Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 378




Chương 378: Cô nên cảnh giác một chút.

Anh bắt chéo ngón tay, chống khuỷu tay lên bàn và mỉm cười nhìn cô.

Đột nhiên đi Pháp như vậy sao? Có lẽ, không phải bỗng dưng mà Cư Hàn Lâm lại dành thời gian để cô thu xếp.

“Vậy thì tuần này tôi sẽ về trường xin nghỉ học.” Nếu về chỗ cũ của mình, chắc chắn sẽ có cảm xúc dạt dào.

Cư Hàn Lâm gật đầu ra hiệu cho cô cầm cây xương rồng trên tay đi: “Đưa cho tôi tài liệu tôi nhờ cô tổ chức đêm xem pháo hoa. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể bắt đầu tham gia.”

Lạc Cẩn Thi đáp, cầm lấy cây xương rồng, xoay người rời đi. Lâm Dịch Tuấn lúc này đã gọi điện thoại xong, vừa đi ra liền nhìn thấy cây xương rồng trong tay, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ giơ tay ra hiệu dừng lại.

“Làm sao vậy? Trợ lý Lâm.”

Lâm Dịch Tuấn dường như đã trải qua một vài lần cân nhắc kỹ lưỡng: “Cô gái tên Thúy Hoa kia, cô phải cảnh giác hơn một chút.” Anh ta không thích vòng vo, nói thẳng mọi chuyện, hoặc là không nói gì, đó là nguyên tắc xử lý sự việc của anh ta.

Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, sau đó mơ hồ gật đầu: “Tôi biết rồi.” Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng là vì tốt cho cô.

Lúc này trong thư ký đã có mấy người, Thúy Hoa không giúp người khác rót cà phê, mà chán nản cúi đầu đọc tài liệu ở chỗ của mình, những người còn lại đều có chút tò mò về cây xương rồng trong tay cô.

Cô đi về chỗ ngồi với nụ cười trên môi, Thúy Hoa chỉ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Đỗ Tương Dao bước đi vội vàng, niềm vui trên mặt không thể che giấu, vừa vào chỗ ngồi, mấy người không khỏi tò mò.

“Chị Đỗ, có chuyện gì mà vui thế?” Câu hỏi được người đàn ông nhiều chuyện nhất trong văn phòng, đúng vậy, đó là một người đàn ông.

Đỗ Tương Dao liếc anh ta một cái: “Tôi sẽ thông báo khi mọi người trở về, cậu nữa, mau trở về làm việc cho tôi.” Cô thấp giọng gầm lên, trông có vẻ uy nghiêm, nhưng thật ra giữa hai lông mày vẫn có một chút ý cười.

Người đàn ông vươn tay không nặng không nhẹ vỗ vai chị Đỗ, nói đáng ghét một câu, sau đó quay trở lại trước bàn làm việc của mình.

Cuối cùng đợi mọi người trở về sau giờ nghỉ trưa, Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai có lẽ đã đi mua sắm, bởi vì có một trung tâm mua sắm gần công ty, và hai người đi vào với túi lớn và túi nhỏ.

“Như Hoa, lại đây một lát.” Đỗ Tương Dao nhẹ nhàng nói, trong mắt mang theo ý cười. Đúng như Cao Mạn Ngọc nói sao? Đỗ Tương Dao cũng phải tôn trọng Lâm Như Hoa sao?

Lâm Như Hoa có chút ngại ngùng đi tới, đứng bên cạnh Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao vừa ôm vai Lâm Như Hoa vừa nói: “Tôi muốn báo cho mọi người một tin tốt. Mọi người ngừng làm việc và nghe tôi nói.”

Mọi người đều rất tò mò không biết sẽ là tin tức gì, dù sao thì quy định của phòng thư ký bắt buộc mỗi khi có thành tích đều phải đi liên hoan ăn mừng.

“Trợ lý Lâm vừa thông báo với tôi rằng hợp tác giữa công ty chúng ta và công ty Thành Đại đã hoàn thành tốt đẹp , mấy tháng nay mọi người đều bận rộn. Thật sự rất vất vả!” Vừa nói, cô vừa nhìn Lâm Như Hoa: “Đặc biệt, chúng ta phải nhớ rằng, trong lần hợp tác này, Lâm Như Hoa của chúng ta là người có khả năng quảng bá cao nhất, đến đây, mọi người hãy vỗ tay và ăn mừng!”

Đột nhiên tiếng vỗ tay phát ra như sấm, có người khẽ huýt sáo, Lâm Như Hoa mỉm cười, ngượng ngùng nói: “Đâu có, tất cả đều là do chị Đỗ dạy dỗ. Nếu không phải có chị Đỗ, làm sao tôi có thể hoàn thành công việc của công ty nhanh như vậy chứ?”

Đỗ Tương Dao cũng rất vui, hai người như đang tâng bốc nhau.

“Chị Đỗ đã nói đây là công của tôi, vậy theo lệ cũ, tôi mời khách tối nay, thế nào?” Lâm Như Hoa cười, tỏ ra khí chất của một cô chủ được nuông chiều từ bé.

Lạc Cẩn Thi có thể cảm thấy cô ta cùng là một kiểu người giống Cao Mạn Ngọc.

“Khách sạn Hyatt thế nào?” Người đàn ông nhiều chuyện vừa nãy lại nói: “Cô Lâm giàu có như vậy, chúng tôi cũng muốn nếm thử những món ăn đặc trưng trong khách sạn năm sao!”.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, đồ ăn trong khách sạn Hyatt không rẻ, một món rau trộn đơn giản cũng đã có giá mấy triệu, chưa kể nhiều người như vậy.

Ai ngờ Lâm Như Hoa lại buột miệng nói: “Như vậy đi. Buổi tối tám giờ, các anh em đều ăn mặc đẹp vào một chút. Lúc đó tôi sẽ cho các ngươi số phòng.” Cô ta cười một cách tự hào.

Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy Lâm Như Hoa tuy nói năng có chút độc đoán, nhưng thái độ làm người vẫn rất đứng đắn.

Vừa nói xong những lời hùng hồn, Lâm Như Hoa lại kéo Đỗ Tương Dao sang một bên, không biết nói cái gì.

Cho đến khi tan làm, Cư Hàn Lâm cũng không có chỉ thị gì nữa, cô vội vàng trở về hoàn thành công việc của ngày hôm nay.

Cô nghĩ rằng Lâm Như Hoa không có ý định mời cô đến, vì vậy cô quyết định đến chỗ Cao Mạn Ngọc một lúc và nhân tiện nói về Lộ Hải Văn đó.

“Cẩn Thi, cô sống ở đâu? Tại sao chúng ta không cùng nhau trở về?” Thúy Hoa đề nghị mời.

Lạc Cẩn Thi gật đầu đồng ý: “Tuy nhiên, tôi phải quay lại trường học, chuyên ngành tài chính kinh tế, không biết có thuận đường không?” Cô biết được rằng Thúy Hoa dường như không có bạn bè trong công ty này.

Thúy Hoa cười nghiêm túc: “Nhà tôi tình cờ ở đằng đó, chúng ta cùng nhau bắt xe đi.”

Khi mọi người đi gần hết, hai người rời khỏi công ty, Lạc Cẩn Thi không muốn đối đầu trực tiếp với Lâm Như Hoa nên cố tình tránh đám người đang vây quanh cô ta.

Thời tiết tốt, những đám mây màu đỏ cam phía xa rất đẹp, và mặt trời như lòng đỏ trứng muối cũng đẹp như một bức tranh.

“Thời tiết thật tốt.” Thúy Hoa hiếm khi nở một nụ cười rạng rỡ như vậy, có lẽ đối với cô ấy, mỗi ngày chỉ cần sau khi tan làm là cô ấy mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Lạc Cẩn Thi quay đầu nhìn Thúy Hoa cười cười, sau đó vui vẻ nói: “Thúy Hoa, cô ở đây bao lâu rồi? Xem ra cô vẫn còn trẻ, có đến hai mươi hai tuổi không?”

Thúy Hoa lắc đầu, thắt chặt dây vải trên vai phải; “Không, mùa thu năm ngoái tôi mới xin vào, tính ra, tôi mới ở đây được hơn ba tháng.”

Công ty Hoa Phú không dựa vào trình độ học vấn để đánh giá nhân viên, cô biết, nhưng những người như Thúy Hoa không lấy bằng cấp làm bàn đạp, khi được tuyển chọn, thay vào đó họ phải nỗ lực hơn nữa.

Và cô lại đơn giản vào được đây, và cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ về điều đó.

“Nghe nói chi Cẩn Thi phải đến trường, chị còn chưa tốt nghiệp sao?” Thúy Hoa xấu hổ cười: “Em năm nay mới hai mươi tuổi, nên gọi chị là chị Cẩn Thi.”

Lạc Cẩn Thi gật đầu: “Năm nay tôi hai mốt tuổi, sắp tốt nghiệp rồi, nhưng tôi còn cần viết luận văn tốt nghiệp. Mấy ngày nay tôi phải cố gắng một chút rồi mới có thể cống hiến hết mình cho công việc.”

Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhớ tới lúc chiều Lâm Dịch Tuấn đã dặn cô phải cảnh giác với Thúy Hoa.

Trên đường đi, cả hai lại chào nhau, và Thúy Hoa xuống xe trước cô hai trạm dừng.

Vừa đến cổng trường đã thấy một chiếc Porsche màu xanh đậu ngay cạnh cổng trường, người đứng bên cạnh mặc áo khoác áo măng tô cũng rất quen thuộc.

Lạc Cẩn Thi giữ chặt áo khoác, cầm thẻ sinh viên chuẩn bị vào trường, ai ngờ người đàn ông phía sau gọi chính xác tên cô: “Lạc Cẩn Thi, đã lâu không gặp.”

Lạc Cẩn Thi quay đầu lại, người đàn ông tháo kính râm xuống, bầu trời lạnh giá này cũng không ngăn được độ đẹp trai của anh ta: “Tổng giám đốc Lộ, sao anh lại ở đây?”

Lộ Hải Văn cười tủm tỉm: “Tôi nghe Mạn Ngọc nói cô có chuyện muốn nói với cô ấy, vừa đúng lúc tôi ở gần đây, cho nên tôi tới đây chờ đưa cô ấy về nhà. Bây giờ chúng ta đi uống một ly thì sao?”

Lạc Cẩn Thi lắc đầu và cố gắng hết sức giữ một nụ cười lịch sự: “Xin lỗi anh Lộ, tôi còn có việc phải hoàn thành nên sẽ không đi cùng anh.” Nói xong cô không có quan tâm đến lịch sự gì cả, quay đi.

Lộ Hải Văn vội vàng đi theo, trực tiếp nắm lấy tay Lạc Cẩn Thi, đúng vậy, là cầm bàn tay.

Lạc Cẩn Thi sợ hãi đến mức vội vàng rút ra: “Anh Lộ , xin hãy tôn trọng một chút. Hôm đó tôi không vạch trần anh. Đó là vì Mạn Ngọc ở đó. Cô ấy thích anh và anh nên trân trọng điều đó.” Sau đó, cô lùi lại vài bước, không hề khách sáo với anh ta.

Lộ Hải Văn lau khóe miệng, nhếch mép nhìn cô: “Cô tức giận như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn mời cô một ly cà phê thôi. Khó như vậy sao? Tôi chỉ thấy cô có chút sắc đẹp. Tôi không ngờ rằng, bên cạnh Mạn Ngọc lại có một người đẹp như vậy.”

Lạc Cẩn Thi không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa, quay người bước vào trường, điều khiến cô không nói nên lời là Cao Mạn Ngọc đi về phía cô với một biểu cảm không rõ ràng trên khuôn mặt.

Cô ấy có nhìn thấy cảnh vừa rồi không?

Trong lòng không khỏi sợ hãi, Cao Mạn Ngọc mỉm cười chạy tới: “Tớ tưởng rằng cậu đã trở về, đúc lúc tớ ở gần đây, nên đi cùng Hải Văn tới, Làm việc cả ngày có mệt không?”

Lạc Cẩn Thi nhìn Lộ Hải Văn và Cao Mạn Ngọc, mím môi cười thầm: “Không sao, sao cậu tới đây sớm như vậy?”

Có vẻ như Lộ Hải Văn không chỉ là một gã đàn ông đê tiện mà còn là một kẻ dối trá, rõ ràng là anh ta đã đến cùng với Cao Mạn Ngọc mà lại nhất quyết đưa cô đi uống cà phê.

Chẳng lẽ bởi vì cô và Cao Mạn Ngọc là bạn thân, nên không vạch trần anh ta sao? Một cô gái đang yêu thật sự hoàn toàn tin tưởng người đàn ông.

Thành thật mà nói, cô vẫn không biết làm thế nào để nói.

“Hải Văn, bọn em vào trước đây, anh đợi em ở bên ngoài một chút.” Cao Mạn Mạn vẫn nhếch miệng cười vui vẻ, cùng Lạc Cẩn Thi vui vẻ chạy về ký túc xá nữ.

Hai người bạn cùng phòng đi Hong Kong xem biểu diễn cuối năm nên kí túc xá giờ hơi vắng, chỉ còn cô và một cô gái nữa, vì cô gái nhà ở gần nên không có việc gì cũng về đây ở..

Vì vậy, bây giờ ký túc xá gần như không có người nào khác.

“Hôm nay Hải Văn tặng tớ một chiếc nhẫn.” Cao Mạn Ngọc nói, nhưng không cho Lạc Cẩn Thi xem, điều này không giống phong cách của cô: “Tớ để nó ở nhà, Cẩn Thi, tớ đang suy nghĩ, tớ nên nói chuyện này với bố mình thế nào đây?”

Không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều không, hôm nay Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy mình có gì đó không ổn: “Mạn Ngọc, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể trước mắt đừng nói chuyện này ra với bác trai được không?”

Cao Mạn Ngọc ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩn Thi, trong mắt giống như nhìn thấy gì đó, thật lâu sau, cô ấy mới mỉm cười gật đầu: “Được rồi, vậy tớ sẽ nghe lời cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.