Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 183




Chương 183: Con gái cũng không muốn kết hôn.

Cái cớ này… cũng hợp tình hợp lý, Tô Phương Dung không phản bác được.

Cư Hàn Quân lễ phép: “Vậy thì làm phiền mọi người rồi.”

“Ha ha, không phiền, không phiền đâu.” Trên mặt Phó Ngữ Anh cười như một đóa hoa.

Tô Phương Dung ngồi trong sân đối diện với Cư Hàn Quân.

Nhìn thấy anh ta vẫn bình chân như vại mà ngồi ở đó, dáng vẻ đúng là định làm khách ở đây thì cô nhíu mày.

Cư Hàn Quân cười khẽ một tiếng: “Đừng coi tôi như kẻ thù trong tưởng tượng, tôi thực sự chỉ là đi ngang qua. Mà này… cô như thế này có thực sự ổn không.”

Tô Phương Dung nhướng mắt, nhìn vào đôi mắt cười của anh ta, nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.”

“Có thật không?”

Tô Phương Dung nhíu chặt mày, nhịn một hồi lâu mới nói: “Cho dù có chuyện thì đó cũng không phải chuyện của anh, tôi nghĩ trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng.”

Anh nghiêm túc gật đầu: “Rất rõ ràng.”

“Vậy tại sao anh còn diễn màn “ngẫu nhiên gặp” này chứ?” Tô Phương Dung lúc này giống như một con nhím, tràn đầy tính công kích.

Cư Hàn Quân tính tình tốt đến không ngờ, luôn chống má nhìn cô cười khẽ: “Còn biết nổi nóng, có vẻ như cô đã thực sự không sao.”

Sắc mặt của Tô Phương Dung hơi ửng hồng, qua một lúc thì cô ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tôi xin lỗi.” Cô nói: “Là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”

“Ha ha… Tô Phương Dung, cô cũng là một người thông suốt, nhưng vẫn không thoát ra khỏi lưới tình do Tần Lệ Phong tạo ra.”

Tô Phương Dung không thích nghe những lời này, cho dù quyết định chia tay với Tần Lệ Phong nhưng trong xương cô vẫn luôn bảo người đàn ông này rất nhiều! Không vì gì khác, chỉ vì anh là người cô đã từng yêu!

Sắc mặt cô hơi thu lại, lãnh đạm nói: “Mỗi chữ anh đều nhằm vào anh ấy, hẳn là không phải cố ý nhỉ.”

Anh ta mỉm cười, áp má lại gần, nhìn cô chằm chằm nói: “Đoán xem? Là tôi cố tình nhằm vào hay… bởi vì người nào đó mà tôi ghen đây?”

Tô Phương Dung liếc anh ta một cái: “Anh Cư có kỹ năng diễn xuất tốt, tôi cũng sắp tin là thật rồi.”

Không phải Cư Hàn Quân không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của cô, anh ta bật cười: “Tôi nghĩ rằng là do tôi đã không thể hiện đủ rõ ràng cho nên mới để cô không tin điều đó. Không quan trọng, vấn đề của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Anh ta nói chuyện hời hợt, nhưng mà Tô Phương Dung càng ngày càng không nghe được, cô đứng dậy nói: “Tôi vào xem Gia Bảo, anh cứ tự nhiên đi.”

Lệnh đuổi khách đã quá rõ ràng, nhưng Cư Hàn Quân lại cứ như là không nghe rõ, anh vẫn giữ ý cười trong mắt mà ngồi đó: “Tô Phương Dung, cô muốn đóng một màn kịch với tôi không?”

Tô Phương Dung đứng lại nhìn anh ta: “Ý của anh là?”

“Bây giờ khắp thế giới tràn ngập tin tức về việc tình cũ không rủ cũng tới của Tần Lệ Phong và Ôn Mỹ Kỳ, thật không may cô còn chưa chính thức nói với thế giới thì đã trở thành ‘vợ cũ’ rồi. Cô có thể nuốt trôi cơn giận này được không ? Nếu không thì cô có thể lựa chọn để đóng một màn kịch với tôi.”

Tô Phương Dung bật cười, chậm rãi xoay người lại: “Cư Hàn Quân, tôi không biết tại sao anh lại liên tục nhắm vào anh ấy, nhưng tôi có thể nói cho anh biết rõ ràng, bất luận khi nào thì tôi cũng không thể làm chuyện gì gây khó dễ cho anh ấy! Chuyện này không có liên quan gì đến tình cảm, đây chỉ là các nguyên tắc làm người của tôi mà thôi.”

“Ồ, tôi rất ngưỡng mộ nguyên tắc của cô, nhưng nếu như cô cứ nhìn thấy người yêu cũ của mình cứ quan tâm chăm sóc người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô vẫn không có cảm giác gì sao? Nếu có thì cô còn phải giả bộ làm người rộng lượng như vậy làm gì, nếu như vậy thì Tô Phương Dung, cô cũng không phải là vĩ đại, mà cô chính là người hèn nhát!”

Anh ta bật dậy, không nói một lời mà xoay người đi.

Tô Phương Dung đứng tại chỗ, cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không thể tả.

Lúc anh ta chuẩn bị lên xe thì Tô Phương Dung kích động nói: “Tôi không nhát gan, cũng không cần anh đánh giá! Đi thong thả, không tiễn!”

Cô cáu kỉnh đi về nhà đóng sầm cửa lại.

Chẳng lẽ là năm hạn sao? Không thể giải thích được mà bị người ta đội cho một chiếc mũ lớn, cô đã trêu chọc ai chứ?

Cư Hàn Quân bước vào xe, nhớ lại vẻ ngoài của cô vừa rồi thì không khỏi bật cười.

Xét cho cùng thì cô cũng là một người phụ nữ nhỏ mà thôi.

Đúng lúc này thì một chiếc xe khác chạy tới, dừng lại bên cạnh anh ta.

Có người bước nhanh xuống: “Cậu chủ! Xin lỗi, tôi đã đến muộn!”

Cư Hàn Quân nhìn anh ta, cong môi: “Anh đến thật đúng lúc.”

Đối phương không hiểu sờ sờ đầu: “Nhưng mà…”

“Được rồi đi thôi.”

Hai chiếc xe nối tiếp nhau rời đi.

Tô Phương Dung nghe thấy tiếng động cơ xe thì mở cửa, sau đó sững sờ.

Chẳng lẽ… anh ta thật sự đã đi lạc?

Buổi tối, Tô Phương Dung và Gia Bảo ở lại qua đêm, Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đều cứ bận trước bận sau. Tô Phương Dung thì có chuyện băn khoăn nên nói dối rằng cô mệt nên đi ngủ sớm với con trai.

Cho đến khi cậu bé bên cạnh ngủ say thì Tô Phương Dung mới nhẹ nhàng đứng dậy, cầm ly cà phê nóng hổi, mở cửa ngồi trong sân hít thở.

Bị đè nén cả ngày, nói không buồn là gạt người, nhưng may mắn thay cô có rất nhiều người bên cạnh nên vẫn có thể phân tán được sự chú ý của mình phần nào.

Hơn nữa, cô cũng không còn là một cô gái nhỏ nữa, cô nên học cách xử lý tình cảm của mình.

Cà phê trong tay dần dần ấm lại, cô lấy điện thoại trong túi ra, mới nhận ra rằng nó đã luôn tắt máy.

Cô suy nghĩ một hồi, bất giác xoa ngón tay lên đó vài lần.

Cuối cùng thì ma xui quỷ khiến máy đã khởi động.

Cô phải thừa nhận rằng cô vẫn có một chút kỳ vọng.

Sau khi mở máy thì một loạt tin nhắn hiện lên, sau đó còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Cô nín thở lướt qua từng cái một, từ đồng nghiệp trong công ty, điện thoại của Phú Quý, và vài mẩu quảng cáo… nhưng mà chỉ duy nhất là không có anh.

Tô Phương Dung siết chặt điện thoại, trong chốc lát liền muốn đập nát nó.

Lỗi không phải tại nó, cô luôn biết.

Cô cắn chặt môi, thầm mắng mình đa tình, chuyện đã đến nước này rồi kết quả còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao cứ phải mơ mộng hão huyền rồi tự rước lấy nhục hức?

Thế là đủ rồi!

Cô tắt máy một lần nữa và dứt khoát đi lên giường ngủ!

Ngày hôm sau là một ngày trời nắng đẹp.

Có lẽ vì uống cà phê đậm đặc trước khi đi ngủ nên Tô Phương Dung mãi đến nửa đêm mới chợp mắt được, sáng thức dậy đã gần trưa.

Bên ngoài, Gia Bảo đang nói chuyện, cười đùa với bố cô, còn mẹ cô đang nấu ăn trong bếp, cô nằm trên giường và từ từ nhắm mắt lại.

Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy gần gũi với cuộc sống, gạt những điều viển vông đó sang một bên và đón nhận thực tế, cứ như trước đây chỉ là một mơ vậy.

Mở mắt ra lần nữa thì cô tự nhủ đã đến lúc phải tỉnh khỏi cơn mơ.

Bữa trưa rất phong phú, Gia Bảo vô cùng vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con cá này là do ông ngoại câu được đó.”

Phó Ngữ Anh cười nói: “Bố con biết con rất thích ăn cá tươi, cho nên sáng sớm đã xách cần đi câu cá! Thời tiết trở lạnh nên chỉ mới câu được hai con cá đã trở về.”

Tô Bác Kiến không vui nói: “Đây cũng là bởi vì kỹ năng câu cá của tôi quá xuất sắc. Nếu mà là những người khác thì nhiều lắm là chỉ câu được một con cá nhỏ mà thôi!”

Phó Ngữ Anh vội vàng dỗ dành: “Ừ, đúng rồi, ông có kỹ thuật câu cá tốt!”

Gia Bảo ăn cơm xong lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ông ngoại, ông đã tốt nghiệp trường Thanh Đại như trong tivi nói sao?”

Người lớn ngưng lại một chút, sau đó đều không khỏi bật cười, Tô Phương Dung ôm con trai cười nói: “Gia Bảo nói đúng, ông ngoại là học sinh đứng đầu ở đó!”

Tô Bác Kiến trừng mắt nhìn cô, nhưng vẻ nghiêm túc trên mặt ông ấy cũng không thể kéo dài vài giây, sau đó ông ấy cũng bật cười.

Không khí bữa trưa rất dễ chịu, sau đó Phó Ngữ Anh đưa Gia Bảo đi ngủ trưa, còn Tô Phương Dung thì cắt bánh giấy cho bố.

Tô Bác Kiến ngồi ở trên ghế tựa, ngẩng đầu nhìn con gái: “Người hôm qua tới…”

Biết ông ấy muốn hỏi cái gì, Tô Phương Dung bất lực ngẩng đầu: “Bố, anh ta chỉ là bạn của con mà thôi, hơn nữa anh ta thật sự là đi ngang qua!”

Tô Bác Kiến hừ lạnh: “Vậy thì cũng thật trùng hợp nhỉ.”

Tô Phương Dung cười cười, đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Bố, tuy rằng con đã chia tay với Tần Lệ Phong, nhưng mà không có nghĩa là con sẽ không kết hôn! Vậy nên con có thể nhờ bố mẹ một chuyện hay không, bố mẹ đừng cứ nhìn thấy đàn ông thì ước rằng người đó có thể đến cưới con được không?Thực sự… rất mất mặt đó!”

Tô Bác Kiến bị cô chọc cho vui vẻ: “Nếu bố và mẹ của con không chủ động nữa, thì với người chậm chạp như con thì biết bao giờ mới có thể kết hôn? Nếu sớm biết như vậy thì trước kia nên đồng ý con và người họ Quý kia…”

Vẻ mặt Tô Phương Dung hơi cứng lại, Tô Bác Kiến cũng không tự nhiên mà ho khan một tiếng: “Coi như bố chưa nói gì!”

Lúc này, Phó Ngữ Anh đi ra khỏi nhà, cầm một chiếc điện thoại trong tay, nghi ngờ nói: “Phương Dung tìm con này.”

Nhìn điện thoại, Tô Phương Dung nhíu mày lại, chậm rãi nhận cuộc gọi, sau lưng nghe thấy tiếng bố mình nhỏ giọng: “Đây là ai vậy? Sao lại gọi điện về nhà? Chẳng lẽ là…”

“Suỵt.” Phó Ngữ Anh ra hiệu cho ông ấy im lặng, sau đó kéo ông ấy đi ra.

Tô Phương Dung cũng đánh trống trong lòng, cứ nghĩ là người đó gọi đến, cô mím chặt môi, đưa ống nghe đến bên tai: “A lô.”

“Phương Dung, là anh.”

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất quen thuộc.

Tô Phương Dung sửng sốt, vậy mà lại là Quý Bình Long!

Vừa nãy bố vừa nhắc đến anh ta nhưng cô không ngờ đến cuộc điện thoại này là do anh ta gọi đến. Thật là trùng hợp!

Cô ổn định cảm xúc rồi mỉm cười: “Bình Long, làm sao anh biết tôi đang ở nhà?”

“Tắt điện thoại di động, gọi điện thoại đến công ty, nhà bà Dương cũng không có, vì vậy tôi đoán là em đã đang về nhà.”

Tô Phương Dung rũ mắt xuống, cười yếu ớt: “Anh cũng hiểu tôi khá rõ.”

“Trên đời này e rằng không có ai hiểu rõ em hơn tôi. Cũng như bây giờ, tôi biết em cần tôi ở bên cạnh.”

Tô Phương Dung cau mày: “Tôi không có…”

Người đàn ông bên kia vội ngắt lời cô: “Tin tức của Tần Lệ Phong và Ôn Mỹ Kỳ cũng được báo chí ở các nước châu Á khác đưa tin rồi.”

Tô Phương Dung đột nhiên im lặng.

Cảm giác này thật sự rất cô đơn và cũng rất lúng túng, dường như chỉ trong một đêm mà cô đã trở thành đối tượng thương hại của cả thế giới.

“Phương Dung.” Giọng nói của Quý Bình Long vững vàng và yên bình: “Tôi rời đi bởi vì tôi biết em quan tâm đến anh ta. Nếu anh ta không trân trọng em vậy thì đừng trách tôi sẽ đoạt em trở lại một lần nữa.”

“Bình Long!” Tô Phương Dung xoa thái dương: “Hiện tại tôi không sao, thực sự rất ổn, tôi không cần anh phải lên án anh ấy thay tôi.”

“Đây không phải là đang lên án.” Quý Bình Long cười nói: “Ngược lại, tôi vẫn muốn cảm ơn anh ta, bởi vì anh ta đã cho tôi một lý do để không từ bỏ.”

“Bình Long…”

“Phương Dung, chờ tôi, tôi về ngay.”

Lúc này anh ta cũng cúp điện thoại, Tô Phương Dung buồn bực mà vò đầu bứt tóc, quay người lại thì đột nhiên sững sờ.

Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đều đang đứng ở phía sau cô, đầu họ vẫn còn đưa về phía trước không nhúc nhích, có vẻ như cuộc nói chuyện cua cô đã bị hai người bọn họ nghe không thiếu một chữ.

Tô Phương Dung buồn bực: “Bố, mẹ… hai người làm như vậy mà được sao!”

Phó Ngữ Anh cười hai tiếng: “Ha ha… ha ha… không ngờ Bình Long còn rất có tâm!”

“Ừm!” Tô Bác Kiến cũng rất thỏa mãn: “Xem ra phải đánh giá lại đứa nhỏ này một lần nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.