Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 342




Chương 342: Lăn lộn ở cả trong tối và ngoài sáng.

Có một chút hả hê trong lời nói của anh ta.

Vệ Mỹ Quân liếc hắn một cái, duỗi tay tức giận chỉ về phía sau anh ta: “Chính là tên biến thái đó!”

Vân Phi Phàm nghe xong liền cau mày nhìn.

Không có ai phía sau.

“Ở đâu?” Anh ta lẩm bẩm, sau đó bất mãn nhìn Vệ Mỹ Quân: “Tôi nói này, tôi đang xử lý chuyện quan trọng! Cô đừng làm loạn nữa được không?”

“Mẹ kiếp, tôi làm loạn bao giờ? Vừa rồi có một tên mặt mày hung ác, nhìn thấy tôi xinh đẹp như hoa như ngọc liền động tay động chân với tôi!”

“Cô? Như hoa như ngọc? Tên biến thái kia bị mù sao?”

“Này Vân Phi Phàm, anh thử nói lại lần nữa xem!”

“Được, được rồi, tôi có việc phải làm! Nếu cô thấy phiền phức thì cứ ở trong xe đi.”

“Anh…” Vệ Mỹ Quân trừng anh một cái, quay đầu rời đi.

Trong lối đi an toàn, Ngô Hiển Vinh nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người.

Hắn ta nhìn những người bên ngoài qua khe cửa, ánh mắt u ám và lạnh lùng.

Vân Phi Phàm… em trai của Vân Mộc Đóa.

Đương nhiên hắn ta sẽ không xuất hiện, hắn nghe nói Vân Phi Phàm này bây giờ đang làm việc dưới trướng Tô Phương Dung, nếu bây giờ lộ ra tin tức hắn ta đã quay về thì toàn bộ kế hoạch của hắn ta sẽ ảnh hưởng!

Nhưng…

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh ta là ai? Thằng nhóc này chỉ là tên mọt sách, anh ta có khả năng này từ khi nào vậy? Hơn nữa, trên người người phụ nữ đó toàn thân đều là nhãn hiệu nổi tiếng, đồng hồ đeo tay ít nhất cũng phải hơn chín trăm triệu, thoạt nhìn là con nhà giàu! Làm thế nào mà Vân Phi Phàm cua được cô ta?

Lúc này, Vệ Mỹ Quân tức giận đi xuống lầu, trong khi Vân Phi Phàm gọi điện thoại cho Vân Mộc Đóa ở hành lang.

Nghe tin anh ta ở đây, Vân Mộc Đóa vội vàng quay lại. Gặp nhau xong, hai chị em vào nhà trò chuyện.

Ngô Hiển Vinh ra khỏi lối đi an toàn, suy nghĩ một lúc rồi lại đi thang máy xuống tầng dưới.

Bên ngoài tiểu khu, Vệ Mỹ Quân đang ngồi trong xe hút thuốc với vẻ mặt không vui.

“Anh dám đuổi tôi đi sao! Vân Phi Phàm, anh giỏi lắm, xem tôi xử lý anh thế nào!”

Ngô Hiển Vinh lấy điện thoại di động ra, âm thầm nhắm vào cô ta và nhấn nút chụp…

Thuộc hạ nhận được điện thoại, kính cẩn gửi tới Ông Quan: “Có người gọi ngài.”

“Chú Quan, là cháu, Hiển Vinh!”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy hào hứng và phấn khích.

Ông Quan cau mày: “Cậu là ai?”

“Cháu là Hiển Vinh! Con trai của Ngô Văn Việt!”

Nhắc tới Ngô Văn Việt, Ông Quan đột nhiên nở nụ cười: “Hóa ra là Hiển Vinh…”

Ngô Hiển Vinh lên xe do ông Quan phái đến đón, tỏ ra rất vui vẻ thoải mái.

Đến quán trà mời lên lầu, vừa nhìn thấy Ông Quan thì hai mắt đỏ hoe, đi vài bước, giọng nói run run nói: “Chú Quan, cuối cùng cháu cũng gặp lại được chú!”

“Lần trước gặp lại, cháu còn đang học cấp ba…” Ông Quan cẩn thận nhìn hắn, cảm thấy rất xúc động.

“Chú Quan, bố cháu thường nói về chú, ông ấy bảo cháu về thăm chú càng sớm càng tốt sau khi về nước!”

“Bố của cháu…” Ông Quan ánh mắt trong nháy mắt xa xăm, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Nếu không có Ngô Văn Việt, hiện tại đã không có chú! Bố cháu đã cứu mạng chú!”

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi. Bố cháu thường nói rằng chú là người mà ông ấy ngưỡng mộ nhất!”

“Haha, chú và bố cháu rất thân thiết với nhau đấy. Mà này, cháu sao đột nhiên trở về?”

“À thì…”

Tiếp theo, Ngô Hiển Vinh bịa ra câu chuyện làm ăn bị hãm hại và lừa đảo. Ông Quan nghe thấy thế thì cau mày: “Cháu đã tìm ra tên khốn đó là ai chưa? Cháu có cần chú cử người đến dạy dỗ nó không?”

Ngô Hiển Vinh vội vàng xua tay: “Không cần làm phiền chú Quan, cháu đã làm thủ tục pháp lý rồi, chắc sẽ có kết quả.”

Ông Quan khịt mũi: “Nếu pháp luật có tác dụng, chú còn ở đây làm gì?”

Ngô Hiển Vinh cười với ông ta, tỏ ra rất nghe lời.

Ông Quan nhìn hắn ta: “Không sao, cháu đến đây làm việc cho cháu đi. Dù sao ở nước ngoài cũng không phải nhà của mình, nếu xảy ra chuyện cũng không ai có thể giúp.”

Nghe thấy lời này, Ngô Hiển Vinh lúng túng, nhưng hắn nói một cách uyển chuyển: “Chú Quan, cháu biết chú đang giúp cháu, nhưng cháu bây giờ đang kiện…”

“Hừ! Cháu đừng nghĩ nhiều như vậy, cháu là con của ông Ngô, chú đương nhiên có thể tin tưởng cháu!”

“Vậy thì tuyệt quá, cảm ơn chú Quan!”

Ông Quan gọi một số thuộc hạ tâm phúc, nói: “Đây là con trai của bạn tốt của tôi, về sau ! Là người của chúng ta.”

“Vâng, ông Quan.”

Sau khi ra khỏi chỗ của ông Quan, đãi ngộ của Ngô Hiển Vinh đã được cải thiện đáng kể, mọi người dưới tay đều tỏ ra kính trọng với hắn, Ngô Hiển Vinh bỗng có cảm giác lâng lâng.

Khi về đến nhà, Vân Mộc Đóa ngay lập tức chạy ra hỏi: “Anh đã ở đâu vậy? Có phải anh gặp Vân Phi Phàm không?”

Ngô Hiển Vinh tâm trạng tốt, hôn cô ấy hai lần: “Đừng nhắc tới thằng nhóc đó, em có biết vừa rồi anh nhìn thấy ai không?”

Vân Mộc Đóa nghi ngờ nhìn hắn: “Ai vậy?”

“Ông Quan!”

Vân Mộc Đóa cũng không biết người này, chỉ mơ hồ quen thuộc, một lúc lâu sau mới nhớ ra: “Có phải là ông trùm xã hội đen mà anh thường nhắc tới trước đây không?”

“Dùng từ xã hội đen khó nghe quá! Người ta bây giờ cũng là người làm ăn lớn!”

Ngô Hiển Vinh ngồi trên ghế sofa và nói một cách tự hào: “Anh có thể ở đây bắt đầu phất lên rồi! Sẽ không lâu nữa, ngay cả ghế của ông Quan cũng phải được trao cho anh! Hahaha!”

Vân Mộc Đóa không khỏi dội một gáo nước lạnh vào hắn ta: “Anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Nếu ông bgiaf kia thực sự tốt như anh nói, liệu ông ta có cho anh cơ hội này không?”

“Em thì biết cái gì!” Ngô Hiển Vinh liếc mắt một cái, nói: “Ông ta không có con, cũng không có người thừa kế! Chỉ cần anh coi ông ta như một người bố, tận lực hiếu thuận, anh có thể từ từ lấy được lòng tin của ông ta!”

“Đến bố mình còn không lo, lại còn đi chăm sóc người khác…”

“Cô câm miệng lại cho tôi!”

Ngô Hiển Vinh nhìn chằm chằm vào Vân Mộc Đóa và tức giận nói: “Cô không vui khi nhìn đấy ông đây đúng không?”

Vân Mộc Đóa nhanh chóng dịu đi thái độ: “Aiya, không phải là đang đùa anh sao! Anh lăn lộn thật tốt, tôi và con gái chẳng phải là được hưởng phúc sao!”

“Hừ!”

Hắn ta lười biếng nói: “Cô hẹn Tô Phương Dung vào ngày mai đi.”

“Anh định làm gì?”

Hắn ta chế nhạo: “Muốn lăn lộn thật tốt, nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc! Cư Trọng Hùng phía sau Tô Phương Dung là hậu thuẫn tốt! Cho dù ông ta đã chết, sản nghiệp dưới tên ông ta cũng tạm thời do Tô Phương Dung quản lý!”

Vừa nói, hắn ta vừa thờ ơ thở dài: “Cô ta là một phụ nữ mà gánh vác bao nhiêu việc làm ăn cũng khó. Không bằng tôi làm việc tốt, giúp cô ta quản lý đống sản nghiệp đó.”

Vẻ mặt nghiêm nghị khiến Vân Mộc Đóa kinh tởm, nhưng điều phải thừa nhận là Ngô Hiển Vinh phải có năng lực mới có thể lăn lộn được ở nước ngoài đến như vậy! Không phải là không thể thắng được Tô Phương Dung…

“Bỏ chuyện này sang một bên. Vân Phi Phàm đã nghi ngờ rồi. Anh định sống ở đây đến bao giờ?”

“Hừ! Chuyện của chúng ta khi nào đến lượt thằng nhóc đó quản?”

Nghĩ đến điều gì đó, hắn ta hỏi: “Người phụ nữ đi cùng nó là ai?”

“Anh hỏi Vệ Mỹ Quân?”

Ngô Hiển Vinh mắt sáng lên: “Cô ấy là Vệ Mỹ Quân…”

Vân Mộc Đóa nhìn thấy bộ dạng hắn ta như vậy liền tức giận nói: “Người ta là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, đừng nghĩ lung tung!”

“Vậy sao…”

Ngô Hiển Vinh nở nụ cười tham lam.

“Khi nào anh để tôi đón con gái?”

Hắn ta sốt ruột nói: “Cứ để nó ở nhà cậu nó vài hôm đi, cũng không phải người ngoài!”

“Anh…” Vân Mộc Đóa tức giận đến không hé răng: “Quên đi, tôi cũng không trông mong gì anh!”

Sau hai ngày nghỉ, Vân Mộc Đóa vẫn tiếp tục làm việc.

Buổi tối cô ấy đến chỗ của Vân Phi Phàm, vốn dĩ muốn đón con gái, nhưng An Ngọc Kỳ vẫn có chút kinh hãi khi nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt của con gái đã xóa sạch sự vui vẻ ban đầu của cô. Ngoài ra, Vân Phi Phàm còn đặc biệt nhờ dì của hàng xóm chăm sóc cho con bé, và bà ấy có vẻ chăm sóc con bé rất tốt nên Vân Mộc Đóa vẫn để cô bé ở đây.

Sau đó, cô nhận được cuộc gọi từ Ngô Hiển Vinh, liên tục thúc giục cô gặp mặt.

“Vào tám giờ tối nay, tại nhà hàng hải sản Cửu Thiên.”

“Hì hì… Mộc Đóa, em vẫn là tốt nhất.”

Vân Mộc Đóa chán ghét cúp điện thoại, chỉ muốn hắn ta nhanh chóng xử lý Tô Phương Dung xong thì biến khỏi mắt cô!

Tô Phương Dung đến nhà hàng hải sản với Vân Phi Phàm và Molly, nhưng Vệ Mỹ Quân đã ở đó.

“Tại sao cô lại ở đây?” Vân Phi Phàm nhìn cô đầy hoài nghi.

“Nó được viết trên giấy ghi nhớ của anh.” Vệ Mỹ Quân hào phóng ngồi xuống và chào hỏi Tô Phương Dung và Molly một cách rất thân mật.

Molly cười híp mắt: “Ồ, tình cảm tăng lên nhanh đấy, đến mấy chuyện nhỏ này cũng biết!”

Vân Phi Phàm đỏ mặt: “Không có chuyện gì cả!”

Vệ Mỹ Quân vừa muốn trêu chọc anh ta, nghiêm mặt nói: “Ý của anh là chuyện chúng ta ngủ chung một phòng?”

“Cô… đừng nói nhảm! Chỉ một đêm thôi, sau đó, tôi đã thuê… một khách sạn…”

Nhìn thấy anh ta trong lòng lo lắng như vậy, Tô Phương Dung cười nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, Vân Phi Phàm đừng lo lắng. Chúng ta đều biết hai người rất trong sáng!”

Molly gật đầu: “Đúng vậy, đó là tình bạn cách mạng thuần khiết nhất!”

Vân Phi Phàm vuốt trán, dù sao gặp Vệ Mỹ Quân cũng không có gì tốt.

Lúc này, Vân Mộc Đóa đến nơi.

“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi.”

“Không sao, chúng tôi vừa mới tới.”

Tô Phương Dung tỏ ra lịch sự với cô ấy, nhưng đã đánh mất sự thân thiết trước đây.

Vân Mộc Đóa biết rõ điều đó, ngay cả Vân Phi Phàm cũng nhìn thấy điều đó, nhưng có thể trách ai đây? Những gì chị anh ta nói hôm đó thật sự quá đáng, không ai có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được! Vì vậy, ngay cả khi bữa ăn này là Vân Mộc Đóa đặc biệt mời Tô Phương Dung đến, Tô Phương Dung không thể từ chối, chỉ đành kéo họ cùng đi.

Vệ Mỹ Quân không quan tâm đến chuyện giữa họ đang diễn ra, cô ta cầm thực đơn lên và gọi rất nhiều thứ.

Vân Phi Phàm vẻ mặt chán ghét: “Làm ơn đi, cô còn không hỏi chúng ta ăn cay được không, cứ gọi món cay vậy?”

Vệ Mỹ Quân ngẩng đầu lên, vô tội chớp mắt: “Không ăn được sao?”

Tô Phương Dung nhún vai: “Tôi không có chuyện gì.”

Molly: “Tôi không ăn cay là không chịu được.”

Vân Mộc Đóa: “Mọi người thích là được.”

Vì vậy, cuối cùng chỉ có Vân Phi Phàm là không ăn được cay.

Chỉ một mình anh ta bực tức.

Vân Mộc Đóa không ngờ Tô Phương Dung lại gọi nhiều người đến như vậy, nếu để em trai của mình nhìn thấy Ngô Hiển Vinh, nhất định sẽ lộ tẩy! Không thể như vậy được, phải đánh lạc hướng bọn họ ngay lập tức!

Có lẽ ông trời đã giúp cô ấy, Vân Phi Phàm nhận được cuộc gọi từ bà cô hàng xóm, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra, anh ta vội vàng đứng dậy và nói: “Em quay lại chăm sóc An Ngọc Kỳ…” Anh ta quay sang chị gái: “Chị, chị và chị Tô ở đây chậm rãi trò chuyện, em về trước.”

Vệ Mỹ Quân lập tức nói: “Tôi đi cùng anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.