Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 296




Chương 296: Tình yêu không có kết quả.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Vệ Mỹ Quân hơi dừng lại, sau đó lộ ra một nụ cười hiểu rõ.

Tiêu Trình nói rằng anh ta muốn giúp cô ta, cho nên anh ta mới có thể cố ý đưa Tô Phương Dung đến đây, cố gắng tạo ra sự hiểu lầm giữa hai người kia?

Nghĩ như vậy, Vệ Mỹ Quân yên tâm, trong lòng cảm kích Tiêu Trình.

Mà bên kia, Tiêu Trình nhìn Tô Phương Dung đã có chút say, khẽ cười nói: “Tửu lượng của chị thật tệ.”

Tô Phương Dung mở đôi mắt có chút say rượu “Ai nói vậy? Tôi uống rất giỏi. Khoảng thời gian ở nước ngoài, tôi là người uống rượu giỏi nhất trong đám bạn học nữ.”

“Ồ? Uống giỏi nhất? Uống gì? Nước cam?”

Tô Phương Dung cười to, chỉ vào anh ta nói: “Anh đừng coi thường người khác. Chúng tôi là uống rượu gạo. Nhưng bọn họ không thích, chỉ có mấy người bạn học nữ chúng tôi mới uống…”

Cô nói xong không ngừng cười.

Tiêu Trình nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, anh khẽ đưa tay ôm má nhìn cô.

“Nhưng cuối cùng thì… tôi vẫn say…” Cô cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh.

Tim Tiêu Trình thắt lại, lặng lẽ nhìn cô, anh ta biết giọt nước mắt đó không phải dành cho mình.

Dần dần, Tô Phương Dung không chống đỡ nổi mà ngã ở trên bàn, anh ta nhẹ nhàng đẩy cô: “Tô Phương Dung? Phương Dung?”

“Hừ.” Tô Phương Dung xua tay, trông bộ dạng là đã thật sự say.

Nụ cười trong mắt Tiêu Trình từng chút một biến mất, thay vào đó là một nét phức tạp.

Tiêu Trình nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đứng ở cạnh giường, nhìn người trên giường, ánh mắt mờ mịt.

Anh ta mím môi, hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát ra khỏi phòng mà không quay lại nhìn.

Tô Phương Dung mơ màng, cả người khô nóng khó chịu, cố gắng tìm kiếm vật lạnh lẽo gần mình nhất, cho dù chỉ cần giảm bớt một nửa cũng tốt.

Cô vung tay, cảm thấy có người bên cạnh mình, cô mở đôi mắt mơ màng, Tần Lệ Phong mờ hồ xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Tô Phương Dung cho rằng nhất định là mình đang nằm mơ, theo bản năng không dám tới gần.

Cô chớp chớp mắt, nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, từ từ cong khóe miệng, vươn tay định chạm vào khuôn mặt anh.

Dáng vẻ anh ấy chìm vào giấc ngủ thật đẹp.

Cô chăm chú nhìn, cho dù là mơ cũng nên để cô ngủ thêm một chút, được không? Không nên tỉnh lại, cứ như vậy mà tiếp tục đi ngủ.

Cảm nhận được bên cạnh mình có một thân thể mềm mại, Tần Lệ Phong vừa chạm nhẹ vào, cơ thể trong nháy mắt bộc phát.

Anh mở mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Phương Dung, anh cũng sửng sốt.

Tần Lệ Phong cảm thấy mình nhất định là điên rồi, mới ngay cả lúc ngủ cũng nghĩ đến cô.

Làm sao cô có thể ở trên giường của anh? Lúc này cô vẫn ở bên Tiêu Trình. Nghĩ đến hình ảnh hai người ngồi một chỗ, trong lòng liền đầy phiền não.

Anh nheo mắt, nếu là mơ thì hãy để giấc mơ này càng thêm chân thực đi.

Anh đột nhiên trở mình, vuốt ve lưng cô.

Tô Phương Dung không khỏi run lên, nơi bị anh chạm vào mát mẻ dễ chịu, cô lại không nhịn được cọ về phía trước. Kết quả là hành động này đã khơi dậy dục vọng của Tần Lệ Phong. Lòng bàn tay anh nóng dần lên, từ từ đi xuống tìm nơi mẫn cảm của cô.

Anh đi vào.

Tô Phương Dung kêu lên một tiếng đau đớn, những gì tiếp theo là sự thỏa mãn do sự ăn ý về nhau mang lại. Cơ thể anh và cô hoàn toàn phù hợp với nhau.

Tô Phương Dung không biết mình bị lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, Tần Lệ Phong thật sự khỏe kinh người.

Ngoại trừ kêu thì thào, cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng chính vẻ kìm nén của cô luôn khiến anh muốn ngừng mà không được.

Vệ Mỹ Quân từ nhà vệ sinh đi ra liền không thấy người đàn ông ngồi chỗ kia đâu.

“Anh Phong?”

Cô ta lập tức gọi người phục vụ hỏi: “Khách ở đây ở đâu rồi? Chính là người vừa rồi say rượu ở đây đâu?”

“Ồ, quý ông đó đã đi rồi.”

“Rời đi?”

Vệ Mỹ Quân trợn to mắt không thể tin được: “Anh ấy rời đi mà không nói cho tôi biết?”

“Vâng. Quý ông đó đã thanh toán hóa đơn rồi.”

Vệ Mỹ Quân nghiến răng, khuôn mặt thanh tú đã vặn vẹo từ lâu.

Cách đó không xa, Tiêu Trình ngồi trong góc hút thuốc, nheo mắt.

Ngay sau đó, người phục vụ đến và nói nhỏ: “Thưa anh tôi đã nói tất cả những gì anh đã bảo tôi.”

“Ừ.”

Anh ta lấy tiền boa ra và đưa: “Cảm ơn.”

“Anh khách khí rồi.”

Người phục vụ nhận tiền boa vội vàng rời đi.

Tiêu Trình liếc nhìn lên lầu, sau đó thu hồi ánh mắt, mặt không chút cảm xúc.

Sở dĩ anh ta chọn nhà hàng này vì khách sạn ở trên lầu.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang đã đánh thức cô.

Tô Phương Dung chậm rãi mở mắt ra, cảm giác đầu sắp nổ tung.

Cô ngồi dậy, lắc đầu, chăn đột nhiên rơi xuống, thấy bản thân không một mảnh vải che thân, Tô Phương Dung lập tức kéo chăn che mình lại, hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu cô.

Tối hôm qua cô đi ăn cùng Tiêu Trình, sau đó cô bất giác uống nhiều, rồi…

Tô Phương Dung thất thần ngồi đó, mặc dù đây là kết quả mà cô rất mong đợi, dù sao thì cô cũng phải làm thế này nếu muốn cứu Gia Bảo. Thế nhưng không hiểu sao tim cô như thắt lại, có chút đau đớn muốn xé ra.

“Dậy rồi?” Một giọng nói khàn khàn lười biếng vang lên sau lưng Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung ngây người ra, quay đầu lại nhìn thấy có người đứng bên cạnh từ lúc nào, nhìn mình cười cười. Hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, Tô Phương Dung cúi đầu xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi cứng đờ hỏi: “Ngày hôm qua là anh?” Giọng nói có chút khó tin.

“Nếu không? Em không muốn chịu trách nhiệm sao?” Giọng Tiêu Trình đầy ấm ức, trong nháy mắt khiến Tô Phương Dung không biết làm sao.

“Không… Tôi không có ý đó, chỉ là muốn xác nhận một chút.” Tô Phương Dung nhìn Tiêu Trình như một cô gái nhỏ uất ức, cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp.

Bây giờ mọi chuyện đều đã xảy ra, cô sẽ không nghĩ nhiều nữa mà chỉ hy vọng “chuyện ngoài ý muốn” này sẽ khiến cô thuận lợi mang thai, để Gia Bảo được cứu sống.

Nhìn góc nghiêng khuôn mặt Tô Phương Dung, Tiêu Trình trầm ngâm.

Tần Lệ Phong lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy.

Nhìn xung quanh, đó là phòng riêng của anh ấy.

Anh cau mày, nhưng anh không nhớ mình quay lại khi nào?

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Đó là Trần Chính Cường.

Anh ta mang theo bữa sáng bước vào: “Ông chủ, anh cảm thấy tốt hơn chưa?”

Tần Lệ Phong xoa lông mày nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”

“Ồ, anh uống say trong nhà hàng, anh Tiêu gọi điện thoại bảo tôi đến đón.”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Tiêu Trình?”

“Đúng vậy.”

Tần Lệ Phong mím môi dưới hỏi: “Tối hôm qua cậu có thấy…”

“Ai?” Trần Chính Cường tò mò nhìn anh.

Tần Lệ Phong nhắm mắt lại, lắc đầu, không nói gì.

Những ngày sau đó, công việc của Tiêu Trình bỗng trở nên rất bận rộn, nhưng mặc dù vậy, mỗi ngày anh ta vẫn dành thời gian đến bệnh viện chăm sóc Gia Bảo.

Bố mẹ Tô Phương Dung nhìn thấy cũng không nói thêm gì, Tô Phương Dung gặp anh ta thì rất xấu hổ, họ cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra đêm đó, cũng không tiếp tục những cuộc “hẹn hò” tương tự. Cứ như thể tất cả đều ngầm đặt hy vọng vào lần “ngoài ý muốn” đó.

“Gia Bảo, xem mẹ mua cho con cái gì này?” Tô Phương Dung nói đến món cháo hoa trứng rong biển vừa mua, là món cháo mà Gia Bảo yêu thích.

“Cháo hoa trứng rong biển.” Dáng vẻ hào hứng của Gia Bảo không khác gì một đứa trẻ bình thường.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con trai, Tô Phương Dung thầm thề trong lòng rằng nhất định phải khiến cậu bé khỏe lại.

Tô Phương Dung đưa cháo lên miệng thổi, Tô Phương Dung ngửi thấy mùi tanh chợt cảm thấy buồn nôn.

“Ọe” Cô đặt cháo xuống, không nhịn được mà nôn khan.

Phó Ngữ Anh vừa vào phòng bệnh liền thấy Tô Phương Dung nôn khan, bước nhanh đi tới: “Không sao chứ? Làm sao vậy?”

Tô Phương Dung chỉ xua tay không nên lời.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Phó Ngữ Anh nghĩ tới điều gì đó, bà do dự một hồi, sau đó hỏi: “Phương Dung, con… có thai sao?”

Phó Ngữ Anh biết Tiêu Trình là bố đẻ của Gia Bảo nên nhìn phản ứng của con gái, bà liền không nhịn được suy đoán.

Tô Phương Dung nghe Phó Ngữ Anh nói vậy thì run lên, cô nắm lấy cánh tay Phó Ngữ Anh, hai tay run rẩy: “Mẹ, mẹ vừa nói cái gì? Con… chẳng lẽ mang thai sao? Nói như vậy, chẳng phải Gia Bảo được cứu rồi sao?”

Ánh mắt Tô Phương Dung mong đợi nhìn Phó Ngữ Anh, bà nhanh chóng làm dịu đi cảm xúc của con gái: “Đừng kích động, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng.” Tô Phương Dung gật đầu, lo lắng đi theo mẹ làm một loạt kiểm tra.

Phó Ngữ Anh hồi hộp chờ đợi, bác sĩ lấy kết quả xét nghiệm và nói với hai mẹ con: “Cô Tô, xin chúc mừng, cô đã có thai.”

Nghe thấy lời nói của bác sĩ, Tô Phương Dung vui sướng mãnh mẽ, mang thai nghĩa là cuối cùng Gia Bảo cũng được cứu sống.

“Mẹ, mẹ có nghe nói không? Gia Bảo cuối cùng cũng được cứu rồi.” Phó Ngữ Anh nhìn đứa con gái đang kích động trước mặt, nước mắt lưng tròng.

Vì chuyện của Gia Bảo, cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ mọi chuyện tốt hơn, cuối cùng cũng có kết quả.

Từ trong phòng kiểm tra đi ra, Phó Ngữ Anh nhìn con gái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phương Dung, con có nên gọi cho Tiêu Trình nói cho nó biết về cái thai không?”

Tô Phương Dung hơi chậm lại: “Con…”

“Đừng quên, cậu ấy là bố của Gia Bảo và là… bố của đứa trẻ trong bụng con. Cậu ấy có quyền biết kết quả này.”

Tô Phương Dung rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

Cô lấy điện thoại ra, chậm rãi đi về phía trước, Phó Ngữ Anh trầm ngâm quay lại phòng bệnh.

“Alô.”

Tiếng cười của Tiêu Trình vang lên từ đầu dây bên kia: “Sao em lại chủ động gọi cho anh? Em nhớ anh không?”

Tô Phương Dung kìm nén cảm xúc, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi… tôi có thai.”

Tô Phương Dung nói xong, quả nhiên người bên kia hồi lâu không đáp lại.

Mãi đến vài giây sau, Tiêu Trình mới vui vẻ nói: “Thật không? Thật quá tốt rồi.”

“Đúng vậy.”

“Tiếp theo, em đừng lo lắng chuyện gì cả, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc Gia Bảo, em cứ yên tâm dưỡng thai, biết không?” Tiêu Trình suy xét mọi việc của Tô Phương Dung, dáng vẻ săn sóc ân cần không phải là cô không cảm động, nhưng tâm tình Tô Phương Dung lúc này, e rằng chỉ có cô mới có thể hiểu được.

Trong lòng cô từ lâu đã không thể chứa thêm một ai khác, dù biết rằng đó là một tình yêu không có kết quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.