Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 250




Chương 250: Căn biệt thự này do anh đứng tên.

Lục Tiểu Hy xách hành lí lên xe của Tần Lệ Phong, giống như một cô gái nổi loạn, còn mang theo nét mặt hưng phấn nói: “Anh có nhìn thấy bộ dạng của mẹ em lúc nãy không? Thật sự là bị chúng ta chọc tức tới sắp phát điên rồi!”

Tần Lệ Phong đang lái xe, quay đầu nhìn Lục Tiểu Hy một cái: “Em hiểu bà ấy hơn anh, đừng khiến bà ấy lo lắng nữa.” Sau đó anh lại nói: “Tìm lúc nào đó, nói chuyện vui vẻ với bà ấy đi.”

“Không đâu anh!” Lục Tiểu Hy đeo kính râm, thoải mái nheo mắt: “Không dễ dàng gì em mới thoát khỏi sự quản lí của bà ấy, hiện tại em chỉ muốn tận hưởng cuộc sống thôi! Những điều mà trước đây em chưa từng làm, chưa từng trải qua, thì em đều muốn thử làm một lần!”

Nhìn Lục Tiểu Hy giống như một cô gái nhỏ không biết gì cả khiến cho Tần Lệ Phong bất lực lắc đầu.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lệ Phong quyết định đưa Lục Tiểu Hy đến nhà họ Tần.

Bước vào cổng nhà họ Tần, Lục Tiểu Hy ngẩn người nói: “Tại sao lại tới nhà anh?”

Tần Lệ Phong xách hành lí vào trong nhà, nói: “Anh là một người đàn ông trưởng thành dẫn theo em thì không tiện, hơn nữa, không có ai trông coi em, anh không yên tâm.”

Lục Tiểu Hy nghi ngờ hỏi: “Thế là đưa em vào miệng cọp hả?”

Tần Lệ Phong liếc nhìn cô một cái: “Em ở đây không có ai dám động tới em.” Đi được hai bước anh ngừng lại nói: “Anh nói cho em biết, căn biệt thự này do anh đứng tên.”

Lục Tiểu Hy mỉm cười, nói: “Thế còn được!”

Lục Tiểu Hy nghênh ngang bước vào trong, cô ấy đã sớm nghe nói trước đây nhà họ Tần đối xử với Tần Lệ Phong bằng nhiều loại ngược đãi thô bạo, lần này nói gì cũng phải biết để ý một chút, tiện thể giúp anh trai phục thù!

Quản gia nhìn thấy Lục Tiểu Hy, ngây người một lát, sau đó nhìn thấy Tần Lệ Phong, lập tức chào hỏi: “Cậu chủ, cậu về rồi.”

“Ừm.” Tần Lệ Phong thuận tiện giới thiệu: “Đây là em gái tôi, Lục Tiểu Hy.”

“Cô Lục.” Quản gia lên tiếng chào hỏi, Lục Tiểu Hy nghiễm nhiên gật đầu một cái, rồi nhìn lên lầu: “Vậy…ông Lục và bà chủ đang ở nhà sao?”

“Đúng vậy.”

Quản gia nói xong liền đi lên lầu thông báo cho Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc, nghe nói Tần Lệ Phong trở về, hai người họ liền lập tức xuống lầu.

Tần Bảo Đông nhìn thấy Lục Tiểu Hy đang ngồi trên ghế sô pha thì liền nhăn mặt hỏi: “Cô ta là…”

Tần Lệ Phong hào phóng nói: “Em gái tôi, Lục Tiểu Hy.”

Sắc mặt Tần Bảo Đông phút chốc thay đổi: “Sao mày lại dẫn nó về đây hả?”

Lục Tiểu Hy mỉm cười đứng dậy vẫy tay chào: “Hi.”

Tiêu Mỹ Ngọc hiển nhiên cũng có chút không vui, nhưng cũng không tiện nói ra, bà ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Lệ Phong, con đưa cô Lục về nhà chúng ta, hình như không thích hợp cho lắm.”

Không đợi Tần Lệ Phong lên tiếng, Lục Tiểu Hy chớp chớp đôi mắt to tròn, giả vờ không hiểu hỏi: “Tại sao lại không thích hợp chứ? Đây là nhà họ Tần, anh trai con họ Tần, con là em gái của anh ấy, sao con lại không thể đến vậy?”

Tiêu Mỹ Ngọc nhất thời im lặng, quay đầu sang một bên không nói gì.

“Hơn nữa, con muốn tới đây để gặp chú Tần!”

“Tôi?” Tần Bảo Đông nhìn Lục Tiểu Hy, tò mò hỏi: “Tại sao lại muốn gặp tôi?”

“Bởi vì con nghe nói, chú Tần là huyền thoại trong giới kinh doanh! Hô phong hoán vũ người người đều biết! Con rất muốn gặp được người đàn ông mình đồng da sắt huyền thoại đó!”

Tần Lệ Phong nhìn Lục Tiểu Hy mặt mày hớn hở như vậy, tự hỏi có phải là con bé xem quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp hay không?

Không ngờ rằng, Tần Bảo Đông nghe xong lại cảm rất thoải mái, sắc mặt ông ta có vẻ dịu đi nhiều: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi!” Lục Tiểu Hy chủ động bước lên nắm lấy cánh tay của Tần Bảo Đông, khoa trương nói: “Chú không biết gì hết á, quyển tự truyện mà chú từng xuất bản, con liền mua nó đọc ngay lần đầu tiên đó!”

“Ồ?” Tần Bảo Đông hiển nhiên rất vui vẻ.

“E hèm!” Lục Tiểu Hy hắng giọng: “Con vẫn còn nhớ trong sách có một đoạn như thế này: “Bước đi trong đêm tối cô đơn, chỉ có bầu trời sao bên cạnh tôi, con đường phía trước còn nhiều chông gai, tôi biết rằng mình đã không còn đường lui…”

Hai mắt Tần Bảo Đông đột nhiên sáng lên: “Ha ha, không sai, Đó là đoạn văn mà chú thích nhất đó!”

“Thật sao ạ? Đó cũng là đoạn mà con thích nhất đó! Khi con không làm gì con lại lấy nó ra đọc để cổ vũ cho bản thân mình!”

Tần Bảo Đông hài lòng gật đầu: “Hiện tại những cô gái trẻ tuổi như con mà vẫn hiểu được phải vươn lên thật sự là rất hiếm đó!”

Tiêu Mỹ Ngọc cắn môi, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất chướng mắt!

Nhưng Tần Lệ Phong lại có chút bất ngờ, Tần Bảo Đông là loại người gì? Sau khi ông ta công thành danh toại đã có bao nhiêu người tâng bốc ông ta! Thái độ ông ta vẫn rất cố chấp, còn nổi tiếng là khó nắm bắt trên bàn đàm phán.

Nhưng mà, Lục Tiểu Hy chỉ dùng vài ba câu thôi đã lừa được ông ta vui vẻ đến như vậy!

Nhóc con này, cũng có bản lĩnh đó chứ.

Lục Tiểu Hy cười tít mắt nói: “Chú Tần ơi, con có chút việc muốn nhờ chú giúp con.”

“Ừm, con nói đi!” Tần Bảo Đông thoạt nhìn rất vui vẻ nên ông ta cũng rộng rãi hơn.

“Con cãi nhau với mẹ của con rồi, con không quen với cách làm việc của bà ấy, nên con mới đi tìm anh con. Nhưng mà anh ấy lại không có cách nào thu nhận con, liền đem con tới đây…”

Tần Bảo Đông vừa nghe đã hiểu: “Con cãi nhau với mẹ con sao?”

“Dạ.” Lục Tiểu Hy không hé môi, hiển nhiên là không muốn nói tiếp nữa, chỉ nói rằng: “Con tự có suy nghĩ và phán đoán của riêng con, có những việc, con không đồng tình với cách làm của mẹ con cho lắm.”

“Được rồi!” Tần Bảo Đông đột nhiên lớn tiếng, dọa Lục Tiểu Hy một phen.

“Nhóc con nhà con thật là biết cách đó! Giỏi lắm!” Tần Bảo Đông thật sự vui vẻ, vỗ vai Lục Tiểu Hy: “Có triển vọng đó! Con còn giỏi hơn ông Lục nữa! Đương nhiên, so với Lâm Huyền Vũ thì không biết còn giỏi hơn bao nhiêu lần nữa!”

Tần Bảo Đông không ngại nói Lâm Huyền Vũ, dù gì bà ta cũng là mẹ của Lục Tiểu Hy, ông ta tự nhiên có so sánh, cũng không có nói quá nhiều về bà ta.

Tiêu Mỹ Ngọc nhìn thấy cục diện này liền sững sờ, cười một cách cứng ngắc, kéo góc áo Tần Bảo Đông: “Bảo Đông, ông đừng nói nhảm. Có nói thế nào thì đó cũng là mẹ của Lục Tiểu Hy! Mẹ con thì nào có thể giận quá một đêm? Ông đừng có can dự vào nữa, hay là bảo người đưa cô Lục về nhà đi…”

Tần Bảo Đông trợn mắt: “Quay về làm gì? Bà không nghe Lục Tiểu Hy mới nói, không quen với cách hành động của người phụ nữ kia sao? Đó chứng tỏ con bé có ý muốn vươn lên! Đứa trẻ thích đọc sách của tôi, thì ý thức giác ngộ của nó có thể kém thế đâu.”

Tần Bảo Đông nhìn chằm chằm Tiêu Mỹ Ngọc, nói: “Bà đừng có can dự vào! Con bé không so đo về thân phận tới tìm chúng ta nhờ giúp đỡ mà bà nhẫn tâm đưa nó quay lại chỗ chết sao?”

Tần Bảo Đông làm cho Tiêu Mỹ Ngọc nghẹn ngào nói không nên lời, ông ta quay qua nói với Lục Tiểu Hy: “Con không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ yên tâm ở lại đây! Có chuyện gì, thì kêu Lâm Huyền Vũ tự tới đây tìm chú!” Nói xong ông ta cười nhạt: “Chú muốn xem xem, cô ta có được cái dũng khí đó không!”

“Dạ! Con cảm ơn chú Tần!”

Lục Tiểu Hy rất vui vẻ, bước theo quản gia lên lầu.

Tần Lệ Phong đứng dậy: “Qua một thời gian tôi sẽ đến đón con bé.”

Tần Bảo Đông nhìn anh: “Mày bận mày cứ lo công việc đi, nhóc con này xem ra không giống người phụ nữ kia, nó đáng yêu hơn người phụ nữ đó rất nhiều, để nó ở đây trước một thời gian cũng không có vấn đề gì, dù sao thì nhà cũng còn rất nhiều phòng trống.”

Ông ta chậm rãi cúi đầu: “Có những ngày trong nhà không náo nhiệt như vậy.”

Không khó để nhìn ra ông ta có chút cô đơn.

Tần Lệ Phong thấy thế cũng không nói gì.

Sau khi Tần Lệ Phong ra khỏi cửa, Tiêu Mỹ Ngọc đuổi theo từ phía sau, không nhịn được nói: “Lệ Phong, con đưa con gái của Lâm Huyền Vũ tới đây ở, rốt cuộc là ý gì đây hả?”

Bà ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước xảy ra tranh chấp ở công ty, bà ta đã chịu một cái tát vào mặt! Nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy hận, làm sao có thể chứa chấp con gái của kẻ thù, để nó lắc lư qua lại cả ngày trong mắt mình chứ?

Cho nên, Tần Lệ Phong thằng nhóc này chắc là cố ý đây mà!

Tần Lệ Phong đứng yên quay đầu lại nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái: “Đây là nhà họ Tần, tôi đưa đến đây, có chỗ nào không đúng sao?”

“Con cũng biết là nhà họ Tần sao! Vậy trong mắt con bà chủ của cái nhà họ Tần này để đâu?”

Tiêu Mỹ Ngọc càng nói càng kích động, cơ thể bà ta không nhịn được mà rung lên.

“Bà chủ?” Tần Lệ Phong rủ mắt cười khúc khích, sau đó thản nhiên nói: “Tôi nghĩ là bà nhầm rồi, bà chủ của nhà họ Tần không phải là bà.”

Tiêu Mỹ Ngọc trợn to mắt, khó tin nói: “Dì biết con vẫn luôn không thích dì, nhưng con cũng không thể dùng những lời lẽ như vậy để nói với dì!”

Tần Lệ Phong coi thường, nhàn nhạt đáp: “Bà chủ của nhà họ Tần là Tô Phương Dung, chứ không phải bà.”

“Con…con nói cái gì? Con đừng lừa dì.”

Tần Lệ Phong nâng mắt nhìn xung quanh một vòng: “Ồ, xem ra ông già vẫn chưa nói cho bà biết à.”

Trong lòng Tiêu Mỹ Ngọc thình thịch một tiếng, lo lắng hỏi: “Ông ấy có chuyện gì dấu dì sao?”

“Căn biệt thự này, từ rất lâu trước đây tôi đã đứng tên rồi, để cho các người ở lại đây, là vì nhân đạo, chứ không phải hiếu thảo.

Quả nhiên, Tiêu Mỹ Ngọc sững sờ, lẩm bẩm mãi một câu “Dì không tin, đây không phải là sự thật, con đang lừa dì!”

Căn biệt thự trị giá chín mươi tỷ, lại do Tần Lệ Phong đứng tên?

Chuyện này làm sao có thể? Nhất định là đang đùa rồi!

Nét mặt Tần Lệ Phong vẫn bình tĩnh như cũ, hai tay đút vào túi quần, nói: “Trước đây, biệt thự này do bà nội tôi đứng tên, lúc bà nội tôi bệnh nặng đã tìm một luật sư sang tên cho tôi rồi. Chuyện này ông già và Tiêu Bảo Lộc đều biết.”

“Con…con nói cái gì?”

Sắc mặt của Tiêu Mỹ Ngọc bây giờ xám như tro, bà ta không thể ngờ rằng, chuyện quan trọng như vậy, cả nhà đều biết! Bao gồm cả chồng và con bà ta! Nhưng lại không có ai nói cho bà ta biết/.

Tần Lệ Phong nói tiếp: “Những sản nghiệp do tôi đứng tên, tôi có quyền quản lý và sử dụng, tôi để em tôi vào ở, thì có vấn đề gì sao?”

Tiêu Mỹ Ngọc đứng hình, vừa hối hận, vừa căm phẫn: “Các người…cả nhà các người đều ức hiếp tôi!”

“Vấn đề này, bà đi tìm ông già đi, không liên quan gì tới tôi hết.” Tần Lệ Phong xoay người rời đi, anh đã ở nơi đây lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh không muốn lãng phí thêm thời gian với người không liên quan nữa.

Tiêu Mỹ Ngọc rất tức giận, liền xoay người đi lên lầu tìm Tần Bảo Đông.

Bà ta mở cửa phòng làm việc đi thẳng vào trong, tức giận nói: “Bảo Đông! Con trai ông nói, căn nhà này do nó đứng tên, đây là chuyện gì vậy hả?”

Tần Bảo Đông ngẩng đầu, trong tay ông ta đang cầm cuốn tự truyện của chính mình xem lại, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: “Cái gì mà chuyện gì, thì đúng là nó đứng tên mà.”

Ánh mắt Tần Bảo Đông lại rơi trên cuốn sách, rõ ràng là không muốn nói chuyện với bà ta nữa.

Tiêu Mỹ Ngọc tức giận tới mức bước tới giật quyển sách trong tay ông ta, rồi vứt xuống đất: “Đọc đọc đọc! Còn có cái gì hay ho để mà đọc hả? Sắp bị người ta đuổi cổ ra đường ở rồi, mà ông còn không quan tâm chút nào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.