Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 226




Chương 226: Em đừng có coi thường anh.

Cư Hàn Quân đang dùng bữa ăn thì nghe thấy tiếng quản gia bước vào báo cáo, anh ta cũng không vội vàng mà cầm lấy khăn giấy lau nhẹ thức ăn dính trên miệng, đứng lên.

Lúc anh ta bước tới phòng khách, Tần Lệ Phong cũng đang đi tới, Cư Hàn Quân mỉm cười: “Tông giám đốc Tần? Quả thật là khách quý nha.”

Cư Hàn Quân ngồi xuống, cánh tay tùy ý khoác lên trên tay vịn của ghế sô pha, chân mày khẽ nhếch lên: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Tần Lệ Phong đứng ở đầu bên kia gương mặt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt không tự chủ được mà rét lạnh hơn vài phần.

Hai hàng chân mày của Cư Hàn Quân lập tức nhăn lại nói: “Thế nào? Anh tới tận đây tìm tôi là có chuyện gì gấp sao?”

Tần Lệ Phong khẽ cúi đầu, môi khẽ mím: “Lợi dụng Ôn Mỹ Kỳ để tiếp cận tôi, rốt cuộc anh muốn lấy cái gì?”

Hai mắt Cư Hàn Quân khẽ nheo lại, từ từ nghiêng người về phía trước, nụ cười trên mặt càng nồng hơn: “Tổng giám đốc Tần có ý gì, sao tôi nghe không hiểu gì cả vậy?”

Không thèm trả lời lại anh ta, Tần Lệ Phong nói tiếp: “Bất kể là anh muốn cái gì, cũng đều uổng phí tâm cơ mà thôi. Lời tôi đã truyền xuống, hiện tại còn có ai dám tìm cô ta mời đóng phim. Cô ta sẽ dần dần biến mất khỏi vòng giải trí.”

“Ha ha ha.” Cư Hàn Quân lắc đầu một cái: “Thậm chí còn không niệm chút tình xưa nghĩa cũ, tổng giám đốc Tần quả thật độc ác.”

“Hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói cho anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cư Hàn Quân lộ ra bộ dáng rất hứng thú, mỉm cười lắng nghe.

“Nếu cô ta nói Cư Hàn Lâm là con trai tôi, vậy sao tôi lại không biết đạo lý mà không đem đứa nhỏ về sống cùng tôi được chứ.”

Cư Hàn Quân dường như có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng anh có thể nhận ra nó nhanh như vậy. Vậy cứ nhận nó đi!

Anh ta chậm rãi buông mắt xuống, ngón tay vuốt vuốt ly cà phê trước mặt giống như đang cân nhắc: “Ha ha, Tần Lệ Phong tôi hiểu anh quá rõ. Anh sẽ không tùy tiện nghe lời từ một cô gái, liền quyết định xử lý một diễn viên như vậy.”

Đôi con ngươi anh nhấc lên, nói: “Vậy rốt cuộc mục đích của anh là gì?”

Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ: “Đột nhiên nghe được tin con mình sắp gọi người khác là bố, điều đầu tiên không phải là nên từ chối sao? Anh còn có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi ở chỗ này hỏi tôi mục đích là cái gì? Cho dù Cư Hàn Lâm có là con của ai, cũng không nên đi theo bên cạnh một người thân như anh.”

“Ha ha.” Tiếng cười của Cư Hàn Quân rất khẽ, đối với đánh giá của anh cũng không chút khách khí nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không ngại nói điều này cho anh biết. Quả thật Cư Hàn Lâm không phải con trai tôi.”

Hai mắt Tần Lệ Phong hơi nheo lại, không lên tiếng.

“Thời điểm cô Ôn Mỹ Kỳ kia ở cùng tôi thì đã mang thai rồi.”Anh ta nhấc mắt lên: “Vậy anh đoán xem bố của đứa trẻ kia rốt cuộc là ai?”

Ánh mắt Tần Lê Phong vẫn lạnh lùng như cũ nhìn anh ta một cách chăm chú.

“Ha ha, tôi còn chưa chê cô ta, còn nuôi đứa bé này lâu như vậy, tôi cũng sắp bị bộ dáng hiền lành của mình làm cho cảm động rồi đây.”

Cư Hàn Quân đứng lên, hai tay đút sâu vào trong túi quần, hai mắt chớp chớ: “Anh muốn mang nó rời đi cũng không thành vấn đề. Có điều, anh nên cảm ơn tôi như thế nào đây?”

Tần Lệ Phong từng câu từng chữ nói: “Điều kiện gì anh cứ nói.”

“Được.” Cư Hàn Quân cười khẽ: “Nghe nói anh mới ký được một khối đất ở thành phố Cao Lãng, tôi cũng rất thích nơi đó, chi bằng dứt khoát bán lỗ cho tôi đi.”

Tần Lệ Phong kéo ra một nụ cười: “Được.”

Cư Hàn Quân vỗ tay, thở dài nói: “Giám đốc Tần thật là dễ chịu nha! Nếu còn có cơ hội tôi cũng muốn hợp tác cùng anh!”

Tần Lệ Phong xoay người: “Sáng ngày mai hai bên chuẩn bị hợp đồng ký kết.”

“Cái đó, không cần phiền toán như vậy đâu, hợp đồng tôi đã viết xong.”

Anh đứng yên, hơi nghiêng người lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cái tôi nói chính là hợp đồng từ bỏ quyền nuôi dưỡng.”

Không nhìn anh ta thêm lần nào nữa mà xoay người sải bước rời đi.

Chăm chú nhìn bóng lưng anh hồi lâu, ý cười trên mặt Cư Hàn Quân dần biến mất.

Quản gia cẩn thận đứng sau lưng anh ta lẩm bẩm than một tiếng: “Cậu chủ, cậu thật sự từ bỏ cậu chủ nhỏ sao?”

Trên mặt Cư Hàn Quân không có xíu cảm xúc: “Có gì mà không thể từ bỏ? Năm đó giữ nó lại, không cũng bởi vì muốn làm cho ông cụ vui sao? Ai biết được ông lại không thích nó vậy thì giữ lại nó cũng không có giá trị gì.”

Quản gia ngước mắt: “Nó gọi cậu là bố nhiều năm như vậy…”

Cư Hàn Quân xoay người, nhàn nhạt liếc qua: “Tôi không phải là bố của nó.”

Cũng không tiếp tục nói thêm câu nào nữa mà xoay người bước lên lầu, quản gia vẫn còn đứng ở đó không ngừng lắc đầu than vãn.

Cư Hàn Quân trở lại thư phòng ngã ngồi trên ghế, hai mắt hơi nhắm lại.

Lúc trước vốn dĩ định để cho Ôn Mỹ Kỳ lợi dụng Cư Hàn Lâm tiếp cận Tần Lệ Phong, ngoại trừ muốn phá hủy tình cảm của anh ta cùng Tô Phương Dung, lại còn muốn lợi dụng chuyện anh ta có con riêng mà tạo tai tiếng, hung hung hăng xỉ vả Tần Lệ Phong một phen! Nhưng bởi vì Ôn Mỹ Kỳ quá ngu xuẩn mà phá hư kế hoạch của anh ta vì thế anh ta chỉ có thể lựa chọn tối ưu hóa lợi ích.

Mảnh đất kia của thành phố Cao Lãng anh ta đã sớm vừa mắt từ lâu, có liên quan đến xí nghiệp, trong ba năm nhất định sẽ phát triển! Lại không ngờ bị Tần Lệ Phong tranh trước một bước!

Có điều bây giờ thì tốt rồi.

Trong chốc lát đó Cư Hàn Quân liền mở mắt ngồi thẳng dậy, hai hàng chân mày nhíu lại thật chặt. Cũng không rõ vì sao bản thân mình lại không có vui sướng như đã tưởng, ngược lại lại trào lên một nỗi ưu tư phiền não không nói thành lời!

Rõ ràng anh ta đã lấy được thứ mình muốn, là anh ta thắng, nhưng mà…tại sao?

Tô Phương Dung xuất viện.

Tần Lệ Phong dẫn cô về nhà, ba đứa nhỏ cùng vây quanh mép giường, mặt đầy ân cần nhìn cô.

Gia Bảo nắm lấy tay cô: “Mẹ… Mẹ có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như có thì nhất định phải nói cho con biết nha!”

Tô Phương Dung mỉm cười, sờ một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai: “Mẹ không có sao, chỉ bị cảm vặt một chút thôi, hiện tại đã khỏi hẳn rồi.”

Cư Hàn Lâm áy náy cúi đầu nói: “Dì Phương Dung, đều do cháu…”

“Đứa nhỏ ngốc, dì không trách cháu.” Tô Phương Dung lại xoa xoa mặt đứa nhỏ: “Cháu thì sao? Có phải đã bị dọa sợ rồi không?”

Cái đầu nhỏ nhắn của Cư Hàn Lâm càng cúi thấp hơn, chậm rãi gật đầu một cái.

“Mọi chuyện đều qua rổi, sau này sẽ không còn bất kì ai dám mang cháu đi nữa.”

“Có thật không ạ?” Cư Hàn Lâm không dám tin.

“Đúng vậy.” Tần Lệ Phong bước tới rót cho Tô Phương Dung một ly nước: “Chú đã nói chuyện với bố cháu, từ nay về sau cháu sẽ ở đây sống cùng với mọi người.”

Cư Hàn Lâm cho là mình nghe lầm rồi, nửa ngày cũng không có phản ứng lại. Ngược lại Gia Bảo lại cực kì vui vẻ nhảy nhót không ngừng: “Quá tốt rồi! quá tốt rồi!! Sau này nhóc Hàn Lâm sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta!”

Cư Hàn Lâm há miệng thật lâu sau mới nói: “Bố… Bố cháu đã đồng ý?”

Tần Lệ Phong gật đầu một cái.

Không ngờ Cư Hàn Lâm lại trầm mặc.

Tô Phương Dung liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong, anh nhìn đứa nhỏ này liền biết trong lòng đứa nhỏ đang nghĩ gì.

Anh bước tới, bàn tay đặt trên đỉnh đầu đứa nhỏ: “Nếu như cháu nhớ anh ta, lúc nào cháu cũng có thể quay về thăm một chút. Hoặc là… nếu cháu không muốn ở lại đây, chú cũng sẽ không ép buộc cháu.”

Cư Hàn Lâm không lên tiếng, một bàn tay nhỏ lặng lẽ nắm lấy tay anh.

Cậu bé cúi đầu, nhìn về phía Nhan Ninh, đứa bé dính sát lên người cậu bé, nhỏ giọng nói: “Anh, ở lại đây đi. Ở lại đây đi.”

Gia Bảo cũng tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía bố của mình: “Nhóc Hàn Lâm, nhóc Hàn Lâm, mình muốn chơi trò chơi với cậu.”

Từ đầu đến cuối Tô Phương Dung đều đứng một bên quan sát, cho dù đứa nhỏ có quyết định như thế nào, cô cũng sẽ ủng hộ nó.

Cư Hàn Lâm mím mím môi, từ từ gật đầu.

Gia Bảo cực kì vui sướng, vẫn luôn lượn lờ xung quanh cậu, vỗ vỗ hai tay nhỏ bé: “Quá tốt rồi, đã có người có thể chơi với mình thật lâu!”

Dù sao cũng là trẻ con, chưa được bao lâu đã bị lây cảm giác vui sướng này, hai đứa nhỏ mang theo Nhan Ninh cùng ra ngoài chơi.

Tần Lệ Phong đi tới bên cạnh Tô Phương Dung, đem những sợi tóc rơi lên hai gò má cô vén ra sau tai: “Sau này có tới ba đứa nhỏ chơi với em, em chắc sẽ bận rộn lắm.”

Cô biết anh muốn phân tán sự chú ý của cô, vì thế cười cười: “Em vẫn luôn thích nhóc Hàn Lâm và Nhan Ninh, nếu thật sự có thể sống chung với hai đứa nhóc em cũng rất vui lòng. Huống hồ nhóc Hàn Lâm lại là…”

Đoạn sau Tô Phương Dung cũng không có nói hết.

Tần Lệ Phong ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy tay cô: “Nhóc Hàn Lâm không phải là con trai anh.”

“Cái gì?” Tô Phương Dung sửng sốt: “Không phải Ôn Mỹ Kỳ đã nói…”

Tần Lệ Phong lắc đầu: “Anh biết được một chuyện từ người lúc trước làm mối cho cô ta, mấy năm đều có một người đàn ông định kì đến đòi tiến cô ta, hình như là trong tay ông ta nắm giữ điểm yếu của cô ta, Ôn Mỹ Kỳ rất kiêng kỵ, cho nên chưa từng cự tuyệt.”

Tô Phương Dung kinh ngạc không thôi: “Người đó chính là bố của nhóc Hàn Lâm?”

“Ừ, là con rơi của một tên nhà giàu.”

Tô Phương Dung ngàn vạn lần cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, ngược lại có thể so sánh với cả kịch bản cẩu huyết trên ti vi!

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cô nhìn về phía Tần Lệ Phong: “Nói như vậy, lúc cô ta ở chung với anh đã…”

Ngược lại Tần Lệ Phong có chút thản nhiên: “Lúc đó anh một lòng chỉ muốn đoạt lại công ty từ tay bố anh, cho nên mới bỏ rơi cô ta. Tên kia thừa dịp đó mà nhảy vào. Nhưng cũng không trách cô ta. Dù sao chuyện cô ta hi sinh cho anh đều là sự thật.”

“Còn Cư Hàn Quân thì sao? Anh ta không phải không biết sự thật, tại sao còn chấp nhận nuôi con trai của người khác cơ chứ?”

Loại chuyện như vậy không giống như người đàn ông mà cô từng biết kia sẽ làm.

Tần Lệ Phong cố gắng kiềm chế ánh mắt mình, lạnh nhạt nói: “Anh ta bắt buộc Ôn Mỹ Kỳ làm loại chuyện này, hoàn toàn là bởi vì Ôn Mỹ Kỳ rất giống với người yêu lúc trẻ của ông Cư, anh ta chẳng qua chỉ muốn ông cụ thích. Có điều tính tình ông Cư quá quái đản nên không làm cho ông ta vui vẻ được mà thôi. Sau khi biết tin Ôn Mỹ Kỳ mang thai, anh ta cũng không có vạch trần, ngược lại còn mượn gió đẩy thuyền mà nhận nuôi đứa bé này, cũng bởi vì muốn lợi dụng đứa bé.”

Tô Phương Dung càng nghe càng thấy sợ: “Sao lại có thể có loại người như vậy cơ chứ? Chỉ cần là việc có lợi với anh ta, anh ta liền phải lợi dụng một cách triệt để? Hèn gì ông Cư không thích anh ta!”

Những lời như vậy nếu bình thường thì Tô Phương Dung sẽ không nói ra. Có thể là do lúc này quá tức giận! Nghĩ đến việc Cư Hàn Lâm phải theo chân loại người như vậy lớn lên, đáy lòng cô lại thương tiếc cho đứa bé này!

Tần Lệ Phong cười một cái: “Vậy sau này em phải thương đứa trẻ nhiều hơn đó.”

“Chuyện này còn cần phải nói! Em sẽ xem đứa bé như là con ruột của mình mà yêu thương!”

Anh gật đầu: “Điều này thì anh tin em.”

Thấy Tô Phương Dung đã không còn đau buồn nữa, cả người cũng khôi phục sức sống, anh cũng yên tâm hơn.

“À đúng rồi lịch phẫu thuật của Nhan Ninh đã sắp xếp xong, chiều nay sẽ nhập viện.”

“Nhanh như vậy?”

“Ừ, càng nhanh càng tốt.”

“Có chắc chắn an toàn hay không?”

“Xác suất thành công chỉ có 40%, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi. Chỉ cần có hi vọng thì phải thử mới biết!”

Tô Phương Dung nhìn anh, vươn tay khẽ vuốt ve khuông mặt anh: “Lệ Phong, em nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh rất tốt.”

“Vậy sao?” Anh tựa lên người cô, có chút lười biếng nói.

“Hứa với em, sau này đều phải đối xử với mọi người ấm áp như vậy.”

Anh nhấc mi mắt lên: “Đừng có biến anh thành nhà từ thiện chứ, anh cũng rất bận rộn, nếu không phải tất cả những chuyện này đều có liên quan đến em, em cho là anh sẽ hao tổn sức lực lên những chuyện như vậy ư?”

Cả người anh dựa hẳn lên người cô, nhắm mắt lại nói: “Anh chính là người còn trẻ đã tự tay xây dựng nên một công ty thành công, là chủ tịch thành công đưa công ty niên yết trên sàn chứng khoán. Em đừng có mà coi thường anh.”

Cô cười khẽ, gật đầu.

Anh lại nằm lên trên đùi cô nói: “Đừng động đậy. Để cho anh nằm như vậy một lúc đi.”

“Được.”

Có thể nhìn ra anh rất mệt mỏi, rất nhanh đã thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.