Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 324




Chương 324: Trên đời này vậy mà lại còn có một người như vậy.

Tô Phương Dung muốn thoát khỏi tay anh ta, ngoại trừ sự đụng phải của Tần Lệ Phong thì mấy người đàn ông ở bên ngoài đối với cô mà nói thì vô cùng phiền chán.

“Anh Cư, xin anh buông tay ra.”

Cư Hàn Quân ghé sát vào: “Tô Phương Dung, giữa chúng ta không nên xa lạ như vậy!”

Tô Phương Dung vô cùng tức giận, vừa định đẩy anh ta ra thì đã có người xông tới, trực tiếp kéo tay cô ra.

“Em lên xe trước đi.”

Tần Lệ Phong đứng trước mặt Tô Phương Dung, giọng nói anh không lớn nhưng mà vô cùng có khí thế.

Nhìn thấy anh đi tới thì Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm nói: “Được.” Sau đó thì anh không thèm nhìn Cư Hàn Quân mà vội vàng quay trở lại xe.

“Mẹ!” Gia Bảo lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Tô Phương Dung cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Mẹ không sao.”

Bên cạnh, Cư Hàn Lâm cúi đầu: “Dì Phương Dung, cháu xin lỗi.”

Tô Phương Dung vội vàng lắc đầu: “Hàn Lâm, chuyện này không liên quan đến cháu nên cũng không cần con phải nói xin lỗi.”

Trần Chính Cường cầm vô lăng hơi bực bội nói: “Thằng cha này thật không đáng là đàn ông!”

Ở phía đối diện của chiếc xe thì Tần Lệ Phong và Cư Hàn Quân đang đối mặt với nhau, Cư Hàn Quân chế nhạo: “Tần Lệ Phong, anh thực sự cho rằng mình toàn năng, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?”

“Anh không tin sao? Vậy thì anh có thể tới thử xem rốt cuộc làm cho tôi tức giận thì có kết cục gì?” Tần Lệ Phong không nhanh không chậm nói, nhưng mà lại tràn đầy khí thế sự im lặng trước cơn bão.

“Ha ha… nếu anh đã nói như vậy thì sau này chúng ta còn gặp lại.”

Vừa định quay người đi thì Cư Hàn Quân như nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại: “Hiếm khi anh thích con trai của tôi như vậy, cho nên tôi sẽ để thằng bé ở cùng với anh.” Quay đầu lại, anh ta lạnh lùng nói: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy khó chịu khi tôi nhìn thấy thằng bé.”

Tần Lệ Phong siết chặt nắm đấm, nhưng mà vẫn khống chế được không giơ lên.

Làm bố mẹ mà có thể nói những điều như vậy thì theo quan điểm của Tần Lệ Phong, chuyện này đơn giản là không thể tha thứ! Tuy nhiên anh sẽ không lại đối đầu trực diện với anh ta nữa, nếu cứ dây dưa với người như vậy thì sẽ hạ thấp thân phận của anh! Lúc này thì Tần Lệ Phong sẽ không nóng nảy nhất thời, anh có thủ đoạn khác để đối phó anh ta.

Trở lại xe thương vụ thì Tần Lệ Phong nói: “Hai đứa nhỏ có thể ở nhà chúng ta ở lâu hơn một chút.”

Hai mắt Cư Hàn Lâm sáng lên, cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Ninh, nói: “Nhan Ninh, em có thích ở cùng với dì Phương Dung không?”

Nhan Ninh cất giọng lanh lảnh: “em rất thích.”

Tô Phương Dung cười: “Cuối cùng cũng không có uổng công vô ích.”

“Wow! Tuyệt vời!” Người hạnh phúc nhất là Gia Bảo, cậu bé liên tục nói với Cư Hàn Lâm: “Chúng ta ngủ chung một giường có được không? Tôi rất muốn ngủ với cậu đó!”

Cư Hàn Lâm có chút ghét bỏ: “Tôi không muốn ngủ cùng con trai!”

Gia Bảo vô cùng khát khao kiến thức, chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Vậy thì cậu muốn ngủ với con gái à?”

Cư Hàn Lâm: “…”

Tô Phương Dung buồn cười quay đầu nhìn Tần Lệ Phong: “Có cách nào để những đứa trẻ này sống chung với nhau không?”

Anh hiểu ý của cô, Tần Lệ Phong chậm rãi nói: “Trước anh có chút bận tâm, mặc kệ làm thế nào thì vẫn còn nể mặt ông Cư. Bây giờ thì đã đến lúc đánh anh ta trở lại nguyên hình.”

Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh, mơ hồ cảm giác được một luồng sát ý.

Sau khi Trần Chính Cường đưa gia đình trở về căn hộ cũ thì Tần Lệ Phong ra khỏi xe sau đó phân phó anh ta làm cái gì đó. Tô Phương Dung nắm lấy tay nhỏ của Nhan Ninh đưa ba đứa nhỏ lên lầu trước.

Khi được quay lại đây lần nữa thì Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh trông rất hạnh phúc, ở đây còn có bộ đồ ngủ của họ, là đồ do Tô Phương Dung chuẩn bị khi họ còn sống ở đây.

Sau khi giúp Nhan Ninh thay quần áo thì cô hỏi Cư Hàn Lâm, cậu bé có chút ngượng ngùng: “Cháu có thể tự thay… dì Phương Dung, dì có thể ra ngoài một lát được không?”

Tô Phương Dung lập tức phản ứng lại: “Ồ! Được chứ! Dì đi ra ngoài chờ.”

Ra đến cửa thì cô chợt cười, như thể bọn trẻ đã lớn qua một đêm.

Lại là một đêm náo nhiệt, hai người lớn và ba đứa trẻ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình với Nhan Ninh. Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung nói: “Ngày mai em hãy đến biệt thự của ông Cư đi, anh đã sắp xếp người ở đó đợi em.”

“Hả?” Tô Phương Dung tò mò hỏi: “Đến đó làm gì?”

Hiện tại thì hầu hết công việc của cô đều được thực hiện ở nhà, sau đó sẽ giao cho Molly, những việc còn lại cũng là do cô ấy thu xếp.

Tần Lệ Phong nhắm lại đôi mắt đen láy: “Cũng đã đến lúc hay ông Cư thanh lý môn hộ rồi!”

Tô Phương Dung lại đánh hơi được một luồng sát khí khác.

Cô biết rằng lần này Cư Hàn Quân đã hoàn toàn chọc đến anh.

Vì Gia Bảo tạm thời không thể đi học mẫu giáo nên Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng ở nhà để chơi cùng cậu bé.

Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đã đến đây từ sáng sớm và nhân tiện mang theo bữa sáng.

Nhìn thấy đứa trẻ ăn uống ngon lành như vậy, Phó Ngữ Anh nói: “Nếu chúng có thể sống cùng nhau thì thật tuyệt.”

Tô Bác Kiến ôm lấy Hân Nghiên cười nói: “Chuyện tốt đều thuộc về gia đình của chúng ta sao? Để người ta bỏ con của mình lại như vậy thì hẳn là bố mẹ bọn họ cũng đã vô cùng sốt ruột rồi!”

Ai ngờ Cư Hàn Lâm đang ăn lại ngẩng đầu lên nói với giọng cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn: “Bố cháu sẽ không quan tâm.”

Hai người lớn sửng sốt, nhìn như vậy thì họ lại có chút không nỡ.

Phó Ngữ Anh đi tới, ôm nhẹ bờ vai nhỏ của cậu bé: “Bé con, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tô Bác Kiến cũng nhíu mày, lẩm bẩm: “Không biết người lớn nhà thằng bé nghĩ gì, có một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, tại sao anh ta lại không biết chăm sóc nó chứ.”

Phó Ngữ Anh ngay lập tức lắc đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy đừng nói điều này trước mặt đứa trẻ.

Tô Bác Kiến im lặng.

Buổi sáng, Tần Lệ Phong đưa Tô Phương Dung đến biệt thự của ông Cư, nơi đây hoàn toàn được dùng làm đại bản doanh, môi trường làm việc rất thoải mái, mọi người đều rất thích.

Molly rất vui khi nhìn thấy Tô Phương Dung: “Chị Phương Dung, em nhớ chị muốn chết.”

Tô Phương Dung cười: “Nghe nói gần đây em bận gặp người công chức đó. Mà này, anh ta tên gì? Hình như tên là… Trương Hoàng Nhiên?”

Molly liền trợn tròn mắt: “Đừng nhắc tới anh ta, phiền chết em rồi!”

Tô Phương Dung để túi xách xuống: “Làm sao vậy?”

Lúc này, một cô gái có khuôn mặt tròn trịa đi tới, cười nói: “Người đó dính chị Molly vô cùng, tối nào cũng đợi sẵn ở bên ngoài để đưa chị ấy về nhà, mỗi ngày lại đổi những bông hoa khác nhau. Bọn em thật sự đã ghen tỵ muốn chết!”

“Mộc Miên, nếu em thích thì chị sẽ đưa cho em.”

Mộc Miên xua tay nói thẳng: “Quên đi, em vẫn muốn làm một cẩu độc thân của em thôi.”

Tô Phương Dung nhìn Molly cười cười, thốt lên tiếng “a” đầy ẩn ý.

Molly bất lực nói: “Em đã bảo anh ta đừng tới, nhưng mà anh ta cứ muốn tới! Dù sao em cùng người đó cũng không có cơ hội.”

Tô Phương Dung: “Tại sao? Chị thấy anh ta cũng khá tốt.”

“Không có tiếng nói chung, anh ta luôn nói về những chuyện trong công việc của mình, mà em thì lại không hiểu lĩnh vực anh ta đang làm.”

“Vậy thì em có tiếng nói chung với ai? Để chị đoán xem… Phú Quý?”

Khuôn mặt Molly nhất thời đỏ lên: “Chị Phương Dung, chị đang nói lung tung cái gì vậy!”

“Ha ha, chị nói gì chứ? Chị nói rằng hai người có tiếng nói chung thôi mà, em căng thẳng làm gì?”

“Em… em làm gì có căng thẳng chứ?”

Tô Phương Dung nhướng mày cúi người lại gần cô ấy: “Thật ra thì chị nghĩ chị Quý của chúng ta rất tốt, cũng có thể cân nhắc đó.”

Molly lập tức quay người lại: “Em không hiểu chị đang nói cái gì… tổng giám đốc Tô, hiện tại có thể mở cuộc họp không?”

Tô Phương Dung cười ở phía sau cô ấy, Mộc Miên đi tới, nói nhỏ: “Chị Molly luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình nhếch mép cười. Em nhìn thấy là biết nhất định phải có chuyện!”

Tô Phương Dung khoanh tay, lời nói sâu xa: “Molly cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nói chuyện kết hôn.”

Trên thực tế thì trong lòng Molly vẫn luôn có người.

Chỉ là không biết bây giờ cô ấy đã buông tay chưa…

Phòng khách được trưng dụng làm phòng họp, Tô Phương Dung gọi mười mấy người đến tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Mộc Miên bước vào: “Chị Phương Dung, có người muốn gặp chị.”

Tô Phương Dung cũng không ngẩng đầu lên: “Ai vậy?”

“Người đó nói là do tổng giám đốc Tần giới thiệu.”

Tô Phương Dung nhớ tới những gì Tần Lệ Phong đã đề cập tối hôm qua, cô nói: “Cho người đó vào trước đi” Sau đó cô lại dặn dò: “Cuộc họp hoãn lại 10 phút.”

“Dạ!”

Tô Phương Dung trở lại văn phòng, ngay sau đó đã có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa vừa bị đẩy ra thì Tô Phương Dung sững sờ khi thấy người bước vào: “Cậu là… em trai của Vân Mộc Đóa? Vân Phi Phàm?”

Người con trai to lớn bước vào có chút ngại ngùng: “Chị Phương Dung, không ngờ chị còn nhớ đến em.”

“Sao chị lại không nhớ được! Cậu đã lớn như vậy rồi sao? Trước đây cậu mới lớn chừng này, ngày nào cũng theo mông chị gái.” Tô Phương Dung kinh ngạc đưa tay lên diễn tả. Cô thật sự không ngờ người đến tìm mình hóa ra là em trai của bạn học cũ!

Vân Phi Phàm thì thào: “Em đã lớn rồi.”

“Đúng, đúng vậy, cậu đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn trở nên đẹp trai.” Tô Phương Dung lập tức tươi cười mời anh ta vào: “Vậy tổng giám đốc Tần sắp xếp cho cậu đến gặp chị sao?”

Vân Phi Phàm gật đầu ngay lập tức, vẻ mặt sùng bái nói: “Em rất cảm ơn tổng giám đốc Tần đã cho em cơ hội làm việc này.”

Tô Phương Dung rót một ly nước, đặt ở trước mặt anh ta: “Nhưng mà, làm sao cậu lại biết anh ấy?”

Cô chỉ nhớ rằng cô đã từng đề cập đến việc trước đây thì Vân Mộc Đóa đã giúp mình như thế nào mà thôi…

Nói đến đây thì Vân Phi Phàm đặc biệt cao hứng: “Chị Phương Dung, chị có biết không? Chị của em cuối cùng cũng ly hôn với tên khốn đó rồi!”

“Ly hôn?” Tô Phương Dung rất kinh ngạc: “Không phải trước đây Mộc Đóa rất cố chấp sao, cho dù chị có thuyết phục cậu ấy như thế nào thì cũng vô dụng.”

“Tên khốn đó bí mật chuyển tài sản đi và bị chị em phát hiện, chị em tức quá nên đã đi tố cáo anh ta! Dù bọn em có thuyết phục thế nào thì có chết chị ấy cũng không chịu quay đầu lại, chị ấy nói rằng ghê gớm quá thì ôm đứa bé nhảy lầu. Lúc đó bọn em rất sợ hãi cũng không dám nói nhiều. Đúng lúc này thì người của tổng giám đốc Tần đã liên lạc với chị ấy, kết quả là ngày hôm sau chị ấy đã ra đi tay trắng. Tên khốn đó vui mừng không thôi, sau khi làm xong thủ tục ly hôn với chị em thì lập tức kết hôn với hồ ly tinh kia! Nhưng mà trước khi đi tuần trăng mật thì việc anh ta tham ô công quỹ trong công ty đã bị phát hiện!”

Hai mắt của Vân Phi Phàm phát sáng, hai má ửng hồng vì hưng phấn: “Chị không biết hiện tại thì tên khốn kiếp kia thảm như thế nào đâu! Tất cả tài sản trong nhà đều đóng băng, hồ ly tinh kia cũng đã rời khỏi anh ta, nếu không trả nổi tiền thì anh ta có thể sẽ đi tù! Ha ha… Bây giờ ngày nào anh ta cũng gọi điện năn nỉ chị em về, chị em cũng phiền muốn chết!”

Tô Phương Dung nghe vậy cũng đủ giải hận” “Đây là phong thủy luân chuyển! Đến lúc bị ăn quả báo rồi!”

“Đúng là như vậy!” Vân Phi Phàm nhìn Tô Phương Dung, chân thành nói: “Thật ra thì trong lòng em hiểu, chị em có thể thoát khỏi biển khổ đều là do phía sau có tổng giám đốc Tần ra tay giúp đỡ. Mà tổng giám đốc Tần giúp đỡ chị ấy là vì chị Phương Dung.”

Tô Phương Dung có chút xấu hổ, cô lắc đầu: “Cậu đừng nói như vậy, chị thật sự không làm gì cả.”

“Không, không, không! Nếu không phải có chị thì tổng giám đốc Tần sẽ không xen vào chuyện này!”

Tô Phương Dung ngây ngốc một hồi, nghĩ đến Tần Lệ Phong thì trong lòng đột nhiên ấm áp.

Trên đời luôn có một người như vậy, có thể ghi nhớ từng lời từng lời cô nói trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.