Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 230




Chương 230: Tôi cũng sẽ không cho bà.

“Nếu ông ta không được, vậy Tần Lệ Phong thì sao? Với thế lực lớn mạnh của Tần Lệ Phong hiện tại, ngoại trừ J.L ra, những sản nghiệp khác so với J.L cũng không hề kém cạnh. Nếu khiến anh ta không vui, lấy đá chọi với đá, cũng chẳng được ích lợi gì.”

Ý của Cư Hàn Quân, Lâm Huyền Vũ đương nhiên hiểu rõ. bà ta lạnh lùng nói: “Việc này tôi cũng đã nghĩ qua rồi, vậy nên tôi muốn tách nó ra khỏi cô gái kia, để nó cưới con gái của tổng giám đốc Lạc Minh, Lạc Thanh Tâm.”

Cư Hàn Quân sau khi nghe xong, khẽ cười hai tiếng: “Bà Lục đúng là một kỳ thủ chơi cờ! Đem hai đứa con của mình đều biến thành quân cờ có thể lợi dụng, để Lục Tiểu Hy đính hôn với tôi, bây giờ lại nhắm đến Tần Lệ Phong. Tôi khuyên bà một câu, anh ta không phải là dạng người tình nguyện làm con rối trong tay bà, mặc cho bà giật dây.”

“Nó là con trai rôi, tôi còn không rõ nó sao?” Lâm Huyền Vũ chắc nịch nói: “Tôi có cách của tôi, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”

“Chuyện của tôi, không tới lượt bà quan tâm.”Ánh mắt Cư Hàn Quân lạnh lùng, từ từ nói: “Ông cụ của nhà chúng ta, cũng không dễ dàng giải quyết như vậy đâu.”

Lâm Huyền Vũ cũng không có ý định hỏi nhiều nữa, chỉ nói là: “Thay đổi là điều tất yếu, ngay từ đầu cậu sớm đã chuẩn bị kỹ càng, không phải sao?”

Cư Hàn Quân nhếch khoé môi, biểu cảm tàn nhẫn đến mức thờ ơ: “Bà cứ yên tâm, người khoan nhượng cuối cùng, chắc chắn không phải tôi.”

Lâm Huyền Vũ cúp điện thoại, Cư Hàn Quân bình thản ngồi trên ghế sofa, chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn như bây giờ.

Để chờ tới ngày hôm nay, quả thật là đã chờ rất lâu rồi.

Tần Lệ Phong cả đêm đều ở công ty. Anh có gọi điện thoại cho Tô Phương Dung, chỉ báo là có chuyện gấp, sau đó ngồi một mình trong văn phòng, hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác.

Cứ như vậy, bên ngoài mặt trời cũng dần dần nhô lên cao. Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đầu dựa vào thành ghế, đếm thời gian.

Trời đã sáng rồi.

Bên ngoài đã có nhiều nhân viên đến công ty làm việc, trong cái tàn gạt thuốc đã đầy ắp đầu lọc thuốc lá.

Điện thoại vang lên.

Tần Lệ Phong quay đầu nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, dập tắt điếu thuốc, cầm điện thoại di động lên: “Alo.”

Tần Bảo Đông cùng với Tiêu Mỹ Ngọc đang ăn bữa sáng, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô ầm ầm. Ông ta ngẩng đầu, nhíu nhíu mày: “Là Tiêu Bảo Lộc sao? Cái thằng này, tối hôm qua lại đi lêu lổng ở cái nơi quỷ quái nào nữa đây?”

Tiêu Mỹ Ngọc vội nói: “Không phải nó đâu, tối hôm qua nó ở nhà ngủ mà, vừa mới sáng sớm đã đến công ty rồi.”

Lúc này, Tần Lệ Phong nhanh chóng tiến vào. Nhìn thấy anh, Tần Bảo Đông lập tức bỏ đũa xuống, sắc mặt khó chịu: “Sao mày lại tới đây?”

Tiêu Mỹ Ngọc một bên khuyên nhủ: “Kìa ông, ông đừng như vậy, hiếm lắm Lệ Phong mới về nhà kia mà.”

“Nơi đây là nhà của nó sao?” Tần Bảo Đông cười lạnh: “Nó còn xem nơi này là nhà à?”

Tần Lệ Phong nhíu chặt lông mày, sắc mặt cũng âm trầm đến doạ người: “Tôi có việc.”

Tần Bảo Đông dời tầm mắt, ngạo nghễ hất cằm: “Mày có chuyện gì thì tao phải nghe sao? Nực cười!”

Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, chăm chú nhìn ông ta, gằn ra từng chữ: “Tôi nói lại lần nữa, tôi có chuyện muốn gặp ông!”

Tần Bảo Đông còn muốn nói nữa, nhưng Tiêu Mỹ Ngọc ở bên cạnh giật nhẹ ông ta: “Thì ông cứ nghe xem Lệ Phong muốn nói gì.”

Nghiêng đầu nhìn anh một cái, Tần Bảo Đông cau mày, không tình nguyện đứng dậy: “Theo tao lên lầu.”

Tiêu Mỹ Ngọc ngồi một mình ở phòng ăn, nhìn chằm chằm trên lầu, trong lòng luôn có điều bất ổn.

Tần Lệ Phong trở về làm gì?

Dạo gần đây nó rất kỳ lạ, đầu tiên là tìm đến Lâm Huyền Vũ hỏi chuyện, sau đó lại đến tìm bố nó. Nó đang lên kế hoạch gì sao?

Tiêu Mỹ Ngọc càng nghĩ càng lo lắng, gọi điện thoại cho Tiêu Bảo Lộc.

“Bảo Trình, anh con mới quay về…”

Nghe mẹ nói, Tiêu Bảo Lộ clại nhức đầu: “Mẹ à, con đã nói nhiều lần rồi, mẹ đừng bán tín bán nghi nữa được không? Đó là nhà họ Tần, anh muốn về lúc nào mà không được chứ?”

“Chỉ có con mới suy nghĩ đơn giản như vậy!” Tiêu Mỹ Ngọc quở trách, nói: “Con có thể lưu tâm một chút không hả? Bây giờ công ty đang ở trong tay nó, nếu bố con không ủng hộ con, vậy tương lai con sẽ ra sao chứ?”

“Lại nữa rồi. Mẹ à, công ty là của ai, con không muốn quan tâm, con chỉ muốn được sống một cách tự do vui vẻ thôi!”

“Những chuyện khác, đừng nói với con nữa nhá.” Nói xong liền cúp điện thoại, khiến cho Tiêu Mỹ Ngọc tức đến xì khói, đứa con này quả thật không biết tranh giành là gì.

Bà ta ở trong phòng khách đi đi lại lại, đúng lúc nhìn thấy bảo mẫu bưng trà đến, tranh thủ nhận lấy: “Đưa cho tôi là được rồi.”

Bà ta bưng khay trà tiến lên trên lầu. Từ từ tiến về phía phòng sách của Tần Bảo Đông, ngoài ý muốn là, bên trong rất yên tĩnh, không có xảy ra cãi lộn.

Trong lòng Tiêu Mỹ Ngọc càng thêm bất an, áp sát tai lên cửa, cố gắng nghe lỏm bên trong đang nói cái gì.

Nhưng mà, phòng sách cách âm tương đối tốt, ở bên ngoài sẽ không nghe ra cái gì! Bà ta buồn bực đến nỗi dậm chân, ở bên ngoài đi tới đi lui, sớm biết như vậy đã cài máy nghe lén ở trong phòng sách cho rồi!

Lúc này, cửa mở.

Tiêu Mỹ Ngọc giật mình, tranh thủ thời gian làm bộ như vừa mới đi ngang qua, mỉm cười nói: “Xong sớm vậy? Sao không ở lại trò chuyện nhiều hơn với bố con?”

Tần Lệ Phong nhìn bà ta một chút, cứng nhắc gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó xuống lầu rời đi.

Tiêu Mỹ Ngọc ngoảnh mặt nhìn theo, sau đó đi vào phòng, đặt khay trà lên bàn sách. Tần Bảo Đông ngồi trên ghế, quay lưng về phía bà ta, nhíu mày trầm tư.

Không khí này có chút không đúng, Tiêu Mỹ Ngọc thận trọng hỏi: “Lệ Phong nói gì với ông vậy?”

Tần Bảo Đông xoay người lại, không hề nói gì, chậm rãi rời khỏi phòng sách.

Sự bất an trong lòng Tiêu Bảo Ngọc càng thêm chồng chất, nghiêng người nhìn chồng mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Buổi chiều, Lâm Huyền Vũ vậy mà lại đến J.L, hơn nữa còn đến với thân phận là mẹ của tổng giám đốc nhà họ Tần.

Trần Chính Cường là một trong số ít những người biết bà ta là mẹ của Tần Lệ Phong, lúc thấy bà ta tới cũng sửng sốt một lúc, không dám thất lễ, lập tức mời bà ta vào văn phòng tổng giám đốc.

“Lệ Phong đâu?” Bà ta đảo mắt một vòng, hỏi.

“Tổng giám đốc rất nhanh sẽ trở về.”

“Vậy tôi sẽ ở đây chờ nó.”

Lâm Huyền Vũ rất phối hợp ngồi xuống, Trần Chính Cường chạy ra ngoài mang cà phê vào, vừa muốn rời đi đã bị bà ta gọi lại: “Chờ chút.”

“Bà Lục, bà còn có chuyện gì cần căn dặn sao ạ?”

Lâm Huyền Vũ khẽ khép mắt, chậm rãi hỏi: “Tôi nghe nói, Tô Phương Dung cũng làm việc trong công ty sao?”

“Vâng, đúng vậy.”

Bà ta ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Phiền cậu gọi cô ấy đến đây, tôi có chuyện muốn gặp cô ấy.”

“Chuyện này…” Trần Chính Cường do dự, không được sự đồng ý của tổng giám đốc, anh ta không dám tự ý để Tô Phương Dung gặp bà ta.

Lâm Huyền Vũ thu tầm mắt lại, hờ hững nói: “Tôi lấy thân phận là mẹ của Lệ Phong gặp cô ấy cũng không được sao?”

Trần Chính Cường không dám trì trệ, lập tức nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, tôi sẽ gọi điện thoại mời cô Tô đến đây gặp bà.”

“Cảm ơn.”

Lúc Tô Phương Dung nhận được điện thoại, có chút giật mình: “Thư ký Trần, anh nói ai cơ? Mẹ của Lệ Phong sao?”

Cô khẽ nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Được, tôi biết rồi.”

Tô Phương Dung đi đến văn phòng của tổng giám đốc, gõ gõ cửa bước vào, lúc không có Tần Lệ Phong, Lâm Huyền Vũ vậy mà lại ngồi trên ghế của anh.

“Cô Tô, mời cô ngồi.” Giọng khách lại át giọng chủ, hướng lên ghế đối diện quét mắt một vòng.

“Không cần, cháu đứng đây là được rồi.”

Tô Phương Dung đứng ở phía đối diện bà ta, thái độ không kiêu ngạo không tự ti: “Bác tìm cháu có chuyện gì gấp sao? Nhất định phải gặp ở đây à?”

“Nếu không có việc gấp thì tôi không thể gặp cô một chút sao?” Lâm Huyền Vũ hỏi lại, ánh mắt một mực dán lên người cô.

“Vậy phải xem bác lấy cái gì làm điều kiện tiên quyết, nếu chỉ đơn thuần là cấp trên gặp mặt cấp dưới để thăm hỏi tình hình, đương nhiên sẽ không sao. Nhưng nếu nhưng muốn biểu hiện thân phận đặc biệt của bác đối với cháu, hoặc là muốn cháu nhận ra sự chênh lệch… vậy thì không cần thiết.”

Lâm Huyền Vũ nhíu mày: “Thật không nhìn ra, cô Tô đây là một người rất nhanh miệng nhanh mồm.”

Bà ta nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: “Buổi trò chuyện hôm đó, cô hẳn là chưa cân nhắc lại rồi.”

Tô Phương Dung cơ bản là không muốn tiếp lời câu nói ẩn ý này, đây gọi là không hợp ý thì không nói quá nửa câu.

“Cô Tô, cô sẽ phải hối hận.” Câu nói của Lâm Huyền Vũ vừa giống như cảnh cáo, vừa giống như uy hiếp, khiến Tô Phương Dung nhíu lông mày phản cảm.

“Cháu đã nói rồi, nếu như bác có thể khiến Lệ Phong đến nói một câu không muốn cưới cháu, cháu sẽ không ở lại dây dưa, lập tức rời đi. Những người còn lại, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của chúng cháu.”

Lần này Tô Phương Dung không hề nể mặt bà ta, nếu không vì bà ta là mẹ của Lệ Phong, cô đã trực tiếp quay đầu rời đi! Không nói nhiều với bà ta như vậy.

Lâm Huyền Vũ bật cười, nụ cười quỷ quyệt, khiến cho người khác nhìn vào không thấy thoải mái.

“Tôi rất tán thưởng sự dũng cảm của cô, nếu như lúc đó, cô còn có thể tự tin như vậy thì sẽ thú vị biết bao.”

Tô Phương Dung nhíu chặt lông mày, mặc dù không hiểu rõ ý của bà ta. Nhưng mà, trực giác mách bảo cô, tốt nhất nên tránh xa người đàn bà này một chút.

“Bà Lục, nếu như không còn chuyện gì nữa, cháu muốn quay về phòng làm việc.”

“Chờ một chút.” Âm thanh của Lâm Huyền Vũ lạnh dần.

“Tôi vì nể mặt bố mẹ cô, cho nên mới nói ra những lời này, nếu không, đến cuối cùng người bị tổn thương vẫn chỉ là cô thôi.”

“Bố mẹ cháu sao?” Trong mắt Tô Phương Dung mang theo theo hoài nghi nhìn bà ta.

Lâm Huyền Vũ không trả lời, chỉ nói là: “Một cô gái tầm thường như cô không xứng với Lệ Phong.”

Mấy lời nói này Tô Phương Dung đã nghe đầy tai, nhìn bà ta một cái rồi xoay người rời đi. Bà ta chẳng có trách nhiệm gì đối với Lệ Phong cả, cho nên, ai xứng với anh, ai không xứng, bà ta không có quyền quyết định.

Tần Lệ Phong trở lại công ty, biết được Lâm Huyền Vũ đang ở trong phòng làm việc của mình, gương mặt liền trầm xuống.

“Ai cho bà ta vào?”

Trần Chính Cường trì trệ, nhỏ giọng nói: “Bà ấy không phải là…”

Tần Lệ Phong mím chặt môi, sải bước đến gần, đẩy cửa văn phòng tiến vào bên trong: “Bà đến đây làm gì?” Sự phản cảm trong lòng anh thể hiện rất rõ ràng.

Lâm Huyền Vũ ngồi trên ghế của anh, thong dong mỉm cười: “Mẹ không thể đến công ty của con nhìn một chút sao?”

“Thứ nhất, công ty này là của nhà họ Tần, không liên quan gì tới bà Lục đây. Thứ hai, bà có công sinh ra tôi, nhưng tôi từ chối coi bà là mẹ.” Lâm Huyền Vũ giống như có chút đau lòng, thì thào lắc đầu: “Phong à, con đối với mẹ mình thật là hung dữ.”

Tần Lệ Phong tiến lên, không chút khách khí nói: “Mời bà rời khỏi chỗ này, đây là chỗ ngồi của tôi.”

Lâm Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn anh một chút, chậm rãi đứng dậy: “Sao con lại phân chia rạch ròi với người làm mẹ này như vậy chứ?”

Trong phút chốc Tần Lệ Phong cười lên: “Vậy nếu tôi muốn tài sản của nhà họ Lục, bà cũng sẽ cho tôi sao?”

Quả nhiên Lâm Huyền Vũ thay đổi sắc mặt: “Haha, con nói đùa gì đấy? Ai mà không biết, tài sản nhà họ Lục là của Lục Tiểu Hy chứ? Sao mẹ có thể đem thứ không thuộc về con đưa cho con chứ?”

Tần Lệ Phong gật đầu: “Vậy nên, tôi cũng sẽ không cho bà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.