Nói xong cô cẩn thận nghĩ lại: “Tối hôm qua à, tôi có về nhà, hơn nữa về rất sớm, đại khái là tầm sáu giờ gì đó. Sau đó tôi ngồi trên sô pha xem TV, xem đến hơn mười giờ, đến giờ đi ngủ rồi mà vẫn không thấy cô ấy về. Nếu Thi Thi về mà thấy tôi ở nhà nhất định sẽ chào hỏi, quan hệ bình thường của chúng tôi tốt lắm. Hơn nữa cho dù tôi có đi ngủ thì cô ấy nhất định cũng sẽ đánh thức tôi, bởi vì cô ấy sẽ không cho phép tôi ngủ ở trên sô pha, sẽ bị cảm lạnh…”

Những chuyện kế tiếp Lâm Dịch Tuấn không nghe được nữa, anh chỉ cảm thấy cô gái này nói rất nhiều.

“Vậy cô ấy có kể với cô nghe về chuyện bố mẹ của cô ấy không?” Lâm Dịch Tuấn đương nhiên vẫn phải hỏi những cái hữu dụng: “Kiểu như nhà ở nơi nào, hai ngày này có phải về nhà một chuyến không.”

Lý Minh Vi nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi chỉ biết bố mẹ cô ấy ở nước ngoài, nhà hẳn ở nước ngoài. Nhưng mà có vẻ cô ấy rất không nguyện ý nhắc tới chuyện bố mẹ cô ấy, mấy ngày nay gặp cô ấy thì cũng không nghe thấy cô ấy nói phải về nhà.”

Lâm Dịch Tuấn gật đầu, theo như anh biết thì Lạc Cẩn Thi không phải là người sẽ nói dối, điểm ấy Cư Hàn Lâm cũng biết. Cho nên cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ nói với Thúy Hoa chuyện phải về nhà ở nông thôn.

Một là Thúy Hoa đang nói dối, hai là Lạc Cẩn Thi thật sự gặp chuyện rồi.

“Cảm ơn.” Lâm Dịch Tuấn thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người đi xuống cầu thang, phía sau vang lên tiếng mở cửa.

Lý Minh Vi đuổi theo: “Sao vậy? Có phải Thi Thi xảy ra chuyện gì không? Sao tôi nghe ý anh như là cô ấy đã mất tích rồi?”

Lâm Dịch Tuấn dừng bước chân, quay đầu nhìn cô lắc đầu: “Không có việc gì. Cô Lý, cô không cần phải xen vào, đây là chuyện của công ty chúng tôi.”

Lý Minh Vi lại tiếp tục tiến lên vài bước: “Nói đến cũng kỳ quái lắm. Tối hôm qua cô ấy không về nhà, tôi tính gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng mà gọi vài lần cô ấy cũng không nhận. Bình thường nếu cô ấy không nhận điện thoại thì nhất định sẽ nhắn tin tới, có phải cô ấy đã thật sự xảy ra chuyện gì hay không?”

Trên thực tế cô ấy chỉ biến mất một ngày mà thôi, theo lý thuyết thì xác suất gặp chuyện không may khá thấp.

Lâm Dịch Tuấn híp mắt, ấn đường hơi nhíu lại: “Không bằng cô đi theo tôi kiểm tra lại camera an ninh đi.” Nếu so sánh giữa hai người thì Lý Minh Vi càng quen thuộc Lạc Cẩn Thi hơn anh.

Ai biết Lý Minh Vi lại hừ một tiếng, có chút khinh thường: “Anh nói camera an ninh trước cửa? Đừng nói nữa, lần trước có trộm còn chẳng bắt được, cái thứ đồ đó đã bị hỏng bao nhiêu năm rồi…” Cô mím môi, thần sắc có chút lo âu: “Để tôi xem… Như vậy đi, anh đi theo tôi.”

Nói xong, cô trở lại lấy cái chìa khóa rồi đi ra, sau đó đóng cửa cái rầm, đẩy Lâm Dịch Tuấn đi xuống tầng: “Anh đi theo tôi.”

Lâm Dịch Tuấn vội vàng đuổi kịp, nếu camera an ninh đã sớm bị hỏng thì thì còn có biện pháp nào có thể biết được tung tích của Lạc Cẩn Thi chứ? Nhưng mấu chốt chính là, ngay cả cô có trở về nhà tối qua hay không rốt cuộc cũng không ai biết.

Lý Minh Vi đưa anh đến một cửa hàng tiện lợi đối diện ký túc xá: “Nơi này có camera an ninh, nhưng chỉ có thể nhìn xem ai vào cửa ai ra, không thể quay được đến vị trí quá xa.” Nói xong, cô hơi xấu hổ.

Chỉ cần có thể nhìn xem Lạc Cẩn Thi có đi vào hay không, đi vào rồi có đi ra không là được rồi, như vậy có thể biết được cô ấy có mất tích hay không: “Ngoại trừ nhà của các cô thì cô ấy có đi ở nơi nào khác nữa không?”

Cũng không phải không có khả năng này.

Lý Minh Vi lắc đầu: “Không có khả năng, nếu đã đi chỗ khác thì cũng không đến mức không nhận điện thoại. Cho dù điện thoại hết pin thì ngày hôm sao cũng nên liên lạc lại, hơn nữa tôi không có nghe nói cô ấy có bạn học khác ở nơi này. Nếu không thì tôi đã nhanh tốt nghiệp, còn ở trong ký túc xá của trường đại học làm gì, ra ngoài thuê phòng có phải tốt hơn không.”

Tìm được chủ quán, đương nhiên đối phương sẽ không dễ dàng cho xem camera an ninh rồi: “Xin chào, tôi đến từ công ty Hoa Phú. Một nhân viên của chúng tôi ở tòa nhà đối diện, hôm nay không đi làm, cho nên tôi muốn xem camera an ninh để xác nhận xem tối hôm qua cô ấy có trở lại hay không. Đây là ba triệu, mong bà giúp đỡ.”

Bà chủ trừng mắt khi nhìn thấy tiền, ánh mắt vô cùng thẳng thắn: “Cái này…Để làm gì vậy?” Bà ấy nhìn Lý Minh Vi, cô gái nhỏ này bà ấy có biết: “Cô cậu muốn tìm ai vậy?”

Lý Minh Vi vội vàng bước lên, thật ra cô cũng bị sự hào phóng của Lâm Dịch Tuấn dọa sợ rồi: “Bà chủ, bà có nhớ cô gái thường xuyên đến mua đồ cùng cháu không? Chúng cháu nghi ngờ cô ấy…”

Cô còn chưa dứt lời, Lâm Dịch Tuấn vội vàng kéo cô lại, cho cô một ánh mắt, không thể nói lung tung được: “Bà xem có thể giúp đỡ chúng tôi không?” Nói xong anh để tiền trên quầy tiền.

Bà chủ tuy rằng không hiểu sao lại thế này, nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột của hai người, cũng bởi vì quen biết Lý Minh Vi nên gật đầu: “Được, cô cậu theo tôi vào đi, muốn xem lại camera an ninh vào đêm qua đúng không?”

Nói xong, bà ấy dẫn hai người ra phía sau phòng: “Đại khái là mấy giờ vậy? Tôi nhớ hình như là tối hôm qua hay tối hôm kia gì đó, cô ấy có đến chỗ tôi mua này nọ thì phải? Haiz.. Tôi lớn tuổi rồi, cũng không nhớ rõ lắm, chắc là hai ngày trước.”

“Đại khái tầm trước sau hai mươi phút vào lúc tám giờ, phiền bà cho chúng tôi xem lại bản ghi.” Căn cứ theo lời của Thúy Hoa thì bọn họ tan tầm đã đi mua sắm, đi cùng nhau đến tầm bảy rưỡi đã tách ra.

Cửa hàng quần áo cách ký túc xá tầm hơn hai mươi phút, cho nên anh cần tìm bản ghi tầm tám giờ tối.

Bà chủ ngồi ở trước bàn máy tính mở ra camera an ninh tối qua, Lâm Dịch Tuấn ở bên cạnh sốt ruột đến nhăn mày nhăn mặt. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm cái gì bây giờ?

Lý Minh Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch Tuấn. Tuy rằng anh có ngoại hình vô cùng anh tuấn, nhưng trong ánh mắt lại có một luồng oán khí rất lớn, giống như đang mang trong mình huyết hải thâm thù vậy.

Cô nhún vai, vội vàng dời ánh mắt đến trên màn hình.

Quả nhiên tối hôm qua Lạc Cẩn Thi có trở về nhà trọ, theo camera ghi được thì tối qua tầm bảy giờ bốn mươi phút, Lý Minh Vi nhận ra thân ảnh của Lạc Cẩn Thi, cô đi taxi về.

“Rõ ràng ngày hôm qua cô ấy không ở nhà.” Lý Minh Vi cũng nhăn mày nhăn mặt: “Chẳng lẽ là…” Cô trộm nhìn Lâm Dịch Tuấn, muốn ngậm miệng lại.

“Từ từ.” Lâm Dịch Tuấn đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng: “Phiền bà tua lại tầm ba mươi giây trước. Cô Lý, cô có nhận ra người này hay không?”

Lý Minh Vi nghe gọi lập tức dời ánh mắt về màn hình, bà chủ cho dừng hình ảnh. Cô xem rồi lại xem, sau đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Không biết, hơn nữa cho dù có quen biết thì người này cũng mặc kín như vậy…” Nói xong, cô lại mím môi lắc đầu.

Lâm Dịch Tuấn khe khẽ thở dài, lại xem tiếp. Bởi vì ký túc xá và cửa hàng có một ngã tư đường dính góc khuất, cho nên chỉ có thể quay được mấy mét từ lúc đi vào cửa. Lạc Cẩn Thi đi vào, người đàn ông đội mũ vẫn đi theo cô, xem ra sự việc không đơn giản.

Nhưng mà sau khi cô đi vào, bọn họ đã lặp lại mấy lần bản ghi nhưng vẫn không phát hiện lúc nào cô đi ra. Nói như vậy, có phải sau khi đi vào ký túc xá cô đã gặp phải sự việc nào đó không?

“Nhờ bà giúp tôi lưu lại video từ lúc cô ấy đứng ở cửa cho tới buổi sáng hôm nay.” Lâm Dịch Tuấn nhờ vả: “Ở đây còn có ba triệu nữa, phiền bà rồi.”

Nói xong, anh lại đặt phong bì ở trên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Xem tư thế đi đường thì cũng không thoải mái lắm.

Lý Minh Vi và bà chủ cùng nhau nhìn tiền trên bàn, lại bắt đầu kinh ngạc. Người này rốt cuộc đến đây làm gì?

Bà chủ nhanh chóng thao tác máy tính, Lý Minh Vi vội vàng đuổi theo. Người này lại vội vã đi tìm tung tích của Lạc Cẩn Thi, rốt cuộc là vì sao?

“Anh, anh nói anh là cấp trên của Lạc Cẩn Thi?” Cô vội vàng đuổi theo, hỏi Lâm Dịch Tuấn đang đứng chờ ở cửa: “Cô ấy thật sự, thật sự mất tích sao?” Việc này thật sự rất khó tin, dù sao Lạc Cẩn Thi cũng là người tốt, ở cùng rất vui vẻ, bình thường không có kẻ thù gì.

Lâm Dịch Tuấn chưa nói gì, nhưng cau mày. Cư Hàn Lâm nói với anh một loại khả năng chính là ông cụ đã phái người bắt đi. Nếu thật sự là trường hợp này thì có lẽ hiện tại Lạc Cẩn Thi đã bị đưa đi rồi.

Ngày đó ở dưới tầng nghe đối thoại giữa Cư Hàn Lâm và ông cụ, anh còn có chút không hiểu rõ vì sao ông cụ lại để ý Lạc Cẩn Thi đến như vậy, bảo là không được cho phép ai thổi gió vào trong tai anh.

Cũng chỉ là một nhân viên công ty mà thôi, anh lại canh cánh trong lòng như vậy!

Thấy anh thật lâu không trả lời, Lý Minh Vi nhấc tay quơ quơ trước mặt anh: “Này….Này, anh bị đần à? Anh..”

Lâm Dịch Tuấn nhanh chóng cầm cổ tay cô, nhìn cô một cái: “Tôi đang suy nghĩ chuyện, phiền cô đừng quấy rầy tôi.” Nói xong, anh nhẹ nhàng bỏ tay cô xuống: “Nhưng mà… Hình như vừa rồi cô có lời gì muốn nói thì phải.

Ánh mắt của anh lạnh lùng mà sắc bén, khiến trái tim người ta cảm thấy bị đâm thẳng vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.