Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 387




Chương 387: Người đó là người yêu cũ của cô à?.

“Được thôi, nhưng trước hết anh phải sống tốt tới ngày đó mới được.” Nói chuyện với loại người này thì trước giờ Lạc Cẩn Thi chưa từng mềm lòng: “Nhưng mà tôi cũng nói cho anh biết, Lộ Hải Văn, nếu như anh dám làm Mạn Ngọc tổn thương, hoặc là dám đánh cô ấy thì tôi nhất định sẽ khiến anh trở thành một tên tàn phế, cho dù tôi có phải đền bù cả cuộc đời mình.”

Cô không hề nói đùa đâu, đối với cô mà nói Cao Mạn Ngọc chính là người bạn thân thiết nhất của cô, cũng có thể coi như là một người chị, một người thân. Từ nhỏ cô đã nghĩ như thế rồi.

Lộ Hải Văn nheo mắt lại và cười lạnh mấy tiếng: “Chỉ dựa vào cô mà đòi làm thế? Được đó, tôi sẽ đợi cô.” Nói xong anh ta lại nhìn về phía Cư Hàn Lâm đang ngồi trên xe, vẫy tay với anh rồi rời đi.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lạc Cẩn Thi vẫn cảm thấy trong lòng không cam tâm cho lắm, chỉ có hai cái đánh đó thì làm sao có thể bằng nỗi đau mà Cao Mạn Ngọc đã chịu. Nếu biết như thế năm đó cô nên đi theo vệ sĩ nhà họ Cao tới dạy bảo anh ta mấy chiêu.

Chứ không tới nỗi bây giờ chỉ dám đánh có hai cái.

“Bíp bíp” xe vang lên hai tiếng còn, lúc này Lạc Cẩn Thi mới hoàn hồn lại thu hồi hết ánh mắt phẫn nộ căm hận của mình rồi bước tới xe. Không biết Cư Hàn Lâm nhìn thấy cảnh vừa nãy sẽ có cảm nghĩ như thế nào?

Trên đường quay trở về công ty anh cũng không nói gì cả. Chỉ là lạnh nhạt căn dặn mấy chuyện liên quan tới dự án Thành Nam, còn có liên quan tới con người của Lộ Thiên Phong nữa.

Tuy rằng điều này khiến Lạc Cẩn Thi có chút thả lỏng nhưng mà anh không hỏi cái gì, trong lòng lại cảm thấy tủi thân. Với cả vừa nãy anh cũng giúp bản thân mình, Lộ Hải Văn cũng coi như là nể mặt anh mới…

“Anh ta là người yêu cũ của cô à?” Cuối cùng Lạc Cẩn Thi cũng đợi được câu nói này. Nhưng mà lại khiến người khác dở khóc dở cười.

Cô cố gắng nhịn cười và nói: “Người yêu cũ á? Tôi, sao tôi có thể có loại người yêu đó chứ? Anh ta là… là người yêu của bạn tôi. Nhưng mà khi bạn tôi yêu anh ta thì không được hạnh phúc.”

Không biết là tại sao nhưng khi nghe cô nói như thế thì trong nháy mắt Cư Hàn Lâm thoải mái hơn rất nhiều: “Nhìn bộ dạng thì có thể thấy rất không hạnh phúc.” Vừa nãy lúc Lạc Cẩn Thi tát hai cái kia, có thể thấy cô dùng hết sức lực của mình.

May là cô tránh kịp thời và Lộ Hải Văn cũng không tiếp tục gây chuyện nữa, nếu không anh nhất định sẽ khiến anh ta cảm thấy hối hận khi bản thân mình có mặt trên thế giới này. Cũng không biết là tại sao anh lại không cho phép người khác bắt nạt Lạc Cẩn Thi, có lẽ là vì… Lúc trước bọn họ đều đáng thương như nhau?

Lạc Cẩn Thi nghĩ tới thì lại cảm thấy tức giận: “Có lẽ vậy, là do tôi đánh nhẹ rồi, nếu như tôi mà là một võ sĩ, tôi nhất định sẽ đánh cho anh ta sống không được chết cũng không xong.”

Lời nói này mà cũng nói ra được thì có thể thấy cô đang tức giận rất nhiều.

Cư Hàn lâm bất lực lắc đầu: “Nếu như cần tôi giúp thì cứ nói, tôi cũng từng học võ, mặc dù cũng đã mười năm rồi, có lẽ cô không nhìn ra.”

‘Cái gì cơ?” Đúng là Lạc Cẩn Thi không nhìn ra được, Cư Hàn Lâm đã học võ nhiều năm vậy rồi ư? Cô, cô thật sự cảm thấy rất khó tin… Một cậu chủ của một gia đình giàu có, sao gia đình có thể cho phép con của mình chịu khổ được chứ, vậy bố mẹ chắc phải rất thông thái.

Cư Hàn Lâm tựa như rất hài lòng với sự kinh ngạc của Lạc Cẩn Thi: “Đúng vậy nếu như cô không tin thì cô có thể tìm một người tới đấu với tôi, nhưng nếu như là Lộ Hải Văn thì anh ta hơi yếu rồi.”

Đối với anh ta, Cư Hàn Lâm cũng coi như là có nghe qua danh tiếng, là một tên ăn chơi trác táng, cho nên tất nhiên là anh sẽ không để anh ta vào mắt.

Lạc Cẩn Thi cười ha ha, cô ấy không ngờ rằng Cư Hàn Lâm cũng có nhiều thứ mà bản thân mình không ngờ tới, đúng là thâm tàn bất lộ. Xem ra giữa bọn họ còn phải từ từ tìm hiểu nhau mới được.

“Tuần sau đi Phát cô đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Có cần tôi giúp cô làm gì không?” Khi đi vào trong công ty, Cư Hàn Lâm hỏi. Nhưng mà nói nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.

Khi anh quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đang thất thần nhìn về một chỗ.

Thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang thì thấy đó là một người đàn ông, người đó cũng đang nhìn về bên này: “Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi…”

Anh gọi cô mấy lần liền, lúc này Lạc Cẩn Thi mới hoàn hồn lại, cô nhìn anh rồi nói: “Tôi… Tôi gặp người quen, phải đi tới chào hỏi một chút, tổng giám đốc Cư anh vào trong trước đi.”

Thật sự là không thể ngờ được, vừa nãy bị Cư Hàn lâm hiểu nhầm rằng Lộ Hải Văn là người yêu cũ.Bây giờ thì hay rồi, người yêu cũ tới thật rồi. Cô không ngờ rằng Hứa Khắc lại có thể tìm tới được đây!

Tuy rằng Cư Hàn Lâm vẫn có chút nghi hoặc, nhưng mà nhìn Lạc Cẩn Thi từ từ bước về phía người đàn ông kia thì anh vẫn quyết định đi vào trước. Anh tin cô có đủ năng lực để xử lý chuyện của mình.

“Sao anh lại tới đây?” Trong quán cà phê dưới công ty, Lạc Cẩn Thi dẫn Hứa Khắc Chí tới tìm chỗ ngồi: “Chẳng phải tôi đã nói hai ngày này nếu có thời gian rảnh thì tôi sẽ tới sao.”

Hứa Khắc Chí ngượng ngùng cười một tiếng: “Ừm, anh biết, nhưng mà anh nghĩ rằng muốn tới gặp em. Mấy ngày này anh vẫn luôn nhớ em. Nếu…”

“Đừng nói mấy lời này nữa có được không?” Lúc trước bản thân mình là bị những lời đường mật này dụ dỗ, đã rất lâu rồi Lạc Cẩn Thi không còn tin tưởng những lời nói này nữa rồi: “Còn có chuyện gì không? Tôi còn phải làm việc.”

Hứa Khắc Chí nhìn về phía ngoài cửa và mỉm cười, bên trong nụ cười của anh ta bao hàm rất nhiều sự bất lực: “Em… Công việc ổn chứ, có thể làm việc trong công ty Hoa Phú thì chắc là lương rất cao nhỉ. Nếu như anh không nhìn nhầm thì người vừa nãy chính là Cư Hàn Lâm.”

Lạc Cẩn Thi có chút không ngờ được, nhưng mà đột nhiên lại hiểu ra cái gì đó. Trong thành phố A này trừ cô ra là không hứng thú với điều gì thì có lẽ không có người nào không biết Cư Hàn Lâm.

“Đúng vậy, có chuyện gì à?” Lạc Cẩn Thi đoán rằng anh ta chắc chắn có mưu đồ gì đó, mỗi lần tới gặp cô đều có mục đích: “Rốt cuộc là anh muốn gì? Anh có thể nói thẳng ra.”

Cứ giấu giấu diếm diếm thật sự khiến người khác rất khó chịu.

“Chính là, là như thế này, thì mẹ bị bệnh rồi vẫn luôn phải dùng thuốc hóa học. Mỗi tháng… Đây không phải là con số nhỏ… Em xem…” Anh ta vừa nói vừa trộm nhìn Lạc Cẩn Thi, muốn thông qua ánh mắt của cô để biết cô đang nghĩ gì.

Lạc Cẩn Thi cười nhẹ một tiếng, cũng coi như là đã hiểu ý tứ của anh ta: “Tôi làm sao? Ý của anh là muốn mượn tiền của tôi ấy gì? Tôi có thể nói cho anh biết, bây giờ tiền của tôi tất cả đều dùng cho cuộc sống của tôi rồi, cho nên một đồng cũng không có cho anh mượn.”

Hứa Khắc Chí thả dài một tiếng: “Haizz, em xem cuối cùng chúng ta cũng sẽ ở với nhau mà? Cho nên mẹ của anh cũng sẽ là mẹ của em mà, với cả bao nhiêu năm nay em vẫn chưa tìm được bố mẹ ruột của mình…”

Những lời về sau Lạc Cẩn Thi đã không nghe nổi nữa rồi, cô nhướng lông mày sau đó mở to hai mắt nhìn Hứa Khắc Chí, cô cảm thấy rất buồn cười: “Ý của anh là gì? Tôi nói sẽ ở với anh bao giờ? Với lại, tôi đã ký hợp đồng gì với anh? Hứa Khắc Chí, hai năm trước tôi đã nhìn thấu con người anh, bây giờ anh lại muốn bám lấy tôi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Nếu như là muốn tiền thì Lạc Cẩn Thi cũng không có nhiều tiền, cầm cự lắm mới chi trả cho cuộc sống của mình.

Còn nếu như vì chuyện khác thì cô càng không có gì để nói, cô không tiền không thế, Hứa Khắc Chí quay lại để làm gì?

Hứa Khắc Chí vẫn bày ra bộ dạng không biết liêm sỉ là gì.

“Em xem em kìa, đừng có vội vàng như thế. Hai năm nay là do anh không đúng, với lại, về sau anh cũng ý thức được rằng người phụ nữ đó lừa anh. Cho nên anh mới… Chẳng phải anh đã quay trở lại tìm em rồi sao? Đúng không, Cẩn Thi, em tha thứ cho anh có được không?”

Nói xong anh ta giơ tay ra định nắm lấy tay Lạc Cẩn thi, nhưng mà cô đã nhanh tay tránh ra.

Cô đã không muốn nói mấy lời thừa thãi với anh ta rồi: “Hứa Khắc Chí, nếu như anh thật sự muốn quay lại tìm tôi thì hai năm trước anh đi làm gì? Tôi của bây giờ không còn giống với lúc trước nữa. Tôi không phải là người giàu có, cũng không phải là người có bối cảnh gì, tại sao anh lại tới tìm tôi thì tôi không biết, nhưng, tôi xin anh hãy tự trọng.”

“Lạc Cẩn Thi.” Có mấy người đột nhiên đi tới bàn bên canh, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi thì họ mỉm cười chào hỏi, sau đó lại nhìn Hứa Khắc Chí: “Sao cô lại ở đây, đây là người yêu của cô hả?”

Là đồng nghiệp trong công ty chứ không phải thư ký riêng, bình thường cũng không nói chuyện với họ mấy.

Lạc Cẩn Thi lắc đầu: “Không phải, chỉ là người quen mà thôi.” Cô lười phải giải thích rõ ràng, nhưng mà không giải thích thì người khác lại nghĩ ngợi linh tinh. Cô quá hiểu rõ miệng của nhóm người này rồi.

Mấy người đó mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía Hứa Khắc Chí rồi mới rời đi.

Lạc Cẩn Thi thở ra một hơi, sau đó móc tiền từ trong ví ra đặt trên bàn: “Chuyện mà tôi đã hứa thì tôi sẽ làm được, với cả tôi sẽ nói rõ với anh, nhưng không phải hôm nay. Tôi đề nghị anh lần sau đừng có tới tìm tôi nữa.”

Cô đứng dậy nhìn Hứa Khắc chí một lần cuối và có thể nhìn ra được sự hối lỗi trong đôi mắt của anh ta, có lẽ là đủ rồi, từ giờ trở đi cô sẽ không bận tâm tới những chuyện trước kia nữa.

Nhìn Lạc Cản Thi bước ra khỏi quán cà phê thì Hứa Khắc Chí nắm chặt bàn tay mình thành nắm đấm, anh ta lôi điện thoại ra gọi điện, thần sắc có vẻ căng thẳng.

Vừa mới bước ra khỏi quán cà phê thì Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy trái tim mình dễ chịu hơn rất nhiều, tựa như tất cả hận thù của lúc trước đều tan biến. Chỉ là, mọi chuyện thật sự đơn giản như bản thân mình nghĩ ư?

Hứa Khắc Chí đột nhiên quay lại tìm cô nhất định là có mục đích, tìm cô bảo một lần nữa ở bên nhau thì sẽ có chuyện gì tốt chứ? Theo lý mà nói, anh ta không phải là người chịu thua thiệt.

Vừa mới bước vào sảnh thì đã cảm nhận được một bầu không khí vô cùng căng thẳng, ánh mắt của cô quét qua mấy người mới gặp ở quán cà phê nữa nãy, bọn họ đang cười nhìn cô.

“Mấy người qua đây.” Người nói chuyện là chị Lý, chị ấy chủ yếu phụ trách quản lý mấy người tiếp tân ở quầy, còn mấy người phân tán ra quản lý nữa, họ đều là những người nổi tiếng nghiêm khắc: “Đang nói cái gì?”

Nụ cười trên gương mặt của mấy người đó lập tức biến mất, thay vào đó ai nấy cũng kính cẩn cầm tài liệu rời đi.

“Nếu như muốn rời khỏi công ty sớm thì cứ thảo luận linh tinh đi.” Chị Lý tiếp tục nói, khi nhìn người khác thì ánh mắt rất nghiêm khắc khiến người khác không dám trái ý. Nhưng khi nhìn Lạc Cẩn Thi thì ánh mắt ấy lại dịu dàng hơn mấy phần.

Quay trở lại phòng thư ký, không biết là tại sao mà cô đột nhiên cảm thấy thưa thớt người hơn rất nhiều. Kể từ sau khi Lâm Như Hoa bị đuổi việc thì cả căn phòng thư ký đều yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thúy Hoa lúc trước vẫn luôn là bộ dạng cúi đầu xem tài liệu, nhưng mà Lâm Như Hoa đi rồi thì cô ấy đáng nhẽ phải nhẹ nhõm hơn một chút chứ. Thực ra nói trắng ra thì cả cái văn phòng thư ký thì chỉ có một mình Lâm Như Hoa bắt nạt cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.