Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 216




Chương 216: Mày tưởng rằng tao muốn sinh ra mày sao.

Ôn Mỹ Kỳ đội mũ và đeo kính râm, đưa tay lên che mũi. Trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng chán ghét.

Molly sững sờ một lúc lâu, luôn cảm thấy cô ta rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.

Cư Hàn Lâm không quay người lại, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta: “Chị Molly, chúng ta mau đi vào thôi.”

“Nhưng…” Molly vẫn còn do dự, rõ ràng là người phụ nữ này đi cùng với bọn họ.

Ôn Mỹ Kỳ có chút không vui nói: “Cư Hàn Lâm, con như vậy rất lỗ mãng đấy!”

Cư Hàn Lâm không thèm nghe, nắm tay Nhan Ninh kéo vào trong phòng.

Molly sững sờ: “Cô ơi, cô là…”

“Tôi là… bỏ đi, tôi cũng không phải là ai của bọn chúng.” Ôn Mỹ Kỳ cũng không muốn nói ra thân phận của mình, cô ta xua tay, chán ghét nhìn căn phòng hình lồng chim đối diện rồi quay người nói: “Tôi ở đây đợi bọn chúng được rồi, cô bảo bọn chúng nhanh lên một chút!”

Molly cau mày, thái độ của người phụ nữ này thật khó chịu, nếu cô ta đã không muốn vào vậy thì tùy cô ta thôi. Molly quay người đi vào phòng. Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đang chơi chung với ba đứa nhỏ, Molly nhìn bọn nhóc chơi vô cùng vui vẻ. Qua một lúc sau, Molly kéo Cư Hàn Lâm sang một bên rồi hỏi: “Mối quan hệ của hai bố con em thế nào rồi?”

Cư Hàn Lâm nói: “Ông ấy… vẫn không thích em.”

“Đừng nói bậy, làm gì có bố mẹ nào không thích con chứ?” Molly nói: “Có thể ông ấy không thể hiện ra ngoài mà thôi!”

Cư Hàn Lâm không nói gì, có đôi khi Molly cảm thấy tâm tư của đứa trẻ này quá nặng nề, không hề giống tâm tư của một đứa trẻ nên có. Molly nhớ lại lúc trước mới “nhặt” được cậu bé về, trong lòng liền khẽ thở dài.

Molly như vừa nghĩ ra được gì đó liền hỏi: “Người phụ nữ ngoài kia là ai vậy?”

Cư Hàn Lâm không muốn nhắc đến: “Một diễn viên nổi tiếng.”

“Diễn viên…” Molly đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ đùi nói: “Ôn Mỹ Kỳ! Cô ấy là Ôn Mỹ Kỳ đúng không?”

Cư Hàn Lâm lại không nói gì.

“Không ngờ Ôn Mỹ Kỳ lại xuất hiện trước cửa nhà mình!” Molly vô cùng kích động muốn đi tìm sổ để ký tên: “Chữ ký của cô ấy có thế bán được rất nhiều tiền đấy! Phát tài rồi, phát tài rồi!”

Cư Hàn Lâm im lặng liếc nhìn Molly rồi quay sang đi chơi cùng với đám người Nhan Ninh. Molly đẩy cửa thò đầu ra ngoài cảnh giác nhìn xung quanh.

Ôn Mỹ Kỳ đang nói chuyện điện thoại, trên tay cầm một điếu thuốc: “Tôi biết… bây giờ tôi đang có việc không về được, hủy hết toàn bộ phỏng vấn đi.”

Molly cẩn thận nhìn, quả thật là diễn viên nổi tiếng Ôn Mỹ Kỳ! Molly kích động đi đến, đợi Ôn Mỹ Kỳ nghe xong điện thoại rồi mới nhỏ tiếng hỏi: “Cô Ôn, tôi là fan của cô. Cô có thể ký tên cho tôi được không?”

Ôn Mỹ Kỳ cầm điếu thuốc, khinh thường liếc nhìn Molly, cô ta vốn dĩ muốn từ chối nhưng liếc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên trong cửa liền lập tức đổi lời: “Được thôi.”

Ôn Mỹ Kỳ cầm lấy giấy và bút ký tên của mình lên. Nào ngờ Molly lại lật tiếp qua một trang: “Ở đây… còn nữa.”

“Ký nữa à?” Ôn Mỹ Kỳ cố gắng nhịn xuống rồi ký thêm một lần nữa cho đến khi ký được bảy tám trang Molly mới mãn nguyện nhận lấy rồi nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô. Tôi xin thay mặt những đứa trẻ mồ côi này bày tỏ lòng biết ơn!”

“Trẻ mồ côi?” Ôn Mỹ Kỳ khó hiểu nhưng Molly cũng không giải thích gì, vui vẻ cầm cuốn sổ tay đi về.

Trong lòng Ôn Mỹ Kỳ không vui cũng phải ráng nhịn xuống. Qua một lúc sau cô ta thật sự mất hết kiên nhẫn liền đi đến gõ cửa.

Molly vừa mở cửa bên trong liền phát ra tiếng cười đùa, Molly cười nói: “Cô Ôn, có phải cô mệt rồi không? Vậy cô mau vào trong ngồi đi!”

Ôn Mỹ Kỳ ngửi thấy mùi mục nát của căn nhà cũ đã lâu không được tu sửa liền lập tức bịt mũi lại rồi liếc nhìn vào trong: “Cư Hàn Lâm đâu?”

Molly quay đầu lại: “Cư Hàn Lâm, lại đây.”

Cư Hàn Lâm nhìn sang rồi bất đắc dĩ đi tới, Molly nói: “Cô Ôn chờ sốt ruột rồi, hay là em và Nhan Ninh về trước đi?”

Cư Hàn Lâm cau mày: “Em không muốn, cũng không phải là em ép cô ta ở đây chờ.”

Molly sửng sốt, tuy rằng không hiểu rõ quan hệ của bọn họ nhưng nhìn thái độ của Cư Hàn Lâm có thể thấy được thằng bé không thích Ôn Mỹ Kỳ cho lắm, lẽ nào Ôn Mỹ Kỳ là người tình mới của bố Cư Hàn Lâm? Vì là chuyện nhà người ta nên Molly cũng ngại hỏi thêm.

Ôn Mỹ Kỳ hiển nhiên không được vui, giọng điệu liền trở nên cứng nhắc: “Cư Hàn Lâm, con muốn ở đây đến bao giờ?”

Cư Hàn Lâm nhướng mắt, ánh mắt có chút lạnh lùng, lúc này Ôn Mỹ Kỳ dường như nhìn thấy được phiên bản nhỏ của Tần Lệ Phong. Cô ta sững người, đứa nhỏ này…

Cư Hàn Lâm quay người kéo Molly đi vào trong: “Nhan Ninh muốn ăn trái cây rồi.”

“Trái cây.” Molly nghe thấy vậy liền xấu hổ cúi đầu xuống: “Trái cây trong nhà hôm qua đã ăn hết rồi.”

Cư Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn Molly rồi đi qua nói với Nhan Ninh: “Hai anh chị đi mua trái cây, em phải ngoan ngoãn ở nhà đã biết chưa?”

“Vâng!” Nhan Ninh trông rất ngoan ngoãn.

Molly liếc nhìn Ôn Mỹ Kỳ đang không ngừng nhìn đồng hồ ở ngoài cửa: “Hay là nhờ cô Ôn trông chừng giúp?”

Ôn Mỹ Kỳ nhíu mày, tuy rằng cô ta không đồng ý nhưng vừa nhìn thấy Cư Hàn Lâm liền lập tức nói: “Không vấn đề gì, hai người mau đi đi, cứ giao… những đứa nhỏ này cho tôi.”

“Thật sự có thể sao?” Molly vô cùng phấn khích, người nổi tiếng giúp cô ấy chăm sóc mấy đứa trẻ, Molly nghĩ cũng không dám nghĩ!

Cư Hàn Lâm nhìn Ôn Mỹ Kỳ với vẻ không tin, ánh mắt tràn đầy sự ngờ vực. Ôn Mỹ Kỳ mỉm cười đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói: “Con cứ yên tâm đi ra ngoài với chị đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt bọn trẻ.”

Cư Hàn Lâm không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Molly liên tục cảm ơn Ôn Mỹ Kỳ, Ôn Mỹ Kỳ cũng lười để ý đến cô ấy.

Sau khi đi ra ngoài, Molly đuổi theo Cư Hàn Lâm, ngập ngừng hỏi: “Cư Hàn Lâm, em và Ôn Mỹ Kỳ…”

Cư Hàn Lâm cúi đầu, giọng nói không lớn không nhỏ bất đắc dĩ nói: “Bố nói, cô ta là mẹ của em.”

Molly mở to miệng kinh ngạc: “Trời ơi! Chuyện… chuyện này là thật à?”

“Dù sao thì bọn họ cũng nói như vậy đấy.”

Molly cúi đầu nhìn Cư Hàn Lâm, cô ấy nghe ra được sự mất mát của cậu bé. Molly thở dài ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Cư Hàn Lâm: “Không phải em vẫn luôn muốn được gặp mẹ à? Bây giờ gặp được rồi, mẹ em lại xinh đẹp như vậy, còn là một ngôi sao nổi tiếng, em nên vui lên mới phải chứ!”

Cư Hàn Lâm nghiêng đầu nhìn Molly: “Cô ta không thích em.”

Molly nhíu mày sửng sốt, cô ấy cũng cảm thấy được Ôn Mỹ Kỳ thật sự không quan tâm đến đứa trẻ này.

“Chuyện đó…” Molly muốn giải thích cho Ôn Mỹ Kỳ: “Cũng có thể là bởi vì cô ấy là một ngôi sao, cần phải duy trì hình tượng, hoặc…”

“Bỏ đi.” Cư Hàn Lâm nói: “Em cũng không thích cô ta.”

“Hả?” Molly thấy vậy cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Hai người đi đến tiệm bán hoa quả, Cư Hàn Lâm rất hào phóng chỉ vào đống hoa quả tươi kia: “Cái này, cái này, còn có cái này. Thêm cái kia nữa.”

“Được.” Ông chủ vô cùng chăm chỉ làm theo.

Molly đứng ngây người ra, lặng lẽ quay người lại nhìn chiếc ví của mình, quay đầu lại thì Cư Hàn Lâm đã rút ra một tờ tiền lớn!

“Ôi, không cần em trả tiền đâu!” Molly cản lại, Cư Hàn Lâm lãnh đạm liếc nhìn cô ấy: “Chị gần đây không có việc phải không?”

Molly sửng sốt: “Sao em biết?” Dứt lời liền vội vàng che miệng nói nhỏ: “Chị đi đến J.L phỏng vấn, vẫn còn đang chờ thông báo.”

Cư Hàn Lâm lập tức lấy tiền nhét cho cô ấy.

“Không cần, chị thật sự không cần…” Hai má Molly đỏ bừng lên, lấy tiền của một đứa trẻ, việc này thật sự quá mất mặt rồi.

Cư Hàn Lâm không ngẩng đầu lên nói: “Mua đồ ăn vặt cho các em.”

Molly đỏ mặt nói: “Cư Hàn Lâm, có phải chị rất vô dụng không?”

Cư Hàn Lâm nhìn Molly, nhún vai: “Chị nuôi nhiều em trai em gái như vậy, ai nói chị vô dụng chứ?”

Molly cười ra tiếng, cúi xuống bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Cư Hàn Lâm: “Chị biết Cư Hàn Lâm nhà chúng ta là một người rất ấm áp.”

Cư Hàn Lâm né tránh sự thân mật của cô ấy: “Mau về thôi, Nhan Ninh chắc đang tìm em rồi.”

Molly xách bịch trái cây cười nói: “Em càng này càng ra dáng một người anh trai rồi ấy.”

“Lúc trước em đã như vậy rồi.”

“Được được được, em sinh ra đã có tư chất sáng ngời của một người anh trai!”

Hai người đi trên đường trở về, đề tài nói chuyện không biết sao lại chuyển lên người Ôn Mỹ Kỳ, Molly nói: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, cũng rất xứng với bố của em, làm mẹ của em không phải rất tốt à.”

Sắc mặt Cư Hàn Lâm bắt đầu trầm xuống: “Bố em không thích cô ta, cô ta cũng không thích bố em.”

Molly lại sửng sốt, dần dần nhận ra rằng mối quan hệ giữa bố Cư Hàn Lâm và Ôn Mỹ Kỳ thật ra ra là…

Molly lại nhìn sang Cư Hàn Lâm, trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, một gia đình mà bố mẹ không yêu thương nhau sẽ gây ra một bóng đen tâm lý nhất định cho trẻ, đặc biệt là những đứa trẻ có cảm xúc nhạy cảm như Cư Hàn Lâm.

Khi cả hai quay về đến nhà, Molly mới tra được chìa khóa vào cửa thì nghe thấy tiếng khóc vang từ bên trong.

“Hu hu, con muốn anh trai… con muốn anh trai…”

“Chết tiệt! Đừng khóc nữa! Nhìn việc tốt mà mày làm đi, lại còn dám khóc à?”

“Cô không được bắt nạt em Nhan Ninh. Cô là người phụ nữ xấu xa.”

“Cô mau đi đi! Mau đi đi! Đồ xấu xa!”

“Tụi mày nghĩ tao muốn ở lại đây à? Mẹ kiếp! Nơi quái quỷ gì vậy chứ, bẩn chết đi được, còn tụi mày nữa, đừng có chạm vào người tao!”

Trong lòng Molly nổ tung một tiếng, lập tức mở cửa ra để trái cây qua một bên rồi chạy vào: “Làm sao vậy?”

Cả ba đứa trẻ trong phòng chạy đến gần Molly: “Chị Molly! Mau đuổi đồ xấu xa này đi đi! Lúc nãy cô ta làm em Nhan Ninh khóc rồi!”

Molly cau mày ngẩng đầu nhìn Ôn Mỹ Kỳ, cô ta chỉ vào quần áo của mình, tức giận nói: “Con nhóc làm bẩn quần áo của tôi, đây là phiên bản giới hạn đấy! Tôi đã đợi nó cả tháng rồi!”

Khuôn mặt của Molly vô cùng khó coi, cô ấy không biết phiên bản giới hạn là gì cả, tất cả những gì cô ấy biết là Nhan Ninh chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi.

Molly dỗ dành Nhan Ninh, cô ấy chưa kịp nói thì Cư Hàn Lâm đã bước tới với vẻ mặt lạnh lùng: “Cô đi đi.”

Ôn Mỹ Kỳ tức giận đến mức quên mất thỏa thuận lúc sáng với Cư Hàn Lâm, cô ta chỉ vào cậu bé nói: “Con dám dùng thái độ này nói chuyện với mẹ à? Hừ, mẹ biết con không thích mẹ, nhưng con đừng quên dù con có không thích mẹ như thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn là mẹ con!”

“Tôi không muốn có một người mẹ như cô.”

Cư Hàn Lâm đi tới ôm Nhan Ninh vào lòng, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé: “Nhan Ninh ngoan, về nhà với anh.”

“Huhu, anh…”

Ôn Mỹ Kỳ bị đứa trẻ này phớt lờ, sớm đã nhịn một bụng tức giận rồi nên lần này liền bộc phát ra ngoài: “Mày tưởng rằng tao muốn sinh ra mày à? Tao hận mày! Hận đến mức tao ước gì mày chưa từng tồn tại trên thế giới này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.