Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 180




Chương 180: Trở về nhà của chính chúng ta.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Gia Bảo nhìn cô, đưa bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Có phải mẹ vẫn còn ốm không?”

Cậu bé đứng ở trên ghế, học theo những gì mẹ thường làm, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, hôn lên mặt cô hai cái: “Gia Bảo hôn nhẹ lắm nên sẽ không đau đâu ạ! Mẹ nhất định phải ngoan nhé, như vậy mới có thể nhanh chóng khỏe mạnh được.”

Tô Phương Dung cười: “Ừ, Gia Bảo nói đúng, mẹ nhất định sẽ ngoan.”

Tuy nhiên, những giọt nước mắt trên gương mặt cô ngày càng nhiều hơn.

Tô Phương Dung đã hứa với con trai rằng, buổi tối sẽ tự mình đưa cậu bé về nhà, trở về nhà của chính họ.

Gia Bảo nghe xong rất thích thú, dù nhà của chú rất to, rất đẹp nhưng cậu bé vẫn cảm thấy nhà của mẹ con họ mới là tốt nhất, ngay lập tức cậu bé trở nên vui vẻ, cậu bé còn muốn mẹ mình làm một số món đặc biệt để mời bà Dương và ông đến ăn cơm.

Tô Phương Dung mỉm cười đồng ý.

Tô Phương Dung trở về căn nhà cũ của mình, lấy chìa khóa mở cửa, trên mặt cô hiện lên một vẻ thân thuộc đã bị mất từ lâu.

Nghĩ lại một chút, suýt chút nữa thì cô đã không thể giữ được nơi này rồi, có lẽ là bởi vì lúc trước cô bận rộn dọn đến nhà Tần Lệ Phong, sau đó anh nói với cô rằng cô nên bán nơi này đi…

May mắn thay, căn nhà nhỏ này vẫn còn đó.

Cô xách mọi thứ mới mua được từ chợ vào trong bếp, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp căn nhà nhỏ một chút.

Sau khi nấu cơm xong, cô đến nhà bà Dương, mời vợ chồng bà đến nhà, rồi cô đến nhà trẻ đón Gia Bảo.

Trên bàn ăn, tuy bọn họ không phải là một gia đình nhưng tình cảm của họ lại hơn cả những người thân trong gia đình. Gia Bảo mỉm cười hạnh phúc và vô cùng vui vẻ. Nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai mình, Tô Phương Dung đã suy nghĩ rất nhiều.

Khi rửa bát trong bếp, bà Dương bước tới trò chuyện với cô, bà ấy hỏi: “Tô Phương Dung, có phải cháu… cãi nhau với anh Tần đó không?”

Tô Phương Dung cụp mắt cười: “Không phải đâu ạ.”

Bà Dương thở dài: “Được rồi, chuyện này cháu không thể nói dối được, làm sao cháu có thể nói dối dì được chứ.”

Tô Phương Dung không nói gì.

“Hai đứa như vậy không phải vì Gia Bảo đó chứ?” Bà Dương cau mày lo lắng nói: “Nếu vì như vậy, thì sau này cứ để Gia Bảo đi theo bọn dì đi! Dù sao dì với ông nó cũng rất thích đứa nhỏ này, đột nhiên nó rời đi chúng ta cũng không nỡ lòng nào.”

Tô Phương Dung vội vàng nói: “Thật sự không phải bởi vì chuyện đó đâu dì, chúng cháu… chỉ là trong mối quan hệ của chúng cháu xuất hiện một số vấn đề nho nhỏ.”

Bà Dương liếc nhìn cô một cái, thành thật nói: “Tô Phương Dung, để có thể bước vào cánh cửa của những kẻ giàu có không hề đơn giản đâu.”

Thở dài một tiếng rồi bà ấy đi ra ngoài.

Tô Phương Dung im lặng tiếp tục rửa bát, nước mắt lại rơi, động tác của cô trở nên chậm chạp hơn.

“Mẹ!” Giọng nói của Gia Bảo làm cô giật mình.

Cô vội vàng quay đầu lại: “Sao thế?”

Gia Bảo cau mày, phê bình cô: “Mẹ đang lãng phí nước đó!”

“Ôi, thực sự xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ biết sai rồi!” Cô vội vàng tắt vòi nước đi, rồi quay đầu cười nhìn con trai: “Như vậy được rồi chứ.”

Gia Bảo ngẩng đầu lên như một đứa trẻ mới lớn: “Mẹ không được vi phạm quy định nữa đâu đó!”

“Ha ha, tuân lệnh!”

Gia Bảo lại vui vẻ đi ra ngoài để tìm bà và ông chơi.

Sau khi hai người kia rời đi, Gia Bảo chủ động kéo mẹ mình ngồi xuống, còn cậu bé thì đứng trên ghế sô pha xoa bóp vai cho cô.

Tô Phương Dung híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, Gia Bảo đột nhiên hỏi: “Mẹ, chúng ta để chú ở nhà một mình có vẻ không ổn lắm.”

Tô Phương Dung ngẩn người: “Con lo lắng cho chú ấy sao?”

“Vâng.” Gia Bảo ngồi trong lòng mẹ, đôi lông mày nhíu lại thật chặt: “Chú rất ngốc còn hay làm biếng nữa, nếu không có ai nấu cơm cho chú ăn, chú sẽ bị đói đó! Không có ai trò chuyện cùng chú, như vậy chú sẽ cảm thấy buồn chán…”

Ánh mắt Tô Phương Dung hơi trùng xuống: “Nếu là đó cuộc sống mà chú ấy lựa chọn, thì chú ấy cần phải làm quen với nó dần đi.”

Gia Bảo không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Mẹ, mẹ với chú đã cãi nhau sao?”

“Sao con lại hỏi vậy?”

Gia Bảo cúi đầu thì thào: “Vừa rồi con nghe thấy bà Dương và ông nói chuyện, bọn họ đều rất lo lắng cho mẹ…”

Trong lòng Tô Phương Dung có chút lo sợ, cô ôm chặt con trai mình, nói: “Bé cưng của mẹ, có phải mẹ rất kém cỏi không? Khiến cho mọi người phải lo lắng cho mẹ như vậy.”

“Không phải, không phải đâu!” Gia Bảo ngay lập tức lắc đầu, nói: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”

Tô Phương Dung mỉm cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con cũng là đứa bé ngoan nhất trên thế giới này!”

Khi hai mẹ con đang nằm trên ghế sô pha, cười nói thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Dường như đã biết trước ai sẽ gọi nên Tô Phương Dung không nhấc máy ngay, để mặc chiếc điện thoại cứ rung lên ở trên bàn.

Gia Bảo liếc nhìn mẹ mình: “Có thể là… chú gọi đó ạ.”

Tô Phương Dung lạnh lùng: “Ừ.”

Gia Bảo vội vàng nhảy ra khỏi lòng cô, giật lấy điện thoại và kết nối cuộc gọi: “A lô… chú!”

Tô Phương Dung đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

“Vâng, mẹ con cháu đang ở nhà… không, là nhà của riêng của mẹ con cháu, không phải của chú… mẹ đang… a, mẹ đi tắm rồi ạ…”

Nghe con trai mình nói chuyện, Tô Phương đóng cửa lại, sau đó mở vòi nước lên, đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài nữa.

Cô tắm rửa rồi đi ra ngoài, Gia Bảo đang xem phim hoạt hình, Tô Phương Dung nhíu mày: “Gia Bảo.”

Gia Bảo nói với cô: “Mẹ, cho con xem một lúc nữa nhé? Con hứa, chỉ một lúc thôi!”

Thấy con trai mình đáng thương như vậy, cô phì cười: “Được rồi, chỉ một lúc nữa thôi đó!”

“Vâng, cảm ơn mẹ!”

Sự chú ý của Gia Bảo lại đổ dồn vào TV ngay lập tức.

Tô Phương Dung lau tóc, liếc nhìn điện thoại, trên màn hình không còn thông báo cuộc gọi nào nữa.

Thu hồi ánh mắt, cô do dự hỏi: “Chú nói gì với con vâỵ?”

“Chú không nói gì cả… chỉ hỏi con rằng mẹ có tức giận hay không, có không vui hay không thôi…”

“Sau đó con trả lời thế nào?”

“Con nói mẹ rất vui vẻ! Mẹ còn làm rất nhiều đồ ăn ngon cho con… Đáng tiếc, chú lại không được ăn rồi!”

Tô Phương Dung nghe xong, không hỏi gì thêm nữa.

Lúc này, tiếng điện thoại lại vang lên.

Cô bất ngờ, Gia Bảo nhảy dựng lên: “Chắc là chú đó!”

Cậu bé vội vàng bắt máy: “A lô?” Giọng nói vui vẻ có chút thất vọng: “A… mẹ đang…”

Đưa điện thoại cho Tô Phương Dung, cậu bé nói: “Cũng là một chú.”

Sau đó, cậu bé ngồi trở lại ghế sô pha và tiếp tục xem phim hoạt hình, nhưng rõ ràng cậu bé không còn tràn đầy năng lượng như trước nữa.

Tô Phương Dung nghi ngờ nghe maý: “A lô…”

“Tôi là Cư Hàn Quân.”

Khóe mắt Tô Phương Dung hơi trùng xuống: “Xin chào, anh Cứ tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ha ha, nghe giọng nói có vẻ hơi thất vọng… sao, không phải người cô đang đợi sao?”

Tô Phương Dung cau mày: “Anh Cứ tôi không thích người khác rình mò chuyện riêng tư của mình.”

“Đừng nóng giận, tôi không cố ý rình mò gì đâu, vừa rồi tôi tình cờ gặp được người quen, có lẽ cô Tô sẽ rất muốn biết đó là ai đấy.”

Không biết vì sao, trong lòng Tô Phương Dung trở nên căng thẳng, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Thực sự xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Khi cô chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Cư Hàn Quân lại vang lên: “Trốn tránh không phải là phong cách của cô mà nhỉ.”

Tô Phương Dung cầm điện thoại đi vào phòng bếp, không muốn Gia Bảo nghe được quá nhiều: “Cư Hàn Quân, anh muốn gì?”

“Ha ha, bắt đầu gọi tôi bằng tên rồi sao? Tốt lắm, đây là một khởi đầu không tồi.”

“…”

Tô Thừa hít sâu một hơi: “Tôi mặc kệ anh đang nói đùa hay gì đi chăng nữa, làm ơn đừng tìm đến tôi nữa.”

“Đừng nghĩ tôi là loại người nhàm chán như vậy. Tôi chỉ không muốn cô bị người khác lừa dối thôi. Cô có thể không cảm ơn tôi, nhưng mong cô đừng nghi ngờ ý định ban đầu của tôi.”

Anh ta nói xong, Tô Phương Dung cứng họng không biết nói gì.

Sau một hồi im lặng, cô nói: “Được rồi, anh muốn nói cho tôi biết cái gì?”

“Cô đã đoán ra rồi mà, không phải sao?”

“…”

Tô Phương Dung lại im lặng.

Cảm nhận được sự thất vọng của cô, anh ta im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô đang buồn sao?”

Tô Phương Dung mỉm cười, dường như giọng nói của cô có thể bị lung lay bất cứ lúc nào: “Việc gì tôi phải buồn chứ? Chỉ vì những thứ không thuộc về tôi suốt thời gian qua sao?”

“Vốn dĩ tôi cũng có chút lo lắng cho cô, nhưng hiện tại thì hết rồi, vì cuối cùng cô cũng nhận ra được hiện thực.”

Lời nói của anh ta khiến lòng Tô Phương Dung trở nên nặng trĩu.

Dường như mọi người xung quanh đều đã nhìn ra được tất cả, duy chỉ có một mình cô là không hề hay biết gì… cảm giác này thật kinh khủng.

Một lúc lâu sau, cô ấy nói: “Có muốn tôi nói lời cảm ơn không?”

Cư Hàn Quân cười: “Nếu cô còn có thể nói đùa được, điều đó chứng tỏ rằng tình trạng của cô cũng không tệ lắm.”

Tô Phương Dung gượng cười.

Tiếp theo, anh ta còn nói: “Tô Phương Dung, đề nghị trước đây của tôi vẫn còn hiệu lực, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc xem xét một chút.”

Tô Phương Dung xoa xoa chán, mệt mỏi nói: “Anh Cứ, tôi thật sự không thể nghĩ ra được. Tôi có tài đức gì mà lại có thể khiến anh nhớ mãi không quên như vậy? Hôm nay chúng ta hãy nói một lần cho rõ ràng đi. Nếu là do Cư Hàn Lâm, thì với tình cách của anh, đương nhiên sẽ không vòng vo như vậy. Cho nên, anh đừng lấy Cư Hàn Lâm ra làm cái cớ nữa.”

Không đợi anh ta trả lời, cô nói tiếp: “Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài việc có thể lợi dụng tôi để tấn công Tần Lệ Phong ra, tôi thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.”

Ngay sau đó, cô bật cười: “Nói đến đây mới nhận ra, tất cả mọi sự không may của tôi cũng đều bắt nguồn từ anh ta… rốt cuộc tôi là cái gì chứ? Là đồ chơi của anh ta sao?”

Cô lắc đầu, nói tiếp: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý. Từ nay về sau, tôi với anh ta không còn liên quan đến nhau nữa, hi vọng anh sẽ không quấy rầy tôi nữa.”

Sau đó lập tức cúp máy.

Cô cân bằng lại cảm xúc, mất một lúc lâu sau mới từ từ quay người lại.

Đột nhiên, cô sững người.

Gia Bảo đang đứng ở cửa, đôi mắt to tròn tràn đầy sự lo lắng.

“Gia Bảo…”

Gia Bảo bước đến, kéo tay cô: “Mẹ… mẹ đừng buồn, được không? Mẹ vẫn còn Gia Bảo, Gia Bảo sẽ luôn ở bên cạnh mẹ!”

Chỉ với một câu nói đó của cậu con trai đã khiến tất cả sự mạnh mẽ của cô sụp đổ ngay lập tức.

Tô Phương Dung ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình, mặc cho nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Gia Bảo thở dài như một người lớn, rồi vỗ vai cô: “Được rồi, được rồi, lớn như vậy rồi mà mẹ còn khóc nhè…”

Tô Phương Dung bật cười một tiếng, ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu con trai ngoan ngoãn của mình, sự bực bội trong lòng lập tức bị cuốn đi hết.

Ông trời đã ban tặng cho cô một món quà quý giá như vậy, cô còn đòi hỏi gì nữa chứ?

Sự khởi đầu của cô và Tần Lệ Phong vốn dĩ đã là một sai lầm, vậy thì cô cần gì phải cố gắng để có được một kết thúc viên mãn cơ chứ?

Không giống như tình cảm của cô dành cho Quý Bình Long, đối với Tần Lệ Phong tình cảm của cô càng thêm sâu sắc hơn, khó quên hơn! Cô gọi đó là tình yêu.

Không nhất định phải có một kết thúc viên mãn mới là một tình yêu trọn vẹn, cô chỉ cần có một khoảng ký ức với nhau như thế này, vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.