Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 174




Chương 174: Tô Phương Dung, chị càng ngày nấu cháo gà* càng ngon.

Tiêu Bảo Lộc hỏi cô có sống hạnh phúc không, từ đầu đến cuối cô không thể nào trả lời câu hỏi đó của anh ta.

Cô luôn nghĩ rằng mình hạnh phúc, từ trước đến nay đều nghĩ như vậy, nhưng từ lúc người phụ nữ tên Ôn Mỹ Kỳ đó xuất hiện…

Trái ngược với cảm giác anh tạo cho cô, ngay khi Ôn Mỹ Kỳ xuất hiện thì Tần Lệ Phong cũng thay đổi, ngay cả chuyện trên giường cũng không giống trước kia! Mặc kệ là việc tức giận thì cũng bắt đầu từ người phụ nữ kia.

Chuyện này thực sự rất khó xảy ra trên người Tần Lệ Phong.

Cho nên, Tô Phương Dung không thể nào nói cho anh ta biết, bản thân cô rốt cuộc có hạnh phúc hay không.

Không nghĩ về chuyện này nữa thì Tô Phương Dung chợt nhớ tới con trai, nhanh chóng nói: “Chị quên đến nhà trẻ đón Gia Bảo rồi…”

Tiêu Bảo Lộc xua tay: “Chị không phải lo lắng, tôi đưa thằng bé đến chỗ dì Dương rồi.”

Tô Phương Dung hỏi lại: “Dì Dương?”

“Ừm, lúc tôi đến đón thằng bé đã nói cho nó biết chị phải trực ca đêm, thằng bé bảo mình muốn đến nhà bà Dương.”

Nghe thấy con trai đang ở chỗ dì Dương, Tô Phương Dung thả lỏng tinh thần.

“Vậy Lệ Phong…”

Cô không nói tiếp câu đằng sau.

Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, biết cô muốn hỏi cái gì, nói: “Con trai chị làm việc cực kỳ có quy củ, điều đầu tiên thằng bé làm khi đến nhà dì Dương là gọi điện cho anh cả biết.”

Tô Phương Dung không hỏi nhiều nữa, sau khi ăn bữa sáng xong lập tức yêu cầu xuất viện. Lúc chắc chắn cô hết sốt, thân thể không có vấn đề thì Tiêu Bảo Lộc chỉ có thể đồng ý.

Đứng trước cổng bệnh viện, điện thoại Tô Phương Dung vang lên, màn hình hiện tên người gọi là Cư Hàn Quân.

Nhấc máy nghe, âm thanh nho nhã lễ độ vang bên tai Tô Phương Dung giống như người đàn ông đẹp trai này đang xuất hiện trước mặt cô vậy.

“Cô Tô, thật xin lỗi vì đã làm phiền, thật ra… Haizz, tôi nói thẳng ra vậy, hôm nay Cư Hàn Lâm lại giở thói xấu, nói như nào cũng không chịu đi nhà trẻ, tôi nghĩ người có thể khuyên bé con chỉ có cô thôi. Cho nên, cô có thể dành chút thời gian…”

“Được.”

Tô Phương Dung thoải mái đồng ý làm cho người ở đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên.

“Việc này… Tôi không làm phiền đến cô chứ?” Anh ta không chắc chắn hỏi lại.

“Không có.” Tô Phương Dung nhìn thấy xe của Tiêu Bảo Lộc đang đến gần, cô bình tĩnh nói: “Đúng lúc hôm nay tôi rảnh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cư Hàn Quân không hỏi nhiều, nói sẽ cho người ở đó đón cô rồi cúp máy.

Tiêu Bảo Lộc dừng xe lại, Tô Phương Dung mở cửa ra ngồi vào, anh ta liếc mắt nhìn cô hỏi: “Ai gọi vậy? Anh cả sao?”

“Không phải.” Tô Phương Dung cài dây an toàn xong cũng không né tránh câu hỏi về Tần Lệ Phong, nói: “Làm phiền Giám đốc Tiêu đưa tôi về nhà.”

Tiêu Bảo Lộc bật cười, nhìn cô thật lâu, nói: “Phương Dung, dáng vẻ chị lúc bình tĩnh thật đáng sợ.”

Tô Phương Dung ngạc nhiên, chớp mắt: “Không gọi là chị dâu nữa sao?”

Anh ta làm như bất đắc dĩ nói: “Chị nghĩ tôi muốn gọi như vậy sao? Còn không phải do dâm uy của anh cả tôi sao?”

Trong lời anh ta mang nửa ý nói đùa, coi như là nói ra một nửa tâm sự của mình đi.

Tô Phương Dung mím môi không nói tiếp.

Ngay cả đường tình cảm của mình cô còn không đi trôi chảy được thì sao có thể quan tâm người khác như thế nào chứ?

Xe đi còn nửa đường nữa là đến nơi thì điện thoại của Tiêu Bảo Lộc vang lên không ngừng.

Anh ta nhíu mày, không có ý nhấc máy nghe.

Tô Phương Dung nói: “Nghe điện thoại đi, chẳng may có chuyện gấp thì sao?”

Tranh thủ thời gian chờ đèn đỏ, Tiêu Bảo Lộc không kiên nhẫn nhấc máy, giọng điệu không tốt trả lời: “Alo?”

Dần dần, sắc mặt anh ta thay đổi: “Sao lại như vậy được? Không phải đã bàn xong chuyện hợp đồng rồi sao, sao anh ta đột nhiên đổi ý? Cho dù tôi không xuất hiện đi nữa thì cũng có đại diện…”

Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Chờ tôi về rồi xử lý!”

Cúp máy, Tô Phương Dung nói: “Dừng xe ở ven đường đi, chị tự đón xe về là được rồi.”

“Không được, tôi còn muốn tặng…”

Tô Phương Dung ngắt lời: “Không phải em rất coi trọng hạng mục này sao? Vậy thì toàn tâm toàn ý làm tốt nó đi, đừng vì chuyện khác mà phân tâm.”

Tô Phương Dung thật sự áy náy, nếu không bởi vì cô thì sao Tiêu Bảo Lộc thất hẹn được? Cho dù anh ta không nói ra, cô cũng biết hợp đồng này nhất định rất quan trọng.

Yên lặng nhìn cô một lúc lâu, Tiêu Bảo Lộc gật đầu: “Được, tôi nghe chị.”

Xe dừng ở ven đường, sau khi Tô Phương Dung xuống xe, quay lại cười với anh ta: “Cảm ơn em đã đưa chị đi bệnh viện, còn nữa, chị tin tưởng năng lực của em, em cực kỳ xuất sắc, không chuyện gì có thể làm khó em!”

Tiêu Bảo Lộc sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Tô Phương Dung, càng ngày chị nấu cháo gà càng ngon.”

*Nấu cháo gà: ý diễn tả lời nói của một người nào đó khiến người khác ấm lòng.

Cô nháy mắt mấy cái: “Chỉ cần có thể giúp em bồi bổ cơ thể thì nấu nhiều hay ít có vấn đề gì!”

Anh ta cười: “Đây là lời chị nói đấy! Tôi nhất định nhớ thật kỹ!”

“Yên tâm đi, tuyệt không đổi ý!”

Cô nhìn theo chiếc xe dần đi xa.

Tô Phương Dung đứng ở ven đường, dần dần thả lỏng cảm xúc, lúc định gọi xe thì Cư Hàn Quân gọi điện thoại đến

“Cô không ở nhà?”

“Bây giờ anh đang ở nhà tôi?”

“Ừm.”

“Thật xin lỗi, tôi đang ở ngoài, còn chưa trở về.” Tô Phương Dung men theo ven đường đi bộ về, không nghĩ đến anh ta đến nhanh như vậy.

“Ở đâu? Tôi đến đón cô.”

Cô nghĩ một chút ‘Hiện tại là giờ cao điểm, muốn gọi xe cũng không dễ, hơn nữa từ chối ý tốt của người ta cũng làm bản thân mình khó xử.’ Cho nên cô nói vị trí của mình cho anh ta.

“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Vừa cúp máy thì lại có một cuộc gọi đến khác.

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ngón tay đặt trên màn hình có chút ngập ngừng.

Đột nhiên không biết phải nói gì với anh, cảm giác có chút xa lạ này lại xuất hiện một lần nữa sau một thời gian dài như vậy.

Mặc dù, tất cả mọi chuyện chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của người yêu cũ.

Tô Phương Dung suy nghĩ, vốn dĩ cô cũng không mong đợi nhiều, đó cũng chỉ là một chuyện bình thường không thể tránh khỏi.

Chuông điện thoại liên tục vang lên, khi cô đang loay hoay không biết có nên trả lời hay không thì điện thoại đột nhiên sập nguồn, toàn bộ màn hình đen kịt.

Ngơ ngác nhìn điện thoại, cảm thấy mình thật may mắn, vì cô đã có lý do để không trả lời cuộc gọi của anh.

Cất điện thoại đi, cô ngồi đợi tại chỗ, sợ rằng Cư Hàn Quân sẽ không thể liên lạc được với cô nên sẽ tìm thấy cô được.

Không lâu sau, xe của Cư Hàn Quân xuất hiện.

Một chiếc xe màu bạc lộng lẫy đang trên đường tới, đường cong của chiếc xe vô cùng tinh xảo.

Cửa xe được nâng lên phía trên, anh ta xuống xe, mỉm cười với cô: “Để cô chờ lâu rồi phải không?”

“Không hề, anh đến rất nhanh.”

Anh ta gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, để đến đây sớm nhất có thể, tôi đã vượt qua không ít đèn đỏ đâu.”

Nhìn thấy Tô Phương Dung ngẩn người ra, khóe miệng Cư Hàn Quân nhếch lên: “Đùa thôi, cô cho là thật sao?”

“…”

Tô Phương Dung không còn gì để nói, bọn họ dường như vẫn chưa thân quen nhau đến mức này.

Sau khi lên xe, cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao? Sao đột nhiên lại không đi học nữa?”

Cư Hàn Quân vừa lái xe vừa thở dài nói: “Nếu tôi biết được thì tôi đã không làm phiền đến cô rồi.”

Nhìn cô mà xem, Tô Phương Dung không khỏi lên tiếng trách móc: “Anh là bố, nhưng lại không có trách nhiệm.”

Cư Hàn Quân nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ, nói: “Tôi xin nhận lời góp ý của cô.”

Thái độ của anh ta càng khiến cô khó chịu hơn: “Vì chấp nhận lời góp ý của tôi rồi nên anh càng phải dành nhiều thời gian quan tâm đến cậu bé hơn. Cậu bé là con trai của anh đấy, không phải là đồ vật mà anh cứ làm việc suốt ngày không quan tâm nó như vậy.”

Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, cô nói rất đúng.’

Mặc dù cô không biết được anh ta tự trách mình nhiều như thế nào, nhưng thái độ như vậy là tốt rồi, dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, nói nhiều quá cũng sẽ không thích hợp.

Vì vậy, Tô Phương Dung không nói nữa.

Anh ta lại hỏi: “Sao mới sáng sớm cô đã ở đoạn đường này làm gì vậy?”

Tô Phương Dung tránh nói vào chủ đề chính: “Tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi gặp bác sĩ.”

“Hả?” Anh ta nhìn cô với vẻ mặt quan tâm: “Không thoải mái ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?”

Cô cười lịch sự: “Hiện tại đã ổn rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Bầu không khí đã dịu đi được đôi chút, vì không muốn để bản thân suy nghĩ linh tinh nữa, Tô Phương Dung đã cùng nói chuyện với anh ta vài ba câu.

“Có một vấn đề này, tôi vẫn luôn muốn hỏi.”

“Hỏi đi.”

Tô Phương Dung nhìn anh ta, mím môi lại: “Mẹ của Cư Hàn Lâm…”

“Chúng tôi ly thân rồi.” Anh ta cực kỳ bình tĩnh nói: “Tính cách không hợp nhau, cho nên sau khi sinh Cư Hàn Lâm, cô ấy đã rời đi.”

“Vậy… Cư Hàn Lâm đã từng gặp cô ấy chưa?”

Anh ta cười khẽ: “Có cần thiết phải gặp không? Nếu đã quyết định ra đi rồi, thì tại sao phải lấy con cái ra làm cái cớ để xen vào cuộc sống của nhau làm gì chứ?”

Tô Phương Dung cau mày phản bác: “Nhưng cô ấy là mẹ của cậu bé mà! Anh không thể vì lý do riêng mà tước đoạt quyền được hưởng tình thương của mẹ nó được!”

Anh ta liếc nhìn cô: “Nếu tôi nói, đây chính là quyết định của mẹ Hàn Lâm thì sao?”

“…”

Tô Phương Dung im lặng.

Cô thực sự không hề mong đợi kết quả này, vì trong suy nghĩ của cô, tình mẹ con là tình yêu vĩ đại nhất trên đời này. Nhưng cô lại quên mất thứ gọi là nhân tính của con người.

Một lúc lâu sau, cô nói: “Thực sự xin lỗi.”

Cư Hàn Quân cười: “Không sao, ngược lại tôi thực sự rất vui vẻ.”

Cô khó hiểu hỏi: “Anh vui vì điều gì?”

“Cô tràn đầy tức giận như thế này bởi vì cô thực sự quan tâm đến Cư Hàn Lâm… và tôi.”

Tô Phương Dung thu hồi ánh mắt, hai má có hơi đỏ lên, thầm trách bản thân đã quá kích động. Cô là người ngoài cuộc, căn bản không có tư cách để góp ý về cuộc sống của người khác!

Một lát sau, chiếc xe đã đi đến biệt thự của Cư Hàn Quân.

Từ xa, đã nhìn thấy Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đang ngồi ở trong sân, Nhan Ninh ngủ thiếp đi trên đùi Cư Hàn Lâm, Cư Hàn Lâm thì ngồi im một chỗ, cúi đầu, không biết cậu bé đang suy nghĩ điều gì.

Khi chiếc xa đi tới, đôi mắt Cư Hàn Lâm sáng lên khi nhìn thấy người đi ra từ trong xe, thậm chí còn đánh thức Nhan Ninh dậy, sau đó đứng dậy chạy tới, lao vào vòng tay của Tô Phương Dung.

“Chị Phương Dung!”

Nhìn thấy cậu bé, tâm trạng của Tô Phương Dung cũng khá hơn nhiều: “Cư Hàn Lâm, chị nghe nói hôm nay em không muốn đi nhà trẻ. Em có thể nói cho chị biết tại sao không?”

Cư Hàn Lâm nằm trong lòng cô, do dự không muốn nói.

Lúc này, Nhan Ninh cũng chập chững đi tới như cục thịt nhỏ, cô bé ôm lấy đùi Tô Phương Dung, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ mềm như bún, nở một nụ cười ngọt ngào.

“Nhan Ninh thực rất dễ thương!” Tô Phương Dung cúi xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé ‘chụt’ một tiếng: “Anh Gia Bảo vẫn luôn nhớ đến hai đứa đấy.”

“Gia… Bảo…anh Gia Bảo…” Nhan Ninh gọi tên Gia Bảo, nhưng Cư Hàn Lâm lại tỏ ra không vui, vẻ mặt phụng phịu, nghiêm túc nói: “Nhan Ninh, em chỉ có một anh trai thôi, đó chính là anh, không phải cái tên Gia Bảo đó biết chưa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.